Sau khi gặp thầy giám thị ở trong trường, vì quá lu bu chuyện của Nguyên mà cô tí nữa là quên đi nhiệm vụ chính tới trường này. Ngân bận phụ giúp thầy giám thị ấy trong phòng giáo viên in một số tài liệu chuẩn bị cho điều gì đó, nhưng điều cô tò mò lại tại sao thầy ấy lại nhờ mình giúp thay vì một đứa nào đó đi ngang phòng giáo viên.
"Cảm ơn em đã giúp anh nha." - Thầy ta cười.
"Dạ không có gì!"
"Có gì em đem cái xấp tài liệu này lên tầng hội trường tầng ba nha. Để đó có gì buổi chiều thầy cô họp." - Nói rồi thầy ta khiêng thùng giấy đi trước.
Nghe vậy Ngân cũng lẽo đẽo theo sau thầy, bọn họ đi tới và bấm thang máy, khi cửa mở ra, cô thấy có bóng dáng của một đứa học sinh nữa đứng ở trong góc của thang máy toát nên một mùi tử thi. Nhưng thầy giáo kia vẫn đi vào mà không có vấn đề gì. Nên cô cũng vào theo, để thầy đứng ở giữa thang trong khi Ngân đứng ở góc còn lại. Nhìn về phía nút bấm, không biết vì sao trừ những tầng cao nhất ra, các tầng còn lại đều hiện lên luồng khí màu đen từ số một tới ba. Thầy ta bấm vào số ba và cả hai đi lên, tiếng thông gió ù ù khi có một đứa học sinh đứng đó khiến cho Ngân có chút ơn lạnh, mắt chỉ dám liếc qua chứ không dám nhìn thẳng mặt.
Tuy chỉ kéo dài trong chục giây là tới tầng ba nhưng cứ như đã hơn một giờ trôi qua đối với Ngân, có điều gì rất kì lạ, khiến cho da gà của cô bắt đầu nổi lên hết. Theo sau đó, một giọng thì thào gần tai cô.
"Coi chừng!"
Khi liếc mắt qua phía bên kia, cô gái đó đã đứng kế bên và áp mặt sát vào tai Ngân. Mắt không còn con ngươi mà chỉ là hóc đen rỉa máu, miệng cũng chảy ra một dòng máu khác khiến Ngân có chút nổi da gà, người có chút run rẩy nhưng vẫn ráng chịu đừng vì vẫn còn thầy giám thị ở đây.
Khi mở cửa thang máy ra, bóng người con gái ấy cũng biến mất theo, thầy giám thị ôm thùng giấy bước ra, trong khi Ngân nhìn xung quanh xem con ma nữ kia đã biến đi mất. Khiến cho Ngân có chút ngỡ ngàng, cũng phần nào làm thầy giáo chú ý.
"Bộ có vấn đề gì mà nhìn xung quanh thế em?"
"À dạ! Không có gì đâu anh, chỉ là nãy em thấy con nhện nên mở nhảy ra xem nó chạy đi đâu ấy."
"Vậy sao? Thôi đi lẹ. Để đóng thùng này ở đây mai anh xử lý."
"Dạ vâng. À mà cho em hỏi cái này." - Ngân bắt chuyện trong lúc đi tới phòng hội trường. - "Anh có nghe đồn gì về ma ở trong trường không?"
Nghe vậy, thầy ta khựng lại một chút rồi quay sang cười che đi sự tức giận hỏi ngược lại.
"Ai kể cho em vậy?" - Nụ cười của thầy ấy có chút khiến Ngân ớn lạnh.
"À do em nghe bạn kể thôi."
"Ồ?" - Nghe vậy, cơ mặt thầy ta cũng giãn. - "Thật ra anh vô chưa lâu nên không biết được nhiều."
"Thật sao?" - Ngân tiếp tục dò hỏi. - "Em cứ tưởng thầy cô sẽ biết rõ hơn tụi em chứ!"
"Nếu nghe không nhầm thì đó là nơi mà chúng ta đi tới. Hội trường cũ của trường nè."
"Hội trường cũ sao? Sao không phải đi tới hội trường mới?"
Nghe tới câu hỏi này thầy ta im lặng mà đi vào trong phòng hội trường cũ. Nơi đã được cải tạo lại nhiều, khi phòng hội trường đã bị tách làm hai phòng, ở giữa hai phòng ấy có một lối đi xuống tầng dưới, một cách thiết kế có chút độc lạ của ngôi trường trong nội thành. Thầy ta rẽ về hành lang hẹp ở phía bên phải mà đi vào, vì trời đã chuyển chiều tối nên có phần u ám hơn, cộng với việc thầy ta im lặng không trả lời câu hỏi của Ngân nữa. Nhưng để đề phòng, cô để đồ xuống giả bộ nghỉ ngơi, tay thì chầm chậm rút ra một lá bùa dán ở phía ngoài. Xong lại đi theo thầy ta vào bên trong, ở phía sau, lá bùa bắt đầu phát sáng.
"Vào trong phòng này nữa là tới rồi." - Thầy ta chỉ tay về phía cửa ra vào ở cuối dãy hành lang. - "Đây là phòng để đồ, cứ đem đống tài liệu để đây là xong việc."
Nghe vậy Ngân cũng cười niềm nở mà đem đống tài liệu đi vào phía trong, khi kiếm có góc nào để đặt thùng xuống thì thầy ta bắt đầu tiến sát từ phía sau Ngân, chờ đợi cơ hội, tay cũng chầm chậm rút ra một con dao rọc giấy sắt nhọn giơ lên vào. Ngay khi Ngân mới cúi xuống đặt thùng thì thầy ta cũng liền đâm tới, nhưng không ngờ là cô đã né người ra và kéo thầy ta xuống khiến cho thầy ta té về phía trước. Ngân cũng quát theo ngay sau đó.
Lúc này Ngân mới nhân cơ hội để chạy ra, nhưng thầy ta đã đóng cửa lại. Chưa kịp nghĩ gì nhiều thì thầy ta đã đứng dậy mà lao về phía cô. Nhưng kỹ năng sử dụng còn khá kém nên cô có thể né được những vẫn có vài vết xước ngoài da. Còn thầy ta bắt đầu trở nên điên loạn như một con thú cứ thế mà xông lên chém giết, nhiều khả năng chính là tên sát nhân năm đó.
Ở phía Thu sau khi nhận bé mèo Nguyên về thì vội đem lên phòng, hi vọng nó không phá trong lúc cô ẩm nó lên lầu. Vào nhà, ba mẹ thấy Thu ôm một bé mèo thì có chút ngỡ ngàng.
"Con kiếm đâu ra con mèo này thế?" - Mẹ liền hỏi.
"Bạn con không nuôi nổi nên cho con." - Thu cười rồi ôm Nguyên thật chặt.
"Hầy! Thôi được rồi! Chăm sóc nó cho tốt đấy!"
"Vâng!" - Nói rồi Thu ôm Nguyên chạy thẳng lên lầu.
Vào trong phòng, cô để Nguyên lên giường của mình, vuốt ve mấy cái rồi chạy lên máy tính và bật live stream lên, trong khi Nguyên đang đứng phía sau theo dõi. Cậu ta không ngờ vợ mình kiếp này lại làm một nhân vật của công chúng, không nết na thùy mị như trước mà lại sôi động, năng nổi.
"Chào mọi người tới kênh của mình! Nay mình mới lụm được bé mèo nè!"
Nói rồi ôm Nguyên vào lòng, hai tay cầm lấy hai chi trước múa trong người xem nhìn. Còn Nguyên vẫn ngoan ngoãn để cho Thu phá, cậu muốn bù đắp những gì mà kiếp trước đã không thể làm, muốn xem cô ấy có sống tốt không. Đôi khi cũng khiến cậu cũng ngán ngẩm bản thân mình, vì vợ mà làm ma để được gặp cô ấy, bỏ đi việc đầu thai. Nhưng giờ đã gặp được khiến cho cậu vừa vui và buồn, khi nghĩ tới việc không thể đến với nhau, những lời của Việt vào đêm hôm trước cứ văng vẳng trong đầu cậu.
"Ngươi nghĩ đi theo cô ấy là tốt sao? Nhìn cô ấy cưới người khác sẽ khiến ngươi vui? Tên suy nghĩ hạn hẹp như ngươi vì chút cảm xúc làm dễ làm hỏng việc."
Những lời nói như rạch vào trong tim của cậu nhưng Nguyên sẽ chấp nhận để được nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc.
Sau khi live stream xong, cô để Nguyên xuống và bắt đầu lên mạng kiếm một số món đồ cho Nguyên rồi đi tắm và làm những việc linh tinh. Còn Nguyên vẫn nằm trên giường theo dõi hành động của cô ấy. Được một lúc thì Thu nằm thẳng cẳng trên giường, cô vuốt ve Nguyên mà nói.
"Ngươi cứ làm ta thấy an tâm đấy!" - Cô cười đầy thỏa mãn. - "Từ nay ta sẽ gọi ngươi là Nguyên. Không biết sao nhưng tên đó ta cứ cảm thấy thật hợp với ngươi."
Nói rồi cô ngồi dậy nhìn về một tấm hình ở phía tủ, tấm hình nhóm bạn của cô hồi còn học ở trường Marie Curie mà thở dài. Cô cảm thấy hoài niệm về thời học sinh khi ấy mà tự hỏi.
"Không biết mọi người có sống tốt không?"
Thấy vậy thì Nguyên đi tới và nằm lên người của Thu, khiến cho cô càng thấy chú mèo này quá đáng yêu và đầy tâm lý.
Qua về phía Ngân, sau khi tên thầy giáo điên loạn xông về phía cô thì có một tiếng kêu vang lên trong đầu.
"Cúi xuống!"
Nghe vậy Ngân liền cú xuống, Việt với hình dáng người bay từ phía ngoài vào đá vào mặt của tên thầy bệnh hoạn kia. Con dao bị văng ra và rơi xuống dưới sàn, Ngân liền cúi thấp người cầm con dao lên chỉ về phía thầy ta, tay còn chút rung rẩy. Còn thầy ta thì ngạc nhiên khi bị một thứ gì đó đá vào mặt, nhìn xung quanh một lúc thì mới để ý tới Ngân đang cầm con dao, thầy ta mỉm cười.
"Em định làm gì với con dao đó thế?"
"Cút ra tên bệnh hoạn kia!" - Ngân quát.
"Bệnh hoạn? Em ăn nói kiểu gì thế? Còn chĩa dao về phía giáo viên nữa." - Vừa nói thầy ta chầm chậm bước tới trước mặt Ngân. - "Em đã bao giờ giết người chưa Ngân?"
"Hả ngươi đang nói..."
Tên thầy kia cắt ngang nói tiếp. - "Cảm giác mà máu chảy thành dòng cứ như cơn thác ấy, một khác với phim ảnh một trời một vực." - Hắn ta nói với vẻ mặt đầy thỏa mãn. - "Nhìn những sinh linh mất đi hy vọng rồi ngừng di chuyển thật là tuyệt."
Nói rồi hắn lấy con dao chĩa về phía ngươi của mình mà quát.
"Đâm đi! Hãy đâm cho máu nó chảy ra!"
Chưa kịp nói tiếp thì Việt vòng ra phía sau và đánh một phát vào gáy khiến cho hắn gục đè lên Ngân.
"Một kẻ điên." - Việt nói với vẻ khinh bỉ.
Nói rồi nhìn sang phía cuối phòng với một vẻ u sầu, Ngân sau khi đẩy tên đó qua một bên thì nhìn theo ánh mắt của Việt. Giờ cô mới nhận ra, phía cuối căn phòng ấy là một đám học sinh tầm năm sáu đứa đứng ở phía cuối hành lang với vẻ mặt vô hồn, khỏi phải suy nghĩ cũng biết đó là nạn nhân của tên sát nhân này. Một giọng nói thì thào cũng cất lên sau đó.
"Cứu... tôi..."
Việt im lặng nhìn một lúc rồi hỏi. - "Sao các ngươi chết từ khi nào?"
"Không... nhớ..." - Xong bọn chúng bắt đầu van xin. - "Làm ơn... giúp với... lạnh... đói..."
Nghe vậy, Việt quay sang định nói với Ngân, nhưng cô ấy đã chuẩn bị một bàn cúng đơn giản với một chén gạo và vài cây nhang rồi. Thấy đồ ăn, đám học sinh đó liền lao tới tranh giành, khiến cho Ngân nhìn có chút xót xa trong lòng, vì tên bệnh hoạn này mà bọn họ phải chịu khổ. Ngân tiến lại gần chỗ Việt và bắt đầu hỏi.
"Ông có sức mạnh từ khi nào thế? Và tôi phải xử lý bọn họ như thế nào đây?"
Nghe vậy, Việt quay mặt đi, cậu ta bay từ từ ra ngoài hành lang nhìn về phía tòa nhà đối diện.
"Giờ không phải lúc để hỏi, cột tên kia lại, giờ phải xử lý tòa đối diện kìa." - Nói rồi Việt chỉ về phía góc của tòa đối diện. - "Còn một linh hồn bị kẹt ở đó nữa."
"Vậy đám học sinh kia thì sao?"
"Ta sẽ xử lí đám đó, còn ngươi hãy siêu thoát cho hồn ma ở phía bên kia đi."
"Ở đây cơ?"
"Ngay góc tòa nhà tầng hay, ở nhà xí thì phải."
Nghe vậy, làm cho Ngân chợt nhớ tới con ma khi cô đi vệ sinh vào ngày hôm trước. Thế là cô lấy ra thêm một lá bùa nữa rồi chạy đi xuống phía đó, còn Việt thì vẫn giữ một vẻ u buồn chuyện gì đó kể từ khi biết Diệp là Thu, không còn cười hay trêu trọc Ngân nữa rồi. Cậu ta quay vào trong căn phòng và ngồi xuống nhìn đám ma đã đánh chén xong thì hỏi chuyện.
"Thế các ngươi là do đứa nào sai khiến tới đây?"
Nghe vậy, đám học sinh kia cứng họng nhìn về phía Việt đang ngồi chán nản.
"Đừng tưởng ta không biết! Đám ma quỷ giả dạng học sinh trêu ghẹo người sống như các ngươi ta thấy nhiều rồi."
Nghe vậy, đám ma đó cũng dần nhận ra Việt không phải thứ có thể đụng được, chúng không còn nói thì thầm nữa mà quỳ gối xin tha.
"Xin ông tha mạng! Chúng con làm cũng là do sai khiến!"
"Sai khiến? Những lời đồn không giống vậy cho lắm."
"Đâu phải lời nào cũng đúng đâu thưa ngài. Bọn con cũng chỉ làm theo lệnh thôi.
"Theo lệnh..." - Trong khi đang nói thì cậu chợt nhận ra có một hồn ma nữ phía sau đứng ở đó im lặng, không lại ăn cơm như đám ma này.
Đồng phục khác với đám ma này cải thành theo đồng phục trường, con ma nữ này có một loại đồng phục nhìn khá đơn sơ giống như học sinh những năm trước đổi mới, trên cơ thể có nhiều dấu như bị cắt. Da chút giống người nhưng luồng khí màu đen tỏa ra xung quanh rồi dần bám chặt vào da cô ta khiến cho Việt có chút giật mình, vì luồng khí đen là sự ô uế. Khác với đám quỷ cải trang đã ô uế sẵn, linh hồn tinh khiết thì nhìn con giống khi người còn sống, mà để quá lâu thì sự ô uế sẽ lần chiếm lấy và biến linh hồn thành quỷ.
Thế là Việt đứng dậy, mặc kệ đám ma quỷ kia đang quỳ gối mà tiến lại hồn ma nữ đứng ở phía xa im lặng. Cậu nhìn sơ một lược thì hỏi.
"Ta có thể giúp gì cho con?"
Nghe vậy, hồn ma kia gục ngã, bắt đầu khóc lóc cầu xin.
"Xin ngài hãy giúp con! Con đã bị bạn giết vì tên đó muốn giấu đi bí mật."
"Bí mật?" - Việt giữ một mặt nghiêm nghị và đầy đe dọa.
"Vâng! Con cũng là kẻ có tội khi đã nhúng tay vào vụ này. Về linh hồn ở nhà vệ sinh ở phía bên kia."
"Ý ngươi là sao?"
"Con là nhân chứng và cũng là nạn nhân của tên đó."
Cau chuyện bắt đầu vào những năm trước đổi mới từ năm 1975 đến 1986, khi những thứ nhỏ nhặt nhất đối với người lao động điều quan trọng. Từ chiếc xe đạp tới một cây bút, ai cũng đều đói khổ, khi ấy tình người sẽ được thấy rõ khi lá lành đùm bọc lá rách, tình thân như thế mà lại càng thêm sâu đậm. Nhưng cũng sẽ lộ ra những người chỉ biết lo cho bản thân, vì chịu quá nhiều đó khổ cực mà họ sống khép mình nên hay bị cho rằng ích kỉ.
Vào những ngày tháng ấy, có một nhóm bạn bốn người vào được ngôi trường THPT Bùi Thị Xuân. Với Thành và Ngọc cặp bồ, cùng với hai thanh niên khác trong nhóm là Vũ với Thành. Trước giải phóng, nhà bọn họ khá giả nên không qua lo, nhưng sau khi giải phóng, nhiều ng trong gia đình phải đi vào trại giáo dục tư tưởng, nhiều tài sản bị tịch thu làm của chung. Khiến cho cuộc sống khó khăn, nhưng bọn họ vẫn cố gắng học với hi vọng có thể thay đổi cuộc sống tốt hơn.
Trong một lần đi chơi, Thành và Nghĩa nhìn thấy có một chiếc xe đạp thống nhất để bên đường không có ai trông coi nên nổi lòng tham mà xách cái xe đấy đi. Cả hai hớn hở như mới vừa nhặt được vàng, vì khi xe đạp có thể được nói là một thứ chơi xa xỉ của người già, cả hai không thể đem đi bán vì phải có giấy tờ khá rối rắm nên quyết định dùng để đi học. Nhưng mà chỉ có một chiếc xe đạp tận hai người đòi, cho nên cả hai bắt đầu cãi lộn rồi vào xô xát. Với một bên viện lý do là có bồ nên đưa sẽ được tận dụng chở người tốt hơn, bên còn lại là người nhìn thấy đầu tiên nên phải thuộc về của người đó.
Với hai lý do đó cả hai xông vào đấm nhau, Thành đấm rồi lại bị ăn đòn, xong rồi vật Nghĩa xuống đất. Nhưng cậu ta có thể lực tốt hơn nên lợi thế mà ngồi lên người Thành mà đấm liên tục. Còn Thành thì tay cố với tìm thứ gì đó giúp cậu thoát ra thì nhặt được một hòn đá vừa bàn tay mà giơ lên đập vào Nghĩa để thoát ra. Sau khi đập trúng, Nghĩa té qua một bên nằm bất động, còn Thành đứng dậy nhìn chợt nhận ra Nghĩa nằm bên kia không cử động, nhìn hòn đá trên tay thì thấy nó đã nhuốm màu máu, cậu đã đập vào thùy thái dương của Nghĩa và giết cậu ta từ lúc nào không hay. Khi để vào mũi thì đã không còn thở.
Hoảng sợ, Thành nhìn xung quanh, với cảm giác bồn chồn sợ hãi nhưng không thể để ở đây mà chạy đi. Vì cả hai đi chơi vào buổi tối nên không có ai ở xung quanh chứng kiến, Thành chợt nhận ra chỗ này gần với ngôi trường mình học nên vứt xe đạp qua một góc và kéo xác bạn vào trong trường giấu. Vì khi ấy đã khuya nên ai cũng ngủ, hai đứa nó cũng đang trên đường về sau khi chơi lễ, bảo vệ canh cổng hôm ấy cũng nghỉ luôn nên Thành dễ dàng đột nhập vào trong.
Sau khi vào trường, Thành nhìn một hồi thì chọn nhà vệ sinh trong góc ở tầng trên cùng làm chỗ giấu, vì ở tầng cao ít người sử dụng nhà vệ sinh đó. Và giấu ở nhà vệ sinh nữ để cho đánh lạc hướng nếu bị phát hiện là thủ phạm, hy vọng mọi thứ sẽ kết thúc khi cái xác được giấu đi.
...
Một tuần sau, Thành vẫn sống những ngày tháng học sinh bình thường, gia đình của Nghĩa sau một tháng không thấy con trai thì nghĩ vì sống quá khổ sở nên nó bỏ xứ mà đi. Nhóm bạn cũng tỏ ra lo lắng, còn Thành thì lo sợ, và dần nổi sợ của cậu cũng thành sự thật khi nhà vệ sinh ấy bắt đầu bốc mùi nên nhà trường đã cho thợ tới kiểm tra và phát hiện cái xác đã bị thối rữa. Học sinh lẫn thầy cô trong trường bắt đầu trở nên xông xao còn Thành càng bị áp lực dày vò, cho tới khi cậu không chịu được nữa. Nên đã tiết lộ chuyện mình giết người cho người gần gũi nhất, cũng như là người yêu, Ngọc.
Thành hẹn gặp Ngọc ở phòng hội trường vào lúc tan trường vì khi ấy phòng đó sẽ vắng. Cô ấy sau khi nghe xong thì khuyên cậu đi đầu thú, cô cũng không dám cùng Thành chịu cái tội này, vì đã lắng nghe nên giờ đây cô cũng được tính là đồng phạm. Khi nghe tới đầu thú, vì quá sợ hãi nên Thành đã giết luôn Ngọc để che giấu đi tội ác của mình và giấu cô dưới sân khấu của hội trường. Nhưng để có thể đổ lỗi cho người khác, cậu đã không vứt hòn đá giết Nghĩa đi mà giữ lại.
Tới hôm sau, nhà trường bắt đầu cho giám thị tra khảo các học sinh để tìm thêm manh mối, vì để tránh làm ảnh hưởng tới danh tiếng của trường nên chỉ làm trong nội bộ, tránh báo chí vào làm lớn chuyện. Tận dụng việc kiểm tra này, Nghĩa đã nhét vào cặp của thành hung khí vào bắt đầu la ầm lên việc Vũ là kẻ giết người. Nhà trường khi nghe được tin cũng vội vã kết luận rồi tống Vũ vào trong trại cải tạo. Còn Nghĩa thì được sống một cuộc đời học sinh bình thường và tốt nghiệp ra trường. Cậu ta sau đó trở thành một thầy giáo và làm việc tại một ngôi trường này luôn.
![](https://i.hako.vn/ln/series/chapter-banners/4576/67e111c9-67a6-4ca0-8078-728faa075b8f.jpg?t=1728226235)
![](https://i.hako.vn/ln/series/chapter-banners/4576/0a5573f0-1e5a-4991-a315-f137951bf603.jpg?t=1728226235)
0 Bình luận