Ngách số 17/25/34/48 của ngõ 89 phố Dias, có một căn phòng trọ nhỏ bé đã trở nên hơi chật chội. Với diện tích khiêm tốn của mình, nó không được thiết kế để ba người có thể ở, nhất là khi có một đứa trẻ ngoại cỡ vừa tỉnh giấc sau một giấc ngủ dài tận năm trăm năm, và đang vô cùng thừa năng lượng. Khỏi phải nói đôi song sinh đã vất vả như thế nào chỉ để giữ cho Yumi ngồi yên một chỗ. Dù vậy, Kuro lẫn Shiro chưa bao giờ than phiền một lời nào về những việc này cả, mà còn dốc tâm dạy dỗ cho cô gái ma cà rồng biết được thế nào là phải trái đúng sai, việc gì được làm còn việc gì không.
- Yumi, đến giờ học rồi.
Kim đồng hồ vừa điểm tám giờ rưỡi, Kuro vỗ tay thật to để thu hút sự chú ý của cô gái ma cà rồng, người vẫn còn đang mải mê đùa nghịch với Shiro. Nghe đến chữ học, mặt Yumi lập tức xìu xuống, lẩn sau lưng cậu em trai đồng thời trưng ra ánh mắt cún con.
- Chịu thua. Tớ cũng không dám cãi lại chị ấy đâu. – Shiro khẽ lắc đầu.
- Bọn trẻ con thời nay chẳng biết tự giác gì cả. Lúc nào cũng phải giục.
- Hồi xưa em nhớ có người giả vờ sốt để trốn đến lớp cơ.
Cậu em trai khẽ nghiêng đầu, suýt soát tránh được cục tẩy bị phi tới. Sau vài trăm năm chí choé với nhau không ngừng nghỉ, việc né mấy thứ đồ bà chị ném còn dễ hơn ăn kẹo nữa.
- Ôn lại bài tập hôm qua nhé. 4 + 4 bằng mấy nào?
Để minh họa cho dễ hiểu, Kuro dùng sử dụng các ngón tay của mình, xòe ra bốn ngón tay trái, mở dần sao cho đủ bốn ngón nữa. Yumi bắt chước làm theo, lẩm nhẩm một hồi rồi bật ra câu trả lời:
- 8.
- Giỏi lắm. Viết đáp án vào vở nào.
Cô gái ma cà rồng cầm bút lên, khẽ ngập ngừng rồi mới đưa đầu bút chạm xuống mặt giấy. Khác với làm toán, viết lách với Yumi khó khăn hơn rất nhiều. Sở hữu sức mạnh phi lý đến nực cười, chỉ cần hơi quá tay một chút là cô sẽ hủy diệt cây bút và quyển vở mỏng manh ngay lập tức. Đống tai nạn bóp gãy bút hay đục thủng vở đã xảy ra liên tục từ ngày đầu tiên học rồi. Mỗi lần như thế, nhìn vẻ mặt thở dài của đôi song sinh khi lại tốn thêm một khoản khiến cô cũng buồn theo.
“Cạch.” Và hôm nay cũng chẳng phải ngoại lệ. Cây bút chì gãy đôi trong tay Yumi, một đoạn của nó lao vun vút về phía cửa ra vào, ngay lúc có khách mở cửa.
* * *
- Trời ạ. Đường xá gì mà tệ ghê. Đầy ổ gà, đã vậy đèn đóm còn lập lòe. Ai mà vấp ngã thì sao?
Vừa dứt lời, Naomi trúng ngay một cái ổ gà và chuẩn bị úp mặt xuống đường đầy đau đớn. May mắn làm sao khi cậu người sói ở đằng sau đã kịp túm tay cô kéo lại, giúp nàng quận chúa tránh được cú vồ ếch.
- Cảm ơn nhé!
- Cẩn thận.
Tetsuo đáp lại câu cảm ơn của Naomi bằng một sự hờ hững khác hẳn với thường ngày. Đó là vì hai người đang có “chiến tranh lạnh”, bắt đầu từ khi cô thông báo mình sẽ trở thành một lính đánh thuê. Và tất nhiên, cậu người sói nghe tin này chẳng khác gì sét đánh ngang tai. Cậu không mong cô trở thành một người hùng trong truyền thuyết như lời hứa khi xưa, nhưng ít ra đừng tiếp tục ném bản thân mình vào nguy hiểm như thế chứ.
Nhưng dù cảm xúc của bản thân có thế nào, lòng biết ơn của Tetsuo với Naomi vẫn vượt lên trên tất cả. Cậu sẽ theo cô ấy đến tận cùng trời cuối đất này, dù có phải chống lại cả thế giới hay điều gì kinh khủng hơn cả thế đi chăng nữa.
Ở chiều hướng ngược lại, nàng quận chúa cũng mong Tetsuo nhanh quên mình đi mà sống một cuộc đời bình yên và đầy lương thiện. Nhưng cô biết rằng càng cố đẩy ra xa thì càng làm tổn thương cảm xúc của cậu ấy, và khả năng chiến đấu của Tetsuo cũng cực kì tiện lợi nữa. Nên là cứ đành để mọi chuyện đến đâu thì đến, “Người tính không bằng trời tính”.
Hiện tại, cả hai đang đi chiêu mộ thành viên mới cho đội của mình, những con nợ còn đang thiếu băng Mafia Asran một số tiền rất lớn. Theo tính toán của Naomi, đôi song sinh ấy chẳng thể tích cóp nổi chỗ đó dù cho có là mười năm tới trừ khi may mắn trúng giải độc đắc.
- Xem nào. Khó tìm phết nhỉ.
Naomi nhăn nhó xem lại tờ giấy ghi địa chỉ mà Kuro đưa mình hồi trước. Bốn lần ngõ ngách thế này thì… Chưa kể đây còn là Dias, khu vực của những người lao động nghèo trong thành phố. Dân cư nơi đây phần lớn là những người di cư từ các vùng nông thôn đến, từ bỏ cuộc sống ruộng vườn năm được năm mất để tìm kiếm một nguồn thu nhập ổn định hơn từ các công việc như làm công nhân nhà máy hay bán hàng rong, chạy bàn… Thế nên cũng dễ hiểu khi họ chỉ có đủ tiền thuê lấy một căn phòng trọ chật hẹp, thiếu đi cả những tiện nghi cơ bản nhất làm chỗ che nắng che mưa qua ngày.
Sau một hồi lần mò đầy khó nhọc, cuối cùng hai người cũng tìm được đến nhà của đôi song sinh. Mọi người cùng khu trọ này có vẻ rất quý họ vì lúc nào cũng vui tính và sôi động, giúp họ xua tan đi những mệt mỏi từ một ngày lao động vất vả.
Ngay khoảnh khắc Naomi mở cánh cửa căn phòng trọ, cô chỉ kịp nhìn thấy có một thứ gì lao vun vút thẳng vào mặt mình. Cậu bạn người sói vội vàng đẩy Naomi sang một bên rồi vung tay chộp lấy thứ ấy. Hóa ra là một nửa của cây bút chì.
- Các người định ám sát chủ nợ đấy à?
- Vận rủi của cô tệ đến mức đáng ngạc nhiên đấy.
Kuro trầm trồ. Biết bao nhiêu khoảnh khắc mà cô ta lại chọn đúng lúc này để mở cửa. Đen đến mức ấy thì đúng là hiếm có khó tìm luôn. Giả sử Naomi mua toàn bộ vé số trong thành phố chừa lại một tờ, rồi Kuro mua tờ ấy, thì cô chị gái trúng độc đắc chắc chắn luôn.
- Shiro, đi làm trà hay gì mời khách đi.
- Sao lại là em?
- Lần trước chị làm rồi.
“Mấy chuyện linh tinh này sao mà nhớ dai thế?” Shiro tự nhủ. Cái lần trước ấy chắc phải từ hơn chục năm trước ấy chứ. Cơ mà bả vẫn có lý nên cậu đành chịu thua và đi thẳng vào bàn bếp nhỏ nằm trong góc nhà, bắt đầu lục lọi mấy kệ gỗ để xem đồ uống cất nơi nào.
- Tự dưng mất toi buổi học.
Kuro lắc đầu ngán ngẩm và cất sách vở gọn gàng cùng chiếc bàn gập vào sát tường. Thấy vậy, Yumi lập tức hiểu rằng hôm nay được nghỉ, liền nở nụ cười tươi như hoa.
- Trông khá hơn nhiều rồi ấy nhỉ.
Tetsuo nhìn cô gái ma cà rồng một lượt từ đầu đến chân rồi nhận xét. Từ vụ đó đến giờ, cậu chưa có cơ hội gặp lại ba người này. Nhưng quan sát ánh mắt Yumi, cậu có thể khẳng định rằng cô đã trở nên khác hẳn so với cái ngày tỉnh dậy từ cỗ quan tài đá. Từ một con thú hoang đầy nguy hiểm trở thành một chú cún hiền lành vô hại.
- Dĩ nhiên. Công tôi dạy dỗ mà lại. – Kuro phổng mũi.
Tuy vậy, khi Tetsuo định tiến lại gần để làm quen thì Yumi bỗng há rộng miệng rồi sập lại nghe tiếng cạch, cứ như thể muốn xin của cậu ta một miếng vậy. Có vẻ sự ác cảm từ trận đánh của hai người hôm đó, đặc biệt là cú sút thẳng mặt cuối cùng vẫn in sâu trong tâm trí cô.
- Ừ, hư giống cô thật đấy. – Naomi châm chọc.
Vừa lúc ấy, Shiro bưng ra một ấm trà nóng cùng bốn chiếc chén nhỏ, như để thông báo rằng thời gian trò chuyện phiếm đã hết. Giờ là lúc đi vào mục đích chính của tối nay.
- Chi tiết về những khoản nợ của cô đây.
Naomi đưa ra một tờ giấy viết tay, từng mục đều được trình bày rõ ràng kèm theo phí tổn.
- Hình như cô viết thừa một hay hai số không rồi thì phải? – Shiro thắc mắc.
- Không đâu. Vật giá thời nay đắt đỏ lắm. Nhất là che giấu hoàn toàn sự tồn tại của một sinh vật từ năm trăm năm trước.
- Bọn tôi sẽ trả được trong độ một hay hai trăm năm tới thôi. Cứ tính lãi nếu cần.
Kuro khẳng định chắc nịch đồng thời đưa lại tờ giấy cho Naomi. Tất nhiên là nàng quận chúa không đồng ý với cái phương án này rồi.
- Nếu thế thì bọn tôi cần một vật thế chấp đấy. Như kia chẳng hạn. – Cô chỉ tay vào Yumi.
- Các người có muốn bị giết sạch đến người cuối cùng không? – Shiro hỏi lại, và rõ ràng cậu không hề nói đùa.
- Đó là hạ sách thôi. Và thú thực bọn tôi cũng không đủ khả năng để nuôi được cô ấy. Nên là tôi có phương án hay hơn.
Naomi trình bày về quyết định thành lập đội đánh thuê của băng Asran và muốn hai chị em cô có thể trở thành thành viên.
- Yumi có nằm trong hợp đồng không? Tôi không muốn con bé bị sử dụng cho việc giết người. – Kuro không có ý phản đối, nhưng cô cần làm rõ vấn đề quan trọng này.
- Tất nhiên là không. Tôi không phải loại người khốn nạn đến mức dùng trẻ con để kiếm tiền. – Nàng quận chúa gật đầu.
- Thế thì chốt!
Cô chị gái đưa bàn tay ra đầy thiện chí. Và Naomi nắm lấy nó, coi như bước đầu tiên của hợp đồng đã hoàn thành.
* * *
Tuy hừng hực khí thế là vậy, nhưng rõ ràng thời đại hoàng kim của lính đánh thuê đã qua mất rồi. Không còn cái thời đất nước được lãnh đạo bởi những tay quý tộc thiếu nhẫn nhịn nhưng thừa độ máu chiến sẵn sàng cất quân sang đấm nước láng giềng chỉ vì bị nói móc mỉa một câu nữa. Chính khách hiện tại vị nào cũng thừa sự khôn ngoan và nhẫn nhịn, bạn hất cả cốc nước lên người có khi còn chẳng làm họ nhướn mày. Cơ mà tối hôm đó bạn có còn lành lặn không thì không chắc, mà nhiều khả năng sẽ có vài tên sát thủ lẻn vào nhà và tiễn bạn đến kiếp sau nhanh gọn lẹ.
Vậy nên chiến tranh và xung đột ở quy mô lớn rất thấp trong thời đại này, nghề lính đánh thuê dần trở thành một sân chơi chỉ dành cho dân chuyên nghiệp, nơi mà các ông lớn không còn cách giải quyết nào khác ngoài vũ lực. Và họ chắc chắn sẽ không tuyển cái đám ồn ào, chỉ biết vung vẩy thanh kiếm đâu. Lính đánh thuê hiện đại luôn phải hành động im lặng, nhanh và gọn, không để lại bất kì dấu vết nào có hại cho thân chủ.
Một đám lính mới như nhóm Naomi muốn chen chân vào đã khó, bọn cô lại còn không sở hữu cái tên nào cộm cán trong thế giới ngầm như một bảo chứng cho chất lượng nữa. Tất nhiên, mấy đứa thích làm màu với đống biệt danh “Cái chết đau đớn”, “Kẻ bẻ xương”, “Nữ thần báo tử” ... cũng chẳng mạnh hơn Tetsuo và Yumi bao nhiêu đâu. Chỉ là chúng sống trên đời lâu hơn và giết nhiều người hơn mà thôi.
Biết vậy, nhưng hiện thực vẫn nghiệt ngã như thế. Đống đó liên tục nhận được hợp đồng, còn bọn cô ế chỏng vó dù ra sức quảng cáo thông qua các kênh của Asran.
Sau hai tháng chờ đợi trong mòn mỏi, ra thông báo sẵn sàng làm những công việc tầm thường nhất, ngày ngày chịu đựng đống lời kháy đểu của Kuro, vận may đã mỉm cười với nàng quận chúa.
- Thù lao sẽ là một triệu Jel cho toàn bộ những gì ở trong khoang tàu ấy. Mấy người đồng ý với con số ấy chứ?
Tại một nhà hàng nhỏ, Naomi và Tatsumi gặp mặt khách hàng đầu tiên của họ. Một vị đại gia của thế giới ngầm với thú vui sưu tập đồ cổ, nhưng tiếc là số tiền ông ta có lại không đủ để thỏa mãn ước mơ lớn lao là lấp đầy một căn bảo tàng bí mật. Thế nên ổng quyết định dùng tiền một cách khôn ngoan hơn việc mua bán đàng hoàng. Đó là cướp của một tổ chức chuyên buôn bán đồ cổ ở chợ đen.
“Thậm chí còn không ra mặt luôn à? Sợ đám tội phạm đến vậy thì đừng chơi với lửa chứ.”
Naomi cười mỉa trong lòng khi nhìn người đại diện đưa yêu cầu kèm thêm những thông tin cơ bản. Đại loại là sẽ có một buổi đấu giá ngầm được tổ chức ở Mirago, một thành phố lớn khác của Vongas, các cổ vật sẽ được vận chuyển đến đó bằng đường sắt, ngụy trang như một khoang tàu chở hàng. Thời điểm đoàn tàu đi qua Vango, sẽ là lúc băng Lá úa ra tay. Tách rời khoang tàu, chuyển tất cả mọi thứ bên trong nó đến một địa điểm bí mật nào đó rồi kín đáo giao cho khách hàng. Thế là xong.
Nghe cũng đơn giản, tuy nhiên trên đời họa chăng chỉ có mấy thằng ngu mới để một núi tiền chạy bon bon trên đường mà không có người bảo vệ.
- Tôi muốn tăng thù lao thêm 30% nữa.
Sau khi cân nhắc thiệt hơn, Naomi bắt đầu màn ngã giá.
- 15%. – Người đại diện khách hàng trả lời.
- 30%. – Cô cũng chẳng nhượng bộ chút nào.
- 18%.
- 25%. Giá cuối đó.
- Thôi được.
Gã đành thở dài và chấp nhận mức giá một triệu hai trăm năm mười nghìn Jel và bắt đầu soạn hợp đồng. Theo như quy luật của thế giới ngầm, hợp đồng ở đây không sử dụng chữ ký, mà là dấu vân tay máu.
Naomi dùng chiếc kim ưa thích mà bản thân luôn mang theo, chích một vết nhỏ trên ngón cái. Cơn đau khiến cô hơi nhăn mặt, nhưng ngón tay nàng quận chúa chẳng ngần ngại mà điểm chỉ rõ ràng lên tờ giấy. Sau khi vân tay của gã đại diện kia được in lên, hợp đồng chính thức có hiệu lực.
* * *
- Khó khăn lắm tôi mới có đủ can đảm giả ốm và để em trai đi bán hàng một mình. Cô có thể đừng đến và thông báo mấy cái tin kiểu này không?
Kuro phản nàn, giọng khó chịu thấy rõ. Sáng nay trời trở lạnh hơn thường lệ, và con quỷ mang tên lười biếng nổi dậy chi phối toàn bộ tứ chi của cô chị gái, làm cô không muốn chui ra khỏi chăn chút nào. Gom góp hết sự tàn ác trong mình, Kuro đã nói dối em trai để được ngủ nướng. Và giờ cô đang cảm thấy vô cùng tội lỗi khi quấn mình trong chiếc chăn ấm áp, thỏa mái, mềm mịn... và bất cứ mỹ từ gì có thể miêu tả cảm giác sung sướng khi không phải ra ngoài trong một buổi sáng lạnh giá.
Vậy mà lại có đứa vô ý tứ nào không mời mà đến, vừa mở miệng là đã có tin chẳng lành rồi.
- Ngày mới rồi, mở rèm ra mà đón không khí trong lành đi.
Naomi chẳng kiêng nể gì mà bật tung mọi cánh cửa có thể, dù cũng chỉ có một ô cửa sổ cùng hai cánh cửa chính. Nhà ở giá siêu rẻ thì đòi hỏi gì ở hệ thống thông gió đây, đủ che nắng che mưa đã tốt lắm rồi chứ đừng nói đến thoáng mát.
Ánh sáng và khí lạnh ngay lập tức tràn vào phòng, khiến Kuro vội chui tọt vào trong chăn, cuộn tròn mình lại như một con sâu. Dù vậy, tấm chăn mỏng manh rẻ tiền không thể chịu được một lực công phá mạnh đến mức này. Dù đã co tròn hết mức có thể, toàn thân cô vẫn run lên cầm cập.
- Bỏ cuộc và dậy nói chuyện đi.
- Không đời nào! Đóng cửa trả tôi ngay, đồ gái quê không biết phép tắc thành thị.
- Tôi còn được giáo dục tốt gấp tỷ lần cô nhá.
Hơi nóng máu, Naomi cầm tấm chăn kéo thật mạnh, dùng toàn bộ sức lực mà giật nó ra khỏi Kuro. Đống cơ bắp mềm nhũn do nằm quá nhiều của cô chị gái chẳng thể chống lại, đành chịu để mất món báu vật quý giá một cách đầy đau khổ.
- Có thế chứ. Giờ dỏng tai lên mà nghe chi tiết công việc đây này.
Naomi thuật lại toàn bộ yêu cầu của khách hàng, và những thông tin cô tìm hiểu được qua các nguồn Asran. Chuyến tàu của băng Lá úa sẽ có chút giằng xóc đấy, vì đối thủ bọn cô sắp phải đối mặt là “Quạ”. Một thế lực khá bí ẩn, đột nhiên xuất hiện ở Vongas vào cuối năm ngoái, và ngày càng mở rộng địa bàn của mình. Cũng có chút thực lực, nhưng độ liều lĩnh mới là thứ tạo nên danh tiếng của chúng.
Mọi chuyện bắt đầu bằng vụ thảm sát đêm giao thừa ở thành phố Mirago. Toàn bộ thành viên của băng Mafia đối địch đã bị Quạ thảm sát chỉ trong một đêm, bất kể đàn ông, phụ nữ, trẻ con hay người già. Chỉ cần có liên hệ với băng đó thì chúng đều xuống tay không khoan nhượng. Khoảnh khắc mà tiếng chuông mừng năm mới vang lên, cả thành phố ấy đã hóa thành biển máu. Nhà riêng, quảng trường, nhà thờ hay bất kể nơi nào trong thành phố, đều biến thành chiến trường. Khỏi phải nói mọi thứ loạn đến thế nào, đến mức chính quyền toàn thành phố phải ban hành lệnh giới nghiêm khẩn cấp ngay rạng sáng mùng một tết.
So với Quạ, cách mà Asran làm với đối thủ của mình hẵng còn nhân từ chán.
- “Quạ” ấy hả? Nghe quen thế nhỉ.
Kuro vắt óc suy nghĩ, lục lọi từng ngăn ký ức xem cái tên đó đang nằm ở đâu trong bộ nhớ khổng lồ của cô.
- À nhớ rồi. Giờ phải lê lết đến tận Vongas kiếm miếng ăn qua ngày cơ à? Đúng là đang trên voi mà xuống chó ngay được.
Cô phá lên cười sằng sặc, để mặc cho Naomi ngơ ngác và đầy tò mò.
- Muốn nghe không? Đưa 100 Jel đây. – Sau khi đã cười chán chê đến mức bụng quặn lại, cô chị gái mới để ý đến nàng quận chúa.
Naomi chẳng nói chẳng rằng, lục túi và đưa tiền cho Kuro. Mọi thứ trên đời đều có giá của nó, đặc biệt là thông tin. Chút tiền lẻ cho một câu chuyện hay thì vẫn là cái giá quá rẻ.
- Cô nghe cái vụ cách mạng ở Zephelia hồi đầu năm ngoái chưa?
Naomi gật đầu. Hồi đó, cô đã từng đọc lướt qua một mẩu tin về việc này rồi, nhưng cũng chẳng để nó vào đầu lắm vì chuyện xảy ra tại một quốc gia xa xôi phương Tây, trong khi cô sống tại phương Bắc lận. Leaff trước giờ cũng chẳng có quan hệ ngoại giao gì với Zephelia, nên chẳng có gì đáng để nhớ.
- Chuyện gia đình hoàng gia bị lật đổ rồi thay bằng nền cộng hòa ấy hả? Người ta đồn rằng Centera đứng sau vụ đó, bởi chính quyền mới thân Centera bất thường.
- Leaff cũng nên cẩn thận đó. Giờ vẫn còn vua đúng không?
- Phủi phui cái mồm thối của cô. – Bị đụng chạm đến quê hương, Naomi ngay lập tức nhảy dựng lên. – Quê tôi toàn người tốt.
- Tốt đến mức có đứa dạt nhà đi làm Mafia. – Kuro vặc lại một câu khiến nàng quận chúa cứng họng. – Dù sao thì, Quạ là một lực lượng trung thành phục vụ hoàng gia. Nên là sau khi đám quý tộc sụp đổ, chúng thất nghiệp cả lũ, và chẳng thể nào an tâm rằng chính quyền mới sẽ không động đến mình.
- Để rồi chúng cũng dạt đến đây, sử dụng sức mạnh của mình để kiếm miếng ăn. Và gây khó khăn cho chúng ta nữa.
“Giống y hệt mình. Bộ Vongas này là cục nam châm thu hút đám lưu vong à?”
- Thư giãn đi. Dù gì Zephelia cũng là nước nhỏ, nên không thể sở hữu một đội quân tinh nhuệ đâu. Cứ cẩn thận xíu và dùng đôi mắt của cô cho tốt là cả đám sẽ xong việc mà vẫn toàn mạng.
Nói chuyện nhiều quá làm Kuro tỉnh cả ngủ. Cô chẳng còn cách nào khác ngoài bò ra khỏi giường mà bắt đầu một ngày mới. Có cố rúc trong chăn lúc này cũng chỉ phí thời gian thôi, bởi sự khoan khoái đã không còn được như trước nữa rồi.
Trong lúc ấy, Naomi lim dim hai mắt, bắt đầu xây dựng kế hoạch. Nếu đối thủ chỉ là một đám bình thường... có lẽ sẽ không cần cậu ấy...
- À còn cái này nữa. – Cô chị gái tiếp tục trong khi tay cầm bàn chải, còn miệng đầy bọt. – Kiểu gì cũng có mấy kẻ biết dùng “Khí” đấy. Quân đội hoàng gia mà.
Chút ảo tưởng nhỏ nhoi của nàng quận chúa bị đập tan.
- Yeah, cậu người sói sẽ phải lo hắn, chứ chị em tôi không kham nổi đâu. Đừng có tính Yumi vào đấy, dù bọn tôi vẫn mang con bé theo để cho ăn.
- Biết rồi, tôi đã nói là sẽ không nuốt lời. Vụ này, hay tất cả các vụ về sau.
Lời hay ý đẹp là vậy, nhưng cả Naomi lẫn Kuro đều hiểu rằng, đó chỉ là một lời hứa vô giá trị. Có một con bài tẩy mạnh như thế trong tay, chỉ có thằng ngu mới không nghĩ đến chuyện sử dụng nó cho tốt.
0 Bình luận