“Hai vị khách… Ta nhớ là không mời ai hôm nay. Hay là hai vị lỡ đi lạc rồi?”
Những lời răn trong kinh thánh văng vẳng trong không khí tắt ngấm cùng lúc gã mục sư gập quyển kinh thánh dày cộp lại, hướng ánh mắt đục ngầu về phía chúng tôi.
Vẻ ngoài là một người đương độ tuổi 40, có lẽ là trẻ hơn. Gã khoác trên mình một bộ y phục thường thấy của các linh mục, nổi bật nhất luôn là tấm vải trắng vắt lên hai vai và cây thánh giá màu bạc treo trên dây chuyền trước ngực… Tôi có ác cảm với tên này.
“Cô cậu cũng là hai tông đồ? Hay là ta nhầm lẫn?”
Emilia lùi lại một bước, cô thận trọng quan sát hắn. Có vẻ nhận ra điều không ổn, cô mới ghé vào tai tôi.
“Cậu đừng tiếp lời hắn. Tên này thì tuyệt đối không được. Khó nhằn đấy.”
“…Hiểu rồi.”
Không cần đến lượt cô ấy phải nhắc nhở, với kinh nghiệm từ những lần rơi vào tình huống hiểm nghèo tương tự, tôi đã phần nào hiểu được cách đối phó với lũ “người” lẽ ra đã phải chết.
Trăng đã không còn trên đỉnh đầu, nó đi xuống dần về phía đường chân trời như thể thời gian vừa mất đi mấy tiếng đồng hồ, chầm chậm lộ ra đằng sau ô cửa kính màu sặc sỡ của nhà thờ, chiếu một thứ ánh sáng dịu nhẹ nhưng cùng lúc lại thật nặng nề. Ánh sáng ấy rọi thẳng vào 2 người bọn tôi, phơi bày cả tôi lẫn Emilia y như chúng tôi đang bị đem ra xét xử trong nhà thờ giữa chốn rừng thiêng nước độc với Đức Mẹ chắp tay chứng giám.
“Một kẻ không cha không mẹ… Và một con ả phù thuỷ. Rất thú vị.”
Tôi vội quay sang Emilia. Không như tôi tưởng, cô ấy đứng trong im lặng, ánh mắt dõi theo những vệt sáng trên tường và dưới sàn, như thể chẳng thèm để tâm đến gã mục sư và lời của hắn. Ánh sáng từ đôi mắt cô vẫn nhảy múa qua lại với ánh trăng, đan thành những dải màu sắc trên gương mặt cô.
Sự im lặng của cô đã thay cho câu trả lời đầy sự bất cần. Nhưng tôi biết, cô ấy sẽ không để tất cả bay từ tai này sang tai nọ.
“Ngươi nói xong chưa?”
Emilia lạnh lùng nói, cô đưa tay ra, như đang cố bắt lấy dải ánh sáng và hướng ngón trỏ vào kẻ đang huênh hoang. Tôi thấy một thoáng gì đó trong mắt cô, không chút thù ghét, không chút sát ý… là chán chường.
Có thể là tôi đã sai, sai khi cho rằng cô không để tâm đến gã ta.
“Thật báng bổ.” Tên mục sư gằn giọng. “Thứ dị giáo như ngươi cả gan nhìn ta bằng đôi mắt đó?”
Emilia chằm chằm nhìn vào hắn, nhưng nó cũng không phải là cô đang nhìn vào tên mục sư, mà là như đang nhìn vào một khoảng vô định, một thế giới mà chỉ có cô mới thấy.
“Còn ngươi? Từ bao giờ mà vong linh được phép khoác lên bộ y phục kia?” Cô đáp trả.
Gã mục sư hơi bất ngờ, chốc lát mất đi vẻ mặt điềm tĩnh, song, hắn cũng nhanh chóng giấu nó đi, miệng cong lên một nụ cười thách thức.
“Đã đặt chân vào đây mà còn dám lên mặt với ta? Quả là ngu xuẩn.”
Emilia liền bật cười khẽ, một âm thanh như gió thổi qua tán cây đêm, cất lên giọng nói mà đã quá lâu tôi mới được nghe lại. Một giọng nói khinh bỉ.
“Ngươi nghĩ mình có quyền phán xét ai, hả? Một kẻ trốn trong bộ áo thánh để che giấu cái thân thể đã mục rữa y như tâm địa của mình. Ngươi thì khác gì lũ sâu bọ rúc rỉa vào những niềm tin yếu đuối, tự thổi phồng cái ảo tưởng về sự cao cả của bản thân? Chết rồi mà vẫn còn cố giả làm con chiên ngoan đạo, đứng trên bục mở mồm thốt lên những lời thần thánh bằng miệng lưỡi hôi thối? Tưởng Chúa vẫn còn nhận ra ngươi ư? Hay Ngài cũng đã quên mất cái tên nhỏ bé của ngươi từ lâu rồi?”
Cô không quan tâm nữa rồi, giờ thì trước mắt cô chỉ còn là một thứ hồn ma cần được đánh bay khỏi cái thế giới nó không nên tồn tại.
Trước thái độ đã thay đổi của Emilia, gã mục sư khựng lại, đôi lông mày cong xuống, không còn che đậy gì mà trừng trừng nhìn chúng tôi đầy giận dữ. Cơn giận đó không đơn thuần là thịnh nộ, nó còn là sự xấu hổ khi lớp màn che đậy sự thật hắn tự giăng ra đã bị gỡ xuống, nhường chỗ cho một sự thật hiển nhiên đáng xấu hổ.
“Im ngay!” Hắn gầm lên. “Ngươi không có quyền nói về Chúa như vậy! Dù đã chết, một lòng của ta vẫn mãi hướng về Ngài. Ta, ta chính là kẻ được Người lựa chọn! Việc ta vẫn còn tồn tại là minh chứng rõ ràng nhất!”
“Ngươi không được lựa chọn.” Emilia vẫn giữ điệu bộ khinh khỉnh như đang chọc tức hắn. “Chỉ là một tên hèn nhát không chấp nhận kết cục của bản thân. Hẳn là trước khi chết, người cầu nguyện với Chúa nhiều lắm nhỉ? Nhưng có vẻ không một lời nào đã chạm được đến với Người. Đáng thương làm sao.”
“Đồ dị giáo!”
“Cúi xuống.”
Giật mình khi giọng nói từ đâu bỗng vang lên, tôi suýt thì đã trễ mất một nhịp khi cuốn sách trên bục bị hất bay thẳng về phía chúng tôi.
“Tránh ra!”
Tên mục sư lao đến, toan lấy tay nắm lấy cổ tôi nhưng không thành. Emilia vớ lấy cái giá đỡ nến, đập mạnh vào đầu gã. Máu không chảy ra, như đã lường trước được, nhưng cô vẫn ra sức đập thêm, cho đến khi nó cong vênh thì lùi lại, đồng thời vội ném cho tôi cái vòng tay bằng bạc cô hay mang theo bên mình.
Đòn tấn công bất ngờ đã không thành, hắn lấy lại thăng bằng, vặn lại cái khớp cổ đã bị lệch, đưa bàn tay giờ đây chỉ còn là xác thịt thối rữa trước ánh sáng của trăng tròn mà giơ lên. “Hai kẻ các ngươi không đáng được tồn tại!”
Từ lòng bàn tay hắn phát ra thứ năng lượng tối tăm, bóp méo, vặn vẹo cả ánh sáng xung quanh nó. Khi hắn nắm tay lại, bấy nhiêu sự ô uế theo đó mà bay ra, phóng đi như những mũi tên, bắn phá tất thảy những gì tồn tại xung quanh.
Emilia thì không hề gì, cô luôn như vậy, lũ ma quỷ hay chút thứ xúc cảm tiêu cực của thế gian sẽ chẳng làm hại được cô. Còn tôi lại khác, một mũi tên thành công găm vào lòng bàn tay trái của tôi. Trước khi tôi kịp rút ra, màu đen đã lan ra được một mảng lớn. Tôi không nao núng, cuốn lấy sợi dây bạc vào lòng bàn tay, nghiến răng chịu đựng sự giày xéo thể xác.
“Bên trái.”
Gã mục sư vung tay, ngay tức thì, một chiếc ghế dài bay tới. Không kịp phản ứng, tôi lãnh trọn cả đòn tấn công, văng thẳng vào vách tường. Nhân lúc sự chú ý của hắn ta đang hướng về phía tôi, Emilia với lấy một ngọn nến, kéo ngược đầu của gã lại rồi cắm thẳng nó vào trong hốc mắt gã.
Tên mục sư đã chết, hắn không cảm nhận được đau đớn, nhưng đòn đó cũng là để vô hiệu hoá hắn một lúc. Tôi chồm dậy từ đống bàn ghế nát bươm, phi ngay đến và đấm thẳng vào ngực gã ta. Dù phải nhíu mày lại khi phải xuyên qua tảng thịt thối rữa và xương lồng ngực muốn bốn ngón tay của tôi nứt vỡ, tôi cố gắng gây nhiều thương tổn nhất có thể, xé toạc lồng ngực gã trước khi lần nữa bị đánh bay. Emilia nhân thời cơ tranh thủ móc được một bên mắt của hắn, khiến gã mục sư lại càng giãy giụa như con chó dại.
“Noelle! Với gã ta thì không cần do dự đâu!”
Đòn tấn công ban nãy lại phóng ra, lần này tôi đã kịp núp sau đống đổ nát, may mắn không lãnh phải đòn nào.
“Thật vô lý!” Hắn hét lên, như đang than trách gì đó. “Tại sao Ngài không đứng về phe ta?!”
Gã ôm mặt, từ lồng ngực, những tia máu chảy ra chậm dần trước khi dừng hẳn lại, xong thì ngoe nguẩy như những con giun, bao bọc lấy cơ thể hắn. Cái kén máu vỡ ra, thứ máu tanh tưởi của hắn văng lên mọi thứ, nóng như than hồng. Còn cơ thể của hắn đã lành lặn không một vết xước.
“Có lẽ ta đã đánh giá thấp các người.”
Tên mục sư cầm lấy cái thánh giá trên ngực hắn, thứ đó thực ra chỉ làm ra với ngoại hình như thế, chứ thực chất đó là một cái lọ đựng máu, màu máu đã đục đi gần như đen kịt.
Gã nhe răng, lộ ra cái miệng bẩn thỉu và hôi hám, xong thì lại đổ thứ chất lỏng kia vào trong miệng, nuốt trôi nó xuống. Tức thì, ánh sáng xung quanh như bị hút đi mất, chúng tập trung xung quanh gã, dần dần biến thành một màu đỏ sẫm, kể cả là ánh sáng thần thánh của tự nhiên cũng không tìm được lối thoát.
Bóng tối đó không tồn tại được lâu, nó biến mất, thế chỗ nó là những gì mà nó không thể hấp thụ được hoàn toàn, đem lại cho chúng tôi tầm nhìn. Nhưng vì thế mà mắt tôi bị mờ đi, tức khắc không thể nhìn thấy gì.
Thích nghi xong với ánh sáng mờ ảo, nhận ra bóng dáng của một sinh vật khác đang sừng sững đứng giữa đống đổ nát. Không, vẫn cùng là tên mục sư đó, hắn biến đổi, bao khắp cơ thể hắn là một lớp màng mỏng đỏ thẫm, nó như có nhịp thở, cứ phập phồng liên hồi. Lưng hắn cũng bị biến dạng, xương từ đâu mọc ra đang cố tạo hình thành một đôi cánh, nhưng tất cả chỉ có cái khung xương cùng những mẩu thịt đỏ bám lởm chởm trên đó.
Emilia khuỵu gối, cô bịt miệng lại, nhưng rồi lại chịu thua trước bầu không khí ghê tởm ngập tràn nhà thờ mà nôn thốc nôn tháo. Cơ thể tôi cũng phản ứng lại, sống mũi cay nghiến, hai mắt giàn giụa nước, và da thịt thì như đang bị hàng ngàn con giòi gặm nhấm từng tí một.
Đau quá!
Đến cuối, hắn vẫn chỉ là một tồn tại đáng ghê tởm, giãy giụa để tiếp tục bấu víu vào ảo mộng nơi hắn là kẻ được Chúa chọn lựa để tiếp tục tồn tại… Vậy thì hà cớ gì mà… Emilia, dù tiếng búng tay của cô vang lên tanh tách, không có thứ gì bao lấy cô ấy như những lần trước. Bây giờ, cô chỉ còn thở gấp gáp nuốt từng ngụm khí mà nằm bên cạnh chồng ghế gãy nát sau làn sóng ô uế. Còn tay tôi không chỉ còn một vết đen loang lổ nữa, nó đã bao kín cả cơ thể, ngứa ran, nóng như bị chính ngọn lửa đen của địa ngục thiêu đốt thân xác.
Có lẽ đây lại là một giấc mơ tồi tệ nào nữa chăng?
“Thì ra cũng chỉ đến thế. Ta đã thoáng bất ngờ trước màu tóc bạch kim của cô đấy, nhưng thật thất vọng làm sao, vẫn chỉ là một ả phù thuỷ yếu nghề mà thôi.”
Rắc.
“Hô, ngươi vẫn còn đứng vững?” Chưa nhâm nhi xong ly rượu mừng chiến thắng bằng những giọt máu lăn xuống từ trán của Emilia, hắn đã hướng sự chú ý về phía ta, nơi tiếng động ban nãy phát ra.
Ta có lời khen đấy, ý chí mạnh mẽ như ngươi quả là hàng hiếm, chắc Người đang vui lắm. Xem nào, có lẽ ta nên thu nạp ngươi, huấn luyện, uốn nắn ngươi trở thành một con chiên ngoan đạo. Còn con ả kia, ta sẽ ép nó rút lại những lời bịa đặt nó đã thốt ra, gột rửa hết tội lỗi của ả… Nhưng thân phận của nó vẫn là một phù thuỷ. Chậc, có lẽ ta vẫn sẽ phải thiêu sống ả, nhẹ nhàng hơn thì cứ quẳng x-”
“Im miệng.”
Hắn bỗng im bặt, khuôn mặt ngạc nhiên như vừa nhận thấy điều bất thường.
“Lải nha lải nhải… Có ai nói miệng ngươi hôi như cái cống ngập cứt chưa? Từ tận đây mà ta vẫn còn thấy khó ngửi đây này.”
Một lời châm chọc có chủ đích từ miệng ta tấn công thẳng vào lòng tự trọng của hắn. Gân trán hắn liền nổi lên lục bục từng đường gân xanh, hiện rõ qua lớp da nhợt nhạt nhão nhoét thứ dịch đỏ chưa tan biến.
“Ngươi còn dám cuồng ngôn? Nếu đã không nghe lời thì cần phải chấn chỉnh ngươi thật kỹ rồi đây.”
“… Tên thiểu năng.”
Bị kích động, hắn liền nghiến răng mà vung tay, chém dọc lấy một đường. Ta lách người, tránh được, còn đòn tấn công của hắn lại tàn phá bức tường phía sau ta, đục một lỗ xuyên thủng ra bên ngoài nơi những con “mắt” vẫn dõi theo không ngừng.
Gã ta mở to mắt, dường như có chút ngạc nhiên khi ta tránh được. Gì chứ, khinh thường nhau vừa thôi, nghĩ ai là kẻ đã tạo ra ngươi hả? Ngươi hết vai trò của mình rồi đấy, tên mục sư chết dẫm kia, xuống khỏi sân khấu đi.
“Noelle… Cậu làm gì… vậy?”
Emilia thều thào, hình như là đang muốn ta dừng tiến lên thêm. Nhưng đừng quan tâm làm gì, cứ lo cho bản thân cô đã đi, đang chật vật quá kìa. Dù đúng là cái cơ thể yếu đuối này đang dính phải thứ xú uế kia và dần bị huỷ hoại thì thế này vẫn tốt chán, còn chơi được. Noelle không yếu đuối đến vậy đâu, nhỉ?
“Ngươi… Ngươi không phải thằng nhóc ban nãy!”
“Bởi vậy ta mới nói ngươi thiểu năng.”
Bàn tay của ta đưa ra, nắm lấy đầu hắn. Tên mục sư cũng rất nghe lời, dù hơi miễn cưỡng không chống cự khi hắn gần như đã đông cứng lại như pho tượng đá với đôi mắt hiện lên nỗi kinh hoàng. Vậy càng tốt, ta sẽ có thể cứ thế này, siết tay chặt hơn, mạnh hơn…
“Chậc.”
Rầm!!
Tặc lưỡi một cái, ta liền lùi ngay lại, tránh xa gã khoảng chừng 3 mét. Gạch đá trên trần nhà lập tức đổ ập xuống, phát ra thứ âm thanh ồn ào vang vọng khắp cả kết giới. Bầu trời bên trên lộ ra, gần như không có lấy một gợn mây, chỉ có sao trời cùng bụi bặm đổ xuống.
“Úi chà! Chị đến hơi muộn rồi nhỉ?” Trong đám khói bụi, một giọng nói cao vút phát ra.
Bước ra từ đống đổ nát, bộ váy trắng lộng lẫy theo đó mà lộ dần, một cô gái với vẻ đẹp như được chính tay những vị thần của sắc đẹp tạo nên xuất hiện. Cô ta cũng mang màu tóc trắng, phản chiếu lại ánh sáng mờ mờ ảo ảo của trăng tròn. Nhưng trái ngược với vẻ ngoài tựa thiên sứ, cô lại vác trên vai một thanh đại kiếm đen tuyền, nó va vào tấm giáp vai màu vàng kim của cô, tạo nên những tiếng leng keng mỗi khi cô bước đi. Trên lưỡi kiếm cô là thứ dịch lỏng ban nãy bao quanh tên mục sư, chúng đang dần tan biến thành cát bụi. Đứng từ đây, ta vẫn còn thấy được bàn tay đang giật giật của gã bị đè chặt bởi gạch đá.
“Không phải lo hắn ta đâu, chị đây xử gọn rồi, lát nữa hắn sẽ tự tan biến.”
Cô gái vừa xuất hiện tự tin nói. Có vẻ như đến đây là để cứu chúng tôi.
“Chị… Tới muộn quá đó.” Loạng choạng đứng dậy khi đã khôi phục lại chút thể lực, Emilia chưa gì đã càm ràm.
“Xin lỗi xin lỗi, có gặp chút chuyện ấy mà. May là chị cũng đang tình cờ làm việc ngay gần đây, chứ không là còn đến muộn hơn nữa cơ… Mà em đang bị thương nặng quá kìa!”
Hớt hải chạy đến, cô ta liền ném thanh đại đao qua một bên như cành củi khô vô giá trị, quỳ gối xuống bên cạnh Emilia.
“Nhờ ơn chị cả đấy…” Cô tiểu thư buông lời trách móc, song gương mặt vẫn không giấu được nụ cười nhẹ khi đã an toàn trong vòng tay của người chị gái.
“… Nhìn gần thì không nặng lắm nhỉ? Còn ổn mà!” Phải sau một tiếng thở phào, cô ta mới bỏ đi khuôn mặt hốt hoảng ban nãy. “Ta đi thôi, kết giới bị chị phá rồi, sớm muộn gì trung tâm cũng sụp đổ, ở lại đây nguy hiểm lắm.” Ả kiếm sĩ cõng Emilia lên vai, hướng thẳng ra phía cửa chính của nhà thờ.
Chị ta nói đến mới nhận ra, bầu trời của kết giới đã thủng một lỗ to tướng, những mảng trời kế đó cũng dần vỡ vụn, rơi xuống rồi biến mất giữa không trung, làm lộ ra những toà nhà phía sau chúng.
“A, Noelle, em còn bận tâm sao? Không cần lo đâu, chốc nữa hắn sẽ tắt thở thôi.”
… Vậy là ả biết mình là ai.
“Hai người cứ đi trước, ban nãy tôi có làm rơi đồ ở đây.”
“Vậy nhớ làm nhanh đó, kẻo bị chôn cùng kết giới này thì không hay đâu nha!”
Nói xong, chị ta vẫy tay, cõng theo Emilia rồi để mặc thanh đại kiếm bay lơ lửng đằng sau mà dậm một bước đã nhảy qua khe nứt đi trước.
Bên cạnh đống gạch vụn, bàn tay hắn vẫn còn co giật, xương của hắn đã gãy đôi, lòi ra cùng những tảng thịt thối nát, có vẻ là còn thoi thóp.
“Người muốn gì… Ở ta?” Hắn cất giọng nói yếu ớt hỏi tôi.
Nhận ra sự hiện diện của tôi, hắn giương đôi mắt kinh hãi như đang nhìn thấy ác mộng lớn nhất đời hắn, một ánh mắt thật chẳng mấy dễ chịu cho cam. Tôi thì vẫn dọn bớt đống gạch vụn, cho đến khi thân thể tàn tạ nát bươm của hắn lộ ra. Chần chừ một lúc, tôi cúi người, thì tay lục lọi túi áo hắn, tiện mồm mà chế nhạo tên mục sư tội nghiệp lần cuối:
“Ai biết, hỏi Chúa của ngươi ấy, chắc hắn sẽ trả lời đấy.”
Cuối cùng cũng hoàn thành mục tiêu với chiến công là một tấm ảnh nhàu nát sờn cũ từ trong túi áo. Tôi vung chân đá vào mặt hắn, liếc nhìn bằng một ánh mắt khinh bỉ, nhưng đôi mắt của gã chỉ biết mở to trong sự bất lực, không có chút động thái nào là sẽ vùng dậy. Có vẻ đến cuối thì hắn đã chấp nhận số phận.
Kết giới đã dần tan vỡ, những mảnh ma lực lớn hơn rơi xuống từ trên cao và tan biến, hoà vào dòng chảy tự nhiên của thế giới. Thấy cũng đã đến lúc, tôi quay gót, toan bỏ mặc hắn thì lại bị bàn tay nhớp nhúa máu thịt của gã giữ lấy cổ chân.
“Trả lời ta, một câu thôi… Chúa, Ngài đã tạo ra con người chúng ta rốt cuộc để làm gì chứ? Ta đâu có thể giống như ngài, loại bỏ hoàn toàn những mặt xấu xí và tội lỗi của con người được? Trả lời ta đi…”
Vẫn ngoan cố nhỉ? Tên điên.
“Đừng có mà nhầm lẫn, gã không tạo ra con người, chính chúng ta đã ban cho gã danh xưng cao quý ấy. Đập vỡ cái sự ảo tưởng đó đi.”
Tôi không ngoảnh lại, nhưng nghe được tiếng ú ớ của gã thì cũng đủ để tưởng tượng ra vẻ mặt ấy rồi. Sau đó, bàn tay của hắn buông lỏng, rơi bộp xuống đất, giọng nói the thé ấy nghe mà não lòng đôi phần.
“Ha, ha ha… Vậy ra những lời cầu nguyện ấy lại chẳng thể chạm đến ai…”
Hắn cười khổ, cũng dễ hiểu thôi, khi mà cả thế giới của hắn đã sụp đổ mặc cho niềm tin to lớn của bản thân vẫn còn đấy trong lốt xác sống. Nhưng nhận ra sự thật vẫn còn hơn là đắm mình trong ảo tưởng, kể cả khi hắn đã sắp tan biến theo dòng lịch sử, và sẽ chẳng còn ai nhớ đến hắn sau này.
Tôi mặc kệ hắn, dù sao cũng chỉ là thứ hồn ma sắp tan biến, rồi thong thả bước đi… Nhưng lại không được bao lâu.
“Tới… giới hạn rồi à…?”
Mới quên đi tình trạng thê thảm của bản thân, cái giá phải trả cho sự lơ đễnh ấy là quá đắt. Cơn đau đầu ập đến, cơ thể mất thăng bằng và chao đảo. Tôi bắt đầu nôn mửa, máu chảy ra từ khoé mắt, che hết tầm nhìn bằng một màu sắc đỏ tươi. Mắt tôi nhoè đi, đôi chân và tay run rẩy như người bị co giật và ngã gục xuống nền đất đang rung chuyển, dần dần sụp đổ cùng với khu rừng xuống dưới hố sâu vô tận.
Chết tiệt, sao lại là lúc này? Đã vậy còn là lúc kết giới sắp sụp đổ hoàn toàn… nữa chứ…
“Nguy rồi đây… Khốn kiếp.”
Và tôi cũng chỉ kịp thốt lên một câu chửi thề trước khi nhận thức theo ánh sáng dìu dịu của mặt trăng mà lụi tàn.
0 Bình luận