Ma Việt
Gà Khâm Quốc Kiệt, Gà Khâm
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1

Chương 2 - 9 (Bệnh viện Chợ Rẫy)

0 Bình luận - Độ dài: 2,443 từ - Cập nhật:

Quay về phía Ngân, sau khi hành hạ Nguyên và Việt, cô thở hồng hộc vì đuối sức. Trong khi đó hai đứa kia khắp người bầm tím.

"Ta tha cho hai ngươi đó!"

Nghe vậy ma gà Việt quỳ đa tạ, trong khi mèo Nguyên vẫn giữ vẻ uy nghiêm, quý phái của loài mèo.

"Cho dù đánh chết, ta cũng không quỳ dưới chân nhà ngươi."

"Hư! Kệ nhà ngươi. Thế liên kết mà anh kia nói là gì vậy?"

"Ngươi đánh ta cho đã rồi còn muốn ta nói à."

Ngân liền giơ tay lên bóp vô ra nhìn rất quái dị, khiến mèo Nguyên có chút kinh hãi.

"Bình tĩnh tỷ tỷ ạ! Để ta nói, hạ cái tay xuống."

"Vậy ngươi giải thích đi."

"Nó khá đơn giản." - Nguyên giơ cái chân mình chỉ về phía tay Ngân. - "Người sở hữu huyết thú là người có thể nối duyên với các loài thú bằng việc ép buộc hoặc tự nguyện. Nếu tập trung suy nghĩ vào những ngón tay thì có thể thấy được sợi chỉ đỏ ấy."

Nghe vậy, Ngân liền giơ tay về phía cô, rồi cố tưởng tượng ra một thứ gì đó dài. Trong lúc cố suy nghĩ, mắt của Ngân từ màu nâu đen dần hóa thành màu trắng, rồi chuyển sang màu đỏ. Nhìn thấy vậy, Việt và Nguyên đều ngỡ ngàng trước người con gái này. Ngân sau khi cố tưởng tượng, dần một sợi chỉ đỏ hiện ra bó buộc cô và bao lấy người Việt.

"Quào! Có một sợi dây thiệt kìa! Nó có công dụng gì vậy?"

"Hỏi thằng Việt đấy, oắt đó là người bảo vệ cô mà. Cộng với việc tôi chỉ là quan võ, chữ nghĩa không thông hiểu bằng." - Nguyên nhìn sang con gà đang lắng nghe kia.

"Cái gì?"

Ngân quay sang nhìn Việt với ánh mắt tò mò.

"Vậy cái này sử dụng làm sao?"

Nhìn hết ánh mắt tò mò và đầy hứng thú của Ngân, quay sang thấy ánh mắt nham hiểm của Nguyên. Người trời ai cũng biết gần như mọi thứ, Nguyên đang đợi Việt cố nói dối là có cớ để chỉ thuật điều khiển thú vật cho Ngân để hành hạ cậu vì tội nói dối. Nhưng mà, một quan văn từng tranh đấu trong triều đình nhiều năm, cái này không là gì.

"Nói thì số lượng thú có thể bị giữ tương đương với số ngón tay. Một ngón mất là thú vật đó thoát."

"Vậy thì phải bắt thú vật làm sao?"

"Cô chỉ cần đập đám đó cho ra bã rồi đặt bàn tay lên người bọn chúng và nói thu là được."

"Dễ vậy thôi sao? Tôi còn tưởng phải cần một đống nguyên liệu và những phương pháp phức tạp để thực hiện."

"Không không! Một là con ma tự nguyện, hai là đập con ma tới khi nó tự nguyện." - Nói rồi Việt chỉ tay về phía Nguyên. - "Ta bị thu phục rồi. Ngươi có thể thử trên người của hắn."

"Cái gì!" - Nguyên hốt hoảng.

Nghe vậy Ngân sáng mắt lên vì đã có thứ để thử nghiệm sức mạnh.

Sau khi đập Nguyên ra bã, Ngân đặt tay phải lên người Nguyên và nói.

"Thu."

Một sợi tơ đỏ từ không trung xuất hiện, nó bay vào tay và cột lấy ngón trỏ của Ngân, dây còn lại cuộn tròn xung quanh Nguyên. Nhìn vậy Việt hả dạ khi nhìn thấy thằng Nguyên bị ăn no đòn và trở thành thuộc hạ của con nhỏ này. Mà nghĩ lại làm cho cậu nhớ tới ông Yang và Hiền, nếu không phải bọn họ có cơ duyên thì có lẽ cậu đã không bị nhốt ở đây, suy cho cùng cũng do cậu xui.

Sau khi đập xong, Ngân nhìn sang Việt hỏi tiếp.

"Tuyệt! Vậy ngoài việc đó ra còn làm được gì? Có thu phục được ma không?"

"Không! Chỉ thu phục được các loài thú tinh thôi. Những đứa bị thu phục không thể đánh lại người có huyết thú, ngoài ra có thể bắt bọn chúng nghe bất kì mệnh lệnh nào."

"Vậy sao? Thật không ngờ đấy."

Ngân nhìn vào tay mình mà thầm nghĩ, khuôn mặt của cô bỗng chốc có chút buồn.

"Nếu như mình có sức mạnh này, nếu mình biết nó sớm hơn có lẽ cậu ấy đã sống rồi."

Nhưng chưa buồn được lâu, một tiếng gõ cửa cắt ngang mạch suy nghĩ của cô.

"Chị vào đây." - Giọng của Dung nói sau cánh cửa.

Cô ta mở cửa đi vào cùng với vài người nữa, có vẻ họ muốn xem mặt người mang dòng máu huyết thú quý hiếm. Nếu mà nói thì không khác gì sinh vật cuối cùng của một loài đã từng thống trị thế giới này, nhưng vẫn tuyệt chủng. Nhưng vì lý do nào mà cô ấy lại có được thứ sức mạnh ấy.

"Chào em! Anh là Khương, rất hân hạnh được gặp." - Khương tới giơ tay ra định bắt tay làm thân với Ngân.

Ngân thấy vậy có chút ngại ngùng vì trước mặt cô là một đám soái ca và mỹ nữ. Nói trắng ra là toàn bộ tám người trong đội đều tới đây, bọn họ quan sát toàn bộ người của cô, dò xét rồi thì thầm với nhau. Khiến cho Ngân cảm giác như mình sắp bị ăn tươi nuốt sống tới nơi rồi, liền một người lên tiếng phá đi bầu không khí có chút nặng nề này.

"Này em! Có chút thất lễ nhưng em tên là gì vậy?"

Với giọng trầm, người thanh niên ấy có một dáng vẻ thư sinh, kèm với một khuôn mặt khôi ngô, tuấn tú và một cái đầu trọc nổi bật trong đám người. Cảm giác một ánh hào quang bao phủ lấy người của cô. Một cảm giác thông tuệ xóa đi sự sợ hãi và nghi ngờ xung quanh cô, thật là thân quen và gần gũi.

"À! Em tên là Ngân."

"Ngân à! Tên đẹp ấy! Anh tên là Đức, một nhà sư."

"Nhà sư sao? Thế lại ăn mặc bộ vest sang trọng thế?"

"Haha! Không phải anh muốn đâu, chỉ là tổ chức bắt buộc."

"Tổ chức? Ý mọi người là sao? Em đang ở đâu vậy?"

"Em đang ở trụ sở nhánh của hội mà người đời hay gọi là hội Vest đen ở thế giới hư ảo."

"Hội vest đen? Không lẽ là hội trong bộ thám tử lừng danh..," - Chưa kịp nói hết, cô đã bị Dung cho ăn một cái kí đầu.

"Không nha em! Đây không phải chuyện đùa."

Ngân lấy tay che trán mình lại tỏ mặt đáng thương nói. "Dạ em biết rồi."

"Thế em có muốn đi diệt ma cứu người không?"

"Diệt ma? Không phải có duyên mới làm được sao?"

"Với sức mạnh của em thì có thể tham gia tổ chức của các anh rồi đấy."

"Tổ chức các anh! Được sao?"

"Uhm! Tổ chức này thành lập giống như một nơi trông coi thế giới hư ảo, giống như cửa môn quan mà do nhân tộc chúng ta quản lý. Chủ yếu là săn bắt hoặc tiêu diệt ma ở nhân gian."

"Nhân tộc? Ý anh là?"

"Vậy vào việc chính luôn đi." - Khương đứng ở ngoài lạnh lùng nói. - "Với dòng máu quý hiếm, em có hai lựa chọn, một là đi theo tổ chức, họ sẽ đào tạo em thành một thành viên. Hai là rời đi."

"Hả ý anh là...?"

"Phải một là tham gia, hai là tạch. Hội đúng là cần người nhưng không phải hoàn toàn. Thà giết cô chứ không để đám quỷ chạm vào máu của huyết thú."

Nghe vậy, Ngân tỏ vẻ sợ hãi, vì đâu không lại bị lôi vào tình thế kì lạ này. Một tổ chức bỉ ẩn mời cô tham gia tổ chức xong lại dọa giết cô. Nhưng nghĩ tới cái chết của Quân, cô tay nắm chặt lại, khi nghĩ tới đám ma quỷ giết Quân rồi còn xém hãm hiếp mình khiến cô càng tức giận. Nghĩ tới gia đình, bọn họ cũng đã bơ cô, đôi khi cảm giác cô còn không quan trọng bằng tờ năm nghìn gửi xe của họ. Bạn bè trong lớp thì chỉ còn Thu, chứ Minh chắc ghét mình rồi. Suy cho cùng cũng chẳng còn ai biết tới. Thôi thì bản thân cô sẽ làm anh hùng lặng thầm cứu mọi người vậy, ở bên họ cũng chỉ làm họ tổn thương thêm thôi.

"Được em sẽ tham gia, nhưng mà em muốn gặp lại bạn lần cuối được không?"

Nghe vậy Dung mặt có chút biến đổi, có vẻ cô ấy giấu điều gì đó.

"Được! Mà có điều em chưa biết!" - Dung gãi đầu cười gượng. - "Em đã nằm ở đây được ba tháng hơn rồi đấy. Có lẽ người gia và bạn bè em nghĩ em mất tích rồi."

"Cái gì! Ba tháng sao? Vậy họ có tìm kiếm em không?"

"Ban đầu thì có, nhưng mà vì em biến mất ở thế giới hư ảo nên công cuộc tìm kiếm của họ chẳng đi tới đâu."

"Thế những vị y tá và bác sĩ em gặp trong thế giới hư ảo thì sao? Chắc họ sẽ nói gì đó đúng không?"

"Bọn họ à? Bọn họ đã xin nghỉ và trốn sang nơi khác vì sợ hãi rồi. Còn ông thầy trừ tà em nhắc khi trước, đầu óc không còn bình thường, có lẽ vì cắn đứt ngón út nên tất cả sinh lực cũng mất theo, nên ông ấy giờ đây chỉ sống như một kẻ điên trong bệnh viện."

"Vậy sao." - Ngân trả lời với một giọng có chút buồn bã. Vì cô mà đã khiến quá nhiều người bị tổn thương.

Quay về phía Minh,

Cậu ta đã vào học, vết thương đã lành lại, nhưng vết thương trong lòng thì không. Vì người cậu thầm yêu đã mất tích trong ba tháng nay, người cuối cùng gặp cô ấy lại là cậu. Dù đã tìm kiếm khắp nơi trong thành phố, nhưng lại không có tung tích gì. Lòng của Minh nặng trĩu vì không biết có phải mình mà Ngân mất tích không.

Ngồi ở dưới gốc cây nơi Ngân từng ngồi đọc sách, lòng cậu như thắt lại, không thể khóc ở chốn đông người được, nên chỉ có thể ngồi lặng thinh ở góc đó. Cậu cười bản thân vì quá thảm hại, chỉ vì không dám tỏ tình mà giờ đây lại lụy tình, thật là nực cười. Khi chẳng thể làm được gì, mà bầu không gian như có thể lắng nghe được tiếng lòng của. Gió thổi những chiếc lá vàng rơi chầm chậm xuống.

Một chiếc lá bay vụt ngang qua, một tiếng bước chân của một người tiến lại chỗ Minh, một đôi chân thon gọn và đầy quen thuộc. Cậu chầm chậm ngửa đầu lên thì không thể nào kìm được nước mắt, vì người mà cậu thầm thương trộm nhớ đang đứng trước mặt cậu ấy mà thầm cười.

"Nhớ tớ tới mức khóc rồi à Minh. Nhìn cậu thật xấu xí, cứ như một cụ non với khuôn mặt nhăn nheo khi khóc." - Ngân cười nói, nhưng nụ cười đó có phần nào mang một cảm giác thật giả tạo. Đôi mắt đầy nước ấy đã phản bội cô.

"Ngân! Là cậu sao?"

"Uhm! Là tớ nè. Bằng xương bằng thịt đó!"

"Ngân. Tớ... tớ xin lỗi." - Minh ấp úng nói.

Cậu xin lỗi vì đã quở trách Ngân, xin lỗi với lòng vì đã không thể nói lời yêu cô ấy. Giờ cậu chỉ muốn nhào vào lòng ôm Ngân thật chặt mà nói rằng "Anh yêu em" nhưng có lẽ đây không phải thời điểm thích hợp cho một người mới mất tích lâu nay xuất hiện.

"Haha! Sao cậu phải xin lỗi chứ! Mình đúng ra phải là người xin lỗi cậu chứ. Dù gì đã biến mất quá lâu mà không nói ai một tiếng nào." - Nói rồi nụ cười trên môi của Ngân dần biết mất.

"Cậu trở lại là tớ mừng rồi. Mà cậu đi đâu mấy hôm đó vậy? Làm cho mọi ng..."

Ngân ngắt lời nói tiếp.

"Này Minh, cậu nhớ tớ không?"

"Ngân?"

"Thật ra tớ nhớ cậu, nhớ Thu lắm đấy. Nhưng có lẽ sẽ không còn được gặp lại đâu." - Nói rồi nước mắt cũng dần theo giọng điệu trong lời nói mà rơi lả tả. - "Tớ phải đi tớ một nơi không có các cậu rồi, hi vọng hai người đừng quên tớ nhé."

"Cái gì! Cậu đi đâu thế?"

"Không thể tiết lộ được, nhưng mình sẽ ổn ở bên đó thôi. Xin lỗi làm cho cậu tức giận nha Minh."

Nghe vậy, Minh béo môi, người run rẩy. Người mình thích mất tích rồi xuất hiện chỉ để chào tạm biệt, ai mà chịu nổi chứ. Nói cứ như thể là vĩnh biệt rồi đấy, không thể để như vậy được, không thể để mất cậu ấy thêm một lần nào nữa.

"Này Ngân. Cậu cho tớ nói cái này được không?" - Minh cúi gằm mặt xuống, giọng nghiêm nghị nói.

"Uhm! Cậu nói đi."

Nghe vậy, Minh đứng bật dậy tiến lại gần người Ngân. Cậu giơ hai tay ra và ôm Ngân thật chặt, cô có thể cảm thấy bàn tay run rẩy của cậu không thôi, cậu rặng từng chữ ra.

"Tớ... Yêu ... Câu..." - Minh nhắm mắt lại hít một hơi lấy tinh thần mà nói lớn hơn. - "Tớ Yêu Cậu! Ngân! Đừng bỏ tớ mà."

Nghe vậy, mọi người xung quanh bắt đầu nhìn về phía Minh khi nghe lời tỏ tình ấy. Nhưng khi nhìn Minh, chỉ thấy cậu ấy đang ôm một người tưởng tượng nào đó. Minh khi mở mắt ra thì Ngân đã biết mất, cậu chỉ một không khí mà thôi. Thấy vậy Minh gục ngã xuống, vì người cậu không có duyên với người cậu thích rồi, cô ấy đã vụt biến mất khi cậu ôm lấy, như giống cậu bạn Quân, như thể cô ấy đã chết. Nghĩ vậy, Minh bật khóc, cậu đập tay xuống đất tức giận vì ông trời đối xử quá bất công với cậu.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận