Phần 2 Cuộc Chơi Bắt Đầu
Chương 14 Cuộc Đối Đầu Và Lựa Chọn
0 Bình luận - Độ dài: 2,663 từ - Cập nhật:
Alice bước qua ngưỡng cửa của bóng tối, không còn sợ hãi, không còn lo lắng về những ký ức đã qua. Cô cảm thấy cơ thể mình nhẹ nhàng, như thể mọi gánh nặng đã được trút bỏ. Tuy nhiên, một phần trong cô biết rằng cuộc đối đầu với chính mình chưa kết thúc. Hành trình này vẫn còn một thử thách cuối cùng một trận chiến không phải với thế lực bên ngoài, mà là với chính nỗi sợ trong lòng cô.
Không gian xung quanh cô thay đổi. Những hình ảnh mơ hồ bắt đầu xuất hiện, không phải trong hình hài của người khác, mà là trong chính suy nghĩ của cô. Mỗi bước đi, mỗi quyết định cô đưa ra, đều làm sáng tỏ một phần trong tâm trí mình. Những kí ức về người đã khuất, về những mối quan hệ đã tan vỡ, tất cả chúng đều đan xen vào nhau, tạo thành một mạng lưới phức tạp mà Alice không thể thoát khỏi.
Nhưng cô biết, nếu không đối mặt với chúng, cô sẽ không thể tiến lên. Mọi thứ trong quá khứ, dù có đau đớn đến đâu, đều là một phần của cô, và cô cần phải học cách chấp nhận chúng.
Một tiếng bước chân vang lên phía sau. Alice quay lại, mắt cô khóa chặt vào bóng hình mờ ảo đang tiến đến. Cô không còn cảm thấy sợ hãi nữa. Đó là một bóng hình quen thuộc, một người đã từng là tất cả đối với cô Daniel.
"Em không thể tiếp tục như vậy, Alice," giọng anh vang lên, trầm lắng và đầy cảm xúc. "Em đã trốn chạy quá lâu."
Alice không nói gì, chỉ đứng im nhìn anh. Mọi cảm xúc, mọi ký ức về Daniel trỗi dậy trong lòng cô. Những ngày xưa, những nụ cười, những khoảnh khắc hạnh phúc, giờ chỉ còn là những vết thương không thể lành. Nhưng cô không còn khóc, không còn đau đớn nữa. Cô nhìn anh, như thể nhìn vào một phần của chính mình.
"Em không thể tiếp tục sống trong quá khứ mãi mãi," cô nói, giọng vững vàng. "Quá khứ sẽ không bao giờ quay lại, và em cũng sẽ không để nó kìm hãm em nữa."
Daniel tiến thêm một bước, nhưng không nói gì. Anh chỉ nhìn cô, ánh mắt đầy sự phức tạp. Alice cảm nhận được sự trống vắng trong ánh mắt ấy. Từng bước chân của anh như gợi lại một phần quá khứ mà cô đã muốn quên đi. Tuy nhiên, cô không còn run rẩy. Cô không còn để cho những nỗi sợ hãi điều khiển.
"Em nghĩ mình đã mạnh mẽ rồi sao?" Daniel nói, giọng anh như một lời cảnh tỉnh. "Em nghĩ có thể vượt qua tất cả?"
"Em không nghĩ, em biết," Alice đáp, không hề lùi bước. "Vì em đã đối mặt với nỗi sợ lớn nhất của mình, chính bản thân em. Em không còn sợ anh nữa, cũng không sợ những ký ức đó nữa. Đó là quá khứ, và em sẽ để nó lại đằng sau."
Daniel dừng lại, không bước thêm nữa. Một khoảnh khắc im lặng kéo dài, và rồi anh khẽ lắc đầu, như thể một phần trong anh đã chấp nhận điều đó. Nhưng trong đôi mắt của anh vẫn có sự cứng rắn, một điều gì đó chưa bao giờ hoàn toàn buông xuống.
"Vậy em sẽ làm gì tiếp theo?" anh hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng lại như một thử thách.
Alice không trả lời ngay. Cô nhìn xung quanh, thấy những bóng đen mờ nhạt xung quanh, những nỗi sợ chưa bao giờ thật sự tan biến. Tuy nhiên, cô biết rằng mình phải tiến lên, phải dám bước ra khỏi bóng tối. Dù có khó khăn, dù có những cơn sóng gió trong lòng, cô cũng không còn là người yếu đuối của ngày trước.
"Tiến về phía trước," Alice nói, giọng chắc chắn. "Bỏ lại quá khứ và bước tiếp, dù con đường phía trước có thế nào đi nữa."
Với những lời đó, ánh sáng bừng lên xung quanh cô, xua tan bóng tối. Daniel, dù đứng đó, dường như đã trở thành một phần mờ ảo trong tâm trí cô. Alice cảm nhận được sự giải thoát, như thể một phần của cô đã được chữa lành. Cô không cần phải trốn chạy nữa, không cần phải sợ hãi những gì đã qua.
Nhưng vẫn còn một thử thách nữa đang đợi cô phía trước. Một cơn sóng dữ kéo đến, không phải từ thế giới bên ngoài, mà từ chính tâm trí cô. Mỗi bước đi, mỗi suy nghĩ, đều như một cơn bão không thể kiểm soát. Nhưng Alice đã sẵn sàng. Cô đã đối mặt với những bóng ma trong lòng mình, và giờ cô sẽ chinh phục chúng.
Ánh sáng ban mai xuyên qua những tán cây, chiếu lên mặt đất ẩm ướt sau cơn mưa đêm. Alice đứng giữa không gian rộng lớn, cảm nhận được từng hơi thở của mình. Không khí mát mẻ, trong lành, nhưng cũng không thể xua tan được cảm giác nặng nề trong lòng cô. Dẫu cho cô đã đối diện với quá khứ, nhưng sự thật là nó vẫn còn in sâu trong trái tim cô, không dễ dàng gì để xóa nhòa.
Bầu trời phía trên cao dần sáng tỏ, nhưng Alice không thể cảm thấy vui mừng. Mọi bước đi của cô, từ lúc này trở đi, đều có thể thay đổi cả số phận của mình. Cô không thể quay lại, không thể lùi bước. Những ký ức của quá khứ, dù có thế nào đi nữa, cũng không thể thay đổi được. Cô phải đối mặt với sự thật rằng, hành trình phía trước có thể sẽ đầy những thử thách mà cô chưa từng tưởng tượng ra.
Alice nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu. Cô không thể để cảm giác sợ hãi chi phối mình nữa. Bây giờ, cô phải lựa chọn giữa việc giữ lại những ký ức đau buồn và tiếp tục sống trong nỗi cô đơn, hay là buông bỏ chúng, bước ra ngoài vùng an toàn, để mở lòng đón nhận tương lai.
Một cơn gió thổi qua, làm tóc cô bay lên, và Alice mở mắt ra. Trước mắt cô là một con đường mòn nhỏ, dẫn vào một khu rừng xanh thẳm. Con đường này không biết sẽ dẫn cô đến đâu, nhưng cô biết rằng nếu bước đi, sẽ không còn đường quay lại.
Trong khoảnh khắc đó, Alice nhận ra một điều quan trọng: Không ai có thể làm thay cô sự lựa chọn này. Mỗi người đều phải tự chiến đấu với bản thân mình, vượt qua những nỗi sợ hãi để sống một cuộc sống mà mình thật sự mong muốn. Cô không thể để quá khứ và những bóng ma trong lòng giữ chân mình nữa.
Alice quay lại, ánh mắt kiên định. Mọi thứ xung quanh vẫn vậy những cây cổ thụ cao lớn, không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió rì rào. Cô có thể cảm nhận được sự thay đổi trong chính mình. Không còn sự sợ hãi, không còn nỗi lo lắng. Alice bước chân về phía con đường mòn, quyết tâm đối diện với những điều chưa biết, không hối tiếc.
Cô bước đi, không vội vàng, nhưng cũng không ngần ngại. Mỗi bước đi như một lời khẳng định, một lời hứa với bản thân rằng cô sẽ không bao giờ dừng lại. Dù con đường phía trước có gập ghềnh, dù có phải vượt qua những thử thách cam go, cô sẽ tiếp tục. Bởi cô biết, không ai có thể sống thay cuộc đời của mình.
Và rồi, khi Alice nhìn lại lần cuối về phía sau, cô thấy những ký ức đã qua như những cánh hoa rơi vào không gian, không còn bám víu, không còn nặng nề. Cô đã buông bỏ, không phải vì cô quên, mà vì cô đã học được cách sống với chúng mà không để chúng điều khiển cuộc sống của mình.
Một ánh sáng lấp lánh trên bầu trời, như thể vũ trụ đã gửi đến một dấu hiệu. Alice mỉm cười. Cô không biết sẽ có gì đang chờ đợi mình phía trước, nhưng cô biết rằng chỉ có sự lựa chọn của bản thân mới có thể quyết định con đường cô sẽ đi.
Cô tiếp tục bước đi, mỗi bước chân vững vàng hơn, trái tim cô cũng mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Cuộc hành trình này, dù chưa biết sẽ dẫn đến đâu, nhưng với Alice, một điều chắc chắn: Cô đã sẵn sàng.
Ánh sáng mặt trời bắt đầu nhạt dần, không gian xung quanh như chìm vào màn sương mù mỏng manh, bao phủ lấy mọi thứ. Alice bước qua một cánh cổng cổ kính, không phải kiểu cổng vòm trang trí rực rỡ, mà là một cánh cửa gỗ mốc meo, sừng sững như một bức tường vô hình giữa quá khứ và hiện tại. Phía sau cánh cửa, cô không biết điều gì đang đợi chờ mình. Chỉ biết rằng mọi thứ đã thay đổi, và cô không thể quay lại.
Những ngọn cây cao vút trong rừng dường như nhảy múa theo làn gió nhẹ. Cành lá cọ xát vào nhau tạo thành âm thanh nhẹ nhàng, như lời thì thầm từ một thế giới bí ẩn, khiến Alice không khỏi cảm thấy có điều gì đó đang quan sát mình. Cô không biết phải cảm nhận thế nào về những điều xung quanh. Mùi đất ẩm sau cơn mưa, mùi hương nhẹ nhàng của cỏ dại, tất cả hòa quyện lại, tạo thành một không gian ngột ngạt khó diễn tả bằng lời.
Alice hít một hơi dài, cố gắng xua tan sự căng thẳng đang dâng lên trong lòng. Mỗi bước đi của cô đều vang lên những âm thanh nhỏ xíu trên lớp thảm lá khô, nhưng lại như một tiếng vọng vọng ra từ quá khứ, từ những kỷ niệm mà cô đã cố gắng chôn vùi. Cô bước đi chậm rãi, mỗi bước đi dường như nặng trĩu, như thể có một sức nặng vô hình đang kéo cô lại.
Ánh sáng từ phía xa lòa lên qua những khe lá, tạo thành những đốm sáng nhỏ li ti trên mặt đất, những ngọn cỏ và chiếc lá rơi. Mỗi bước đi của Alice như một bước tiến vào một thế giới khác – một thế giới mà cô không biết sẽ dẫn cô đến đâu, nhưng cô cảm nhận rõ rằng đây là con đường mà cô phải đi.
Nhưng rồi, một âm thanh từ phía sau khiến Alice giật mình. Cô quay lại, trái tim cô đập mạnh trong lồng ngực. Những âm thanh lạ lùng – có phải là tiếng bước chân? Hay chỉ là tiếng động của gió?
Alice đứng im, giữ nguyên tư thế, mắt chăm chú quan sát xung quanh. Cảnh vật xung quanh cô dường như im lặng, nhưng không, có cái gì đó đang chuyển động. Một bóng hình mơ hồ, vừa mờ vừa rõ, bước ra từ bóng tối. Alice không kịp nhận ra được điều gì trước khi bóng hình ấy tiến đến gần hơn.
Cảm giác lạnh lẽo bao trùm không gian, khiến Alice không thể thở nổi. Cô cố giữ bình tĩnh, nhưng nỗi sợ hãi vẫn dâng lên như một cơn sóng dữ. Mắt cô bỗng nheo lại, cố gắng nhận diện từng chi tiết trong hình dáng đó.
Đó là một người đàn ông. Thoạt nhìn, hắn ta có vẻ như một hình bóng rất quen thuộc. Alice nhìn hắn một cách chăm chú, dường như mọi thứ xung quanh bỗng chốc mờ đi. Mọi thứ ngoài hắn ta đều biến mất, như thể không gian này chỉ có mình hắn tồn tại.
Người đàn ông dừng lại trước mặt Alice. Ánh mắt hắn lạnh lùng, nhưng lại chứa đựng sự tò mò. Đôi mắt ấy nhìn sâu vào mắt cô, khiến tim Alice thắt lại. Cô không thể hiểu nổi tại sao mình lại cảm thấy cái nhìn ấy quen thuộc đến thế. Là ai? Và vì sao cô lại cảm thấy như đã gặp hắn từ rất lâu trước đây?
"Em đã đến đây," giọng người đàn ông vang lên, nhưng có cái gì đó lạ lẫm, khó đoán. "Em đã đến đây không phải ngẫu nhiên."
Alice cố gắng giữ vững giọng nói của mình, nhưng cổ họng cô như bị nghẹn lại. "Ai... ai là anh?" Cô hỏi, giọng run run, nhưng không thể che giấu được sự hoang mang.
Người đàn ông chỉ nhìn cô, không đáp lời ngay. Cả không gian như đóng băng trong giây phút ấy. Mắt hắn chuyển động, ánh nhìn đó như một mũi dao cắt sâu vào tim Alice. Mỗi chuyển động của hắn đều nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo sự sắc bén, như một vết cắt không thể thấy.
"Em không nhận ra tôi sao?" Hắn bước lại gần một bước, giọng nói vẫn nhẹ như gió, nhưng không khỏi khiến Alice cảm thấy rùng mình. "Tôi chính là người mà em đã cố gắng quên. Tôi là phần trong em mà em không thể chạy trốn."
Alice hít một hơi thật sâu, tay nắm chặt lại. Cô không muốn để cho sự sợ hãi chiếm lấy mình, nhưng những lời của hắn như một cái gông xiềng, xiết chặt lấy tâm trí cô. "Anh là ai?" Cô lại hỏi, lần này giọng kiên định hơn.
Người đàn ông không đáp mà chỉ mỉm cười. Đó là nụ cười nhẹ nhàng, nhưng lại chứa đầy sự thách thức. Cô cảm nhận được sự quen thuộc trong cách hắn cười, như thể đã từng có lần cô nhìn thấy nó – rất lâu trước đây.
Bầu không khí xung quanh bỗng dưng trở nên đặc quánh, nặng nề. Mỗi tiếng động từ xa dường như bị đè nén lại, khiến không gian trở nên tĩnh lặng đến khó thở. Cảm giác này giống như thời gian bị dừng lại, như thể Alice đang đứng giữa hai thế giới, không biết phải lựa chọn con đường nào.
"Em vẫn không hiểu sao?" Hắn tiến thêm một bước nữa, lần này khoảng cách giữa hai người chỉ còn chưa đến một mét. Hơi thở của Alice trở nên gấp gáp, cô cảm nhận được một sự uy hiếp lạ lùng. "Em có biết tôi đã chờ đợi em bao lâu không?"
Không khí xung quanh như nặng trĩu, và Alice bắt đầu cảm thấy một cái gì đó lạ lẫm. Có cái gì đó trong ánh mắt người đàn ông khiến cô cảm thấy chao đảo. Ánh sáng từ trên cao chiếu xuống, làm nổi bật những đường nét trên khuôn mặt hắn, khiến hắn giống như một sinh vật từ bóng tối, được sinh ra để xâm chiếm thế giới này.
Alice không thể lùi lại. Cô phải đối diện. Không thể né tránh. Đây là thử thách mà cô phải vượt qua.
"Anh muốn gì?" Alice thở dốc, mắt nhìn thẳng vào người đàn ông.
"Em sẽ biết sớm thôi," hắn nói, và bước lùi lại, ánh mắt vẫn không rời khỏi cô. "Tất cả những gì em phải làm là bước tiếp."
Alice không còn ngần ngại nữa. Cô đứng vững, cảm nhận được sự mạnh mẽ từ bên trong mình. Cô không thể dừng lại. Dù cho có ai đứng trước mặt cô, dù có phải đối diện với bất kỳ thử thách nào, cô cũng sẽ bước đi. Bởi cô biết, đây mới chỉ là khởi đầu.
0 Bình luận