Ma Việt
Gà Khâm Quốc Kiệt, Gà Khâm
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1

Chương 3 - 3 (THPT Bùi Thị Xuân)

4 Bình luận - Độ dài: 3,044 từ - Cập nhật:

Sau một lúc đi chơi, Ngân đã quay về lại trụ sở với hai túi nilon đầy dụng cụ cá nhân, cô mở cặp để Việt và Nguyên thoát ra, còn mình đi cất đồ dụng. Cả người kia ngồi leo lên ghế, mặt khá là trầm tư, vì không ngờ lại có người có thể giống như thế. Nguyên nhìn sang Việt hỏi.

"Có phải cô ấy không?"

Việt im lặng.

"Có phải nàng ấy không Việt? Có phải nàng ấy quay về rồi không? Trả lời ta đi."

Việt thở dài mà tát cho Nguyên một cái, quát lớn. - "Tỉnh lại đi! Không thành được đâu."

"Nàng ấy là của ta! Mặt đã phai tàn một chút nhưng ta vẫn nhận ra."

"Âm dương cách biệt, kiếp này nàng ấy đã quên ngươi rồi. Đừng có mà ảo tưởng nữa, chỉ làm hại đời nàng ấy thôi."

"Ngươi thì biết cái gì chứ!"

"Ngươi thì biết cái gì?" - Việt tức sôi máu nhìn Nguyên. - "Chỉ vì cảm giác thân thuộc không đồng nghĩa là cô ấy là Diệp. Dù đúng thì ngươi làm được gì? Nối duyên âm ư?"

Nguyên với ánh mắt đầy sát khí không kém cạnh nhìn về phía Việt. - "Cô ấy có lẽ đã có một cuộc sống tốt đẹp nếu ngươi không đi đốt kinh thành năm đó. Tới cuối đời chết nơi xứ người."

"Ngươi thật nông cạn khi nghĩ một nữ nhân thời này là cô ấy! Ta đây đấu tranh để một lần chống lại sự áp bức. Ta đã cũng phải trả giá cho những lỗi lầm đó." - Việt lấy hai cánh che khuôn mặt mình ra mà thút thít. - "Ngươi nghĩ ta muốn ư."

"Hai ngươi đủ rồi đó!" - Ngân chống nạnh tức giận nhìn hai người. - "Tối ngày cứ trêu chọc nhau, hôm nay im lặng cho tôi nghỉ ngơi đi."

Nghe vậy, Việt thở dài rồi bỏ đi vào trong phòng ngủ. Để Nguyên với Ngân ở ngoài, Nguyên cũng nằm cuộn tròn lại trên sofa nằm ngủ, còn Ngân tuy đã khiến họ im lặng nhưng đâu đó cảm giác như thể mình với vừa phá một việc gì đó rất quan trọng. Mọi chuyện kết thúc rồi, nên Ngân cũng vào đi ngủ.

Trong phòng ngủ, Việt ngồi trên tủ kết bên giường nhìn ra khoảng trời không vô định. Vì ma không ngủ nên chắc tên đó ngồi đó chờ Ngân ngủ rồi sẽ làm gì đó. Mặc kệ điều đó, Ngân leo lên và ngủ, để lại Việt vẫn ngồi đó nhìn bầu trời về đêm của thành phố. Không một ánh sao, chỉ một màu xanh đen bát ngát như thể đã chìm phía dưới đại dương.

Cậu thở dài, nhớ lại đứa em gái dễ thương ngày nào còn dựa dẫm vào người cậu. Đứa trẻ mít ướt hay bị những đứa trong tộc bắt nạt, cậu luôn là người ra bảo vệ cô ấy, đôi khi còn pha trò cũng như chơi với cô ấy. Sau đó cậu lại nhớ tới mái tóc bạc của một người con gái mà miệng không khỏi thì thào:

"Tuyết! Hãy chờ anh."

Ở phía ngoài phòng khách, Nguyên cũng trằn trọc khi nghĩ tới người vợ khi ấy. Tình cờ bắt gặp cô ấy đứng trước cổng chờ đợi anh trai mình. Một cô gái mặc chiếc viên lĩnh màu trắng đi cùng với chiếc váy quây hay còn gọi là thường màu xanh lá cây. Với bộ đồ trắng ấy, phần nào chứng tỏ cô ấy là một tiểu thư quyền quý, cũng như phần nào thể hiện nên sự trong trắng của một thiếu nữ mới lớn. Càng nghĩ, Nguyên càng thấy đau đớn khi Việt nói đúng, vì cậu đã nằm lại trên chiến trường, do đám lính thân cận sát hại, chỉ vì công danh dẹp loạn khiến đám hoạn quan đối kị mà ra tay sát hại mà để cho Diệp chết trong cô đơn. Nhưng tất cả cũng chỉ còn lại là quá khứ, nay gặp lại cô ấy với thân phận của một sủng vật, một người trời. Có lẽ, tiên hoàng đã muốn chia cắt hai người.

Ngồi một lúc nữa, Việt mở từ trong phòng ngủ đi ra, có vẻ cậu ấy cũng phần nào thể hiện nên một nét mặt nghiêm túc. Cậu ấy nói.

"Nguyên! Chúng ta cần nói chuyện."

Sáng hôm sau, trong thế giới hư ảo, tiếng chuông báo thức vang lên, Ngân mở mắt tỉnh dậy nhìn bầu trời đêm mà ngỡ ngàng. Rồi cô chợt nhận ra mình sống ở trong thế giới hư ảo, vì hôm nay là cuối tuần nên cô không cần phải tới trường, tận dụng thời gian này nghiên cứu thêm về các loại ma quỷ cũng như là tra cứu thêm về sức mạnh của thú huyết. Nhìn ở phía tủ kết bên giường, cô chẳng thấy Việt đâu, đi ngoài thì thấy, cả hai đang nằm ngủ cùng nhau, thật là đáng yêu. Tuy cả hai người họ là ma, nhưng vị bị phong ấn trong cơ thể xác thịt nên vẫn phải ngủ như bao loài khác. Ngân không kìm lòng trước cảnh tượng dễ thương ấy mà lấy điện thoại ra chụp lia lịa.

Trong lúc chụp, có một thông báo hiện lên, là tin nhắn của chị Dung, chị ấy muốn gặp cô tại thư viện của căn cứ. Thấy tiện, nên Ngân đồng ý tới hẹn với chị Dung, vì suy cho cùng, trong cái tổ chức này, chỉ có chị ấy còn tính người nhất. Đám còn lại như thể ở một đẳng cấp khác, cứ đề cao bản thân mình hoặc mặc kệ sự đời mà chỉ lo cho bản thân.

Cô mặc lên mình một chiếc áo sơ mi trắng và váy đen nổi bật một sự trưởng thành. Khi tới trước thư viện, cô càng thêm ngỡ ngàng, vì thư viện có kích thước điên rồ khi nhìn không thấy được bức tường bao quanh, tủ sách thì này khắp nơi. Nhìn xung quanh một chút thì cô thấy chị Dung đang ngồi ở phía xa vẫy tay về phía mình.

Ngân và Dung đã gặp mặt ở trong phòng thư viện của tổ chức. Có vẻ chị Dung đã tìm được một số thông tin để giúp cho Ngân hiểu hơn về năng lực của mình.

"Chị có cái này đưa em nè." - Nói rồi cô ấy đẩy một cuốn sách cổ về phía Ngân.

Nghe vậy, Ngân mở cuốn sách ra xem, trong lúc đó chị Dung còn đưa thêm vài sấp giấy nữa.

"Còn đây là tài liệu của nhiệm vụ của em, một số vụ án nổi bật trong trường có thể giúp em phân biệt các loại ma và cách khắc chế bọn chúng."

"Dạ vâng em cảm ơn chị! Em sẽ cố hoàn thành sớm ạ." - Ngân với vẻ mặt đầy tự tin nói.

Thấy vậy, Dung phì cười mà hỏi. - "Thế tiến độ nhiệm vụ của em tới đâu rồi?"

"Dạ thật ra thì em mới nghe được mấy lời đồn ở trong đó à. Vì mới là ngày đầu nên em cũng chỉ có thể nghe qua loa đâu đó được ba lời đồn."

"Ồ! Vậy kể chị nghe thử xem, coi nó có khớp với những thông tin chị tìm được không nha."

"Vậy thì phiền chị quá rồi! Để em tự làm được mà."

"Không sao! Dù gì một phần cũng là lỗi của tên Khương đó, chỉ đưa em một bức hình và tờ giấy nhiệm vụ hắn viết qua loa."

Nghe vậy, Ngân cười trừ vì đúng là tờ nhiệm vụ chỉ viết sơ sài nhưng thông tin cơ bản. Còn Dung thì có vẻ tỏ ra ân cần giúp đỡ khiến Ngân phần nào cảm động mà chia sẻ những gì cô nghe được từ trong trường.

Theo Kim Anh kể lại thì, cô ấy nghe được câu chuyện về một đôi bạn thân ở thời bao cấp, vì một chiếc xe đạp mà giành giật rồi quay sang đánh lộn, một đứa trong lúc hăng đánh, đã cầm lấy một viên gạch và đập chết đứa còn lại, vì sợ hãi nên đã đi xác của đứa bạn mình giết giấu trong nhà vệ sinh, ngày nay chính là nhà vệ sinh ở tầng hai của trường. Ngoài câu chuyện đó ra thì còn một số mẩu chuyện lẻ như một cuộc đánh nhau khác ở tại hội trường ở tầng ba, đám học sinh bí ẩn ở tầng một và hai, tiếng bước được tả như móng ngựa của bà Bùi Thị Xuân.

Chị Dung nghe vậy cũng gật gù, xong rồi quay sang đáp.

"Thật là kì lạ! Tất cả lời đồn phần nào khớp với thông tin chị tra cứu được. Ngoài trừ đám học sinh bí ẩn kia."

Ngân ngạc nhiên trước câu nói ấy của Dung, suy cho cùng qua những gì cô đã gặp qua thì những lời đồn ngược lại giống như lời cảnh báo hơn là những câu chuyện tưởng tượng.

"Không có thông tin về nhóm học sinh bí ẩn sao?"

"Đúng vậy!" - Dung cầm xấp báo cáo chìa ra phía Ngân. - "Những thông tin về vụ giết người giấu xác và đánh nhau đều có thông tin nhưng đa phần được lưu hành nội bộ."

"Vậy làm sao chị có đống thông tin đó?" - Ngân tò mò hỏi.

"Thật ra tổ chức đã từng cử vài người tới điều tra rồi, nhưng bọn họ đều mất tích một cách bí ẩn."

"Cái gì! Mất tích trong đó sao? Thế thì nếu đi vào lại điều tra phải thấy hồn bọn họ chứ."

Nghe vậy, Dung thở dài đáp. - "Nếu được vậy thì tốt biết mấy, nhưng chẳng hiểu sao cả hồn cũng biến mất."

"Vậy thì quá nguy hiểm rồi. Sao chị lại giao nhiệm vụ khó này cho em chứ!" - Ngân đập bàn tức giận quát.

"Cũng không phải chị muốn đâu." - Dung giơ tay ra hiệu Ngân bình tĩnh. - "Thật ra nó dùng để kiểm tra huyết thú của em."

"Kiểm tra ư? Em thấy nó ngoài việc ra lệnh cho Việt và Nguyên thì chẳng làm được gì cả." - Ngân tỏ vẻ mặt khó hiểu.

"Thật ra thì người thành lập ra tổ chức này chính là người mang trong mình huyết thú đấy!" - Chị Dung nói, một tay giơ lá bùa lên cao.

Lá bùa đột nhiên phát sáng, theo sau đó hàng loạt cuốn sách từ trong tủ bay lên trên không trung, chúng đáp xuống phía trước mặt Ngân. Một cuốn sách cổ dài hơn hàng ngàn trang đã óng màu vàng cũ kỹ, bên ngoài có một kí hiệu khá kỳ lạ. Với hình bàn tay có một ngón tay giơ lên, không biết nó biểu tượng cho sự im lặng hay là chỉ rằng phía trên còn có trời nữa.

Dung bắt đầu kể lại:

Tất cả đều bắt đầu từ những năm kháng chiến, ông nội của Dung, ông Yang. Người thuộc một dân tộc miền núi, xuống thủ đô lập gia đình. Nhưng không may vợ ông ấy bị giết, vì vậy ông đã dần chìm đắm trong bùa ngải mà tạo ra thú huyết. Khi có sức mạnh, ông ta thề sẽ xuống miền nam quyết tâm trả thù kẻ sát hại vợ ông ta.

Thông qua một người bạn làm ở cục công an, ông đã xuống miền nam khi này đầy ra sự hỗn loạn tha hóa. Vì vậy ông từng bước hạ những kẻ chơi bùa, những kẻ chống đối và thống nhất nhất tất cả dưới cái tên Cục Âm. Và rồi giết chết kẻ giết vợ ông ta.

Sau khi làm tất cả, ông đã truyền lại thú huyết vào đứa trẻ ông nhận nuôi với hi vọng giữ được sức mạnh đó giúp đất nước. Em chính là cô bé ấy, người kế thừa huyết thú và là cháu của chị.

Ngân nghe xong mặt đơ vài giây trước khi hỏi lại:

"Em là cháu của chị?"

"Gọi chị là dì cũng được."

"Hẻ?"

Dung im lặng ngồi cười.

"Chị là dì của em?"

"Đúng dị! Ba em với dì là chị em. Ban đầu cứ ngỡ thú huyết sẽ truyền vào nữ nhân trong nhà. Ai ngờ nó lại qua ba em rồi tới em."

Ngân ngồi ngẫm một lúc thì thấy khá kì lạ, nên quay sang hỏi Dung.

"Vậy tổ chức chúng ta là phe tốt hay phe xấu?"

"Có phần nghiêng về phía thần, nhưng cũng sẽ chống lại họ nếu liên quan tới tồn vong nhân loại."

"Nếu có thất chỉ huy, không lẽ chỉ là một trong số họ?"

"Bing go! Em đoán đúng rồi đó! Chị là một trong thất chỉ huy."

"Quào! Một chỉ huy như chị sao lại ở Việt Nam nhỏ bé này?"

Nghe vậy, Dung mỉm cười búng trán Ngân mà nói. - "Thật ra dân tộc chúng ta là người kế thừa một trong thất chỉ huy đấy. Con cháu loài rồng và tiên, thay cho hậu duệ của người đất sét."

"Thế làm sao chị biết em có huyết thú?"

"Do đôi mắt trắng của em đấy! Màu nó có chút tương đồng với những người sở hữu ma gà nhưng có chút đặc biệt hơn."

"Đặc biệt hơn?" - Ngân đơ ra hỏi.

"Đúng vậy! Đó chính là sợi huyết đó trên tay em." - Dung chỉ về tay Ngân.

Khi Ngân nhìn xuống tay mình, những sợi chỉ đỏ được buộc trên ngón tay của cô. Ngân ngỡ ngàng vì lúc trước tưởng nó chỉ xuất hiện khi mình thu phục ai đó thôi chứ. Thấy vậy, Dung mỉm cười như đang suy tính điều gì đó, cô nói.

"Nói chuyện tới đây thôi! Chị có công việc nên đi trước đây." - Dung đứng dậy và rời đi.

"À dạ! Em cảm ơn chị ạ." - Nói rồi Ngân ngước nhìn Dung bước ra khỏi thư viện rồi lại ngồi xuống ngẫm nghĩ mọi chuyện.

Từ nguồn gốc tổ chức bắt đầu từ ông thầy chơi bùa mất vợ, tới việc chỉ huy tổ chức là người dì thất lạc của mình. Nghĩ tới đây thôi cũng đã vô cùng nhảm nhí, ngay cả câu trả lời về tổ chức của chị Dung cũng rất mơ hồ, chẳng thuộc phe nào lại dựa vào phe thần. Tuy mới ở đây có hai ngày, nhưng cô cứ có cảm giác mơ hồ như cái âm giới này.

Nghĩ một hồi lại tạo ra một lòng luẩn quẩn chỉ làm mất lòng tin của cô với tổ chức này, nhưng không còn nơi nào để về, nên tập trung vào nhiệm vụ trước mắt để có được lòng tin của tổ chức để về sau dễ bày hoạt động. Cô ngồi tiếp tục nghiên cứu thêm về cuốn sách lịch sử cũng như những báo cáo về ngôi trường Bùi Thị Xuân.

Về lại phòng, Ngân thấy hai con thú kia đang thì thầm to nhỏ điều gì đó nhưng cô cũng chẳng bận tâm nữa. Cô nén balo tài liệu cũng mình ra một góc rồi đi thẳng vào phòng ngủ mà ngã thẳng lên giường. Dù đã nằm xuống nhưng Ngân không tài nào thôi suy nghĩ về đống tài liệu, về đám học sinh bí ẩn trong trường. Suy cho cùng vẫn phải xử lý xong vụ này mới được nghỉ ngơi, càng làm Ngân càng cảm thấy mình giống như một nhân viên công sở gục xuống vì mệt mỏi với đống tài liệu.

Chưa kịp nằm ấm giường thì Nguyên leo lên giường ngồi trước mặt Ngân. Vẫn tỏ ra một vẻ cao thượng của đám mèo, nhưng Ngân nhìn một lúc rồi quay mặt sang chỗ khác, Nguyên bực mình quát.

"Nhà ngươi sao không hỏi một tiếng nào mà lại làm ngươi ta." - Vừa quát, vừa dùng hai chân trước ấn vào người Ngân.

"Mấy người các ngươi ngoài việc cãi lộn và gây rắc rối ra thì còn việc khác à?" - Ngân nói mà mặt vẫn quay sang chỗ khác. - "Ra nhà người khác ở cho tôi nhờ."

"Thật ra. Ta tới đây cũng để nói ngươi về vấn đề này." - Giọng Nguyên trầm xuống, cậu ta lùi lại và cú đầu xuống lạy. - "Ta có một thỉnh cầu."

Nghe vậy, Ngân ngồi dậy quay về phía Nguyên, có vẻ một chuyện gì đó khác hệ trọng, nhưng không hiểu sao lại chẳng thấy Việt ở đâu.

"Thật ra ta muốn xin ngươi hãy đem ta cho bạn ngươi."

"Bạn ta?" - Ngân tỏ vẻ khó hiểu, không biết ý đồ của đám ma quỷ này. - "Ngươi nói tới Thu sao?"

"Đúng vậy." - Nguyên vẫn giữ một vẻ mặt đầy nghiêm trọng nhìn Ngân.

"Sao tôi phải đưa ngươi cho cô ấy?" - Ngân bắt đầu tỏ vẻ khó chịu trước. - "Tôi không muốn lôi cô ấy vào thế giới mà tôi phải trả qua đâu. Ngươi đã biết cô ấy phải trả qua những gì không?"

"Không ta không biết! Nhưng ta muốn ngươi hãy đem ta cho cô ấy."

"Sao ngươi cứng đầu vậy? Ngươi không hiểu điều ta đang nói sao?" - Ngân bắt đầu vò đầu tức giận.

Những suy nghĩ của cô như một mã lệnh kích hoạt, một dây màu đỏ dần hiện ra, khiến cho Nguyên cảm thấy đau đớn. Miệng rỉ máu, đã lâu lắm rồi cậu ấy cảm thấy lại cảm giác đau đớn của thể xác, nhưng đó không đủ để làm cho cậu chùn bước. Vẫn quỳ đó cầu xin, như một đứa con đòi một thứ gì đó vào mỗi chiều khi cha mẹ mệt mỏi đi làm về.

"Xin ngươi đấy! Hãy cho ta đi theo cô ấy!"

"Tại sao?"

"Vì cô gái ấy có thể là vợ ta."

"Cái gì cơ?"

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

Bão rồi
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
là sao bác
Xem thêm
@Kham Walter: dng nhieu chuong lien tiepo a
Xem thêm
Xem thêm 1 trả lời