Bầu trời đen kịt như một tấm vải lụa dày đặc, không có một chút ánh sáng nào xuyên qua. Những đám mây dày đặc, kéo dài tới tận chân trời, như những con quái vật khổng lồ lơ lửng trong không gian. Đêm tĩnh mịch, nhưng lại ngập tràn những âm thanh kỳ quái, như thể cả vũ trụ này đang thở một cách nặng nề, căng tràn với sự chờ đợi. Mùi đất ẩm ướt, hương cây cỏ tươi mới pha lẫn với sự u ám của một thế giới sắp rơi vào sự hủy diệt, bao trùm trong không khí.
Alice đứng giữa trung tâm của chiến trường, mái tóc đen dài của cô bay nhẹ trong gió, phản chiếu ánh sáng yếu ớt từ mặt trăng phía xa. Mắt cô sáng rực, không còn là ánh mắt của một cô gái bỡ ngỡ khi mới bắt đầu cuộc hành trình. Đây là ánh mắt của một chiến binh, của một người đã biết quá nhiều đau đớn, nhưng cũng đã học được cách đứng vững dù thế giới có sụp đổ.
Cô nhìn quanh, mọi thứ đều xa lạ, như thể không gian này không phải là nơi mà cô đã từng bước qua. Mặt đất phía dưới chân cô vỡ vụn, những mảng đá to lớn trồi lên, tạo ra những đống đổ nát khổng lồ. Mỗi một bước đi của cô như làm rạn vỡ những bức tường vô hình đang bao bọc nơi này. Những mảng đá rơi xuống, phát ra những tiếng va đập khô khốc. Tuy nhiên, không khí vẫn yên tĩnh đến mức kỳ lạ, như thể mọi thứ đều đang chờ đợi một sự bùng nổ sắp xảy ra.
Ngay giữa khoảng không gian trống trải, con quái vật khổng lồ vẫn đứng đó, như một con quái vật đã thức tỉnh từ trong bóng tối. Thân thể nó to lớn đến mức không thể đo lường được, những vảy sáng lấp lánh phản chiếu mọi ánh sáng yếu ớt, như một đám mây đen trong hình dạng sinh vật. Đôi mắt đỏ như lửa, không ngừng nhìn chằm chằm vào Alice và Daniel, ánh sáng trong đó lạnh lùng và tàn nhẫn.
Cảm giác căng thẳng càng lúc càng tăng lên, như thể một trận bão sắp đổ xuống. Alice có thể cảm nhận được sự đè nén trong không khí, một áp lực vô hình đang lan tỏa khắp không gian, khiến hơi thở của cô nặng nề. Nhưng cô không thể chần chừ. Một điều duy nhất cô biết bây giờ là chiến thắng. Cô phải chiến thắng, dù phải trả giá bằng mạng sống của mình.
"Chúng ta không còn lựa chọn nào khác," Daniel thở dài, nhưng ánh mắt anh lại rất quyết tâm, không có một chút hoài nghi.
"Đúng vậy," Alice gật đầu, giọng cô kiên định, "Chúng ta không thể để nó tiếp tục hủy diệt tất cả."
Với lời nói đó, Alice bước lên, bàn tay nắm chặt thanh kiếm. Đầu gối cô hơi co lại, như thể đang chuẩn bị cho một cú nhảy mạnh mẽ. Những bước đi của cô nhẹ nhàng nhưng chắc chắn, đôi mắt sáng rực trong đêm tối. Mỗi bước đi của cô là một khối quyết tâm, mang theo sức mạnh của một chiến binh đã qua thử thách. Cô nhìn vào sinh vật khổng lồ đối diện, cố gắng tìm ra điểm yếu trong những lớp vảy cứng rắn của nó.
Con quái vật gầm lên một tiếng, không khí xung quanh nó bắt đầu rung chuyển. Một luồng khí đen dày đặc phun ra từ miệng nó, bao phủ tất cả trong một cơn bão không thể nhìn thấy, khiến mọi thứ xung quanh Alice bị nhấn chìm trong bóng tối. Mặt đất dưới chân cô rung lên từng nhịp, như thể muốn nuốt chửng mọi thứ.
Tuy nhiên, Alice không hề lùi bước. Cô cảm nhận được sự đe dọa từ sinh vật này, nhưng lại càng thêm quyết tâm. Cô nhắm mắt lại một giây, để điều chỉnh nhịp thở của mình. Cảm giác căng thẳng trong cơ thể từ từ dịu đi, và một làn sóng năng lượng mạnh mẽ dâng lên trong cô, giống như một con sóng lớn chuẩn bị lao ra biển khơi.
Một cú vung kiếm nhanh như chớp! Thanh kiếm của Alice xuyên qua không khí, tạo thành một đường sáng sắc bén, cắt qua lớp vảy trên cơ thể sinh vật. Một tiếng "xoẹt" vang lên, và máu đen từ sinh vật bắt đầu nhỏ giọt xuống đất, tạo thành những vệt dày đặc trên mặt đất. Cơ thể sinh vật khổng lồ giật mạnh, như thể bị đau đớn. Nhưng nó chỉ ngừng lại trong một khoảnh khắc, rồi lập tức phản công.
Sinh vật gầm lên một tiếng, lần này là một cơn sóng âm mạnh mẽ, vang vọng khắp không gian. Alice phải nhanh chóng lùi lại, cơ thể cô di chuyển nhanh như một làn gió, né tránh những sóng âm như những tia chớp. Tuy nhiên, con quái vật không ngừng gia tăng sức mạnh của mình. Những cánh tay của nó vung mạnh, mỗi cú vung tạo ra những cơn sóng xung kích, cuốn phăng mọi thứ trên đường đi.
"Daniel, hỗ trợ!" Alice hét lên, nhưng giọng cô đã bị che lấp trong tiếng gầm rú của sinh vật.
Daniel, đứng không xa, lập tức hành động. Anh giơ tay lên, tạo ra những hình vẽ huyền bí trong không khí, như thể đang điều khiển không gian. Những đường vẽ sáng rực lướt qua không khí, tạo ra những lớp năng lượng bảo vệ xung quanh Alice. Những tia sáng năng lượng bắn ra từ bàn tay của anh, va chạm với các đòn tấn công của sinh vật, tạo ra những vụ nổ ánh sáng rực rỡ.
Cả không gian lúc này như một bức tranh hỗn loạn, đầy những tia sáng và bóng tối, như một vở kịch khổng lồ giữa cái sống và cái chết. Những lớp bụi mù mịt bay lên, khiến tầm nhìn bị hạn chế. Mỗi hành động của Alice và Daniel đều phải tính toán cẩn thận, bởi chỉ cần một sai sót nhỏ, họ sẽ phải trả giá bằng mạng sống.
Khi chiến đấu, Alice không chỉ dùng sức mạnh, mà còn phải tận dụng trí tuệ. Cô bắt đầu tìm kiếm điểm yếu trong những lớp vảy của sinh vật. Những lớp vảy dày trên cơ thể nó có vẻ như không thể xuyên thủng, nhưng cô nhận thấy một điểm sáng lóe lên ở vùng bụng dưới, nơi lớp vảy mỏng hơn. Đó là điểm yếu duy nhất mà cô có thể nhận thấy.
Với quyết tâm sắt đá, Alice dồn hết sức vào đôi chân, lao về phía sinh vật với tốc độ cực nhanh. Cô tập trung toàn bộ lực vào cú vung kiếm tiếp theo, hướng mũi kiếm vào đúng điểm yếu đó. Thanh kiếm xuyên qua lớp vảy mỏng, tạo ra một vết cắt sâu và rộng, máu đen bắn ra, tạo thành một vệt dài trên mặt đất.
Sinh vật khổng lồ thét lên một tiếng gầm thê lương. Nó đau đớn quay lại, gương mặt đầy sự hận thù, đôi mắt đỏ như lửa nhìn chằm chằm vào Alice và Daniel. Nhưng lần này, nó đã không thể chiến thắng. Sự yếu đuối của nó đã bộc lộ.
Ánh sáng từ những ngọn đèn mờ ảo của thành phố phản chiếu trên mặt đường ướt, khiến không gian xung quanh như được phủ một lớp sương mù lạnh giá. Alice bước đi từng bước chắc chắn, đôi chân cô như in dấu vết trên mặt đất đầy bóng tối, khi ánh sáng đèn mờ dần mất hút trong không gian u tối.
Cảnh vật xung quanh trở nên mờ nhạt. Những tòa nhà cao vút, kiên cố đứng yên lặng như những pho tượng, lạnh lẽo và bất động. Đường phố vắng lặng, không một bóng người, chỉ có tiếng bước chân của Alice là âm thanh duy nhất phá vỡ sự yên tĩnh đến nghẹt thở ấy. Cô cảm nhận được sự tĩnh lặng đột ngột này đang bủa vây lấy mình, như thể thành phố này đã chết từ lâu rồi. Nhưng Alice biết, đây không phải là một nơi bình thường. Cô cảm nhận có cái gì đó bất thường đang đợi mình ở phía trước.
Càng đi sâu vào khu phố, không gian càng trở nên u ám, không chỉ bởi bóng tối mà còn vì cảm giác kỳ lạ như có một cái gì đó đang nhìn theo cô từ phía sau. Alice siết chặt tay lại, những ngón tay lạnh ngắt không thể nắm chặt hết được cảm giác lo âu trong lòng. Mỗi bước đi của cô càng khiến cho nỗi lo sợ lớn dần, không thể kiểm soát được. Cô cảm thấy có điều gì đó đang theo dõi, giống như một ánh mắt không thể nhìn thấy nhưng lại cảm nhận rất rõ ràng.
Những chiếc đèn đường mờ nhạt như thể muốn tắt dần, ánh sáng yếu ớt của chúng không đủ để xua tan bóng tối đang ngày càng dày đặc quanh Alice. Cô đứng lại, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Cả cơ thể cô như đóng băng trong không khí lạnh lẽo, mà ngay cả hơi thở cũng trở nên khó khăn. Cô quay lại nhìn, chỉ thấy những con đường vắng lặng, không một dấu hiệu nào cho thấy có ai đang theo dõi.
“Đừng sợ...,” cô thì thầm với chính mình, như một cách để trấn an bản thân. Nhưng ngay khi cô cất tiếng, một cơn gió lạnh bất ngờ cuốn qua người cô, như một lời nhắc nhở rằng sự tĩnh lặng này chỉ là sự che giấu cho điều gì đó còn khủng khiếp hơn.
Alice tiếp tục bước đi, nhưng mỗi bước chân giờ đây nặng nề hơn. Đôi chân cô như dính chặt xuống mặt đất, khiến cô không thể tiến lên được. Đột nhiên, một cơn gió mạnh hơn nữa thổi qua, mang theo những âm thanh rì rào như tiếng thì thầm của những linh hồn. Cô nhìn quanh, không thấy gì, nhưng lại có cảm giác như có những đôi mắt đang dõi theo từ các góc khuất, đang chờ đợi một khoảnh khắc để lao ra và chiếm lấy cô.
Rồi, một ánh sáng lóe lên phía trước. Nó nhấp nháy yếu ớt, nhưng cũng đủ khiến Alice ngừng lại. Cô hít một hơi thật sâu, rồi từ từ bước về phía ánh sáng ấy. Bước chân của cô trở nên nhẹ nhàng hơn, nhưng sự lo âu trong lòng cô vẫn không giảm bớt. Cô không biết rằng, ánh sáng ấy có thể là lối thoát, hay chỉ là một cái bẫy chờ đợi cô.
Càng lại gần, ánh sáng càng trở nên rõ ràng hơn, và Alice nhận ra đó là một chiếc đèn lồng cổ, treo lơ lửng trên một cột đèn. Nhưng điều kỳ lạ là, chiếc đèn này lại không giống với bất kỳ chiếc đèn nào cô từng thấy trước đó. Nó không chỉ có ánh sáng vàng nhạt, mà còn phát ra một thứ ánh sáng mờ ảo, như thể nó chứa đựng một thứ sức mạnh nào đó.
Alice đứng lại trước chiếc đèn, cảm giác như mình đang đứng đối diện với một cánh cửa vào một thế giới khác. Cô không biết liệu đó có phải là cánh cửa mà cô đang tìm kiếm, hay là một cái bẫy mà cô không thể thoát ra.
Một tiếng động bất ngờ vang lên phía sau cô, khiến Alice giật mình. Cô quay lại, đôi mắt mở to trong sự kinh hãi. Nhưng tất cả những gì cô thấy chỉ là bóng tối. Không có ai, không có gì. Chỉ có bóng đêm dày đặc và lạnh lẽo.
Nhưng khi cô quay lại nhìn chiếc đèn lồng, cô nhận ra một điều kỳ lạ: chiếc đèn đang phát sáng mạnh hơn. Ánh sáng ấy bỗng nhiên trở nên rực rỡ, và trong chớp mắt, một bóng dáng lạ lẫm xuất hiện bên cạnh chiếc đèn.
Bóng dáng đó đứng im lặng, đôi mắt sáng rực trong bóng tối, nhìn chằm chằm vào Alice. Cảm giác lạnh lẽo một lần nữa lan tỏa khắp cơ thể cô, khiến cô không thể cử động. Bóng dáng ấy chỉ đứng đó, như đang chờ đợi Alice phải đưa ra quyết định. Nhưng quyết định gì? Và tại sao cô lại cảm thấy như thế này?
Câu hỏi ấy vang lên trong đầu Alice, nhưng cô không thể trả lời. Chỉ có sự im lặng và ánh mắt đầy ma mị của bóng dáng đó là những gì cô có thể cảm nhận được.
0 Bình luận