Tịch Dương xác định mình có thể tàng hình được 5 phút.
Trong thời gian đó, ngay cả quỷ cũng không thể cảm nhận được sự tồn tại của hắn. Cho dù hắn có đi loanh gần nó thế nào. Khả năng tàng hình chỉ vô hiệu khi hắn tác động vật lý lên ai đó – hoặc con quỷ nào đó.
Thật ra chỉ với 5 phút cũng tính là nhiều rồi, hắn biết vận dụng là được. Hơn nữa còn phải sử dụng làm sao cho bản thân không bị phát hiện.
Mỗi một Quỷ Nhân chỉ có một quỷ ký sinh của mình, năng lực của Quỷ Nhân cũng phụ thuộc vào bản chất của con quỷ.
Nói cách khác, Quỷ Nhân chỉ có một năng lực để sử dụng thôi.
Nhưng với Tịch Dương khi sở hữu chiếc vòng chuỗi hạt cũng như bị ép lập khế ước với Quỷ Mộng Ảnh mà nói…
Năng lực của hắn không chỉ có một.
Tùy thuộc vào Ác Mộng mà hắn đã chinh phục, hắn có thể kích hoạt năng lực tương ứng chỉ bằng cách gọi tên nó. Không những thế, hắn còn có khả năng tái sinh nhờ năng lượng trắng từ căn nguyên được lưu trữ trong viên ngọc đen trên chiếc vòng chuỗi hạt.
Song, hắn chỉ có thể tái sinh nếu như còn năng lượng trắng. Nếu không thì hắn cũng đi bán muối ngay sau khi tắt thở.
Tịch Dương không biết năng lượng trắng của căn nguyên là gì, cũng chẳng rõ nguồn gốc của vòng chuỗi hạt là từ đâu. Hắn chỉ biết sau khi mình sở hữu được thứ này. Cuộc đời của hắn đã bị đảo lộn hoàn toàn.
“Anh ơi, em bay được nè!!!”
Quỷ Móc Mắt bất ngờ xuất hiện ở trước mặt hắn. Vẫn trong hình hài của một con búp bê nhỏ với kích cỡ chừng mười lăm xen ti mét. Váy trắng có điểm hoa xanh, gương mặt hoàn mỹ từng đường nét cùng đôi mắt to tròn xanh biếc. Đôi cánh mỏng ở sau lưng vỗ nhẹ, giúp nó lơ lửng ở trong không trung. Nhìn thoáng qua giống với cánh bướm, nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy giống với cánh ngài hơn, mỏng manh mà ma mị.
Nó nhẹ nhàng bay một vòng trước mặt Tịch Dương, tựa hồ là muốn khoe khoang thu hút sự chú ý. Nhưng tiếc là Tịch Dương không hề có tâm trạng chiêm ngưỡng. Hắn chỉ liếc qua một cái rồi tầm nhìn quay về với màn hình máy tính, tay gõ lách cách trên bàn phím đầy uể oải.
Tịch Dương đang ngồi gõ bản báo cáo trên máy tính với trạng thái ngái ngủ cực độ. Trên bàn đã có hai ly cà phê trống không, chẳng còn giọt nào. Dù biết caffeine chẳng có tác dụng gì với Quỷ Nhân, nhưng ít ra vẫn còn hiệu ứng giả dược nên hắn vẫn uống đều chẳng khác gì nước lã.
Quỷ Móc Mắt phồng má khi bị bơ, nhưng ngoài giận dỗi ra thì nó chẳng làm được gì cả. Quỷ Móc Mắt chỉ đành đổi chiến lược làm thân. Với mục đích là kéo dài mạng sống thêm vài ngày nhân cho mười hoặc một trăm.
“Anh đang làm gì vậy?”
“Làm việc.”
“Ồ quao, anh chăm chỉ thật á.”
“Tao lười. Chỉ muốn có ai đó gõ giùm…” Tịch Dương nói chậm lại rồi ngừng hẳn. Hắn quay sang nhìn Quỷ Móc Mắt, lúc này vẫn đang ngẩng đầu, đôi mắt tròn xoe như bi ve đảo qua đảo lại nhìn hắn đầy tò mò.
“Phải rồi, có việc cho mày làm này.” Tịch Dương bảo nó nhìn vào màn hình máy tính của mình. “Xem nhé, đây là bản báo cáo mẫu, các thông tin cơ bản cần thiết tao đã điền cả rồi. Mày chỉ cần tường trình lại ngắn gọn hiện trạng Quỷ Vực, quá trình tìm ra căn nguyên thì cứ đơn giản thôi, kiểu như tao trốn ở một góc rồi tình cờ tìm thấy căn nguyên. Mức độ thiệt hại là mấy đứa mày giết ấy, tên tụi nó trên phần thông tin đội nhóm tham gia rồi. Ờm… cứ viết phiến phiến theo bản mẫu này đi rồi tao sửa lại cho.”
Quỷ Móc Mắt bỗng dưng được giao việc mà mặt mày ngơ ngác. Nó cũng biết rằng mình từ giờ chẳng khác gì nô lệ của Tịch Dương, hắn bảo gì là phải nghe nấy. Nhưng nó đâu có ngờ là mình không bị phái đi làm nhiệm vụ nguy hiểm gì như lúc ở trong Ác Mộng, mà là phải ngồi đây để làm việc thay thế cho kẻ lười biếng kia!
“Cái này rất quan trọng đúng không ạ? Anh tự tin giao cho em làm thật sao?” Quỷ Móc Mắt cố tình nhấn mạnh ‘quan trọng’ và cụm ‘giao cho em’ để mong rằng Tịch Dương có thể tỉnh táo mà thay đổi quyết định.
“Tao không tự tin giao cho mày làm. Tao yêu cầu mày phải làm.” Tịch Dương không có ý định nói nhiều.
Quỷ Móc Mắt há hốc mồm, nó khép miệng rồi lại mở ra. Mãi một lúc nó mới dám thâu gom hết can đảm của mình để hỏi. “Thứ quỷ gì ăn mất trái tim của anh vậy?”
“Trái tim quý giá ngàn vàng của tao không dành cho quỷ.”
Tịch Dương thờ ơ trả lời, hắn cầm hai ly cà phê rồi đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi. Bỗng dưng hắn thấy việc nuôi con quỷ nhỏ này cũng không đến nỗi tệ.
Tránh để bản thân lơ là rồi bị cơn buồn ngủ đánh úp, Tịch Dương thay quần áo định bụng ra ngoài chạy bộ vào vòng. Hắn không muốn bị kéo vào cơn Ác Mộng mình chưa chinh phục được. Hôm nay mới thu thập được Năm Giờ đã khiến mệt sức lắm rồi.
Tịch Dương rời khỏi nhà với áo hoodie đỏ có mũ, quần thể thao đen và chiếc giày thể thao cùng màu. Chiếc giày nhìn thô to hầm hố nhưng mang vào chân lại thấy cực kỳ nhẹ. Tịch Dương giậm chân vài cái lấy cảm giác rồi mở cửa chạy ra ngoài.
Hắn không lo gì về chuyện Quỷ Móc Mắt ở nhà một mình. Hắn còn mong là khi mình trở về đã thấy bản báo cáo hoàn thành.
Bên ngoài trông sắc trời còn khá sớm, khu phố đã có mấy hàng quán mở cửa sẵn sàng đón khách, hoặc có những quán ăn mở cửa xuyên đêm suốt sáng. Bầu không khí có phần trong lành và se lạnh. Nhiệt độ cơ thể của Quỷ Nhân vốn thấp, khó cảm nhận được thời tiết khí trời nóng bức; song Quỷ Nhân lại nhạy cảm với cái lạnh, khi mùa lạnh kéo đến chỉ thấy rét buốt khó chịu.
Không giống với Bạch Hồn, cơ thể Bạch Hồn rất ấm áp – đó là hắn nghe nói vậy – chắc vì thế nên cảm giác Thanh Tẩy của họ mang lại cho Quỷ Nhân cũng ấm áp vô cùng. Tựa như một người băng cuối cùng cũng được đưa đến bên cạnh lò sưởi, xua tan cái lạnh giá thấu xương.
Tịch Dương không giống các Quỷ Nhân khác cần phải Thanh Tẩy định kỳ, hoặc sau khi chiến đấu xong buộc phải Thanh Tẩy nếu như tình trạng lây nhiễm tà khí trở nên nghiêm trọng, gây ra Suy Thoái Linh Hồn.
Nhưng hắn cũng không thể bỏ qua Thanh Tẩy hoàn toàn được, vì thế sẽ rất dễ gây sự chú ý. Chưa kể cảm giác khi hắn được Thanh Tẩy từ Bạch Hồn thì chẳng thấy ấm áp gì như lời đồn.
May thay, cô gái tên Thy gì đó không hề nghi ngờ gì với tình trạng tà khí của hắn sau khi rời khỏi Quỷ Vực. Chắc là mải lo về cái chết của tên Quỷ Nhân cấp Lam kia, hoặc là thấy hắn chỉ là cấp Xám yếu ớt nên không thèm nghi ngờ.
“Mà cũng có thể là bẫy…” Tịch Dương lẩm bẩm trong vô thức. Hắn bất giác căng cứng người. Mắt đảo xung quanh quan sát từng người lướt qua mình, chẳng ai quan tâm đến ai.
Hắn không có cảm giác bị theo dõi, có thể là do hắn quá đa nghi thôi.
Tịch Dương thôi không nghĩ nữa, hắn tập trung tiếp tục chạy thêm một quãng. Cơ thể không đổ mồ hôi, cũng chẳng cảm thấy mệt mỏi. Nhưng Tịch Dương vẫn kiên trì với lối tập thể dục đơn giản này.
Trên đường đi, Tịch Dương nhìn thấy một hai bóng dáng của Quỷ Nhân và Bạch Hồn. Đa số họ đều thu hút ánh nhìn của người thường. Dù sao Quỷ Nhân hay Bạch Hồn đều có những đặc điểm nổi bật gây chú ý.
Có nhiều người nghĩ, Bạch Hồn hay Quỷ Nhân để biết có mạnh hay không là nhờ vào sắc tố đỏ và trắng trên người họ phân bổ dày đặc đến bao nhiêu. Thậm chí có cả người thường muốn vờ làm Quỷ Nhân hay Bạch Hồn đều tự nhuộm phần tóc trên người mình hoặc đeo lens để giả dạng.
Song, thật ra Quỷ Nhân hay Bạch Hồn để nhận biết được nhau không hẳn dựa trên sắc tố đỏ hay trắng trên cơ thể người, mà là phải nhìn qua hồn sắc của đối phương.
Hồn sắc là thứ không thể nhìn thấy bằng mắt thường. Để nhìn thấy hồn sắc, cả Quỷ Nhân lẫn Bạch Hồn đều phải khai mở linh nhãn – một dạng năng lực không phải ai cũng làm được. Những kẻ yếu với sức mạnh còn hạn chế, thường gặp khó khăn hay thậm chí không thể kích hoạt linh nhãn. Trong khi đó, những cá nhân mạnh mẽ hơn với cấp bậc cao hơn, có thể dễ dàng nhìn thấu hồn sắc của người khác.
Mà linh nhãn ở đây, không hề giống với việc mắt hắn nhân đôi đồng tử khi triệu gọi Ác Mộng ra ngoài.
Để giải quyết vấn đề thứ bậc, bên phía Cục Quản Lý Xã Hội Quỷ Nhân đã phát triển một thiết bị đặc biệt, và đặt tên cho nó là Thấu Kính Hồn Sắc. Thiết bị này cho phép quan sát rõ ràng hồn sắc của bất kỳ cá nhân nào, giúp phân loại và định danh chính xác danh tính cũng như cấp bậc của Bạch Hồn, Quỷ Nhân.
Từ đó, Thấu Kính Hồn Sắc đã trở thành công cụ không thể thiếu, đặc biệt trong các nhiệm vụ liên quan đến điều tra hoặc quản lý các cá nhân Quỷ Nhân và Bạch Hồn.
Tịch Dương vốn dĩ là cấp Xám, sau khi có được chuỗi vòng hạt và quỷ ký sinh là Quỷ Mộng Ảnh. Hắn vẫn là cấp Xám.
Thấu Kính Hồn Sắc không thể sai được. Vì nó được thiết kế bằng tài nguyên ở trong Quỷ Vực. Mà ngay cả khi mẹ của hắn kiểm tra bằng chính linh nhãn của mình, hắn vẫn là cấp Xám.
Cấp Xám, yếu ớt bị khinh khi.
Cấp Lục còn đỡ hơn.
Những kẻ cấp Xám thường bị coi là kẻ ăn theo nhặt mót ở các đội nhóm tiến vào Quỷ Vực.
Tịch Dương cũng đã chịu đủ nhiều thiệt thòi với cấp bậc của chính mình nên hắn hiểu hơn hết.
Hắn không biết chuỗi vòng hạt có liên quan gì đến việc hồn sắc của mình không thay đổi hay không, hay là do Mộng Ảnh giở trò? Nhưng hắn biết mình mạnh hơn cả cấp Lục hay là Lam. Chắc là hắn mạnh cỡ cấp Tím nhỉ?
Tịch Dương không rõ, hắn chưa từng đối đầu với một Quỷ Nhân cấp Tím nào. Mà với cấp bậc của hắn thì cũng chỉ loanh quanh được ở những Quỷ Vực Tàn Niệm cấp thấp, nên càng không thể gặp được cấp Tím.
“Á á á!!! Có quỷ!!!!”
Tiếng thét chói tai xé toạc không gian, kéo Tịch Dương về phía nơi âm thanh phát ra.
Một cậu bé đang vùng vẫy trong cơn hoảng loạn và sợ hãi, cậu bị cánh tay khẳng khiu dài ngoằng ôm chặt lấy. Cánh tay đó nối liền với cơ thể quái dị của một người phụ nữ. Thân hình cao lớn bất thường nhưng lại quá mức gầy gò như chỉ thấy được xương. Ả còn có mái tóc dài chấm đất, dày đặc đến mức như thể đang cố níu cả thân thể vặn vẹo đó xuống.
Thế nhưng con ma nữ vẫn đứng vững trên đôi chân gầy guộc vào cao kều như hai cây cà kheo. Mắt của ả trống rỗng, chỉ thấy toàn lòng trắng, trừng trừng nhìn đám người nhỏ bé bên dưới đang hoảng loạn bỏ chạy. Miệng của ả mở rộng, máu tươi loang lổ để lộ hàm răng sắc nhọn, đang không ngừng ngừng lặp lại một câu nói tựa đang gieo lời nguyền:
“Con của tao! Con của tao!”
Quỷ xuất hiện giữa ban ngày cũng không phải điều gì hiếm thấy.
Từ khi Quỷ Vực xuất hiện, quỷ quái cũng chẳng còn là chuyện cổ tích.
Tịch Dương di chuyển đến gần, cũng cùng với động tác của hắn, đã có vài Quỷ Nhân lao đến như chim cắt.
“Mau giải tán người dân đi!”
“Con trai của tôi! Cứu con trai tôi với!”
“Mẹ ơi, huhuhu mẹ ơi!!!”
Không chỉ có người dân hoảng loạn bỏ chạy, mà còn có người mẹ đang khổ sở ngồi thụp dưới đất, hai chân run rẩy không còn sức lực khi nhìn thấy bộ dạng của con quỷ. Song, bản năng của người mẹ vẫn khiến bà ấy vẫn cố gắng trườn bò bằng tay chân về phía con quỷ đã bắt mất con mình.
“Tôi sẽ cứu đứa bé, chị mau rời khỏi đây đi!”
Quỷ Nhân có nửa đầu tóc màu đỏ vừa dứt lời, trên lưng của gã đã xuất hiện một bóng đen, thân hình nó nhỏ thó, lưng gù, mặt không có mũi miệng chỉ có duy nhất con mắt lớn choán hết phần mặt. Hẳn đó là quỷ ký sinh của gã.
Chỉ thấy con quỷ ký sinh đó đột nhiên bật lên, nhắm thẳng vào nữ quỷ tóc dài. Tuy nhỏ nhắn nhưng sức bậc của nó rất đáng kinh ngạc, chỉ một cú nhảy vọt ngang bằng tầm mắt của ả.
Nữ quỷ tóc dài vừa chạm mắt nó. Ả đã ngã huỵch một cái chổng vó, thân hình gầy gò vặn vẹo như con núp bê bị gãy khớp. Thế nhưng cái tay ôm chặt đứa bé của ả vẫn không chịu thả ra, mà còn tránh để đứa bé bị kéo ngã theo mình, ả vẫn cố nâng cao đứa bé lên. Thiếu một tay để giữ thăng bằng nên ả càng trông thảm hại, đôi chân cà kheo giãy đạp dưới đất chỉ muốn nhanh chóng đứng dậy.
Cũng cùng lúc đó, Quỷ Nhân với nửa mái đầu màu đỏ kia xông lên, trên tay không biết từ khi nào đã cầm theo một thanh kiếm. Sức bật của gã cũng tốt không kém gì con quỷ nhỏ kia, chỉ vài bước lấy đà đã nhảy lên tới chỗ đứa bé, hắn chém ngang cánh tay khẳng khiu của ả nữ quỷ đi rồi ôm lấy đứa vẫn còn bị quấn chặt trong tay ả.
“Á á á á á! Con của tao! Tay của tao!!!”
Ả nữ quỷ tóc dài đau đớn hét lên, lòng trắng ứa máu như thể đang khóc.
Thân hình ả quá cao lớn nên việc đứng dậy lấy thăng bằng cũng khó khăn hơn bình thường, ả giãy giụa dưới đất, đau đớn nhìn đứa bé mình bắt được bị Quỷ Nhân kia ôm lấy.
Vẻ mặt đau thương dần vặn vẹo, biến thành biểu cảm hung ác đáng sợ. Ả há miệng gầm lên, tiếng thét của ả mang sóng âm cực lớn khiến người xung quanh chưa chạy xa bị chấn động làm cho ngất xỉu.
Mà đứa bé hay người mẹ đang ở khoảng cách gần với ả nhất cũng bị sốc, ngất đi không nói, ngay cả tai cũng chảy máu.
“Cái con chim cút nhà mày!”
Quỷ Nhân vừa cứu lấy đứa bé đã chửi ầm lên khi thấy tình hình không hay.
May thay vẫn còn một hai Quỷ Nhân ở gần đó, sau khi sơ tán được người dân. Họ nhanh chóng chạy đến phụ giúp. Có kẻ sở hữu quỷ ký sinh có thể sử dụng lửa, có kẻ thì biết bay, trên tay cầm vũ khí dạng roi dài.
“Đưa đứa bé cho tôi. Anh ra phụ bọn họ xử lý con quỷ kia đi.”
Tịch Dương thình lình xuất hiện bên cạnh khiến Quỷ Nhân đang ôm lấy đứa bé giật nảy mình, hắn ngơ ngác nhìn Tịch Dương không biết từ khi nào đã tiếp cận được mình.
“Tôi cấp Xám nên chắc không giúp gì được anh nhiều, nên để tôi đưa đứa bé với người mẹ đi thì hơn.”
Tịch Dương thấy ánh mắt nghi ngờ của Quỷ Nhân nọ nên trực tiếp nói ra cấp bậc của mình. Hắn cũng lấy ra thẻ đăng ký của mình giơ lên cho Quỷ Nhân đó xem.
Trên thẻ đăng ký có dấu mộc của Cục Quản Lý Xã Hội Quỷ Nhân, ảnh người đăng ký và các thông tin cơ bản của Quỷ Nhân.
Đúng là cấp Xám.
Quỷ Nhân lúc này mới yên tâm đưa đứa bé còn bị quấn chặt cho Tịch Dương.
“Gọi cấp cứu và bên Cục đến giùm tôi luôn!”
Dứt lời, Quỷ Nhân đó quay đi phụ hai tên Quỷ Nhân khác xử lý ả nữ quỷ tóc đai đang phát điên. Lúc này ả đang sử dụng tóc của mình để tấn công họ. Một cánh bị chặt cụt đang không ngừng chảy máu, còn tay kia thì quơ quàng phía Quỷ Nhân biết bay kia.
Tịch Dương ôm lấy đứa bé và người mẹ đã ngất xỉu tránh ra xa. Với khoảng cách xem như tạm an toàn, hắn mới phát hiện đứa bé không đơn giản là bất tỉnh mà còn là do bị nghẹt thở bởi cánh tay của nữ quỷ.
Tịch Dương nhìn quanh, thấy không ai để ý đến mình nên hắn vờ đưa tay vào hoodie rồi lấy ra một con dao găm đen thui. Tịch Dương cứa vào cánh tay con quỷ đang quấn chặt đứa bé. May là chẳng có máu chảy ra như tưởng tượng, khi cánh tay bị chặt đứt hoàn toàn cũng biết thành khói đen biến mất.
Đứa bé vẫn không tỉnh lại, hơi thở vẫn yếu ớt chứ không khá hơn. Tịch Dương sợ rằng khi đội ngũ y tế đến nơi thì đứa bé đã nhấc một bước lên thiên đường rồi.
“Thật là…”
Không còn cách nào khác.
Tịch Dương cẩn thận xem xét xung quanh, người dân đã được sơ tán gần hết, Quỷ Nhân đang chiến đấu bên kia không chú ý đến đằng này.
Sau khi xác nhận không có ai để tâm, hắn mới rút một ít năng lượng trắng trong hạt ngọc ra đâu vào linh hồn của đứa bé, ngay cả người mẹ bị thương ở một bên hắn cũng không bỏ qua.
Chốc sau, mặt mày đứa bé hồng hào hơn một chút. Nhịp thở cũng ổn định hơn.
Mà hạt ngọc màu trắng trên chuỗi vòng hạt của Tịch Dương dường như ảm đạm hơn một chút.
“Lần tới mình mà ngủm nữa là đi đời luôn.”
Tịch Dương thở dài, hắn đặt đứa bé xuống. Sau đó hắn đứng dậy, lấy điện thoại ra định gọi cho đường dây nóng của Cục Quản Lý; còn phía bệnh viện thì hắn đã gọi từ trước đó.
Nhưng số chưa kịp bấm, một cuộc gọi đến đã chen ngang.
Hắn nhìn người gọi đến, không muốn bắt máy lắm.
“Em nghe…”
Nhưng vẫn phải bắt máy.
“Mày đang ở đâu? Tao kêu về nhà gọi cho tao ngay mà?”
“Em đang tập thể dục ngoài công viên gần nhà. Ở đây đang hơi loạn, có quỷ xuất hiện giữa ban ngày ban mặt nè. Em gọi sau nha.”
Tịch Dương nói nhanh định là kết thúc cuộc trò chuyện luôn, cứ thế cúp máy thì đầu dây bên kia đã lạnh lùng lên tiếng:
“Không cần, tao thấy mày rồi.”
Tiếng cúp máy tút tút kéo dài bên tai, Tịch Dương có phần ngơ ngác chưa kịp hiểu gì thì bầu trời đột nhiên đánh ầm ầm vài tiếng, tựa như có bão tố mây dông kéo đến.
Sau đó một tia sét từ trời cao đánh xuống chỗ nữ quỷ. Quỷ Nhân đang chiến đấu với nó bị ảnh hưởng bởi lực chấn động, văng người ra xa. Con nữ quỷ rít lên, gào thảm thiết. Một tia sét nữa lại đánh xuống, rồi lại một tia. Liên tiếp như vậy cho đến khi con quỷ không thể hét nữa, mà chỉ còn là một đống tro tàn.
Thứ sức mạnh này quá áp đảo.
Những Quỷ Nhân kia mất hết hồn vía nhìn tình thế đột ngột chuyển biến quá đỗi kinh hoàng. Con quỷ mà họ vừa rồi phải đối đầu hết sức cực lực cứ thế bị hạ đo ván trong một đòn, hóa kiếp trong sự ngỡ ngàng của cả bọn.
“Xem ra ở đây cũng chẳng sạch sẽ gì. Mày bỏ nhà ra đi chạy tới chỗ này để làm mình làm mẩy đó hả?”
Cộp cộp. Tiếng đế giày cao gót gõ trên đất vang lên từng nhịp như nện thẳng vào lồng ngực Tịch Dương, hắn chưa nhìn thấy gương mặt của người vừa lên tiếng nhưng cảm giác lạnh lẽo đã xâm chiếm toàn bộ cơ thể.
Mồ hôi lấm tấm chảy dọc thái dương, hắn cứng đờ người, từ từ ngoảnh đầu lại. Và ngay lập tức, ánh mắt hắn chạm phải gương mặt cau có khinh bỉ.
Người chị cùng mẹ khác cha của Tịch Dương.
Đan Anh.
0 Bình luận