• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Phần 2 Cuộc Chơi Bắt Đầu

Chương 18 Những Câu Chuyện Cổ Xưa

0 Bình luận - Độ dài: 2,371 từ - Cập nhật:

Cảnh vật xung quanh Alice và Daniel không còn tĩnh lặng như trước nữa. Gió đã thổi mạnh hơn, cuốn theo những cánh lá khô rơi xuống, tạo thành một lớp bụi mỏng bay lơ lửng trong không khí. Những đám mây đen kéo đến, che phủ bầu trời, như một tấm màn u ám phủ lên mọi thứ. Không gian trở nên nặng nề hơn, mùi đất ẩm, mùi mốc và gỗ cũ từ những tòa nhà đổ nát khiến không khí thêm phần u uất. Mặc dù thế giới xung quanh dường như đang chìm vào sự im lặng tuyệt đối, Alice vẫn cảm thấy có một sức mạnh nào đó ẩn chứa trong mỗi bước đi của mình. Cô cảm thấy như mình đang đi trên ranh giới của quá khứ và hiện tại, một nơi mà tất cả những gì cô đã từng biết giờ đây đều đang thay đổi.

Dưới những tán cây cổ thụ cao vút, những bóng mờ của quá khứ hiện lên như những ký ức xa vời. Những cây cổ thụ ấy, với thân cây rêu phong và những cành cây mọc loang lổ, vươn mình lên trời như những chiếc cột đỡ lấy không gian, chào đón những tia sáng yếu ớt từ bầu trời. Những bóng cây đổ dài trên mặt đất, kéo theo những hình thù kỳ dị và mơ hồ. Alice và Daniel đi bộ qua một con đường nhỏ dẫn vào một khu rừng già, nơi mọi thứ đều chìm trong sự tĩnh lặng tuyệt đối, chỉ có tiếng bước chân của họ vang lên đều đặn trên lớp đất mềm.

Mùi ẩm mốc của gỗ mục hòa quyện với mùi đất bùn ướt át khiến Alice phải khẽ nhăn mặt. Cô không quen với mùi này, nhưng lại cảm nhận được rằng nó có phần quen thuộc, như thể từng bước chân của cô đã từng đi qua đây, trong một cuộc đời khác. Cô quay lại nhìn Daniel, đôi mắt cô tràn đầy sự tò mò và lo lắng. Mặc dù đã lâu không gặp lại, nhưng trong ánh mắt anh vẫn luôn có một thứ gì đó mà cô không thể hiểu nổi. Một sự im lặng như đang che giấu điều gì đó.

"Daniel," Alice bắt đầu, giọng cô khẽ vang lên giữa không gian tĩnh lặng. "Anh nói đi, chúng ta đang đi đâu vậy? Tại sao lại vào rừng này?"

Daniel không vội đáp, anh chỉ khẽ liếc nhìn cô một cách đầy ẩn ý, rồi tiếp tục bước đi. Mái tóc dài của anh bay bay theo làn gió, ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào phía trước, dường như anh đang cố gắng tìm kiếm điều gì đó trong bóng tối. "Em sẽ hiểu thôi," anh nói, giọng anh trầm và có phần lạnh lẽo. "Có những nơi chỉ những người đã trải qua mới có thể hiểu được."

Họ tiếp tục đi qua những con đường mòn đầy lá mục, dưới những cây cổ thụ xanh rì mà giờ đây chẳng còn mấy lá. Những cây lớn vẫn đứng sừng sững, gốc rễ vươn ra khắp nơi như những con quái vật im lìm, nhưng những cành lá đã héo úa, mất đi sự sống. Cảm giác u ám bao trùm khắp không gian, như thể khu rừng này là một nơi bí ẩn, không thuộc về thế giới này, mà là một phần của ký ức mà cả Alice lẫn Daniel đều đã lãng quên.

Alice không thể ngừng suy nghĩ về những gì Daniel đã nói. Cô cảm thấy mình bị lôi cuốn vào một bí mật nào đó mà anh đang giấu kín. Cô quay đầu nhìn về phía sau, cảm giác như có cái gì đó đang rình rập, nhưng khi nhìn lại, chỉ thấy bóng cây đổ dài trên mặt đất, và âm thanh duy nhất là tiếng lá xào xạc dưới chân.

Càng đi sâu vào trong rừng, không gian càng trở nên yên tĩnh, mỗi bước đi của họ như thể đang xâm nhập vào một thế giới khác biệt. Thỉnh thoảng, những cành cây xù xì vươn ra như muốn chặn đường, nhưng Alice và Daniel vẫn tiếp tục đi, không ai dừng lại. Cả hai dường như đã quen với cảm giác cô đơn và tĩnh lặng này. Không gian dường như đóng chặt lại xung quanh họ, như thể tất cả mọi thứ đều đang chờ đợi điều gì đó.

Một lúc lâu sau, họ dừng lại trước một tảng đá lớn, che phủ bởi rêu xanh. Nó nằm giữa khu rừng như một chứng tích cổ xưa. Tảng đá này không phải là một tảng đá bình thường; nó có những hoa văn kỳ lạ khắc sâu trên bề mặt, những ký tự đã mờ đi theo thời gian, nhưng vẫn có thể nhận ra được một phần nào đó. Alice bước đến gần, tay cô lướt nhẹ trên bề mặt tảng đá, cảm nhận được một sự rung động nhẹ dưới lòng bàn tay. Cô không hiểu tại sao, nhưng cảm giác này khiến cô thấy như thể mình đang chạm vào một phần của quá khứ xa xôi. Một phần của câu chuyện chưa được kể.

Daniel đứng im lặng bên cạnh, đôi mắt vẫn chăm chú quan sát cô. Mặc dù anh không nói gì, nhưng ánh mắt của anh như thể đang chờ đợi Alice nhận ra điều gì đó. Và rồi, sau một lúc, anh mới lên tiếng, giọng nói của anh nhẹ nhàng nhưng đầy thâm trầm. "Đây là nơi mọi chuyện bắt đầu, Alice. Đây là nơi chúng ta sẽ tìm ra tất cả những câu trả lời."

Alice quay lại nhìn anh, đôi mắt cô ánh lên sự tò mò. "Câu trả lời cho cái gì?" Cô hỏi, không thể kiềm chế được sự băn khoăn.

Daniel nhìn cô một lúc lâu rồi thở dài. "Câu trả lời cho tất cả những gì đã xảy ra, cho những sự thật mà chúng ta không biết. Đây là điểm khởi đầu của mọi chuyện." Anh bước tới gần tảng đá, nhìn vào những hoa văn kỳ lạ trên đó, như thể chúng đang gọi anh.

Cô ngập ngừng, nhưng rồi cũng bước đến gần hơn, đặt tay lên tảng đá cùng với anh. Một cảm giác lạnh lẽo lan tỏa từ lòng bàn tay, dường như có một sức mạnh nào đó đang từ từ trỗi dậy. Alice không thể giải thích nổi, nhưng trong khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy như mình đang chạm vào một cánh cửa cũ kỹ mà thời gian đã quên lãng, và khi mở ra, tất cả mọi thứ sẽ được hé lộ.

Gió đêm vẫn thổi đều đặn, nhưng lần này không phải là làn gió nhẹ nhàng như mọi khi. Nó mang theo một thứ gì đó nặng nề, như thể những cơn gió đã từng lướt qua khu rừng này từ hàng thế kỷ trước, mang theo hơi thở của những câu chuyện cổ xưa chưa từng được kể. Alice và Daniel đứng đó, đôi mắt họ nhìn về phía trước, nơi tảng đá khổng lồ với những hoa văn kỳ lạ đang tỏa ra một ánh sáng mờ nhạt dưới ánh trăng.

Cả khu rừng, từ những cây cổ thụ cao vút đến những tán lá khô rơi vãi dưới mặt đất, đều im lìm như bị đóng băng trong một khoảnh khắc tĩnh lặng, không gian như đang dừng lại chờ đợi điều gì đó. Mọi âm thanh xung quanh đều bị nuốt chửng bởi bóng tối dày đặc, chỉ còn lại những tiếng lá cây xào xạc dưới chân, mỗi bước đi của Alice như tạo ra những âm vang nhỏ bé trong không gian tĩnh mịch.

Bầu trời đêm không còn trong xanh như những đêm trước, mà thay vào đó là một màn đen đặc, đầy những đám mây nặng trĩu, kéo dài và cuồn cuộn như đang đổ xuống một cơn mưa lớn. Những cơn gió rít qua những kẽ lá, tạo ra những tiếng động kỳ lạ, như thể có ai đó đang thì thầm trong bóng tối. Chân trời xa xăm dường như bị nuốt chửng vào sự tối tăm vô tận.

Alice nhắm mắt lại một chút, cảm nhận những cơn gió vờn qua tóc mình, rồi mở mắt ra. Trong cái nhìn sắc bén của cô, mọi thứ đều trở nên rõ ràng hơn. Cô biết, khu rừng này có điều gì đó bí ẩn, như một lực hút vô hình đang kéo cô vào một cuộc hành trình mà cô không thể từ chối. Mỗi bước đi của cô như tiến gần hơn đến một bí mật mà cô chưa từng nghĩ đến.

Daniel, người luôn im lặng và ít khi mở lời, đứng bên cạnh Alice, lưng anh thẳng tắp, đôi mắt anh không rời khỏi những hoa văn trên tảng đá. Anh dường như đang chờ đợi điều gì đó. Mái tóc dài của anh bay trong gió, ánh sáng mờ nhạt từ trăng chiếu lên gương mặt anh, tạo ra những bóng đổ kỳ lạ. Những vết sẹo mờ trên cổ anh phản chiếu ánh sáng yếu ớt, làm cho anh trông giống như một bóng ma lặng lẽ, không thuộc về thế giới này.

"Daniel," Alice khẽ gọi, giọng cô như một lời thì thầm trong không gian im lặng. "Anh nghĩ gì về tất cả những điều này?"

Daniel không trả lời ngay. Anh chỉ nhắm mắt một lát, như thể đang cảm nhận một điều gì đó mà Alice không thể hiểu được. Anh quay sang cô, đôi mắt sáng lên trong bóng tối, và rồi anh cất tiếng, giọng nói của anh thấp thoáng một chút khắc khoải. "Cô biết đấy, Alice, khu rừng này không phải là một nơi bình thường. Đây là nơi mọi câu chuyện bắt đầu, và cũng là nơi kết thúc."

Cô nhìn anh, cảm giác có gì đó trong lời nói của anh khiến cô bối rối. "Kết thúc? Kết thúc của ai?"

"Không phải ai, mà là của những gì chúng ta biết," anh trả lời, ánh mắt anh trống rỗng, như thể đang nhìn thấy một thứ gì đó ngoài tầm nhìn của cô. "Khu rừng này lưu giữ những ký ức, những câu chuyện mà những người đã qua đời để lại. Nó không chỉ là một nơi vật lý, mà là một ngưỡng cửa giữa hai thế giới. Mỗi tảng đá, mỗi cây cổ thụ, mỗi bụi cây ở đây đều có một câu chuyện riêng của nó."

Alice cảm thấy lòng mình chùng xuống. Cô không biết liệu Daniel có đang nói thật hay không, nhưng sự kiên định trong giọng nói của anh và cách anh nhìn vào khu rừng này khiến cô cảm thấy có điều gì đó bí ẩn và sâu sắc. Cô cảm nhận rằng, dù thế nào đi nữa, cô đã lạc vào một câu chuyện không thể rút lui.

Bên cạnh họ, một cây cổ thụ vươn lên trời, với những cành cây quắt queo, không còn lá, nhưng vỏ cây lại sáng lên dưới ánh trăng. Đột nhiên, có một âm thanh như tiếng thở dài từ trong rừng vọng lại, khiến Alice giật mình. Cô quay lại nhìn Daniel, nhưng anh vẫn đứng đó, đôi mắt anh không thay đổi. "Anh có nghe thấy không?" Cô hỏi.

"Đừng lo," Daniel đáp lại, giọng anh vẫn trầm lắng. "Đó chỉ là tiếng của rừng thôi."

Nhưng trong sâu thẳm, Alice cảm thấy có điều gì đó không ổn. Cô không chỉ nghe thấy tiếng thở dài, mà còn cảm nhận được một hơi thở nặng nề đang bao trùm cả không gian, như thể có một sinh vật nào đó đang theo dõi họ từ bóng tối. Một làn sóng lạnh lẽo xâm chiếm cơ thể cô, khiến cô không khỏi rùng mình.

Đúng lúc đó, ánh sáng từ tảng đá khổng lồ bắt đầu lóe lên. Những hoa văn trên bề mặt đá chuyển động, như thể chúng đang sống dậy, biến đổi thành những hình thù kỳ dị. Những đường nét uốn lượn, xoắn lại, như đang kể một câu chuyện dài lâu về một thế giới xa lạ. Những ánh sáng mờ nhạt bùng lên, khiến không gian xung quanh trở nên mờ ảo, không rõ ràng.

Alice bước lên gần hơn, tay cô chạm vào tảng đá, và ngay lập tức, một cảm giác điện từ mạnh mẽ lan tỏa khắp cơ thể cô. Cô không kịp thở, chỉ cảm thấy trái tim mình đập mạnh trong lồng ngực. Những hình ảnh mơ hồ hiện lên trước mắt cô – những ngọn núi lửa đang phun trào, những cơn sóng thần cuốn phăng tất cả mọi thứ, và cả một bóng hình mờ mịt mà cô không thể nhận diện.

"Daniel..." Alice khẽ gọi, giọng cô lạc đi trong không gian rộng lớn. Cô cảm thấy có gì đó bất thường đang xảy ra, nhưng không thể giải thích nổi.

"Đừng sợ," Daniel nói, giọng anh khẽ vang lên trong sự im lặng. "Cô đang nhìn thấy quá khứ. Đây là ký ức của khu rừng. Nó sẽ cho cô thấy những gì đã từng xảy ra, những gì chúng ta đang phải đối mặt."

Khi Alice nhìn vào những hình ảnh đó, cô nhận ra rằng khu rừng này không chỉ là một nơi đầy rẫy những bí mật, mà còn là một kho lưu trữ vĩ đại, nơi tất cả những gì đã qua, tất cả những trận chiến, những cuộc đời, đều được ghi lại bằng những hình ảnh sống động. Và bây giờ, cô chính là người được chọn để khám phá những ký ức ấy.

Bước chân cô nhẹ nhàng, nhưng trong lòng cô, một sự xáo trộn lớn dâng lên. Cô biết rằng mọi thứ đang bắt đầu thay đổi. Cô và Daniel chỉ là những người đang bước vào câu chuyện đã được viết từ rất lâu, và họ không thể quay lại được nữa.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận