Cơn gió lạnh quét qua mặt đất khô cằn, làm rơi từng mảnh lá vàng cuối mùa xuống mặt đất nứt nẻ. Không gian xung quanh Alice tràn ngập bóng tối, nhưng không phải là bóng tối tuyệt vọng, mà là một sự im lặng đầy lạ lẫm, khiến cô cảm thấy mình như lạc vào một không gian ngoài thời gian, nơi không có gì rõ ràng và mọi thứ đều không chắc chắn.
Cô đi qua những tảng đá lớn, thô ráp, những cây cỏ khô héo đan xen tạo thành một lớp vỏ giáp khô cứng phủ lên mặt đất. Mỗi bước đi của Alice như đang đi vào một cuộc hành trình không lối thoát, nhưng không có sự sợ hãi trong lòng cô nữa. Cảm giác mơ hồ của quá khứ đã lùi xa, thay vào đó là một thứ cảm giác mà cô chưa từng trải qua sự tự do và quyết tâm. Cô không còn bị ám ảnh bởi quá khứ nữa, dù những ký ức ấy vẫn đang âm ỉ trong tâm trí, như những ngọn lửa nhỏ, đợi thời điểm để bùng cháy.
Alice dừng lại, ánh mắt cô quét qua không gian xung quanh. Những đám mây đen vẫn lởn vởn trên bầu trời, nhưng ánh sáng lờ mờ của buổi sáng sớm đã bắt đầu xuyên qua, mang theo một chút hy vọng. Cô hít một hơi dài, không phải để lấy không khí, mà là để cảm nhận sự tĩnh lặng, sự vắng lặng mà cô đã tìm kiếm bấy lâu. Từng làn sóng gió nhẹ lướt qua, mang theo một mùi đất ẩm, mùi của sự sống mới.
Cả khu vực này dường như đã bị tạm gác lại trong một thời gian dài. Không gian xung quanh có vẻ như đã ngừng chuyển động từ lâu, nhưng dưới đôi chân Alice, mặt đất vẫn còn phản ứng, như thể nó vẫn còn hồi sinh, vẫn còn đợi một ai đó đánh thức nó. Những dấu chân cô để lại trên mặt đất khô cằn nhỏ xuống như những vết xước, như một lời nhắc nhở rằng cô đang tiến bước trên con đường này, không quay đầu lại.
Cô cảm thấy sự thay đổi trong không khí. Từ phía xa, một tiếng thở dài nhẹ nhàng vọng lại. Alice giật mình, nhưng không vội vàng quay lại. Cảm giác ấy, cái cảm giác có người đang theo dõi, không phải là một cảm giác sợ hãi, mà là sự chờ đợi, sự kiên nhẫn. Bước chân cô vẫn vững vàng trên mặt đất, nhưng đôi mắt không ngừng quan sát, cảnh giác. Dù đã quyết định, cô không bao giờ quên cảnh giác.
Ánh sáng lúc này đã rõ rệt hơn, từng tia sáng chiếu xuyên qua đám mây đen, tạo nên những vệt sáng rực rỡ, mang đến một cảm giác ấm áp nhưng cũng đầy mơ hồ. Alice bước qua những đống đổ nát của những cấu trúc cổ, những tòa nhà cũ nát giờ chỉ còn lại những mảng tường gạch vỡ nát và những khung cửa mục rữa. Những tòa nhà ấy, mặc dù đã cũ kỹ, vẫn mang một vẻ đẹp bí ẩn, như thể mỗi viên đá, mỗi bức tường đều đang cất giữ những câu chuyện mà chỉ có thời gian mới có thể giải mã.
Alice dừng lại trước một bức tường cao vút, nơi một cánh cửa đá bị vỡ nát, lộ ra một không gian bên trong. Những bức tranh mờ nhạt, những ký tự lạ được khắc lên vách đá, tất cả tạo thành một bức tranh không trọn vẹn, như một phần của quá khứ không thể hồi sinh. Cô đặt tay lên bức tường lạnh lẽo, cảm nhận sự kiên cường của nó, nhưng cũng cảm nhận được sự mệt mỏi và u uất mà nó đã trải qua. Cảm giác này làm cô nhớ đến chính mình, một phần của quá khứ, đã từng bị tổn thương, nhưng vẫn đứng vững.
Cô rút tay lại, nhìn về phía xa. Những bóng cây đứng im lìm như những chiếc bóng dài, vươn mình về phía trời cao, những lá cây xao động trong gió như những tiếng thì thầm của một câu chuyện chưa kể. Alice không còn lạ lẫm với những bóng ma của quá khứ nữa. Cô đã học được cách đối diện với chúng, học được cách chấp nhận sự hiện diện của chúng mà không bị cuốn vào.
Tiếng động từ phía sau đột ngột cắt ngang dòng suy nghĩ của Alice. Một bước chân, một tiếng động nhỏ, nhưng đủ để cô quay lại. Cô không vội vàng, không giật mình. Thay vào đó, cô bình tĩnh quay lại, đôi mắt nhìn vào nơi nguồn gốc của âm thanh. Và khi cô thấy được cái bóng đang dần hiện ra từ trong bóng tối, không có gì bất ngờ nữa. Đó là một hình bóng quen thuộc, nhưng không phải Daniel. Đó là một người khác.
“Em không còn chạy trốn nữa, đúng không?” Một giọng nói trầm thấp vang lên, nhẹ nhàng như gió, nhưng lại sắc bén đến khó tả. Alice nhận ra ngay giọng nói này, giọng của một người mà cô không nghĩ mình sẽ gặp lại Hassan, một người bạn cũ của cô. Anh ta đứng đó, không di chuyển, nhưng ánh mắt của anh ta đầy kiên định, như thể đã chờ đợi cô từ lâu.
Alice không trả lời ngay. Cô đứng im, cảm nhận không khí xung quanh, đánh giá tình hình. “Tôi không chạy trốn,” cô trả lời, giọng cô mạnh mẽ hơn bao giờ hết. “Tôi đã đối diện với tất cả.”
Hassan tiến lại gần, từng bước đi chắc chắn, nhưng đôi mắt anh ta vẫn không rời khỏi cô, đầy sự quan sát và sự tò mò. “Vậy thì em đã sẵn sàng cho những gì tiếp theo chưa?” anh ta hỏi, giọng không nhanh, không chậm, nhưng lại đầy áp lực.
Alice hít một hơi thật sâu, nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Hassan. “Tôi đã sẵn sàng. Nhưng điều gì sẽ đến, tôi không thể đoán trước.” Cô cảm nhận rõ sự thay đổi trong chính mình, sự quyết tâm chưa từng có, và cô biết rằng đây mới chỉ là bước đầu tiên.
Hassan dừng lại trước mặt cô, khuôn mặt anh ta bỗng trở nên nghiêm túc, không còn chút vui vẻ hay đùa cợt. “Vậy thì, hãy bắt đầu cuộc hành trình này. Em đã sẵn sàng đối diện với quá khứ, nhưng em cũng phải đối mặt với tương lai.” Anh ta nhìn cô một cách sâu sắc, như thể muốn nhìn thấu tâm can của cô.
Alice gật đầu, không nói thêm gì nữa. Cô biết rằng con đường phía trước sẽ không dễ dàng, nhưng cô đã chuẩn bị tâm lý cho tất cả. Không còn sự sợ hãi, không còn sự lo lắng. Cô bước đi, và mỗi bước đi của cô đều đầy kiên định, như thể vết chân cô in lên đất là một phần của quá trình tái sinh. Cô biết rằng tương lai sẽ đầy thử thách, nhưng cô sẽ không dừng lại.
Ánh sáng buổi chiều xuyên qua những đám mây xám xịt, tạo thành những tia sáng yếu ớt, lấp lánh trong không gian u ám. Bầu trời không một tia hy vọng, như thể trời đất đều đã kiệt sức, đợi chờ một sự thay đổi mà chẳng ai biết sẽ đến khi nào. Đất đai vẫn khô cằn, vết nứt sâu hun hút chằng chịt trên mặt đất như những vết sẹo của một trận đại hồng thủy từ lâu đã qua. Cảnh vật im lìm, vắng lặng, chỉ có những làn gió thổi qua, mang theo mùi đất bụi và hơi lạnh đặc quánh, khiến không khí càng thêm nặng nề.
Alice bước đi qua những tòa nhà cổ vắng vẻ, từng viên gạch đã mờ đi theo thời gian, nhưng vẫn còn đó những vết tích của một nền văn minh đã từng tồn tại, nay đã bị quên lãng. Cô dừng lại trước một tòa nhà đổ nát, nơi cửa sổ vỡ nát, những khung gỗ cũ kỹ mọc đầy rêu, nấm, và bụi bặm. Ánh sáng yếu ớt chiếu xuyên qua những khe hở nhỏ xíu, tạo thành những vệt sáng mờ ảo trên mặt đất lạnh lẽo. Không gian xung quanh có vẻ như dừng lại, như thể mọi thứ đã ngừng chuyển động từ rất lâu.
Alice đứng yên, một tay đặt lên bức tường lạnh ngắt, cảm nhận hơi thở của nó. Cảm giác này thật lạ lẫm, như thể cô đang đối diện với một phần quá khứ mà mình đã từng sống, một phần mà giờ đây đã bị phủ mờ bởi thời gian. Cô lướt nhẹ ngón tay qua bức tường sần sùi, cảm nhận từng vết nứt, từng vết hằn do thời gian để lại, như thể mỗi một vết nứt ấy đều chứa đựng những câu chuyện chưa kể. Alice nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên, cảm nhận làn gió lạnh vờn qua tóc, thổi qua khuôn mặt. Nó không còn mang theo sự sợ hãi, mà là một sự an tâm kỳ lạ. Cô đã dần quen với những đau thương, với những mất mát. Giờ đây, cô đã học được cách sống chung với những bóng ma của quá khứ.
Đột nhiên, một âm thanh vang lên từ phía xa. Một bước chân, một tiếng động nhẹ nhàng, nhưng lại đầy ám ảnh. Alice khẽ rùng mình, nhưng không quay lại ngay lập tức. Cô đứng thẳng người, mắt nhìn thẳng về phía trước, như thể chờ đợi điều gì đó sẽ xảy ra. Cô cảm nhận được sự hiện diện của ai đó, và trái tim cô bắt đầu đập nhanh hơn, như thể một sự gặp gỡ sắp xảy ra. Thậm chí không cần quay lại, Alice đã biết rằng người kia đang tiến lại gần.
"Em không còn sợ nữa, đúng không?" Giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau, trong trẻo nhưng đầy sự kiên quyết. Alice quay lại, đôi mắt cô lóe lên một tia bất ngờ khi nhìn thấy người đứng trước mặt mình.
"Daniel," cô khẽ thì thầm. Đó là tên của người bạn cũ, người đã đồng hành cùng cô qua bao khó khăn, người mà cô đã mất dấu từ rất lâu. Anh ta đứng đó, dưới những tia sáng yếu ớt, với đôi mắt đen sắc bén, mái tóc rối bù, nhưng vẫn không thể che lấp được vẻ quyết đoán và mạnh mẽ trong anh. Daniel vẫn không thay đổi, dù những năm tháng đã trôi qua, nhưng có một điều gì đó trong ánh mắt anh đã khác, một sự u ám, một sự trầm lặng mà Alice chưa từng thấy trước đây.
Cô không thể giấu nổi sự ngạc nhiên trong mắt mình. "Tại sao lại là anh? Sao anh lại ở đây?"
Daniel bước lại gần cô, đôi mắt không rời khỏi gương mặt Alice, như thể đang tìm kiếm một điều gì đó mà chỉ anh ta mới hiểu. "Anh vẫn luôn ở đây," anh ta trả lời, giọng trầm lắng, nhưng có một sự mệt mỏi nào đó trong đó. "Chỉ là em không nhận ra mà thôi."
Alice không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ quan sát anh. Mọi thứ xung quanh bỗng trở nên mờ nhạt, như thể thế giới này chỉ còn lại hai người họ. Cô nhận ra rằng sự hiện diện của Daniel không chỉ là một sự trùng hợp. Có điều gì đó đã thay đổi, một sự kết nối nào đó mà cô không thể giải thích được.
Không gian im lặng bao trùm cả hai người, chỉ có tiếng gió thổi qua, kéo theo những lá cây khô vương vãi trên mặt đất. Alice nhìn vào mắt Daniel, cảm nhận được sự thay đổi trong anh, như thể anh đã trải qua những thử thách mà cô không thể hiểu hết được. Nhưng trong ánh mắt ấy, vẫn còn một thứ gì đó quen thuộc, một cảm giác gần gũi, một sự an tâm mà cô không thể lý giải được.
"Anh thay đổi rồi," Alice nói khẽ, nhưng không phải để chỉ trích. Cô nói như một lời nhận xét, một điều hiển nhiên mà chính cô cũng cảm nhận được. Cô không còn nhìn thấy người bạn cũ mà mình từng quen thuộc, mà thay vào đó là một người lạ, một người đã trưởng thành và trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Daniel không trả lời ngay. Anh ta chỉ nhìn cô một lúc lâu, như thể đang đánh giá từng lời nói, từng cử chỉ của Alice. Cuối cùng, anh thở dài, ánh mắt trở nên dịu lại, nhưng cũng đầy sự kiên định. "Anh đã thay đổi, đúng vậy," anh thừa nhận, giọng trầm lắng hơn bao giờ hết. "Vì những gì đã xảy ra, vì những gì đã mất. Nhưng em cũng vậy, Alice. Em đã không còn là cô gái mà anh từng biết."
Alice im lặng. Cô không biết phải đáp lại thế nào. Cô không còn là cô gái đơn giản, ngây thơ ngày xưa, nhưng những ký ức về Daniel, về những ngày tháng mà họ từng cùng nhau trải qua, vẫn còn đọng lại trong cô, như một phần không thể tách rời.
Cô hít một hơi dài, bước tới gần anh, ánh mắt thẳng thắn và đầy quyết tâm. "Vậy thì, chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu không? Chúng ta có thể tiếp tục cùng nhau chiến đấu, không chỉ vì quá khứ, mà vì tương lai không?" Alice hỏi, giọng không yếu đuối mà đầy tự tin, như thể cô đã tìm thấy lại chính mình.
Daniel đứng im, không nói gì ngay lập tức. Anh nhìn cô, nhìn những thay đổi trong cô, và trong mắt anh, một tia sáng le lói, một tia hy vọng nhỏ nhoi, dường như đã bắt đầu le lói lên. Anh đưa tay ra, kéo cô lại gần.
"Chúng ta có thể," anh trả lời, giọng kiên định nhưng cũng đầy sự dịu dàng.
Và dưới bầu trời u ám ấy, giữa những tòa nhà đổ nát, họ bước đi cùng nhau, không còn sự phân vân hay do dự. Cả hai đều biết rằng dù con đường phía trước đầy chông gai, nhưng ít nhất, họ không còn cô đơn.
0 Bình luận