Phần 2 Cuộc Chơi Bắt Đầu
Chương 20 Cuộc Đối Mặt Quyết Định
0 Bình luận - Độ dài: 2,386 từ - Cập nhật:
Không gian xung quanh bỗng trở nên đặc quánh, như thể không khí đã ngừng thở, chỉ còn lại sự im lặng của một cuộc chiến sắp sửa diễn ra. Những tia sáng mờ ảo của sinh vật khổng lồ vẫn phát ra từ cơ thể của nó, nhưng giờ đây, chúng đã không còn là nguồn ánh sáng dịu dàng mà là những tia chớp ngắt quãng, như những dấu hiệu của một cơn bão sắp tới.
Alice đứng vững trên mặt đất, đôi mắt của cô khóa chặt vào sinh vật kỳ lạ trước mặt. Mặc dù biết rằng đối thủ của mình mạnh mẽ đến mức nào, cô vẫn cảm nhận được sức mạnh của những gì mình đã học, những gì đã rèn giũa trong suốt cuộc hành trình này.
Khí trời quanh cô lúc này như đặc lại, từng cơn gió lạnh lẽo thổi qua làm cho làn da của cô rùng mình. Cái lạnh không phải là cái lạnh thông thường, mà là thứ lạnh toát từ trong xương tủy, như thể chính thế giới này đang phản đối sự hiện diện của họ ở đây. Mặt đất dưới chân cô là một lớp đá nhẵn thín, những tảng đá khổng lồ xung quanh trông như thể chúng đã tồn tại qua hàng triệu năm, im lặng chứng kiến bao nhiêu biến đổi của thế giới.
Cô quay lại nhìn Daniel, và dù anh ta vẫn cố gắng duy trì vẻ ngoài lạnh lùng, đôi mắt anh cũng lộ rõ sự căng thẳng, những vệt nắng yếu ớt xuyên qua những tán lá khổng lồ trên cao chỉ làm tăng thêm sự mờ ảo, như một bức tranh sắp tan vỡ. Anh nhìn cô và khẽ gật đầu, một sự động viên nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ. Alice hiểu rằng họ chỉ còn một con đường duy nhất đó là đối mặt với sinh vật trước mặt và tìm cách phá vỡ sự uy quyền của nó.
"Chúng ta phải làm gì?" Alice hỏi, giọng nói của cô không còn chứa đựng sự lo sợ mà là một quyết tâm kiên cường.
Daniel nhìn sinh vật trước mặt, đôi mắt anh dường như đã nhìn thấy một điều gì đó không thể diễn tả thành lời. Anh hít một hơi thật sâu, đôi vai hơi gập xuống như thể đang cố gắng thu gom sức mạnh.
"Chúng ta sẽ không thể thắng nó bằng cách chiến đấu đơn giản," Daniel nói, giọng anh có phần trầm xuống. "Nhưng chúng ta có thể dùng trí tuệ để vượt qua nó. Mỗi sinh vật này đều có một điểm yếu, và chúng ta phải tìm ra điểm đó."
Alice gật đầu, cảm nhận được sự nghiêm túc trong lời nói của Daniel. Cô nhìn lại sinh vật trước mặt, nhìn vào những đôi mắt sáng lấp lánh như thể biết rõ từng suy nghĩ của họ. Nó không chỉ là một sinh vật, mà là một biểu tượng của sự hủy diệt, của một thế giới đang dần trở nên hoang tàn và vô vọng. Nó giống như một thần linh cổ xưa, tồn tại ngoài thời gian, chứng kiến và thậm chí điều khiển được mọi thứ trong thế giới này.
Bất chợt, sinh vật khổng lồ mở miệng, những âm thanh trầm đục vang lên, như thể tiếng nói của hàng nghìn năm giam cầm. "Các ngươi không thể chiến thắng ta. Các ngươi không hiểu được sức mạnh của những gì ta đã trải qua, ta là sự khởi đầu và kết thúc của mọi thứ."
Những lời nói ấy xuyên qua không khí, trôi dạt vào tâm trí của Alice và Daniel, như một cơn sóng vô hình. Nhưng Alice không bị lay chuyển. Cô hít sâu một hơi, cảm nhận từng tế bào trong cơ thể mình đang căng lên, sẵn sàng cho một cuộc chiến sinh tử.
"Chúng ta không đến đây để bại trận," Alice kiên định nói. "Chúng ta đến đây để kết thúc nó."
Những lời nói của cô như một lời tuyên chiến, và khi cô thốt ra câu đó, không gian xung quanh như nín thở, các tảng đá vỡ vụn dưới chân cô, những chiếc lá khô trên mặt đất bỗng nhiên bay lên như thể bị hút vào trong một cơn lốc vô hình.
Cùng lúc đó, sinh vật khổng lồ vung cánh, và từ đó, một luồng sóng năng lượng mạnh mẽ bắn ra từ cơ thể nó, khiến không gian xung quanh như bị xé nát. Một trận cuồng phong dữ dội kéo đến, nhưng Alice đứng vững như một tảng đá, đôi mắt cô sáng rực lên trong ánh sáng kỳ lạ đó. Cô cảm nhận được năng lượng đang dâng lên trong cơ thể mình, mạnh mẽ như một con sóng vỗ vào bờ, như thể sức mạnh của chính thiên nhiên đang chảy qua từng mạch máu.
Daniel đứng bên cạnh cô, anh giơ tay lên, tạo thành một vòng tròn vô hình trong không khí, và từ đó, một luồng khí mát lạnh bắt đầu cuộn xoáy quanh hai người họ. Sự kết hợp giữa sức mạnh tự nhiên và trí tuệ là điều mà Daniel tin tưởng có thể giúp họ chiến thắng. Cùng lúc, đôi mắt anh sáng lên một cách kỳ lạ, phản chiếu sự tập trung và quyết tâm.
Sinh vật kia nhìn họ, ánh mắt đầy sự khinh bỉ. "Các ngươi không thể hiểu được, các ngươi chỉ là những kẻ sống sót trong thế giới mới này. Các ngươi không thể đối đầu với ta. Ta là bóng tối vĩnh cửu, là sự khởi đầu của sự kết thúc."
Alice không để lời nói của nó làm lung lay. Cô nhắm mắt lại, cảm nhận từng hơi thở, từng chuyển động của gió xung quanh, và chợt cô nhận ra điều gì đó rất quan trọng. Cô không chỉ phải đối mặt với sinh vật này bằng sức mạnh hay trí tuệ, mà phải sử dụng chính bản thân mình để kết nối với thế giới này, với thiên nhiên, và cả những gì đã làm nên cô hôm nay.
"Chúng ta sẽ dùng chính sự sống này để chiến thắng," Alice thì thầm, đôi mắt cô mở ra, chiếu rực sáng.
Cô bắt đầu di chuyển, từng bước chân nhẹ nhàng nhưng đầy sự tự tin. Cô không chỉ là một chiến binh, mà là một phần của thế giới này. Cô không còn là Alice cô đơn, mà là Alice với tất cả những gì đã kết tinh trong hành trình gian khổ đó.
Và rồi, khi cô và Daniel bước lên phía trước, sinh vật khổng lồ đó không còn chỉ là một kẻ thù. Nó trở thành một thử thách, một bí mật mà họ phải giải mã.
Không gian đã thay đổi ngay lập tức khi Alice bước vào. Cảm giác dường như không còn là không gian mà cô từng biết đến. Một không khí nặng nề, như thể chính trời đất đang nín thở, bao trùm khắp nơi. Những đám mây đen vần vũ trên bầu trời, và từng cơn gió lạnh quét qua mặt đất, cuốn theo những đám bụi mỏng. Dưới ánh sáng nhợt nhạt của mặt trăng, mặt đất giống như một bức tranh u ám, không có sự sống, chỉ còn lại sự tĩnh lặng đầy chết chóc.
Bước chân Alice chạm xuống nền đất cứng rắn, từng tiếng động vang lên trong không gian vắng lặng. Những viên đá vụn nứt ra dưới sự đè nén của cô, như thể mỗi bước đi của cô đang tạo ra một phản ứng trong lòng đất. Cô nhìn quanh, cảm giác như mọi thứ đều bị bao phủ trong một lớp bóng tối dày đặc, nhưng sâu thẳm trong đó, có một tia sáng nhỏ bé đang chiếu rọi.
Điều đó đến từ chính con quái vật mà họ phải đối mặt. Sinh vật khổng lồ đứng giữa không gian, hình dáng của nó khổng lồ, cao lớn đến mức khiến cả vùng đất này trở nên tầm thường. Thân thể của nó là một khối màu xám đen, giống như một phần của bóng tối, đôi mắt đỏ như hai ngọn lửa ám ảnh, nhìn thẳng vào Alice với sự hận thù sâu sắc. Những vảy ánh kim của nó phản chiếu ánh sáng, tạo ra những vệt sáng kỳ lạ trong đêm tối. Mỗi cử động của nó tạo nên một sự rung chuyển khủng khiếp, khiến mặt đất rung lên từng nhịp.
Alice không tránh khỏi sự run rẩy. Mặc dù cô đã chuẩn bị cho khoảnh khắc này từ rất lâu, nhưng khi đối diện với sự hùng mạnh và kinh hoàng của sinh vật này, lòng cô vẫn không khỏi lo sợ. Tuy nhiên, cảm giác đó chỉ tồn tại trong một khoảnh khắc, và nhanh chóng bị sự kiên quyết trong cô thay thế.
"Cứ đi thôi, Alice," cô tự nhủ, tay siết chặt lại thanh kiếm trên tay. Lực trong đôi tay cô dần dần lan tỏa vào toàn thân, khiến cơ bắp của cô căng lên, sẵn sàng chiến đấu.
Daniel đứng bên cạnh, anh nhìn cô một cách chậm rãi nhưng chắc chắn. Bước đi của anh đầy tự tin, đôi mắt anh không còn sợ hãi, chỉ còn lại sự tập trung tuyệt đối vào sinh vật trước mặt. Anh biết rằng chỉ có chiến thắng mới là lựa chọn duy nhất. Cảm giác căng thẳng bao trùm trong lòng anh, nhưng đó cũng là thứ anh cần để chuẩn bị cho cuộc chiến này. Anh quay sang Alice, ánh mắt đầy quyết tâm.
"Chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt," anh thì thầm, giọng anh trầm đục nhưng rõ ràng. "Không có gì có thể ngăn cản được chúng ta."
Alice gật đầu, cảm nhận được sự đồng điệu trong suy nghĩ giữa cô và Daniel. Họ đã cùng nhau trải qua biết bao thử thách, nhưng lúc này, cuộc chiến này không giống như bất kỳ thử thách nào trước đó. Đó là một cuộc chiến sinh tử, và không ai có thể biết trước được kết quả.
Với một tiếng gầm mạnh mẽ, sinh vật bắt đầu di chuyển. Đôi mắt đỏ rực của nó lóe lên, rồi nó lao về phía họ như một cơn bão cuốn đi tất cả. Những vảy ánh kim trên cơ thể nó lấp lánh dưới ánh sáng yếu ớt của mặt trăng, tạo ra một hình ảnh vừa đẹp đẽ vừa đáng sợ. Đất dưới chân nó vỡ vụn, tạo ra những vết nứt sâu hoắm, như thể sức mạnh của nó đang làm chấn động mọi thứ xung quanh.
Alice nhanh chóng di chuyển, đôi chân cô nhẹ nhàng như một con báo, lao về phía sinh vật. Mỗi động tác của cô đều toát lên sự chính xác và khéo léo. Cô vung thanh kiếm lên, tạo thành một đường chéo sắc lẹm. Dù vậy, sinh vật khổng lồ dễ dàng né tránh, chiếc vảy cứng của nó như một lớp bảo vệ tự nhiên ngăn cản mọi đòn tấn công. Nhưng Alice không bỏ cuộc, cô tiếp tục lao về phía trước, mỗi bước đi đều chứa đựng sự quyết tâm mãnh liệt.
Daniel không chần chừ. Anh đứng yên một chỗ, đôi tay giơ lên cao, tạo thành những đường vẽ huyền bí trong không khí. Một luồng khí mạnh mẽ bắt đầu hình thành xung quanh anh, như một bức tường chắn vô hình. Anh bắt đầu dùng năng lượng của mình để tập trung và điều khiển không khí, cố gắng tạo ra một lực cản để đối phó với sức mạnh khổng lồ của sinh vật.
Sinh vật quái vật nhận thấy sự nguy hiểm, nó dường như trở nên điên cuồng hơn. Những âm thanh gầm rú của nó vang vọng khắp không gian, khiến cả vùng đất xung quanh rung chuyển. Những tia sáng đỏ bắn ra từ đôi mắt của nó, chúng chạm vào không gian và tạo ra những vụ nổ nhỏ xung quanh. Mỗi lần sinh vật tấn công, nó lại để lại những vết nứt sâu hoắm trên mặt đất, như thể cả thế giới này đang bị hủy hoại từng chút một.
Alice cảm nhận được sức mạnh của những đòn tấn công đó. Cô phải dùng hết sức lực để né tránh những đợt sóng chấn động, đồng thời tìm cách phản công. Nhưng đối với một sinh vật mạnh mẽ như vậy, cô biết rằng chỉ có sự kết hợp giữa trí tuệ và sức mạnh mới có thể chiến thắng.
Cô bắt đầu thay đổi chiến thuật. Thay vì lao vào tấn công trực diện, cô di chuyển nhanh chóng quanh sinh vật, tìm ra những điểm yếu trong cấu trúc của nó. Cô sử dụng thanh kiếm như một công cụ để tạo ra những vết cắt nhẹ nhàng, rồi nhanh chóng rút lui trước khi sinh vật kịp phản ứng.
"Đừng để nó bắt được!" Daniel hét lên, giọng anh đầy sự khẩn cấp. Anh đang cố gắng tạo ra một lá chắn bảo vệ Alice, nhưng sinh vật quá mạnh mẽ, và anh phải liên tục di chuyển để tránh bị tấn công.
Thế giới xung quanh họ dường như trở thành một bức tranh tĩnh lặng và động loạn đồng thời. Cái lạnh của đêm bao phủ, nhưng trong lòng họ, những ngọn lửa của quyết tâm và sức mạnh đang bùng cháy mạnh mẽ. Alice không còn là cô gái yếu đuối khi xưa, cô đã trở thành một chiến binh thực sự, một người sẵn sàng hy sinh tất cả vì sự sống còn của nhân loại.
Không khí dần trở nên ngột ngạt, và chỉ có âm thanh của thanh kiếm va vào vảy sinh vật, và tiếng gầm rú của nó đáp lại. Những tảng đá vỡ vụn dưới sức ép của trận chiến, mảnh vụn bay khắp không gian. Một cuộc đấu không khoan nhượng đang diễn ra, và chỉ có một trong hai bên có thể ra đi sống sót.
0 Bình luận