Chỉ mình chồng tương lai...
Hiro Nakamura (中村ヒロ) Yuga (ゆが一)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

[WN] Arc Nhập học - nửa đầu Học kì 1. Chap 1~50

Chương 15: Cô bé đi lạc (2)

15 Bình luận - Độ dài: 927 từ - Cập nhật:

Nole: .mikayy ;3.

------------------------------------------------------------------------------------

Sau khi giải thích Yuki không phải Tuyết nữ cho bé, chúng tôi bắt đầu hỏi han.

Bé tên là Fujimiya Ayaka, năm nay lên bốn tuổi.

Ayaka-chan đi siêu thị cùng bà nội. Cô bé định tự mình về nhà nhưng rồi lại lạc đường.

"Sao em lại tự ý về nhà một mình thế?"

"Vì em muốn được khen khi tự về nhà được..."

"À, ra là vậy..."

Chắc là cô bé đang ở độ tuổi thích được khen khi tự mình làm được việc gì đó.

Bà của cô bé bây giờ chắc đang lo lắng lắm.

"Giá mà em ấy mang theo điện thoại. Nhưng chắc là không có đâu nhỉ."

"Bốn tuổi thì làm sao có điện thoại được... Chắc là cũng không có điện thoại trẻ em đâu."

Mà thời này cũng chưa có thiết bị định vị GPS.

"Hay là báo cảnh sát? Hoặc quay lại siêu thị?"

"Tôi nghĩ đến trung tâm tìm trẻ lạc của siêu thị là tốt nhất."

Chắc bà của cô bé cũng đang tìm em ấy ở đó.

"Vậy chúng ta quay lại siêu thị nhé. Em có nhớ đường đến đó không?"

"Không ạ..."

Ayaka-chan lắc đầu mếu máo.

"Siêu thị ở khu này thì chỉ có Daikaku hoặc Januko. Cả hai đều cách đây một quãng đường như nhau..."

"Nếu không biết chính xác là siêu thị nào thì không biết đi đường nào. Lỡ đi nhầm đường thì phiền phức lắm."

"Nếu nhớ được đặc điểm gì đó thì có thể biết được. Siêu thị mà em đến trông như thế nào?"

"Ừm... ừm..."

Ayaka-chan suy nghĩ một lúc, rồi nói với vẻ mặt tự hào.

"Có rất nhiều người ạ!"

Siêu thị nào mà chẳng đông người.

"Rồi còn bán rất nhiều bánh kẹo nữa!"

Siêu thị nào mà chẳng bán nhiều bánh kẹo.

"Rồi còn... khóa quần của nhân viên bán rau bị hở ạ."

Chuyện đó thì em nên nhắc nhở người ta ngay tại chỗ chứ.

Không được rồi. Chẳng có thông tin nào hữu ích cả.

Cả hai siêu thị đều na ná nhau... Điểm khác biệt duy nhất là có bãi đỗ xe hay không...

Bãi đỗ xe à...

"Đúng rồi. Khi đi siêu thị, em có đi bằng phương tiện gì không? Tàu hỏa? Hay ô tô?"

"Ô tô ạ. Em đi chiếc bừm bừm màu trắng."

Bingo! Đây rồi.

"Siêu thị Daikaku nằm ngay cạnh ga tàu, nên không có bãi đỗ xe. Chỉ có Januko mới có bãi đỗ xe thôi."

Trừ khi có việc gì đặc biệt, nếu không thì chẳng ai lại đi tới siêu thị không có bãi đỗ xe cả.

"Ở đó có trung tâm tìm trẻ lạc, chúng ta có thể nhờ họ thông báo tìm người thân cho bé."

"Ừ, vậy chúng ta đến đó đi."

Mà đi ô tô đến đây, hẳn là nhà cô bé cách đây khá xa. Định đi bộ về nhà một mình... cô bé này gan thật đấy.

"Mà cậu sống ở gần đây à? Sao cậu biết rõ về khu này thế?"

"Ừ. Nhà tôi ở thị trấn bên cạnh, ngày nào tôi cũng đi bộ đến trường mà."

"Vậy à... Tôi thấy ghen tị với cậu quá. Nhà tôi xa lắm."

Vì đoạn đường này không có vỉa hè, xe cộ qua lại nhiều nên tôi nắm tay Ayaka-chan cùng nhau đi đến Januko. Vì cô bé mới bốn tuổi, nên tốc độ đi bộ rất chậm.

Nếu tôi đi một mình thì chỉ mất khoảng mười phút, nhưng giờ chắc phải mất gấp đôi thời gian.

"Ưm..."

Đi được một đoạn, Ayaka-chan dừng lại.

"Em mỏi chân. Onii-chan bế em đi."

Thật sao?

"Em cố gắng đi thêm một chút nữa được không?"

"Không được ạ. Em bị chóng mặt rồi."

"Thế thì khổ rồi."

Cô bé này biết nhiều từ khó ghê.

Nhìn Ayaka-chan sắp khóc, tôi đành phải bế cô bé. Đi được khoảng 100 mét, Ayaka-chan lại cau mày than thở.

"Onii-chan ơi, anh bế dở quá."

"Ặc..."

Tôi làm sao biết cách bế trẻ con chứ, tôi đã có con đâu.

"Cõng em được không?"

"Em không thích cõng. Bị tức bụng."

Cô bé này lắm yêu cầu thật đấy. Ayaka-chan nhảy xuống đất, chạy đến chỗ Yuki rồi nũng nịu.

"Onee-chan, bế em đi."

"Hả? Chị á?"

"Vâng ạ. Onii-chan cứng quá. Em thích được người mềm mại bế hơn."

Nói rồi cô bé dang rộng vòng tay ngước nhìn Yuki.

"Thôi được rồi..."

Yuki miễn cưỡng đồng ý bế Ayaka-chan lên. Trông cô ấy bế có vẻ hơi nặng nhọc.

"Thế... thế nào?"

"Vâng ạ. Chị mềm mại hơn Onii-chan một chút."

Chỉ một chút thôi sao?

"Chị xin lỗi vì ngực chị không được như của mẹ em..."

Yuki cau có nhưng vẫn cố ôm chặt Ayaka-chan.

Trong tương lai cô ấy cũng 'bự' tới E-cup đấy, nhưng vào thời điểm này tôi nhìn thì chỉ B-Cup là cùng.

(Xin đừng hỏi tại sao tôi lại biết)

"Ưm..."

Ayaka-chan cựa quậy tìm tư thế thoải mái nhất.

"Nè, e... em đừng có cựa quậy nữa."

Yuki nhăn mặt, có vẻ như đang bị nhột.

Mà đúng rồi, Yuki của tương lai cũng rất sợ nhột. Đặc biệt là vùng xương quai xanh, chỉ cần dùng ngón tay chạm nhẹ là cô ấy sẽ có phản ứng rất đáng yêu.

Nghĩ đến đó, tôi thấy vợ tôi đang khổ sở như này trông cũng thật gợi cảm.

Bình luận (15)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

15 Bình luận

Tks trans
Xem thêm
Fujimiya ???, amane vs mahiru à
Xem thêm
Fujimiya ư, có lẽ nào🐸
Xem thêm
Đọc vợ như 1 quyển sách
Xem thêm
Ko cần hỏi thì mn đều bt vì sao a bạn bt mà
Xem thêm