• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol.02 Dù bị Chuunibyou nhưng em vẫn muốn trở thành người đồng đội tuyệt vời!

Short story: Câu lạc bộ văn học trẻ

0 Bình luận - Độ dài: 8,169 từ - Cập nhật:

Tập 1

Câu lạc bộ – nghe thì đơn giản chỉ là một hội nhóm dành cho những người có chung sở thích và đam mê. Nhưng tại các trường học, đây lại là chiến trường xã hội, nơi học sinh không chỉ tìm kiếm niềm vui mà còn xây dựng các mối quan hệ sinh tử. 

Tham gia câu lạc bộ không đơn thuần là một lựa chọn. Nó là mệnh lệnh từ vũ trụ, là thử thách mà bất kỳ học sinh nào cũng phải vượt qua nếu không muốn bị lạc lối trong thế giới của sự cô đơn! 

Hãy tưởng tượng: một ngày bạn bước vào sân trường mà chẳng có ai vẫy tay chào, không ai nhắn tin rủ rê họp hành hay tổ chức sự kiện. Đáng sợ, đúng không?

 Vì thế, đừng nghĩ gia nhập câu lạc bộ là chuyện nhỏ. Đây là vấn đề sống còn! Câu hỏi không phải là “Muốn tham gia không?” mà là: 

"Gia nhập câu lạc bộ, hoặc chết mòn trong bóng tối!" 

Tất nhiên, câu chuyện tham gia câu lạc bộ cũng không đặt nhân vật của chúng ta ra ngoài.

*

"Zrenye, Zrenye! Cậu đã tính tham gia câu lạc bộ nào chưa?"

"Đúng đó, Zrenye! Cậu định chọn câu lạc bộ gì vậy?"

Là Hiroshi và Kaede. Đúng như dự đoán.

Hai người này chính là hiện thân của một quy luật bất biến trong cuộc sống của tôi: mỗi sáng, hoặc Hiroshi, hoặc Kaede – hoặc cả hai – sẽ khởi đầu ngày mới bằng một câu hỏi đầy hứng khởi.

Nó giống như một bữa sáng tinh thần. Không có bánh mì, không có trứng, chỉ có những câu chuyện và sự tò mò. Nhưng lạ lùng thay, nếu thiếu cái “bữa sáng” này, cả ngày hôm đó tôi sẽ cảm thấy thiếu đi một phần niềm vui cuộc sống.

"Câu lạc bộ?" 

"Phải đấy, Zrenye! Câu lạc bộ – nghe thì đơn giản chỉ là một hội nhóm..." 

"Tớ biết rồi, Kaede."

"Nếu biết rồi thì cậu chọn gì vậy?"

Câu lạc bộ à. 

Đúng là tham gia câu lạc bộ có thể giúp mở rộng mối quan hệ, cải thiện kỹ năng giao tiếp, và tất nhiên, thêm chút gia vị cho cuộc sống học đường. Nhưng tôi thì… vẫn chưa tính đến chuyện gia nhập.  

Theo khảo sát trường tôi hồi tuần trước, có một số liệu đáng lo: 65% học sinh dễ rơi vào trạng thái trầm cảm nếu không có đủ tối thiểu 5 người bạn, và 82% có nguy cơ nghỉ học hoặc xin lưu ban nếu bị cô lập hoàn toàn trong lớp.

Tôi thì có đủ 5 người bạn rồi. Nhưng nếu chỉ dừng ở con số tối thiểu, thì khả năng rơi vào cái mốc 65% kia vẫn không nhỏ. 

Khoan đã… chẳng lẽ mình đang dần biến thành một kẻ trầm cảm tiềm năng hay sao?! 

Nghĩ đến đó, tôi bất giác toát mồ hôi lạnh. Câu lạc bộ… có lẽ không chỉ là vấn đề vui hay không nữa rồi.

“Thế các cậu vào câu lạc bộ gì vậy? Kaede?”

“Tớ á! Tất nhiên là câu lạc bộ kinh tế xanh rồi!”

Kaede lôi ra trong cặp một chiếc áo, có vẻ là áo sinh hoạt câu lạc bộ.

“Kinh tế xanh? Là gì vậy? Còn đây là?”

“He he! Đây là đồng phục của bọn tớ! Ngoài đồng phục của trường ra, bọn tớ sẽ mặc cái này khi sinh hoạt. Các cậu biết không? Nền kinh tế của chúng ta đúng là đang phát triển rất tốt, nhưng nếu không phát triển bền vững, nó sẽ gây ra hàng tá hệ lụy khủng khiếp cho môi trường! Ô nhiễm, biến đổi khí hậu, cạn kiệt tài nguyên – tất cả đều từ sự thiếu ý thức mà ra! Vì thế, tớ khuyên cậu nên gia nhập câu lạc bộ của tớ, và chúng ta…"

Kaede nhìn tôi với con mắt sáng ngời. Trông như muốn khóc.

“Chúng ta…sẽ cùng nhau xây dựng một nền kinh tế tuần hoàn tuyệt vời nhất cho quốc gia này!”

"Oh, nghe có vẻ thú vị đó. Hể? Cái gì kia, ở túi áo cậu?"

Tôi nheo mắt nhìn chằm chằm vào một góc nhỏ của túi áo đồng phục Kaede. Có vẻ như một góc của thứ gì đó đang thò ra.

"Kaede... trong túi áo cậu có gì kìa. Là ảnh à?"

Kaede giật mình, đỏ bừng cả mặt, vội vàng nhét sâu tay vào túi. 

"Eh-oh… không có gì đâu!"

"Nào, Kaede, đừng ngại. Tớ chỉ muốn xem thôi mà!"

Kaede lập tức lùi lại một bước, tay cậu ôm chặt lấy túi áo.

"Không được! Cái này là ảnh riêng tư!"

Kaede giữ kín như thế này chỉ khiến tôi càng muốn biết sự thật hơn. 

Tôi liếc sang Hiroshi. Không cần bất kỳ lời nói nào, ánh mắt chúng tôi đã tự trao đổi thông điệp. Hiroshi gật đầu. Tôi gật lại. Kế hoạch đã được hình thành. 

Chúng tôi cần phải lấy được tấm ảnh đó. 

“Vậy sao…Ê! Kaede, lớp trưởng Miyu gọi cậu kìa!”

“Ô…Đâu? Đâu?”

Cơ hội đây rồi!

Ập!

“Ê…bỏ tay tớ ra Hiroshi, cậu đang làm gì thế! Thả tớ ra!”

Tốt. Hiroshi sẽ giữ tay Kaede để cậu ấy không thể di chuyển được. So với sức nặng của Hirsohi, đây là trận chiến lệch hạng cân mất rồi.

Việc còn lại là của tôi, lật tấm ảnh lên và xem bên trong!

Đây rồi! Bí mật đã được phơi bày.

Đó là bức ảnh Kaede chụp cùng các thành viên trong câu lạc bộ Kinh tế Xanh. Nhìn qua thì có vẻ cũng chỉ là tấm ảnh bình thường. Nhưng nếu xem kĩ mặt từng người thì…

Hự…Toàn là con gái.

Không chỉ vậy, họ còn cười tươi rạng rỡ, với cái vẻ ngoài cực kỳ đáng yêu. 

"Đây mới là lý do thật sự cậu gia nhập câu lạc bộ đúng không, Kaede?"

"Không phải như các cậu nghĩ đâu! Tớ… tớ chỉ muốn bảo vệ môi trường thôi mà!"

Nhưng với cái cách Kaede lảng tránh ánh mắt chúng tôi, câu trả lời đó khó mà thuyết phục được.

“Chịu cậu rồi đấy…Kaede. Đúng là…”

“Chỉ là vì môi trường…” 

Kaede lẩm bẩm.

“Còn cậu thì sao, Hiroshi?”

“Tớ thì tất nhiên là ẩm thực rồi! Đến đó ngày nào tớ cũng được ăn!”

“Cậu thì cũng chẳng cần phải hỏi cũng biết mà…Haizzz. Chắc tớ phải đi tìm một cái mới được.”

“Zrenye, cậu không cần chọn câu lạc bộ theo chúng tớ đâu, cậu thích nhất cái gì thì cứ vậy mà theo thôi.”

“Tớ thích nhất cái gì à…”

Ngẫm lại, tôi thích cái gì nhỉ?

Anh hùng ư? 

Nghe thì ngầu đấy, nhưng làm gì có câu lạc bộ nào như thế cơ chứ. Nếu có, thì chắc chắn cũng chỉ là hội của mấy đứa Chuunibyou tự thẩm với nhau mà thôi.

Mà đã là Chuunibyou, thì kiểu gì đầu óc cũng thuộc dạng có vấn đề. 

...À khoan, nói thế thì hóa ra tôi đang xúc phạm Câu lạc bộ Huyền bí học mất. 

Nghe đâu hồi đầu năm ngoái, hội này chơi lớn đến mức lập nguyên một dàn cầu siêu ngay trước cửa câu lạc bộ. Rồi thì không chỉ học sinh, mà cả thầy cô đi ngang qua cũng sợ xanh mặt. 

Tất nhiên, cảnh tượng ấy không kéo dài lâu. Đội bảo vệ và giáo viên đã mời họ dọn sạch mọi thứ trong ngày hôm đó. Nhưng tin đồn về "cửa địa ngục" thì vẫn còn lan truyền mãi đến tận bây giờ. 

...Thôi, anh hùng không hợp với tôi đâu. 

Có lẽ tôi cần nghĩ thêm. Vẫn còn nhiều câu lạc bộ khác mà.

Các câu lạc bộ học thuật thì chắc chắn là tốt, có ích, nhưng tôi thật sự không muốn cái câu lạc bộ của mình lại trở thành nơi để gia tăng thêm căng thẳng nữa. Đi học đã đủ mệt mỏi rồi. Chí ít… chí ít, nếu có một câu lạc bộ nào dung hòa được cả hai thứ này thì tốt quá. Vừa học, vừa chơi… mà không phải dính dáng đến mấy thứ mê tín huyền bí gì cả.

Có không nhỉ?

“Này Zrenye, cậu thích đọc mấy cái thứ tiểu thuyết đúng không? Sao không thử vào câu lạc bộ văn học trẻ đi?”

“Văn học trẻ ư?”

“Phải đó! Khác với câu lạc bộ văn học, ở đó thì họ nghiên cứu mấy cái thứ văn kinh khủng lắm…Văn học trẻ là nơi tập hợp của những người thích đọc tiểu thuyết như cậu đấy! Sao không thử vào xem?”

Nghe có vẻ ổn đấy nhỉ? Có lẽ tôi nên vào!

“Được đó Kaede! Tôi sẽ thử xin gia nhập!”

“Xem nào…câu lạc bộ đó hình như nằm ở bên tòa C thì phải, cũng khá xa so với lớp mình. Nhưng chúc cậu vui vẻ ở đó nhé!”

“Ừm. Cảm ơn cậu, Kaede, Hiroshi!”

Thế là sau tiết học hôm đó, tôi chạy một mạch lên phòng câu lạc bộ.

*

Sau một hồi lùng sục đầy gian nan, cuối cùng tôi cũng lần ra được nơi ẩn náu bí ẩn của văn phòng câu lạc bộ. Nó nép mình trên tầng 3, cách cầu thang khoảng hai cánh cửa – Mà cứ như đang chơi trốn tìm với tôi vậy.

Nhìn lại khoảng cách từ lớp học của tôi đến đó, tôi chỉ muốn thở dài…

Không được! Nếu không gia nhập câu lạc bộ nào, tôi sẽ trở thành một tên trầm cảm tiềm năng mất!

Tôi đặt tay lên tay nắm cửa.

Khoan! Tôi chưa chuẩn bị lời giới thiệu. Nếu cứ thế bước vào mà không nói câu gì, tôi sẽ bị cho là một tên lỗ mãng. Cái việc tạo thiện cảm xấu ban đầu sẽ gây nên rất nhiều hệ lụy về sau này.

Vậy thì…Xin chào, mình tên là Zrenye, xin phép được gia nhập câu lạc bộ!

Ừm, nghe ổn đấy chứ nhỉ? Cũng không đến nỗi quá gượng gạo.

Cạch!

...Cửa khóa rồi. Ý trời ban.

Nhưng không, không được! Không thể để một cánh cửa khóa lại chặn đứng tương lai tươi sáng của mình! Tôi vặn mạnh tay nắm, thử đẩy thử kéo, nhưng vô ích. Chậc, thôi thì về, mai lại lên. Mà nghĩ đến con đường xa hun hút từ lớp đến đây, tự dưng tôi thấy lòng nản chí hơn cả cánh cửa.

*Xoạch!* 

“Oh – Ehhh!” 

Tôi chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì tay đang nắm chặt cái tay nắm cửa bị kéo phăng về phía trước. Tất nhiên là tôi bị kéo theo và ngã nhào.

Nhưng khoan, không đau? Chắc chắn tôi đã không đáp đất. 

Thay vì vậy, mặt tôi đập thẳng vào một… thứ gì đó. 

Ngực. 

Xin được nhắc lại, là ngực.

Nếu là con trai thì đã đỡ, nhưng nó lại là của một bạn nữ. Lại còn phẳng như tường nữa chứ.

Có được tính là "ngực" không nhỉ? Hay phải phân loại lại?

“Á…Tôi xin lỗi!”

Không phải tôi vừa phát ra câu vừa rồi đâu.

Một bạn nữ với khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ lịm, liên tục cúi gập người trước tôi. Chưa hết, cô ấy còn đưa tay ra đỡ tôi đứng dậy.

“Tôi… ổn. Tôi mới là người cần xin lỗi…” 

“Sao thế, Hana! Em có sao không?” 

Một giọng nói khác cất lên. Một chị gái đứng đằng sau đó nhìn tôi với ánh mắt đầy nghi ngại.

“Em… không sao ạ! Em lỡ kéo bạn ấy ngã thôi” Hana lí nhí trả lời, rồi vội quay lại nhìn tôi. “Cậu có sao không? Là tớ không để ý. Mong cậu thứ lỗi!” 

Trời ơi!!! Dịu dàng thế này là muốn lấy mạng người ta sao? 

“Em là…?”

Người chị tiếp tục chất vấn. Giọng của chị không mấy thân thiện, và điều đó khiến tôi không khỏi nuốt nước bọt. 

Chị ấy chắc chắn cao hơn tôi, điều này không phải bàn cãi. Mái tóc đen dài óng mượt của chị ấy thoạt nhìn rất ấn tượng, nhưng thứ thu hút sự chú ý của tôi lại là đôi mắt. Mắt chị ấy không phải màu đỏ – điều này có vẻ kỳ lạ một cách khó tả. 

Tôi lén liếc qua Hana, rồi lại nhìn người chị. So với Hana – dù hơi phẳng nhưng vẫn đáng yêu – thì bà chị này đúng kiểu “quái vật” trong truyền thuyết.

Sau khi đứng dậy đàng hoàng, tôi khẽ chỉnh lại chiếc áo cho thật phẳng rồi dõng dạc.

“Em là Zrenye! Em muốn được gia nhập câu lạc bộ mình!” 

“Gia nhập câu lạc bộ sao…?” 

“Vâng ạ!” 

“Đã chắc chưa?”

“Dạ…chắc chắn rồi ạ!”

Người chị hơi nghiêng mặt lên, ánh mắt nghiêm nghị hơn hẳn.

“Nếu muốn vào, thì phải trả lời cho chị ba câu hỏi!” 

“Ba… câu hỏi ạ?”

“Đúng! Có muốn trả lời không?”  

“Dạ có ạ! Xin chị hãy cứ hỏi em”

“Thứ nhất!” – Chị ấy khoanh tay lại, tiến gần về phía tôi, ánh mắt sắc như dao làm tôi muốn lùi một bước. – “Đã từng gia nhập câu lạc bộ nào chưa?” 

Ồ, câu này có vẻ là một kiểu câu hỏi gài bẫy. Nếu tôi trả lời là đã từng tham gia rồi, chắc chắn sẽ kéo theo một chuỗi những câu chất vấn như: “Sao lại bỏ? Có vấn đề gì với câu lạc bộ trước sao?” hoặc “Đã từng gia nhập thì có chắc sẽ không bỏ chỗ này nữa không?”

Nhưng nếu trả lời chưa từng tham gia, chị ấy có thể sẽ nghĩ: “Chưa bao giờ tham gia, liệu có thực sự nghiêm túc không?” 

Đây rõ ràng là một câu hỏi sinh tử. Tôi sẽ bị đánh giá dựa trên câu trả lời. Một chút sơ sẩy, tôi sẽ bị loại khỏi cuộc chơi ngay từ vòng mở cửa! 

Nhưng sự thật là tôi chưa tham gia câu lạc bộ nào cả.

Tôi quay sang nhìn Hana, cô bé giật mình nhẹ.

“Em…chưa có ạ!”

“Ồ. Chưa có à? Ngoan quá đấy…Câu hỏi thứ hai”

Khoan đã, ngoan quá đấy? Ý bà cô này là gì vậy? Tự dưng cảm giác như mình vừa bị gắn nhãn một đứa trẻ ngoan ngồi im trong lớp suốt năm năm trời. Đây là đang khen hay đang chế nhạo vậy?

“Tại sao lại muốn vào câu lạc bộ văn học trẻ?” 

Đây rồi, câu hỏi khó nhất – câu hỏi sinh tồn! 

Nếu câu đầu tiên chỉ là màn khởi động, một bài test nhẹ nhàng để đo lường mức độ đáng tin cậy của tôi, thì câu hỏi thứ hai chính là để xác định giá trị của tôi đối với câu lạc bộ. Hay nói cách khác: “Cậu có gì để chúng tôi nhận cậu?” 

Nếu không trả lời khéo léo, tôi sẽ không chỉ mất cơ hội vào câu lạc bộ mà còn tự dán mác “vô dụng” lên người mình. Và rồi tương lai đen tối với danh hiệu trầm cảm tiềm năng đang chờ đón. 

Phải thật bình tĩnh, Zrenye! Đây không chỉ là câu hỏi, mà là cơ hội để thể hiện bản thân mình.

“Em rất thích đọc những cuốn tiểu thuyết… nên là, muốn được gia nhập câu lạc bộ mình để được học hỏi và giao lưu thêm ạ!” 

Vừa dứt lời, tôi muốn tự đập đầu vào tường. Trời ơi, sao mà câu trả lời của tôi lại cụt lủn và thiếu sức sống đến thế này? 

Đây là câu hỏi quyết định, vậy mà tôi lại bung ra một câu trả lời như thể được copy từ mẫu đơn xin việc trên mạng. Cái kiểu: “tôi rất thích, tôi muốn học hỏi, tôi muốn giao lưu” – nghe giống hệt một người vô năng chỉ biết đọc sách để giết thời gian chứ không phải một thành viên tiềm năng của câu lạc bộ. 

Dân văn học thì phải thế nào? Phải văn hay chữ tốt, câu từ trau chuốt, ít nhất cũng phải để lại ấn tượng chứ! Thế mà tôi lại khiến bản thân mình trông như một kẻ không có tẹo sáng tạo nào. 

Bà chị ấy đang nhìn tôi, vẻ mặt không biểu lộ rõ ràng, nhưng cái khoanh tay kia như đang nói: “Thế thôi à? Hết rồi hả?”

Tôi nuốt nước bọt.

Chết rồi, chết chắc rồi… 

“Tốt! Câu hỏi cuối cùng!” 

Weeeee!?! Tốt? Tốt là sao? Ý chị là gì vậy? Tôi vừa thốt ra một câu trả lời cụt ngủn, vô hồn như thế, sao chị ấy lại tỏ ra hài lòng được? 

Mà sao lại có thể trưng cái bộ mặt như thể tôi vừa trình bày một bài thuyết trình đạt điểm tuyệt đối như thế chứ? Đáng nhẽ sau câu trả lời vừa rồi tôi phải bị đuổi về từ tám đời trước rồi! 

Khoan đã… hay hai câu hỏi trước chỉ là màn thử lòng? Có khi chị ấy chỉ muốn kiểm tra xem tôi phản ứng ra sao trong áp lực, còn câu hỏi cuối cùng mới là cái thử thách thật sự 

Đúng rồi, chắc chắn là như thế! Tôi phải tập trung hơn, đây sẽ là bước quyết định. Nhưng mà, câu hỏi cuối cùng… là gì?

“Zrenye! Đầu truyện yêu thích của em là gì?”

“Dạ…cái đó thì…chị có biết quyển ‘Nữ chính như tôi làm gì có chuyện…”

“…Tình đẹp?”

“Heh? Chị biết quyển đó ạ?”

“Ohh! Tất nhiên là chị biết rồi! Fan cứng luôn đấy! Chị rất thích nhân vật Himari trong đó nhé…Tuy chỉ là nữ phụ thôi…nhưng mà cô bé vẫn rất cố gắng để lấy đươc tình cảm của nam chính. Và chắc chắn là bị từ chối…nhưng con bé vẫn nén đau để vun đắp cho người mình yêu được hạnh phúc! Và chị thích những nhẫn vật như vậy lắm!”

À tôi hiểu rồi, chị đích danh là một máu M chính hiệu!

“Vậy…em có được nhận không ạ…”

Có lẽ tôi đang đón nhận một câu trả lời không mấy khả quan.

“Tất nhiên rồi! Chào mừng em đến với câu lạc bộ văn học trẻ!”

“Vâng ạ…em xin phép được ra về…Ơ, em được nhận ạ!”

“Đương nhiên! Sao chị có thể từ chối một người như em cơ chứ! Em là một người rất có tiềm năng đấy, Zrenye! Nếu không thu nạp em vào sẽ là một sự phí phạm lớn mà bà chị này không thể tiếc nuối nổi mất…”

Nghe những lời nói như vậy, tâm hồn của tôi giờ đang bay trên mây.

“Này chị…chứ không phải là do câu lạc bộ của chúng ta đang thiếu người và không thể duy trì được à?”

Hana đứng ở cửa ngoái lại chốt một câu xanh rờn.

Rồi xong, và thế là tâm hồn tôi bị thả rơi từ độ cao 3500m so với mực nước biển.

“Em nói sao vậy Hana…Ha ha! Giải thể làm sao được chứ! Coi kìa…lời xin còn đang chất đống trong điện thoại mà chị còn chưa trả lời hết đấy! A ha ha…A ha ha”

“Haizz. Tùy chị đấy, em đi đây”

Rầm!!!

Hình như tôi vừa bước chân vào một nơi có thể bị đóng cửa bất cứ lúc nào.

“Hê…”

“Xin cậu đừng bận tâm đến con bé làm gì. Thình thoảng nó lại vu vơ như thế ấy mà…nhưng con bé vẫn tốt lắm đấy! Giờ xin được giới thiệu, chị là Akari, học sinh cấp 2 lớp 3! Đồng thời cũng là chủ tịch của câu lạc bộ này luôn. Rất vui được làm quen với em –”

“Còn tôi là Hana! Học sinh cấp 2 lớp 1! Rất vui được chung câu lạc bộ với cậu!”

Rầm!!

Hana ngó vào nốt lần cuối rồi lại đóng sầm cửa. Lần này có vẻ mạnh hơn lần trước.

Học sinh cấp 2 lớp 3…tức là năm nay 15 tuổi thì phải.

So với tôi thì mới 13. Mà trông chị ấy cao lớn hơn hẳn.

“Vâng ạ…em là Zrenye! Học sinh cấp 2 lớp 1. Xin được chị chỉ giáo ạ!”

“Coi kìa…không cần kính ngữ như vậy đâu. Vào đến đây thì tất cả đều là người một nhà mà!”

Người một nhà... Tôi lặp lại trong đầu. Câu lạc bộ này có vẻ ấm cúng hơn tôi tưởng. Và thật trùng hợp, ngay buổi đầu tiên đã chung sở thích với chị hội trưởng. Có vẻ như tôi đã chọn đúng nơi rồi.

Đúng là ý trời ban…

À không! Mình không thể tự suy diễn như vậy được. Việc chung câu lạc bộ thì chung sở thích là điều bình thường, chẳng có cái gì gọi là lợi thế đầu trận ở đây cả.

“Vậy… Zrenye, để chị giới thiệu về câu lạc bộ mình nhé!" 

Tôi lập tức dựng thẳng lưng, cố tỏ ra nghiêm túc, nhưng ánh mắt vẫn lén lút liếc quanh căn phòng. 

“Như em thấy, đây là không gian sinh hoạt chung của câu lạc bộ chúng ta… từ cái bàn, cái tủ sách… và cả cái cửa hỏng kia nữa… do Hana phá thường xuyên…Thì! Nơi này có hơi chật chội do số lượng thành viên ít và quỹ nhà trường phân bổ cho cũng không được dư giả cho lắm. Thế nên mong em có thể thông cảm cho bọn chị! Còn về thành viên, chúng ta có chị là hội trưởng, Hana là hội phó… và một cô bé tiểu thư nữa!” 

“Tiểu thư ạ? Tên là gì vậy chị?” 

“À… tên của con bé là… là… gì ấy nhỉ?” 

“Hả!?! Tên của thành viên mà chị không nhớ nổi sao!” 

“Chị xin lỗi!” – Bà chị gãi đầu gượng gạo, nhưng mặt vẫn tỉnh bơ như không có gì to tát. “Tại bình thường chị toàn gọi con bé là tiểu thư nên không nhớ rõ tên… Mà Zrenye này, cứ cẩn thận nhé! Đến lúc chị kiếm cho em một cái biệt danh, thì tên thật của em chị cũng không gọi nổi đâu… Fufufu!” 

Sao bỗng dưng tôi cảm thấy tương lai ở đây có chút mờ mịt nhỉ?

“Như vậy là chỉ có ba người thôi ạ…”

“Đúng vậy! Nhưng thêm cả Zrenye vào nữa là bốn rồi!”

Ừ, bốn người. Nhưng đây là một câu lạc bộ ba thành viên, và đáng nói là bà chị hội trưởng này còn chẳng thèm nhớ tên của đàn em mình.

Mà khoan… nếu tôi nhớ không nhầm, theo quy định thì câu lạc bộ dưới năm thành viên sẽ bị giải thể thì phải?

Cánh cửa lại một lần nữa mở ra. Lần này nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

“Ồ…bé tiểu thư đấy à! Bọn chị vừa nhắc đến em xong! Hôm nay em mang đến quyển gì nào? Chị rất mong chờ đấy!”

Một bóng dáng bước vào…nhưng ngay lúc chúng tôi mới chỉ thấy mặt nhau đã phải thốt lên.

“Rikka?”

“Z-Zrenye? Cậu…cậu tới đây có việc gì vậy?”

Tập 2

“Zrenye, Zrenye! Câu lạc bộ Văn học Trẻ sao rồi?” 

“Phải đấy, Zrenye! Nghe nói cậu được tham gia rồi hả?” 

Chắc chẳng cần tôi nói thì các bạn cũng biết hai người đó là ai rồi nhỉ. Hiroshi và Kaede – bộ đôi không thể thiếu mỗi sáng, những người khiến bạn cảm thấy đời học sinh ít nhất là thật thú vị.

“Thế nào, Zrenye? Ổn không?”

“Tớ cá là cậu đã vào một câu lạc bộ toàn là nữ thôi, đúng không?”

“Toàn nữ thì…thì đúng là có. Hội trưởng của tớ khá là hào phóng…mà tớ cũng chẳng biết phải  dùng từ gì để miêu tả chị nữa...Với cả bạn hội phó cũng khá tốt…” 

“Thế còn cô tiểu thư mà cậu nhắc đến thì sao?”

“Chưa gặp được. Tên cô ấy, hội trưởng còn chẳng nhớ nổi…” 

Rõ ràng là tôi đang nói dối. 

Thực tế sau buổi gặp mặt hôm qua, tôi đã biết Rikka cũng ở trong Câu lạc bộ Văn học Trẻ. 

Điều này không hề bất thường chút nào. Thật ra nếu có bất ngờ, thì đó là việc tôi không đoán ra ngay từ đầu. Rikka từng nói với tôi rằng cô ấy rất thích viết tiểu thuyết. Những buổi chiều cô ấy chăm chú ghi chép vào cuốn sổ tay nhỏ, những lần ánh mắt sáng lên khi nhắc đến câu chuyện yêu thích của mình – tất cả đều là những dấu hiệu quá rõ ràng. 

Đáng lẽ ngay khi nghe đến tên câu lạc bộ, tôi phải nghĩ đến Rikka đầu tiên. 

Vậy mà bằng một cách nào đó tôi lại không làm vậy. 

Có thể vì tôi đã quen nhìn cô ấy như một tiểu thư cao quý hơn là một nhà văn đầy nhiệt huyết. Hoặc cũng có thể… vì một phần trong tôi đã không chuẩn bị tinh thần để đối mặt với việc cả hai sẽ cùng tham gia một câu lạc bộ. 

“Hả? Thành viên mà hội trưởng không nhớ tên?” 

“Ừ, tớ cũng thấy hơi lạ. Nhưng chị ấy bảo là do toàn gọi ‘tiểu thư’ nên không nhớ. Kiểu này chắc tớ cũng sắp được đặt cho một biệt danh mà quên luôn tên thật mất.”

“Vậy tổng quan thì sao? Có ở lại được không?”

“Chắc…là được. Hôm nay có buổi họp đầu tiên, tớ sẽ tham dự để xem tình hình như nào…Với cả không chắc…câu lạc bộ tồn tại được mất.”

“Tại…sao vậy, Zrenye?”

“Ừm…thật ra là vì…”

*

“…Câu lạc bộ của chúng ta chỉ có bốn thành viên!”

Hana lớn tiếng, đập mạnh tay xuống bàn.

Tôi đang có buổi họp câu lạc bộ đầu tiên của mình, và chủ đề không có gì ngoài việc tìm cách giữ cho câu lạc bộ không bị giải thể.

Nhân tiện thì Rikka xin vắng mặt do vấn đề gia đình.

“Và nếu không đủ năm người, câu lạc bộ sẽ bị đóng cửa! Nên em tuyên bố, từ giờ chúng ta cần hành động ngay lập tức để cứu vãn tình hình!” 

Cú đập tay làm cả tôi và tấm bàn gỗ cũ kỹ cùng run lên. Sau những cử chỉ dịu dàng khi đỡ tôi dậy hôm qua, Hana giờ đang trưng ra một bộ mặt khác hoàn toàn.

“Hana, bình tĩnh nào. Đừng làm Zrenye sợ chứ.”

Chị Akari nhẹ nhàng đưa tay xoa lên cái lưng đang run lên bần bật của tôi.

“Sợ? Cậu ấy là hy vọng cuối cùng của chúng ta mà, chị Akari!”

Hana gần như quát lớn. Căn phòng vốn đã chật hẹp lại càng ầm ĩ, thành ra nếu như có ai đi ngang qua mà không vào trong sẽ tưởng rằng bên này đang cãi nhau mất.

“Với tiềm năng của cậu ấy, chắc chắn chúng ta sẽ lôi kéo thêm thành viên mới!” 

“Hả? Chờ đã…”

Tôi bối rối nhìn qua chị Akari. 

“Đúng rồi! Chị cũng nghĩ thế. Zrenye sẽ làm đại diện gương mặt mới mẻ của câu lạc bộ chúng ta!”

“Em… em ư?” 

“Đúng vậy!”

Hana đứng dậy, chỉ thẳng vào mặt tôi. Có hơi mất lịch sự với người mới không vậy…

“Chúng ta sẽ phát tờ rơi, tổ chức hoạt động và dùng mọi cách để thu hút thành viên mới!” 

“Phát tờ rơi?”

“Chính xác! Và em sẽ là người phát động chiến dịch này, Zrenye!” 

Bỏ mợ nó rồi.

Tôi vào đây chỉ để tìm kiếm các mối quan hệ mới và tránh cho bản thân rơi vào trạng thái trầm cảm tiềm năng. Nhưng giờ lại bắt cái thằng nhát giao tiếp xã hội như tôi đi làm việc phát tờ rơi, chẳng phải quá khó rồi sao? Sao không bắt tôi nhảy vào miệng núi lửa với dây cáp buộc bụng cho dễ hơn?

“Nhưng…nhưng…nhưng mà…”

“Sao thế Zrenye? Em có đề xuất nào khác không?”

“Chỉ là…em…”

Không được!

Nếu tôi nói không làm được, chắc chắn sẽ bị đóng dấu “vô dụng”. Một đứa vào câu lạc bộ chỉ để ăn hại và chém gió, chẳng có tí nghiêm túc nào. Và rồi ánh mắt của các thành viên sẽ ngày càng trở nên lạnh nhạt. Đến khi câu lạc bộ bị giải tán, tôi sẽ thành tội đồ bị ghi danh trong biên niên sử trường học mất. Một tên vào câu lạc bộ nào là câu lạc bộ bị giải thể ngay sau đó…

Như này thì tôi sẽ bị gọi là Kẻ Hủy Diệt CLUB!

Không! Là người mới, tôi cần chứng minh khả năng. Nhưng thử thách đầu tiên đã từ chối thì khác nào hét lên rằng: “Tôi vào đây để góp vui thôi, đừng kỳ vọng gì!” Tôi không thể nào để điều đó xảy ra được, ít nhất là tại nơi đón chào tôi đầu tiên như câu lạc bộ văn học trẻ này.

Chị Akari đã hào phóng dang tay đón tôi vào câu lạc bộ, dù lúc ấy tôi chỉ là một tên gà mờ hoàn toàn xa lạ. Hana thì vẫn cực kỳ tốt bụng theo cách riêng của mình. Còn Rikka… ai chứ cậu ấy thì tôi hiểu quá rõ rồi. 

Dù sao đi nữa, tôi bắt đầu nhận ra rằng có lẽ sau này khó mà tìm được một nơi nào khác tốt hơn nơi này. Một nơi mà tôi được là chính mình, được thấu hiểu, và quan trọng hơn hết, được chấp nhận ngay cả khi tôi là một thằng nhát gan đến phát khóc. 

Nếu đây không phải là “ý trời” thì là gì nữa? 

“…Thật ra thì…mọi người có thể nói rõ chuyện vì sao câu lạc bộ chúng ta chỉ có ba người mà vẫn tồn tại được ngay từ đầu không ạ?”

“Z-Zrenye quan tâm đến điều đó sao?”

“Dạ…cũng không hẳn là vậy. Em chỉ nghĩ là…nếu biết được cội nguồn của vấn đề, có lẽ chúng ta sẽ tìm được giải pháp thay vì cứ bám theo những thứ tạm thời như phát tờ rơi ạ…”

“Em nghĩ…vậy…sao Zrenye, chị thì nghĩ là cái lí do cũng chẳng có gì to tát lắm đâu…Ha ha ha…”

“Chị Akari! Em nghĩ là nên nói rõ chuyện này với cậu ấy.”

Chuyện gì vậy? Sao bỗng dưng không khí trong căn phòng căng thẳng thế?

Chị Akari đưa mắt lên nhìn tôi rồi nhìn quanh căn phòng. Chị ấy làm như vậy ba lần rồi mới bắt đầu lên tiếng.

“Thật ra thì… ngay từ đầu câu lạc bộ này có năm thành viên cơ. Nhưng vì một số lý do mà họ rời đi mất… Chỉ còn lại ba người bọn chị xoay xở thôi”

“Vậy sao? Thế lý do họ rời đi là gì ạ?”   

“Chị… không biết!” 

Khoan đã, không biết? Chị ấy vừa thốt ra cái gì thế? 

À mà nghĩ lại, cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Đến tên thành viên còn chả nhớ nổi thì cái lý do rời đi là thứ xa xỉ quá rồi. Nhưng mà nếu không hiểu được gốc rễ vấn đề, làm sao mà tìm ra giải pháp được? Cứ như đang cố chữa bệnh mà chẳng biết bệnh là gì, kiểu như uống vitamin C để trị gãy xương vậy. 

“Chị thực sự không biết sao?”

“Ờ thì… họ chỉ nói bận học thôi mà! Năm cuối cấp, em hiểu mà, đúng không?”

Akari gãi đầu, rõ ràng là đang né tránh. 

Bận học? Được thôi, nghe hợp lý. Nhưng sao tôi cảm giác mùi drama ở đây đậm hơn mùi giấy cũ trong câu lạc bộ văn học thế này? 

“Chị Akari… nói dối…” 

Hana bỗng thì thầm, giọng nhỏ đến mức chỉ vừa đủ để chúng tôi nghe thấy. 

“H-Heh… Hana, em nói gì thế…”

“Chị Akari nói dối!!!” 

Tiếng hét của Hana vang dội, đủ lớn để làm tôi giật mình. Cái bàn đáng thương lại một lần nữa chịu đựng cú đập mạnh đến nỗi rung lên từng đợt. 

“Chị cứ như vậy thì bao giờ chúng ta mới tìm được thành viên mới đây?! Ngay từ đầu chị đã chẳng hề quan tâm đến sự sống còn của câu lạc bộ này rồi! Chúng ta sắp bị giải tán đến nơi rồi, chị có biết không? Vậy mà chị… chị vẫn nhởn nhơ như thế! Thậm chí đến lý do những người trước rời đi, chị còn không hề biết! Làm sao chị nghĩ mình có thể giữ được thành viên mới nếu chị cứ vô tâm như vậy?! Tại sao… tại sao chứ?!” 

Giọng Hana bắt đầu lạc đi, mắt cô ấy đỏ hoe, và tôi nhận ra rằng cô ấy không chỉ trông như muốn khóc, mà đã thực sự khóc. 

“Chẳng lẽ đến cả em… chị cũng không quan tâm gì đến sao?”

Hana nghẹn lại, nước mắt lăn dài trên gò má. 

Căn phòng rơi vào im lặng. Cái không khí ngột ngạt bao trùm mọi thứ. Tôi ngồi đó cũng chẳng biết phải làm gì, ánh mắt dán chặt xuống sàn nhà. 

“Hana… Chị…”

“Chị cứ nghĩ rằng sau khi rời khỏi đây và nói rằng mọi việc là tùy chị… thì có nghĩa là em vứt bỏ hết mọi trách nhiệm cho chị sao? Không hề đâu nhé!” 

Hana vừa nói vừa gạt nước mắt trên má. 

“Em đã phải rất vất vả, rất cố gắng để mời chào những người mới! Từ việc giới thiệu câu lạc bộ, thuyết phục từng người một, đến việc giải thích mọi thứ… Chị có biết em đã đặt bao nhiêu hy vọng vào việc cứu lấy cái nơi này không?! Vậy mà chị… chị vẫn cứ đứng đó, cười cợt như thể mọi thứ chẳng có gì quan trọng cả! Chị có hiểu cảm giác thất vọng khi người mình tin tưởng nhất lại chẳng hề cố gắng không?!” 

Tôi nhìn sang Akari. Chị ấy vẫn im lặng, tay siết chặt lấy mép bàn.

“Hana… Chị không nghĩ mọi chuyện lại khiến em tổn thương đến vậy…”

“Không nghĩ?” Hana ngay lập tức ngắt lời.

“Chị lúc nào cũng không nghĩ, không biết, chị không nghĩ thế này, chị không biết thế nọ! Nếu ngay từ đầu chị chịu để tâm đến mọi thứ hơn, thì chúng ta đã không ở trong tình cảnh này! Em cũng không phải gánh vác tất cả!” 

“Hana… chị xin lỗi…Chị thật sự không biết em đã cố gắng đến thế nào. Chị sai rồi.” 

Giờ có phải là lúc tôi nên lên tiếng hòa giải hai người không?

Nhưng... tôi còn chưa hiểu họ đang cãi nhau vì điều gì cả. Chỉ biết rằng câu chuyện dường như xoay quanh việc duy trì câu lạc bộ, nhưng chi tiết cụ thể thì tôi hoàn toàn mù tịt.

Lên tiếng lúc này liệu có phải là quyết định đúng đắn không? Hay tôi chỉ khiến tình hình thêm rối rắm?

Nó khác hẳn với những lần tôi phải giải quyết mâu thuẫn giữa Rikka và Strike. Hai người họ thường cãi nhau vì những vấn đề tình cảm hoặc những chuyện nhỏ nhặt, nơi mà một chút an ủi hoặc vài câu nói đùa có thể làm dịu tình hình.

Nhưng đây... đây lại là một cuộc tranh cãi nghiêm túc về công việc, về trách nhiệm.

Và tôi? Tôi chẳng có nổi một mẩu kinh nghiệm nào trong chuyện này.

“Em đi đây, tùy chị đấy!”

Rầm!

Hana bất chợt rời đi, để lại tôi với chị Akari trong căn phòng.

Nhưng qua những gì tôi nghe và những gì tôi quan sát, thì bà chị Akari này sai hoàn toàn rồi.

Rõ ràng, chị Akari có vẻ là người nhởn nhơ và ít khi thực sự quan tâm đến người khác. Hoặc ít nhất là không đủ quan tâm đến câu lạc bộ.

Nếu nghĩ kỹ, điều này cũng không quá khó hiểu. Chị ấy đã là học sinh lớp 2 cấp 3, năm sau sẽ tốt nghiệp. Nói cách khác, chị ấy chỉ còn vài tháng nữa là thoát khỏi toàn bộ trách nhiệm với câu lạc bộ này. Vậy thì thái độ không mấy nhiệt huyết của chị cũng là điều dễ đoán.

Nhưng mà… làm vậy với đàn em thì hơi quá đáng, phải không?

Hana rõ ràng đã rất cố gắng vì câu lạc bộ, vậy mà chị Akari lại như thể chẳng mảy may bận tâm. Thậm chí, nếu xét từ góc độ của Hana, có lẽ cô ấy còn cảm thấy bị phản bội bởi người mà mình luôn tin tưởng.

“…Zrenye…Xin em đừng…hiểu nhầm chị”

Chị Akari lên tiếng đầy nặng nề.

Gì chứ? Nếu không muốn em hiểu nhầm thì chị mau giải thích đi! Không là thằng này đây cũng rời luôn cho mà xem đấy.

“Hiểu nhầm…chuyện gì ạ…”

“Về chuyện học sinh rời đi…không phải là chị không biết…”

“Vậy thì chị mau nói đi…À không, để em gọi Hana quay lại để chị giải thích rõ ràng…”

“Không được! Xin em đấy Zrenye. Chí ít…để chị giải thích rõ ràng với em đã!”

Không giải thích cho Hana mà đã vội nói với tôi rồi sao? Rồi sẽ giải quyết được chuyện gì? Hay là bà chị này vẫn còn đang giấu diếm một điều gì nữa vậy?

“Thật ra thì…em cũng biết rồi đấy. Chị năm nay là năm cuối rồi. Đáng nhẽ ra những thành viên năm cuối sẽ rời bỏ câu lạc bộ sau khi kì học thứ nhất kết thúc. Nhưng mà chị vẫn ở lại…với câu lạc bộ này. Điều đó chứng tỏ là chị vẫn có trách nhiệm, đúng không?”

Ờ…cũng có lí, nhưng chưa đủ thuyết phục tôi đâu, bà chị ạ.

“Lí do hai thành viên còn lại cũng như vậy. Bọn chị thành lập ra hội này ban đầu chỉ để chia sẻ những câu chuyện nho nhỏ, lâu dần thì hình thành câu lạc bộ văn học trẻ. Nhưng đến khi họ cần phải ôn tập và chuẩn bị tốt nghiệp, thì câu lạc bộ này chỉ còn ba người. Tất nhiên đây không hề là câu lạc bộ chính thức…và cũng chẳng có gì để lôi kéo thêm người mới đến đây. Đơn giản hơn…đây là gia đình của bọn chị…nơi để lưu giữ những cảm xúc của mỗi người. Chị cũng tính rời đi và coi đây là một kí ức của chị thôi…Nhưng Hana thì lại không nghĩ vậy. Hana muốn duy trì nó…có lẽ bởi vì…”

Chị Akari ngừng lại…tiến về phía tủ sách lôi ra một tấm ảnh và đưa cho tôi.

“…Có lẽ đây là nơi duy nhất mà con bé cảm thấy mình thuộc về…”

Trong bức ảnh là thành viên câu lạc bộ năm ngoái.

Tôi có thể thấy rõ rằng Hana rất hạnh phúc.

Nới duy nhất mà con bé cảm thấy mình thuộc về? Sao có chút gì đó quen thuộc với tôi vậy?

“Ý chị là sao ạ?”

“Về Hana ấy. Con bé có thiên phú với kiếm thuật. Nhưng văn học lại là thứ mà con bé rất thích. Tuy nhiên vì phải luyện kiếm như yêu cầu của gia đình, nên Hana không thể tham gia câu lạc bộ văn học được. Đó là lí do mà bọn chị tìm thấy em ấy. Con bé cần một nơi nào đó mà con bé được sống, không phải ở trên lớp, không phải là ở nhà. Con bé muốn được ở bên cái thứ mà con bé yêu thích, muốn được ở bên những người công nhận điều đó. Và bọn chị sẵn sàng đưa tay ra đón chào con bé…”

Chị Akari dừng lại và tiến về phía tôi. Đôi mắt của chị ấy đỏ hoe.

“Nhưng để rồi bọn chị đã làm con bé thất vọng…Lí do mà chị không dám nói với Hana là…chị đã quá sợ…sợ sẽ làm Hana tổn thương một lần nữa. Chị sợ sẽ phải nói với Hana rằng chị sẽ phải rời câu lạc bộ vào tháng sau, và cái căn phòng này sẽ mãi mãi phải đóng cửa lại…Thật ra là không còn cách nào đâu. Zrenye có làm thế nào đi nữa cũng không cứu vớt được nơi này…À không, ngay từ ban đầu nó đã không cứu vớt được rồi. Chị xin lỗi em nhé…Zrenye. Chị xin lỗi em vì đã lôi kéo em vào chuyện này. Đây không phải là lỗi của em…nên là…em có thể rời đi nếu em muốn…”

Ồ…Ra là như vậy.

Hóa ra bà chị này cũng để ý đến người khác đấy chứ…Hóa ra là tôi đã hiểu nhầm. Cũng may là chưa phát biểu câu nào ngu ngốc.

“Em nghĩ là…chuyện này chị vẫn phải nói rõ với Hana trước khi quá muộn…Ít nhất là trước khi chị rời đi ạ. Để cho Hana cảm thấy…bản thân không bị phản bội…”

“Chị…cũng biết chứ. Nhưng mà chị sợ…Hana sẽ như nào cơ chứ? Em thấy đấy, Hana là một cô bé luôn phản ứng mạnh mẽ với mọi thứ xảy đến. Lúc mà con bé va phải em, chẳng phải nó là người lên tiếng xin lỗi trước sao? Nếu chị tiết lộ một chuyện không thể nghe nổi như thế, làm sao mà Hana chịu đựng được? Chị vẫn muốn giữ gìn mối quan hệ với Hana, kể cả là sau này…Nhưng chị vẫn là một bà chị tồi, phải không?”

Vâng, không phải là bà chị tồi, mà là một bà chị rất tồi.

“Không ạ…Ít ra thì chị còn đang làm những điều mà chị cho là đúng…thì em cũng chẳng thể nhận xét được. Nhưng em nghĩ mở lời là một ý kiến không tồi đâu ạ…Nếu chị muốn, em sẽ giúp đỡ chị nói với Hana…”

“Em…em muốn giúp chị sao…?”

“Vâng ạ!”

“Tại sao chứ…Em chỉ là người mới…Em đâu cần thiết phải làm vậy?”

“Không ạ! Chị đã nhận em vào câu lạc bộ rồi phải không? Chí ít hãy cho em cảm giác được trở thành một phần trong gia đình của bọn chị! Hãy để em giúp chị giải quyết vấn đề của Hana!”

“Z-Zrenye…”

Cái cảm giác gì thế này? Hình như tôi đang đồng cảm. Cái cảm giác muốn làm người tốt của tôi đang nhảy liên hồi.

“Cảm ơn em nhé…Zrenye! Chị không biết phải làm sao để tạ ơn nữa!”

“Ấy…không cần đâu ạ. Chị đã chấp nhận em vào…em mới là người biết ơn trước đấy ạ! Bây giờ đã đến lúc em trả ơn cho chị!”

“Zrenye thật là! Chị đã biết em là một thành viên tiềm năng mà bà chị này không thể bỏ qua mà!”

Một nụ cười mệt mỏi xuất hiện trên môi của chị Akira.

Tính ra là bà chị này cũng khổ phết chứ có vui vẻ gì đâu. Vừa phải lo chuyện tốt nghiệp, lo chuyện tương lai sau này…vừa phải lo chuyện câu lạc bộ và chuyện của đứa em yêu quí. Phải người khác là nó bỏ từ lâu rồi.

À không, hai tên bỏ đi trước đó là minh chứng quá rõ ràng. Thật ra nếu có trách thì nên trách họ trước đã.

Sau đó chị Akari có đùa tôi một vài câu, nhưng cũng chẳng có hứng mà cười nữa. Chúng tôi tạm biệt nhau, rồi quay trở về với cuộc sống thường ngày.

*

Vấn để là làm sao để gặp được Hana? Tôi cần nói chuyện với cô ấy để làm rõ chuyện của chị Akira trước khi mọi thứ diễn ra quá muộn.

“Zrenye! Cuộc họp hôm qua sao rồi? Tớ bận chút nên không đến được!”

Là Rikka. Cô ấy chạy đến bên tôi khi tôi chuẩn bị ra về.

Phải rồi, cô ấy cũng là một thành viên trong câu lạc bộ. Chắc chắn là sẽ có hướng giải quyết cho chuyện này.

“Phức tạp lắm…Nói thật đây là lần đầu tiên tớ vướng vào chuyện như thế này đấy! Tóm lại là chị Akira và Hana đang giận nhau rồi. Với cả tớ không nghĩ là câu lạc bộ chúng ta tồn tại nổi…”

“Cái đó thì tớ biết. Nhưng chuyện Akira với Hana giận nhau thì khá là lạ đó. Bình thường họ là hai người thân thiết với nhau nhất câu lạc bộ này đấy. Nếu có thì chỉ có một lần…”

“Chuyện gì vậy?”

“À…chuyện cũ thôi ấy mà! Chị Akira có trêu Hana rằng cô ấy sẽ rời câu lạc bộ, và thế là cả mấy ngày hôm đó con bé bỏ ăn bỏ uống, gặp ai là nổi đóa lên. Lúc đó, tất cả chúng tớ đều sốc, nhưng lại chẳng thể nhịn được cười vì nhìn như thế. Sau lần đó, bọn tớ quyết định là không bao giờ đùa với con bé kiểu đó nữa, haha…”

Có vẻ Hana là một cô bé không giỏi trong việc kiềm chế cảm xúc. Nhưng theo câu chuyện của Rikka mới chỉ là đùa. Mà lần này là thật…thì chẳng biết Hana sẽ như thế nào đây. Con bé sẽ nghỉ học chẳng?

Khoan đã! Chẳng phải Hana sẽ rơi vào cái tỉ lệ 82% đầy nguy hiểm kia sao!!!

Trầm cảm tiềm năng như tôi thì còn chịu đựng được, nhưng lưu ban tiềm năng lại là một thứ gì đó quá kinh khủng rồi.

“Vậy thì…cậu sẽ làm gì, Zrenye?”

“Cậu nghĩ tớ có thể làm gì? Ngay cả với một người thân thiết nhất với Hana như hội trưởng còn phải bỏ cuộc thì một tên gà mờ như tớ có thể làm được gì?”

“Vậy mà cậu vẫn có thể làm tốt đấy thôi? Cậu có nhớ mình đã từng giúp đỡ bao nhiêu người lạ mặt rồi không?”

Rikka mỉm cười nhìn tôi.

Lời nói của Rikka khiến tôi khựng lại. Cô ấy nói đúng, thực sự là thế. Tôi đã từng giúp Aiko khi cô ấy gặp khó khăn, rồi cả chuyện giữa Rikka và Strike, và cả lớp trưởng Miyu nữa. Chẳng phải tất cả những mối quan hệ đó đều được xây dựng từ sự giúp đỡ, từ việc kết nối những con người lạ lẫm lại với nhau sao?

Những suy nghĩ đó bắt đầu tạo thành hình trong đầu tôi. Không phải tất cả đều phải dựa vào khả năng vượt trội hay sức mạnh gì cả. Đôi khi, chỉ cần một chút kiên nhẫn và sự thấu hiểu là đủ để thay đổi mọi thứ. Dù không thể làm tất cả, nhưng tôi có thể làm điều gì đó để giúp đỡ Hana, ít nhất là cho cô ấy cảm thấy rằng không ai bỏ rơi mình.

“Tớ hiểu rồi, Rikka. Tớ sẽ thử, dù sao thì nếu không thử thì chẳng biết được. Cảm ơn cậu đã nhắc nhở tớ.”

Rikka gật đầu

“Tớ biết cậu sẽ làm được. Cậu không phải là người dễ dàng bỏ cuộc.”

“Vậy thì, để tớ đi gặp Hana đã…”

Hình như tôi vừa để cơn hứng lấn át lí trí.

“Khoan đã…Rikka, tớ không biết phải tìm Hana ở đâu cả!”

“Heh? Strike không bao giờ quan tâm đến những người học cùng mình bao giờ à?”

“Nhưng mà Hana đâu có học cùng…”

Về Hana ấy. Con bé có thiên phú với kiếm thuật. Nhưng văn học lại là thứ mà con bé rất thích. Tuy nhiên vì phải luyện kiếm như yêu cầu của gia đình, nên Hana không thể tham gia câu lạc bộ văn học được…

Câu nói của chị Akari phải lặp lại năm lần trong đầu tôi để tôi hiểu được vấn đề.

“Chẳng phải…Hana chung lớp kiếm thuật buổi chiều với cậu hay sao?”

Khả năng là do tôi chẳng bao giờ để ý đến những người cùng lớp của mình thật. Chí ít là tên của người ta. Chẳng phải như vậy là tôi với chị Akari có thêm một điểm chung nữa hay sao? Hai người có nhiểu cái giống nhau thật…

Có lẽ tôi nên cân nhắc tới việc hẹn hò nghiêm túc với chị ấy.

Vậy là Hana chung lớp với tôi, vì thế, chiều nay tôi sẽ nói chuyện với cậu ấy. Nếu có thể giúp đỡ, ít nhất tôi sẽ khiến cho cô ấy không hề cảm thấy bị bỏ rơi một chút nào!

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận