Phần 2 Cuộc Chơi Bắt Đầu
Chương 15 Con Đường Không Lối Thoát
0 Bình luận - Độ dài: 2,283 từ - Cập nhật:
Alice đứng lặng giữa không gian bao la, bầu trời tối sẫm như được phủ lên bởi một lớp màn đen đặc quánh. Những đám mây dày đặc như vỡ vụn, tạo ra một không gian mờ ảo đầy u uất. Trái ngược với vẻ tĩnh lặng của bầu trời, xung quanh cô, cảnh vật như đang thay đổi liên tục. Đất dưới chân cô mềm mại, ẩm ướt, giống như một lớp đệm dày làm từ rêu và lá mục, mỗi bước đi của Alice để lại những dấu vết mờ nhạt, như một dấu hiệu của sự tồn tại tạm thời trong thế giới này.
Phía xa, một con suối nhỏ chảy róc rách, ánh sáng từ những viên đá trong suốt dọc theo bờ phản chiếu những tia sáng nhạt từ vầng trăng mờ ảo. Nước chảy qua từng viên đá tròn nhỏ, tạo thành những tiếng động nhẹ nhàng nhưng kiên định, như một lời thì thầm của thiên nhiên. Mùi đất ẩm hòa lẫn với hương thơm nhẹ của hoa dại, tạo ra một cảm giác vừa yên bình lại vừa đầy mê hoặc.
Alice nhìn quanh, mỗi cảnh vật xung quanh đều có sự bí ẩn riêng. Cô cảm nhận được một sự thay đổi trong không khí, sự nặng nề như một bóng ma lơ lửng trong không gian. Mọi vật như đang cử động trong tĩnh lặng. Cơn gió nhẹ quét qua, làm lay động những tán lá, nhưng chúng lại không rơi xuống đất, mà cứ quay tròn trong không khí, như thể chúng bị một lực vô hình điều khiển. Những tán lá trôi nhẹ, rồi lại lập tức quay lại với nhau, tạo thành những vòng tròn kỳ lạ, như một vũ điệu không bao giờ kết thúc.
Alice không thể hiểu nổi. Tại sao mọi thứ lại như thế này? Mỗi cảnh vật như thể đang theo dõi cô, mỗi cơn gió như chứa đựng một lời cảnh báo, như một thế lực vô hình đang giăng lưới bao quanh. Cô không thể chần chừ nữa. Cảm giác lạnh lẽo từ cái nhìn trước đó của người đàn ông vẫn ám ảnh trong tâm trí cô, như một cơn ác mộng không thể thức tỉnh.
Cô hít sâu một hơi, cố gắng xua tan sự sợ hãi. Đôi tay cô siết chặt lại, các ngón tay như muốn bấm vào nhau để tạo ra sự tập trung. Cô đã bước vào nơi này, và giờ đây, không thể quay lại. Một cảm giác kỳ lạ như đang kéo cô về phía trước, thôi thúc cô tiếp tục tiến bước.
Alice bắt đầu đi. Mỗi bước đi, mặc dù nhẹ nhàng, nhưng lại đầy quyết đoán. Cô đi giữa những tán cây cổ thụ cao lớn, những cành cây vươn dài như những cánh tay muốn vươn ra, kéo cô vào trong bóng tối. Những cây này không chỉ đơn giản là cây. Chúng giống như những sinh vật sống, với thân cây gồ ghề, có vết nứt như những vết sẹo trên làn da, và những chiếc lá xoè rộng như những bàn tay sẵn sàng giữ chặt.
Cảnh vật dần trở nên mờ ảo hơn. Những cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo những âm thanh lạ lùng, như thể chúng đang nói chuyện với nhau trong một ngôn ngữ mà Alice không thể hiểu được. Cô đứng lại, nhắm mắt trong chốc lát, để nghe rõ hơn những tiếng động đó. Có tiếng rì rầm từ xa, như thể ai đó đang gọi tên cô, nhưng khi cô quay lại, tất cả lại im lặng.
Mắt cô mở to, nhìn về phía trước, nơi ánh sáng yếu ớt từ ngọn đuốc nhỏ cuối con đường chiếu rọi. Cô không còn nghe thấy gì ngoài tiếng thở của chính mình, hơi thở nặng nhọc, căng thẳng. Bóng tối xung quanh như bủa vây, những hình bóng lạ lẫm bắt đầu xuất hiện trong tầm mắt cô, chúng mờ ảo và biến hóa không ngừng. Có những bóng người chạy qua, những hình dáng kỳ dị lướt qua trong bóng tối, làm cho tim Alice đập thình thịch. Nhưng khi cô nhìn kỹ, tất cả chỉ là những đốm sáng mờ nhạt, không thể xác định rõ.
Bước chân của cô càng lúc càng vững vàng, nhưng không thể nào dập tắt được sự lo lắng đang dâng lên trong lòng. Một cơn gió mạnh đột ngột thổi qua, cuốn theo những chiếc lá vàng xung quanh, tạo thành một cơn lốc nhỏ. Alice không hề lùi bước, nhưng cô cảm nhận rõ ràng rằng không khí dường như đặc quánh lại, như thể có điều gì đó đang gắn chặt cô với nơi này.
Đột nhiên, một tiếng động lớn vang lên từ phía trước. Alice quay lại, nhưng chẳng thấy gì ngoài một không gian trống trải. Một tiếng cười lạ lùng văng vẳng trong không gian, không phải của ai khác mà là từ chính cô, từ chính bản thân cô, nhưng cô không thể kiểm soát được.
“Em không thể trốn được đâu, Alice...” Giọng nói ấy, lạnh lùng và quen thuộc, vang lên từ phía sau cô. Alice quay lại, nhưng chỉ thấy bóng tối dày đặc, không có ai.
Những hình ảnh chập chờn trong mắt cô như dồn dập ùa đến, từng ký ức, từng tiếng nói, từng bóng hình từ quá khứ, tất cả quay lại ám ảnh cô. Cô muốn kêu lên, nhưng không thể. Cô muốn chạy, nhưng đôi chân cô lại như bị đóng chặt vào đất.
Một bóng dáng mờ ảo bước ra từ trong bóng tối, lần này rõ ràng hơn bao giờ hết. Đó là người đàn ông. Lần này, hắn không còn mơ hồ nữa. Hắn đứng trước mặt Alice, ánh mắt lạnh lùng và đầy sự thách thức.
"Em vẫn chưa hiểu sao?" Hắn bước lại gần hơn, mỗi bước đi nhẹ nhàng nhưng lại như một lời tuyên bố. "Em sẽ không thể thoát khỏi chính mình đâu."
Alice cảm nhận sự lạnh lẽo dâng lên trong cơ thể mình. Cô lùi lại một bước, nhưng không thể nào rời xa hắn. Cảm giác này như thể tất cả không gian xung quanh đã thu nhỏ lại, chỉ còn lại cô và hắn, một cuộc đối đầu không thể tránh khỏi.
"Anh là ai?" Alice hỏi, giọng cô run lên nhưng đầy kiên quyết.
"Em sẽ biết sớm thôi," hắn nói, và lần này, giọng hắn lại ẩn chứa sự tàn nhẫn, như một lời hứa mà cô không thể tránh khỏi. "Tất cả những gì em cần làm là tiếp tục bước đi."
Alice không còn sự lựa chọn nào khác. Cô nhìn về phía trước, nơi con đường dẫn vào bóng tối. Và dù thế giới có thay đổi, dù những bóng ma có vây quanh, cô cũng phải tiếp tục bước đi. Vì đây là con đường duy nhất mà cô có thể chọn.
Alice đứng lặng im, mắt nhìn chằm chằm vào bóng tối phía trước. Cảnh vật xung quanh dường như đã thay đổi một cách kỳ lạ. Mọi thứ trước mắt cô không còn là những hình ảnh mờ nhạt nữa, mà giờ đây rõ ràng như đang đẩy cô vào một cuộc hành trình mà cô không thể quay đầu. Con đường cô đang bước đi, không hề phẳng lặng, mà đầy những chướng ngại vật, như thể là những thử thách mà cô phải vượt qua, bắt buộc phải đối mặt, không thể từ chối.
Đất dưới chân cô khô cứng, gập ghềnh với những hòn đá sắc nhọn như muốn nhắc nhở cô rằng mỗi bước đi sẽ đánh đổi một phần sức lực, một phần kiên cường. Mùi đất khô, nặng mùi ẩm mốc xộc vào mũi cô, hòa cùng không khí oi bức, đặc quánh và tĩnh mịch. Không gian xung quanh như bị thời gian đóng băng, chỉ có tiếng bước chân của Alice vang lên giữa sự im lặng bao trùm.
Những cây cối xung quanh không còn cao lớn, cứng cáp như lúc trước, mà giờ đây chúng đã uốn cong như những hình bóng gãy gập, bị thời gian và đau khổ ăn mòn. Những cành cây thưa thớt, những tán lá không còn xanh mướt mà đã chuyển sang màu nâu úa, thậm chí có những cành chỉ còn lại những thân gỗ trụi lá, làm không gian xung quanh trở nên khô héo, như một vùng đất hoang tàn, không có sự sống.
Cơn gió bắt đầu thổi mạnh, tạo ra những tiếng xào xạc trên mặt đất, như thể có ai đó đang bước đi phía sau Alice, lặng lẽ và không lời. Mỗi cơn gió đều mang theo một cảm giác lạnh lẽo, đến mức da thịt Alice nổi lên những cơn rùng mình. Cô hít vào thật sâu, cố gắng xua đi sự sợ hãi dâng lên trong lòng. Mặc dù không có gì rõ ràng, nhưng Alice cảm giác rằng có một thế lực vô hình đang theo dõi, đang chờ đợi cô làm một sai lầm để có thể giành lấy cô.
Đôi mắt cô trở nên sắc bén hơn, quan sát từng cảnh vật xung quanh. Mỗi chiếc lá rơi xuống lại như nhắc nhở cô về sự tàn phai của thời gian, về những thứ không thể quay lại. Những vết nứt trên mặt đất dường như cũng đang hé lộ những mảng tối bí ẩn mà cô chưa hề khám phá. Alice cảm nhận được mối liên kết giữa cô và nơi này, một mối liên kết kỳ lạ và đầy đau đớn.
Bất chợt, ánh sáng từ ngọn đuốc nhỏ phía trước sáng lên như một ngọn hải đăng giữa màn đêm dày đặc. Tuy nhiên, ánh sáng ấy không đủ mạnh để xua đi bóng tối xung quanh, mà nó chỉ tạo thành những vệt sáng mờ ảo, như một cái gì đó mong manh, dễ dàng bị dập tắt.
Alice bắt đầu bước về phía ngọn đuốc. Cô có thể cảm nhận được không khí nặng nề bao trùm, từng bước đi của mình như đang tiến vào một cơn bão, nơi những cơn sóng dữ dội của sự thật và sự phản bội sẽ cuốn lấy cô.
Cảm giác sợ hãi, bối rối đan xen trong lòng. Cô không biết liệu mình có thể đứng vững, liệu cô có đủ sức để tiếp tục không. Nhưng rồi cô nhớ lại những gì đã qua. Mỗi thử thách, mỗi cú ngã đều đã giúp cô trưởng thành. Không thể ngừng lại, cô phải đi tiếp, dù đau đớn, dù sợ hãi.
Cô tiếp tục tiến về phía trước, những bước chân của Alice vang lên rõ ràng, mỗi bước đi như một tiếng thách thức với chính mình. Nhưng ngay lúc đó, cô cảm nhận được sự thay đổi trong không gian. Một âm thanh kỳ lạ vẳng đến từ đâu đó, như một tiếng rì rầm của đất đai, của thiên nhiên đang phản kháng lại sự hiện diện của cô.
Bất ngờ, mặt đất dưới chân cô bắt đầu rung chuyển, một lực hút kỳ lạ kéo Alice xuống. Cô không thể làm gì, chỉ biết bám chặt vào mặt đất, nhưng không thể chống lại. Lỗ chân lông trên da cô căng lên, tim đập nhanh như sấm. Một cảm giác lạnh lẽo từ dưới sâu dâng lên, làm cô không khỏi hoảng loạn. Mặt đất dưới cô như mở ra một cái hố sâu, đen ngòm, không có đáy.
"Đây là con đường của em." Một giọng nói vang lên, quen thuộc và lạnh lùng.
Alice nhìn lên, mắt cô trợn tròn, người đàn ông đó lại xuất hiện. Hắn đứng ngay phía trước, nhưng lúc này không còn cái vẻ mờ ảo nữa. Hắn hiện diện rõ ràng, đôi mắt lạnh lẽo nhìn vào cô như thể không thể cứu vãn gì được nữa.
“Em không thể quay lại đâu, Alice. Mọi thứ sẽ phải đối mặt với sự thật.”
Giọng hắn không còn là sự chế giễu nữa mà tràn đầy sự nghiêm nghị, thậm chí là một lời cảnh báo. Cảm giác sợ hãi lại trào dâng trong Alice, nhưng cô không thể lùi bước.
"Anh là ai?" Alice thốt lên, giọng nói của cô vang lên, nhưng lại mang theo sự bất lực.
“Là người em chưa bao giờ hiểu, người sẽ giúp em thấy rõ ràng mọi thứ.”
Alice cảm thấy một luồng điện lạnh chạy dọc sống lưng. Cô không thể hiểu hết những gì hắn nói, nhưng cô cảm nhận được rằng, chính hắn là người đã tạo ra mọi cơn ác mộng, đã khiến mọi thứ trở nên tối tăm.
Mặt đất dưới cô tiếp tục rung chuyển, và một làn sóng vô hình dâng lên từ bóng tối xung quanh. Alice không thể chịu đựng thêm được nữa, nhưng cô biết, đây là thử thách mà cô phải vượt qua. Cô phải đối diện với sự thật, dù đó có là điều gì.
Cô hít một hơi thật sâu, đôi tay siết chặt lại. Những ngón tay cô bấu chặt vào đất như để giữ cho bản thân không bị cuốn trôi. Cô không thể dừng lại. Đây là con đường duy nhất.
Cô tiến về phía trước, dù tất cả xung quanh đều đang cản trở. Mỗi bước đi của cô như một sự chiến thắng nhỏ, dù có thể, một ngày nào đó, những thử thách này sẽ đánh bại cô.
0 Bình luận