• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol.02 Dù bị Chuunibyou nhưng em vẫn muốn trở thành người đồng đội tuyệt vời!

Phụ Chương: Mai Tsuyuri - Tiền Thế Duyên Kí

0 Bình luận - Độ dài: 10,392 từ - Cập nhật:

Tập 1: Giao Tình

Nhà tang lễ thủ phủ New Orland - Thánh Địa Grenat.

Alfred đội chiếc mũ quân đội, tay cầm chặt di ảnh người chị gái. Trời đổ mưa như trút nước, từng hạt nặng nề rơi xuống nền đất lầy lội. Nhưng không phải ai cũng khóc. Giữa dòng người mặc trang phục tang lễ, có kẻ cười thầm, có kẻ hả hê, và có kẻ ánh mắt sáng rực niềm vui khó giấu.

Làm gì có một đám tang nào kỳ quái đến như vậy.

Lễ truy điệu tổ chức một cách cứng nhắc và máy móc, từng câu chữ của vị tu sĩ vang lên như một sự chế nhạo khắp gian phòng:

"Đại tá Morgan Sinclair, từ trần ngày 3 tháng 7 năm 3065."

Tiếng kèn báo tử cất lên, lạnh lẽo như tiếng cười gằn của số phận át đi mọi cảm xúc chân thành còn sót lại. Alfred cảm thấy như cả thế giới đang chế giễu sự hy sinh của chị gái mình. Không ai thật sự đau buồn, ngoại trừ anh. Lễ tang này không phải để tưởng nhớ, mà là màn kịch lố bịch của những kẻ chỉ chờ dịp để vỗ tay cho một kết cục mà họ mong đợi từ lâu.

Alfred nghiến chặt răng. Trong lòng anh nổi lên sự căm thù hơn bao giờ hết. Những suy nghĩ như lệch lạc đi giữa những con quỉ đội lốt người xung quanh…

*

2 tháng trước-

Chiếc tàu hạ cánh nhẹ nhàng xuống bãi đỗ số 4 của Khu Trực Bộ Kiểm Sát, nơi âm thanh kim loại va chạm và tiếng động cơ gầm rú không bao giờ ngừng. Không khí xung quanh đặc quánh khói và hơi nước từ hệ thống xả của các tàu tạo thành một màn sương mù nặng nề bao trùm khu vực. Những ánh đèn xanh đỏ nhấp nháy liên tục, phản chiếu qua lớp khói, phản chiếu khung cảnh như một mê cung công nghiệp khổng lồ. Những hướng dẫn viên mặc bộ giáp bảo hộ màu vàng sáng, mũ bảo hiểm chụp kín đầu, vội vã chạy ra điều phối sự hạ cánh của con tàu khổng lồ.

Bãi đỗ nằm trên tàn tích cổ xưa của Đế Chế Grenat, những bức tường đen sẫm và khung thép của quá khứ vẫn còn rõ nét. Nhưng nơi đây không còn dấu vết của thời kỳ cũ. Được xây dựng lại thành một căn cứ quân sự hiện đại, khu trực này có công suất vận tải khổng lồ, chứa tới 20.000 tàu từ khắp các đặc khu. Hàng loạt cánh tay robot khổng lồ đang hoạt động không ngừng, nâng hạ hàng hóa và vũ khí, phục vụ cho các chiến dịch quân sự quy mô lớn. Các tàu tuần tra nhỏ bay vút trên bầu trời, giám sát mọi di chuyển và đảm bảo không có sơ hở nào trong an ninh.

Từ trong căn cứ bước ra một đoàn người mặc vest đen chỉnh tề. Họ bước đi trong dáng vẻ nghiêm túc, đôi mắt ẩn sau cặp kính mát, không biểu lộ cảm xúc nào. Nhưng có một người trẻ tuổi hơn, nét mặt uy nghi lạnh lùng. Ẩn sau đó là Trung úy Alfred, trái tim anh rộn ràng khi nghĩ về khoảnh khắc sắp được gặp chị gái – người anh hùng đã trở về sau chiến dịch thắng lợi lừng danh tại hồ Drunslam.

Căn cứ quanh anh trông như một cỗ máy khổng lồ, mỗi chi tiết đều hoạt động không ngừng nghỉ để phục vụ cho những mục tiêu lớn hơn. Nhưng với Alfred, tất cả những sự bận rộn này đều mờ nhạt, bởi anh chỉ tập trung vào một điều duy nhất: cuộc đoàn tụ với người chị gái mà anh luôn ngưỡng mộ.

“Alfred à, chị về rồi đây!!! Hu hu hu”

Morgan reo lên với vẻ phấn khởi, đôi mắt sáng lấp lánh. Cô tháo chiếc mũ xuống, mái tóc vàng mềm mại đổ xuống vai.

“Chị đi mà la lớn thế thì ai chẳng nghe thấy”

Alfred lên tiếng, giọng đều đều. Cậu đứng đưa tay lên chào chỉnh tề, rồi buông lỏng cơ thể.

“Dù sao... chúc mừng. Nghe nói chị đã hoàn thành nhiệm vụ thành công.”

Morgan cười tươi, ghé sát vào em trai

“Ừ, lần này chị cũng may mắn thôi. Nhưng cảm ơn em nhé, Alfred.”

“Thôi đừng có mà bám vào người ta. Mình đang ở cơ quan đấy! Lần này chắc chị sẽ được thăng chức lớn... Tóm lại, hồ Drunslam là một trận địa mang ý nghĩa chiến lược của chúng ta mà.”

“Chị mà thăng chức, còn được làm chỉ huy của em thì em có phiền không đó?” Morgan cười khúc khích. Cô nhéo nhẹ vai Alfred.

“Làm sao cũng được. Chỉ cần đừng làm gì ngu ngốc.”

“Hahaha, đúng là Alfred của chị! Yên tâm đi, chị chỉ muốn cống hiến cho Thánh Đế, còn thăng chức hay không thì không quan trọng với chị đâu.”

Alfred nhìn cô một lúc, rồi thở dài, giọng thấp thoáng chút dịu dàng mà hiếm ai thấy được.

“Thì... chị cứ làm điều mình thích, nhưng phải cẩn thận đấy.”

Từ trong hàng ngũ, một người đàn ông lớn tuổi, mái tóc mơn mớn bạc tiến lên. Ông mặc bộ quân phục màu xanh, trên ngực rung rinh những huy chương, vội đưa tay ra bắt lấy Morgan.

“Chúc mừng Trung Tá đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ! Thánh Đế ghi công Trung Tá! Giờ đây, hãy tận hưởng chiến thắng mà vinh quang đã được phủ sáng trên khắp cõi của Grenat! Chiến công hiển hách của Trung Tá sẽ được ghi dấu bằng một huân chương. Sau buổi lễ ngày hôm này” – ông nói nhỏ dần – “Có thể cho tôi gặp riêng Trung Tá được không?”

“Được chứ, thưa ngày Thiếu Tướng!”

“Tốt! Giờ tôi về đơn vị đây. Chúc Trung Tá một ngày tốt lành”

Ngài Thiếu Tướng nọ quay rảo bước về phía sau, để lại những người đồng đội của Morgan ùa ra ăn mừng. Nhưng tràng pháp tay ồn ã, những lời chúc mừng, ca tụng khôn xiết.

Anh hùng của ngày hôm nay chính là Trung Úy Morgan.

Đoàng ! Đoàng ! Đoàng !

Những tiếng súng nổ vang lên liên hồi.

Tấm bia báo điểm liên tục: 10 điểm, 5 điểm , 3 điểm.

“Em vẫn chưa bắn được 3 con 10 sao?”

Morgan vừa nhấm nháp chiếc bánh vừa hỏi, ánh mắt vui vẻ nhìn Alfred đang chăm chú ngắm bắn tại trường tập. Một mắt của anh nhắm nghiền, tuyệt nhiên không dùng đến công cụ hỗ trợ.

“Chị không còn việc gì làm ngoài lượn lờ ở đây và chê bai em à?”

“Này, Alfred, chị chỉ tận hưởng kỳ nghỉ phép có hạn của mình thôi mà. Chẳng phải em luôn muốn chị có mặt ủng hộ sao?” Rồi cô nghiêng người nhắc nhỏ, “Coi kìa, nếu em đeo băng hỗ trợ ngắm thì có khi bắn chính xác hơn đấy…”

“Em không cần đến chúng.”

“Sao vậy?”

Morgan vừa thắc mắc vừa nhết nốt chiếc bánh vào miệng một cách ngon lành.

“Em hỏi chị nhé? Nếu là chiến đấu thực sự mà đụng độ với đám Vô Tận Nhân, chị sẽ làm sao nếu không có đồ bảo hộ? Chị sẽ bắn trật lất rồi hết sạch băng đạn mà chẳng làm nên trò trống gì à?”

“Hả? Em thực sự muốn giao chiến trực diện với cái đám mọi rợ đấy à? Chị thì không đâu nhé! Nghe nói bọn họ còn ăn thịt loài Raa dễ thương cơ mà. Thật tội nghiệp bọn chúng quá…Mà nhân tiện thì…”

“Không! Nhà chúng ta hết chỗ rồi! Không có nuôi thêm con gì nữa đâu!”

Alfred lập tức cắt ngang. Cậu thừa hiểu bà chị dở hơi của mình tính làm gì.

“Này, chị chỉ tính nhặt một con Raa nhỏ mang về thôi mà! Hồi còn ở Drunslam chị có bắt gặp một con đó! Nhìn đôi mắt to tròn của chúng chắc chắn là đáng yêu lắm…”

“Đừng có mơ! Chị lúc nào cũng nghĩ ra đủ cách để mang mấy thứ phiền phức về. Đừng nghĩ em sẽ để chị biến nhà mình thành sở thú đâu.”

“Haha, thế mà em không thích thì thôi! Nhưng mà em phải công nhận là chúng dễ thương thật mà.”

“Nếu chị định tha chúng về, đừng trách em vì sao chúng trở thành bữa tối của chúng ta ngày hôm nay”

Morgan mở to mắt. Cô run rẩy lùi lại.

“Khoan…khoan đã. Đừng có nói là em…muốn giống cái lũ Vô Tận Nhân đấy nhé? Em làm chị sợ đấy…Al-Alfred. Hãy nói với chị là em chỉ đùa thôi đi?”

“Trông mặt em có đang giống đùa không?” Alfred lạnh lùng liếc mắt lại Morgan.

“Alfredd! Thôi ngay đi!”

Nói rồi Morgan lao lên dí nắm đấm vào đầu cậu em trai của mình. Họ cứ như thế, giằng co nhau cho đến khi ngã nhào ra mặt đất.

“Hà hà…”

Morgan cười khúc khích một cách mãn nguyện.

“Chị thật là…mình có còn là trẻ con nữa đâu”

“Nhưng mà Alfred thì vẫn mãi là nhóc con của chị đấy nhé! Dù em có to xác đến mức nào đi chăng nữa”

“Thôi xin chị. Mà cái lão thiếu tướng ấy. Hắn hẹn gặp chị có việc gì vậy? Em không nghĩ là hắn sẽ làm thứ gì đó trong sáng đâu”

“Haha, đừng lo lắng quá! Em đúng là lo xa mà! Thiếu tướng chỉ cần trao đổi về nhiệm vụ lần tới thôi. Dù sao chị cũng có thể tự bảo vệ mình, không phải lo đâu, Alfred.”

Alfred đứng dậy chỉnh lại quân phục. Anh rút lấy chiếc thẻ tên từ khay nhận dạng, tính rời đi.

“Em sẽ đợi cơm ở nhà đấy. Nhớ về sớm nhé?”

Morgan nằm dài trên măt đất, mắt hướng về ánh đèn trước mắt đang chói lòa.

“Ừm. Chị sẽ về sớm thôi”

*

Phía sau ánh đèn đó, ngài Thiếu Tướng đứng dậy chào khi Morgan bước vào căn phòng.

Morgan cũng đứng nghiêm chỉnh, tay đưa lên chán.

“Chào ngài”

Thiếu Tướng hất tay, ra hiệu, giọng cộc lốc:

“Bỏ qua những lễ nghi đi. Tôi muốn tập trung vào công việc luôn.”

Morgan thoáng cau mày trước thái độ vội vã và thiếu thân thiện của ông ta, nhưng cô vẫn giữ vẻ điềm tĩnh. Ánh mắt cô nhanh chóng lướt qua căn phòng rộng lớn. Ánh đèn sáng rực chiếu xuống từ trên cao, tạo nên không khí nghiêm trọng và căng thẳng. Cô thoáng thấy có một số tập tài liệu nằm rải rác trên bàn, vài bản đồ ghi chú kỹ lưỡng, như thể mọi thứ đều đã được sắp xếp từ trước.

Với vẻ cẩn trọng, Morgan nhẹ nhàng kéo ghế và ngồi xuống. Mắt cô chăm chú nhìn ngài Thiếu Tướng, chờ đợi những gì ông ta sẽ nói tiếp.

Thiếu Tướng khoanh tay, giọng nói trầm trầm cất lên, vừa là mệnh lệnh vừa mang âm hưởng của một lời tuyên án:

"Morgan, nhiệm vụ lần này sẽ không giống bất kỳ nhiệm vụ nào trước đây.. Mục tiêu của cô là tiến vào tấn công tỉnh Fujuka của Huyền Quốc Shinkai. Nhiệm vụ hàng đầu của cô là phải tiêu diệt hoàn toàn dòng tộc Tsuyuri và Vũ Tướng Quân."

Morgan ngẩng đầu lên. Cô không giấu được sự ngạc nhiên trong mắt, nhưng vẫn cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh.

"Tsuyuri... và Vũ Tướng Quân?" Cô lặp lại, giọng nói có chút lạc đi. "Ngài chắc chắn chứ? Đây là một gia tộc có ảnh hưởng mạnh mẽ trong Shinkai, họ không chỉ là những chiến binh xuất sắc, mà còn có mối quan hệ chặt chẽ với chính quyền của Huyền Quốc.

"Tôi không cần cô phải dạy tôi lịch sử các dòng tộc. Cô chỉ cần biết rằng lệnh đã được ban ra, và nhiệm vụ của cô là tiêu diệt chúng. Dòng tộc Tsuyuri đang trong thời kì hưng thịnh. Kể từ sau khi Hogoai Tsuyuri chết và con trai hắn là Vũ Tướng Quân lên đứng vào hàng ngũ của Ngũ Đại Cửu Quái, các chiến dịch quân sự của chúng ta không còn tiếp cận được vào khu vực GT-06 nữa…Và tất nhiên, đây cũng là một phần của chiến lược để làm suy yếu Shinkai."

Morgan cảm thấy một nỗi bất an lạ lùng dâng lên trong lòng. Huyền Quốc Shinkai vốn dĩ đã là một thế lực mạnh mẽ trong khu vực, nhưng việc tấn công trực diện vào tỉnh Fujuka, nơi có gia tộc Tsuyuri, lại là một động thái táo bạo đến mức không thể tưởng tượng được. Bọn họ không chỉ là một gia tộc, mà còn là một gia tộc có sức mạnh hàng đầu ở Shinkai, là cánh tay phải đắc lực của Bạo Chúa Huyền Vũ. Một khi nhiệm vụ này thất bại, mọi thứ sẽ đổ vỡ.

Cô ngồi im, đôi mắt lướt qua những bản đồ trên bàn, tâm trí rối bời. Một phần trong cô muốn từ chối, nhưng giọng nói của Thiếu Tướng như xé tan mọi suy nghĩ khác.

"Cô có thể từ chối, nhưng đừng quên, điều đó có thể khiến cô mất tất cả. Bao nhiêu năm qua, cô vẫn trung thành với Đế chế. Đây là lúc chứng minh giá trị của mình. Không những thế, chúng tôi có thể xem xét thăng chức cho trung úy Alfred nếu cô muốn."

“Alfred…?”

“Phải. Thằng nhóc là một đứa tài năng đấy, y như cha nó vậy. Nếu nó được sinh sớm hơn, thì có lẽ hai người sẽ đạt ngang với quân hàm của ta rồi!”

Morgan thở dài, cảm giác như mọi quyết định, mọi bước đi đều đã được vạch sẵn. Những lời của Thiếu Tướng không chỉ là mệnh lệnh mà còn là một lời đe dọa ngầm. Cô không thể từ chối. Dù có sợ hãi, dù có nghi ngờ, cô không thể làm trái lệnh.

"Mặc dù nhiệm vụ này đầy nguy hiểm và có thể không thành công, nhưng tôi sẽ thực hiện." Morgan cắn chặt môi.

Thiếu Tướng nhìn cô với ánh mắt sắc lạnh, không có một chút cảm xúc nào.

"Rất tốt. Đừng làm tôi thất vọng, Morgan. Mong cô sẽ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, như ở hồ Drunslam"

Cô đứng dậy, cúi đầu chào, nhưng trong lòng lại như có một gánh nặng lớn đè lên. Khi cô chuẩn bị bước ra khỏi căn phòng, vị Thiếu Tướng nọ đứng dậy nói với theo.

“30 phút nữa là sẽ có cuộc họp bàn chiến thuật, và tôi muốn cô có mặt ở đó!”

“Tôi sẽ đến, thưa ngài Thiếu Tướng”.

Cô bước đi, cảm thấy mỗi bước đi như xa dần cái lý tưởng mà mình đã từng tin tưởng.

Morgan không biết, khi nhận nhiệm vụ này, cô có đang bước vào một con đường không lối thoát hay không, nhưng cô cũng hiểu rằng một khi đã chọn đi, tuyệt nhiên không thể quay đầu lại.

*

Alfred rảo bước về căn hộ của mình, từng bước chân vang lên trong hành lang vắng lặng của căn cứ quân sự.

Dù ngày sắp kết thúc, nhưng cậu đã cảm nhận rõ sự căng thẳng trong không khí. Những người lính, với đủ cấp bậc, đều có vẻ mặt đăm chiêu, họ di chuyển nhanh chóng, dường như không ai muốn trì hoãn bất kỳ nhiệm vụ nào, dù chỉ một phút.

Cậu nhìn xung quanh, mắt đảo qua những binh sĩ đang đi qua mình. Một số trong họ là những người lính dày dạn kinh nghiệm, đôi mắt lấp lánh sự tự tin và kiên định. Những người này chắc chắn sở hữu ít nhất là ba, bốn sao, với những thành tích chiến đấu đáng nể.

Còn những người lính mới, với vẻ ngơ ngác trên gương mặt, có thể chỉ mới vài tháng trong quân đội, gương mặt họ vẫn còn cái vẻ ngây ngô chưa bị chiến tranh hun đúc.

"Ba sao, bốn sao... hay năm sao?" Alfred tự hỏi, ánh mắt lướt qua từng người.

Nhưng điều khiến Alfred cảm thấy bất an là dù có bao nhiêu sao trên vai, thì tất cả những người này đều giống nhau: họ đều đang đi đến một điểm cuối cùng, và không ai trong số họ có thể tránh khỏi sự khắc nghiệt của chiến tranh.

Đi ngang qua một nhóm binh sĩ, cậu bắt gặp một đôi mắt quen thuộc – đó là một người lính có bốn sao.

“Chào, Kain.” Alfred cất tiếng, bước lại gần.

Kain gật đầu, nhưng không có nụ cười nào. Anh ấy nhìn vào Alfred, có vẻ như anh đang muốn nói điều gì đó, nhưng rồi lại thôi, chỉ lặng lẽ gật đầu.

“Có chuyện gì vậy?” Alfred hỏi khi thấy vẻ căng thẳng đó.

“Chỉ là… mọi thứ đang dần trở nên căng thẳng hơn. Nghe nói nhiệm vụ mới sẽ khiến chúng ta phải vào tận trung tâm của Fujuka. Không ai biết rõ ràng sẽ có chuyện gì xảy ra. Tình hình không như trước nữa, Alfred.”

Alfred nhìn Kain một lúc, im lặng. Cậu hiểu rất rõ những gì Kain đang muốn ám chỉ. Đây không phải là một nhiệm vụ bình thường. Cậu không phải là người dễ dàng để cho sự lo lắng ảnh hưởng, nhưng cũng không thể không cảm thấy có gì đó đang đè nặng trong lòng mình.

“Cũng có thể chỉ là một chiến thuật thôi, Kain. Nếu chúng ta làm theo đúng kế hoạch, có thể sẽ không có gì phải lo.”

Kain lắc đầu, đôi mắt anh trở nên nghiêm trọng hơn.

“Alfred, chiến tranh không bao giờ có kế hoạch hoàn hảo. Những kẻ phía trước chúng ta không phải là đối thủ dễ dàng. Chỉ có điều, chúng ta vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ được giao mà thôi. Grenat phù hộ chúng ta”

Nói rồi Kain chạy trở về hàng ngũ, để lại Alfred đứng khựng phía sau.

*

Trở về phòng, Alfred khép cửa lại một cách nhẹ nhàng rồi tiến đến chiếc bàn gần cửa sổ.

Cậu rút tay vào túi, nhìn qua cửa sổ một lúc rồi thở dài.

Không khí trong phòng có chút lạnh lẽo và tĩnh mịch. Đã gần tối, nhưng cậu vẫn cảm thấy như có một cái gì đó đè nặng trong lòng. Alfred ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, những tia sáng vàng từ hoàng hôn len lỏi qua khung kính, chiếu lên bức tường tạo thành những đốm sáng mờ ảo.

Cảm giác bất an không rời cậu, và vì vậy, điều đầu tiên cậu làm khi bước vào phòng là bật chiếc TV.

Màn hình chói lóa sau khi được bật, và một giọng nói quen thuộc từ chương trình tin tức quân sự bắt đầu vang lên.

"Hiện tại, tình hình ở khu vực GT-06 của Huyền Quốc Shinkai đang trở nên cực kỳ căng thẳng. Các lực lượng quân sự Grenat đang tiếp tục chiến đấu với sự kháng cự mạnh mẽ từ lực lượng SAF. Dự kiến, trận chiến này sẽ kéo dài và có thể leo thang hơn nữa trong những ngày tới."

Tiếng súng, tiếng bom và khói lửa hiện lên trên màn hình, các phóng viên tiếp tục cập nhật tình hình, nhưng chỉ đề cập đến những khó khăn của lực lượng phòng thủ tại GT-06. Những hình ảnh hỗn loạn từ chiến trường, cảnh các binh sĩ đang chiến đấu ác liệt khiến Alfred cảm thấy sự căng thẳng trong không khí.

Chắc chắn, tình hình ở đó không hề dễ dàng.

"Với mức độ đe dọa ngày càng tăng, các chỉ huy quân sự đã yêu cầu tăng cường viện trợ từ các lực lượng đặc biệt để ổn định tình hình và nhanh chóng giải quyết các mục tiêu chiến lược" giọng người dẫn chương trình tiếp tục.

Alfred ngồi im lặng, cảm giác như trong đầu mình có một nghìn câu hỏi. GT-06... nơi đó đang dần trở thành tâm điểm của cuộc chiến.

Cậu thở dài, tắt chiếc TV và ngả người ra sau ghế. Giờ đã là 9 giờ tối, và Morgan vẫn chưa về.

Alfred không thể ngồi im được nữa. Cậu đứng dậy, đi qua lại trong phòng vài vòng, rồi quyết định rời khỏi phòng. Cậu cần tìm kiếm thông tin cụ thể hơn, và không thể chỉ dựa vào những gì đang được phát trên TV. Cảm giác bất an cứ đeo bám cậu như một bóng ma không thể tránh khỏi.

Cậu đảo bước xuống căng tin quân đội, nơi không khí ồn ào và nhộn nhịp. Những người lính xung quanh đang trò chuyện, cười đùa, còn một số khác thì chỉ lặng lẽ ăn uống, thậm chí là nghỉ ngơi sau những giờ huấn luyện căng thẳng.

Mùi thức ăn, thuốc lá và khói đan vào nhau, tạo nên một không gian quen thuộc, nhưng lúc này, Alfred không mấy để tâm đến mọi thứ đó.

Dù căng tin này có thể dễ dàng cung cấp mọi thứ: thuốc lá, đồ y tế, lương khô, thậm chí là đĩa nghe nhạc – tất cả đều có sẵn, nhưng những thứ này không phải là thứ mà cậu cần ngay lúc này. Cậu chỉ đang tìm một thứ duy nhất: thông tin.

Alfred đi ngang qua những bàn ăn, những người lính đang hối hả ăn uống, nhưng cậu không hề chú ý đến họ. Mắt cậu dán chặt vào những nhân viên quân đội đang đứng ở quầy hoặc đi lại xung quanh. Cậu cần biết thêm chi tiết về tình hình ở GT-06, về chiến dịch mà mọi người đang chuẩn bị, và liệu có ai biết gì về các chỉ huy hoặc kế hoạch sắp tới không.

Cậu dừng lại bên một bàn, nơi một vài sĩ quan đang trao đổi công việc. Alfred bước đến gần, không hề do dự. Cậu biết mình phải làm điều này để có được những thông tin cần thiết.

"Chào các anh. Xin lỗi đã làm phiền vào bữa tối như thế này, chỉ là…tôi muốn hỏi một chút về tình hình chiến sự ở GT-06"

Một trong các sĩ quan ngẩng lên nhìn cậu, hơi bất ngờ vì sự xuất hiện của Alfred. Nhưng khi nhận ra cậu là người đã có mặt trong các chiến dịch quan trọng, anh ta không từ chối.

"GT-06? Tình hình khá phức tạp. Quân đội ta đang cố gắng giữ vững phòng tuyến, nhưng cùng lắm là được 6, 7 tháng nữa mà thôi. Không có nhiều tin tức chính thức từ chỉ huy ở đó, nhưng cấp trên có vẻ đang chuẩn bị cho một chiến dịch kéo dài rồi."

"Chỉ huy nào?"

Sĩ quan kia nhún vai. "Vẫn chưa có quyết định cuối cùng. Nhưng tôi nghe nói, một số đội đặc biệt có thể được điều động tới, và sẽ có một vài nhân vật quan trọng tham gia."

"Vậy, có ai cụ thể mà tôi nên biết không?"

Sĩ quan không trả lời ngay, nhìn quanh một vòng rồi hạ giọng xuống.

"Xin lỗi, tôi chỉ có thể cung cấp những thông tin đó cho cậu. Còn lại hoàn toàn là thông tin tuyệt mật. Mà cũng lo làm gì. Bao giờ mà họ chả thông báo trước khi điều động người, phải không?"

“Này! Chắc gì!” – người sĩ quan ngồi đối diện lên tiếng – “Không loại trừ khả năng bị điều động ngay trong ngày đâu. Đang căng lắm rồi, mà họ thích nhúp ai thì nhúp thôi. Không có quan hệ trong ngành, thì đừng mong giữ mạng. Mà tôi nghe đồn, giờ này các cấp đang họp bàn về việc phân công nhiệm vụ đấy. Ông anh tôi đi từ sáng, giờ này còn chưa về, chắc là bị ‘chỉ định’ rồi"

“Được rồi. Cảm ơn các anh."

Cậu quay lưng bước đi, nhưng tâm trí vẫn không thể nào yên ổn. Đúng như cậu đã nghĩ, việc điều động quân lính số lượng lớn đang diễn ra. Nhưng so với việc chị mình đi lâu như vậy cùng với lời nói của người kia cũng khiến cậu bồn chồn. Cậu đã biết cuộc sống trong quân đội khắc nghiệt và đầy rẫy những toan tính, nhưng không ngờ mức độ này lại có thể đến thế. Và giờ đây, với sự nhắc đến cái họp bàn, một dự cảm xấu đã đổ ập xuống tâm trí cậu.

*

Rời khỏi căng tin, công viên là nơi tiếp theo mà cậu muốn ghé chân.

Dù là khu vực quân sự, chí ít vẫn còn những nơi như này giải trí cho những quân nhân. Alfred không cần đến sự huyên náo hay tiếng động của đám đông. Cậu chỉ cần một khoảng không để lắng nghe bản thân mình, để xem lại những gì đã xảy ra và nghĩ về những quyết định sắp tới.

Công viên vắng lặng, chỉ có vài bóng dáng quân nhân đi dạo, đôi lúc có những tiếng cười khẽ vang lên từ các nhóm nhỏ. Những cây xanh được cắt tỉa gọn gàng, hoa lá dù không nhiều nhưng vẫn đủ để tạo nên một không gian dễ chịu. Cậu bước vào giữa khuôn viên, hít một hơi dài đầy mùi đất và cỏ xanh. Bầu không khí có gì đó nhẹ nhàng, giúp cậu tạm quên đi cái cảm giác căng thẳng đang đè nặng trong lòng.

Alfred tìm cho mình một chiếc ghế đá ở góc công viên, nơi có thể nhìn thấy bầu trời qua những tán cây cao. Cậu ngồi xuống, thả lỏng người, nhưng tâm trí vẫn không thể yên. Dù nơi này có vẻ bình yên, nhưng trong lòng cậu đang dậy lên những cơn sóng lo lắng không thể xua tan.

Nơi này cũng là nơi mà cha thường hay đưa cậu và chị ra ngồi chơi khi ông còn sống. Ông luôn dắt tay hai đứa trẻ đến công viên này vào những buổi chiều rảnh rỗi, khi công việc không còn đè nặng, khi ông có thể quên đi tất cả những lo toan trong cuộc sống.

Alfred nhớ rất rõ những lúc ấy, cậu và chị ngồi bên cha, lắng nghe tiếng chim hót líu lo trên cao, cảm nhận làn gió nhẹ thổi qua làn tóc. Đó là những giờ phút giản dị nhưng lại trở thành những ký ức đẹp đẽ nhất trong cuộc đời cậu, những khoảnh khắc hạnh phúc giản đơn mà giờ đây, khi cha đã không còn, lại càng trở nên quý giá.

Cậu không thể không nhớ về cha. Ông là người đã dạy cậu về lòng trung thành, về sự dũng cảm, nhưng cũng là người dạy cậu phải biết yêu thương và bảo vệ những người mình quan tâm. Morgan luôn là người mà cha dặn cậu phải bảo vệ, yêu thương như một người chị gái phải làm với em trai.

Công viên này giờ đây không còn những ngày hạnh phúc ấy nữa. Alfred không còn thấy cha bên cạnh, không còn những buổi chiều đầy tiếng cười của gia đình. Thay vào đó là nỗi trống vắng, là những giờ phút cậu phải một mình đối mặt với những quyết định khó khăn.

Nhưng trong khoảnh khắc này, giữa không gian yên bình của công viên, ký ức về cha lại ùa về, như một lời nhắc nhở cậu về lý do cậu phải chiến đấu, về những người cậu phải bảo vệ.

“Chị không thấy em đâu, hóa ra là tới đây ngồi à?”

“Chị…chị Morgan?”

Morgan ngồi xuống cạnh cậu, thả hộp mì lên trên chiếc ghế đá, rồi nhìn theo ánh mắt của Alfred. Cô không vội vã nhắc đến công việc hay nhiệm vụ gì, vì cô hiểu rõ tính của em trai mình. Thay vào đó, cô lặng lẽ ngồi đó, bên cạnh cậu, tận hưởng giây phút yên bình này.

Một lúc lâu sau, Morgan lên tiếng, giọng trầm, nhẹ nhàng:

“Em nhớ không? Lúc còn nhỏ, chúng ta hay đến đây với cha. Ông thường ngồi cạnh chúng ta và bảo rằng, cuộc sống này có bao nhiêu chuyện khiến mình lo nghĩ, nhưng chỉ cần có gia đình, có nhau, thì lúc nào cũng sẽ có thể tìm thấy sự bình yên."

Alfred khẽ gật đầu, cảm giác như có một làn sóng ấm áp cuốn lấy tâm hồn mình. Cậu không trả lời ngay lập tức mà chỉ im lặng. Mỗi lần nghĩ đến cha, cậu lại thấy một nỗi đau đè nặng trong lòng. Nhưng ở đây, với Morgan, cậu có thể thả lỏng và cảm nhận lại những ngày tháng êm đềm đó.

“Em vẫn nhớ cha lắm. Những buổi chiều như thế này,” Alfred thì thầm, mắt nhìn xuống đất. “Cha luôn bảo chúng ta phải mạnh mẽ, nhưng cũng phải biết yêu thương. Cái mà ông dạy, chắc chẳng ai ngoài chúng ta hiểu được. Em… em không biết bây giờ có còn sống theo cách ông muốn không nữa.”

“Em vẫn là em của ngày nào mà, Alfred. Chỉ có điều, giờ em mạnh mẽ hơn. Cha sẽ tự hào về em, về chúng ta.”

Cô lấy tay vuốt nhẹ tóc cậu, như thể cố gắng xoa dịu nỗi đau trong lòng cậu, dù rằng bản thân cô cũng mang trong mình nỗi nhớ cha sâu thẳm.

Alfred im lặng, đôi mắt nhắm lại, tựa vào vai chị mình, dù là một cái ôm vô hình. Cảm giác an toàn mà cậu tìm thấy trong khoảnh khắc này chẳng cần lời nói nào, chỉ cần có Morgan ở đây, ngay bên cạnh cậu.

“Cảm ơn chị” Alfred lặng lẽ nói. “Chị lúc nào cũng hiểu em.”

Morgan chỉ khẽ cười, đưa tay cầm lấy chiếc hộp mì ăn liền, bắt đầu bóc ra. “Được rồi, đừng chỉ ngồi đó nữa, ăn đi. Cha chắc cũng muốn chúng ta ăn uống đầy đủ khi ở đây mà.”

“Chị thật là. Em đã nấu ở nhà rồi đấy, vậy mà chị còn mua ngoài nữa…”

“À chị thấy đói quá nên tiện mua ra đây ngồi ăn luôn, ai mà ngờ gặp em ở đây cơ chứ?”

“Hay là chị sợ em nấu món thịt Raa thật?”

“Này! Không có đâu nhé! Chị không nghĩ em trai của mình sẽ là loại người mọi rợ như thế đâu!”

Dù biết là đùa, nhưng người của Morgan vẫn hơi run lên khi nghe thấy món thịt Raa.

Alfred cười theo, nhưng sau đó lại lặng lẽ nhìn ra ngoài. Khoảnh khắc này thật sự bình yên, một khoảng thời gian hiếm hoi giữa những lo toan của cả hai. Trong cái thế giới đầy bão táp và nguy hiểm bên ngoài, thì những giây phút như thế này lại là thứ khiến cả hai thấy nhẹ nhõm.

“Hứa với em nhé, chị Morgan. Dù có chuyện gì đi chăng nữa…cũng không được bỏ rơi em đâu đấy”

“Ôi trời. Hôm nay Alfred của chị làm sao mà ủy mị vậy?”

“Hự, cho em rút lại những lời vừa nói đi”

“Thôi cho chị xin lỗi mà! Chị hứa! Dù có chuyện gì đi chăng nữa chị cũng sẽ không bỏ Alfred ở lại đâu!”

“Biết là vậy”

“Này, sao tự dưng lạnh nhạt không vậy? Alfred? Em thật là đùa giai quá đấy! Nào, quay lại đây cười cho chị xem nào! Hi! Chị thấy em cười rồi nhé! Thật xấu hổ quá đi mà!”

Tập 2: Đoạn Tuyệt

Tỉnh Fujuka – Huyền Vũ Shinkai.

Tiếng khóc của một đứa trẻ cất lên, đánh dấu cho một sinh linh mới ra đời.

Căn phòng bao trùm bởi không khí trân trọng và thiêng liêng. Những bậc trưởng bối trong gia tộc đứng dõi theo với ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa lấp lánh tự hào. Bên cạnh giường là một người phụ nữ mặc áo trắng yếu ớt, vẻ mặt dịu dàng nhưng đầy kiêu hãnh, ôm đứa con gái bé nhỏ trong vòng tay. Nàng khẽ cười, ánh mắt rạng ngời trong niềm hạnh phúc và hy vọng, như nhìn thấy tương lai rực rỡ sẽ chờ đợi ở cô bé.

Căn phòng u ám chỉ được chiếu sáng bởi vài ngọn đuốc bập bùng, tạo ra những bóng đổ dao động trên tường.

Kaigashi đứng lặng ở một bên. Năm nay cậu 7 tuổi, ánh mắt chăm chú không rời khỏi em gái khi vị trưởng bối tiến lên, tay cầm một chiếc cọ gỗ dài thấm đầy mực son đỏ.

Vị trưởng bối nâng cao chiếc cọ, đôi mắt khép hờ trong vẻ nghiêm nghị, rồi từ từ hạ xuống, chạm nhẹ lên trán của đứa trẻ. Một chấm đỏ sắc nét hiện ra ngay giữa trán cô bé, dấu son ấy sáng rực lên dưới ánh lửa, mang dáng dấp của một biểu tượng vừa linh thiêng vừa đầy uy quyền.

Sinh linh bé nhỏ khẽ cựa mình trong vòng tay mẹ, cảm nhận sự nặng nề của dấu ấn.

Ngay lập tức, các thành viên trong gia tộc đều cúi đầu, khuôn mặt nghiêm trang, mắt nhắm nghiền, để lặng lẽ cầu nguyện.

Từ xa, tiếng chuông đồng vang vọng từng hồi, hòa với nhịp đập đều đặn của trống. Mỗi tiếng chuông là một lời khấn nguyện, mỗi nhịp trống là một lời thề bảo vệ, như dệt nên một màn chắn vô hình quanh đứa trẻ.

Khói hương từ những cây trầm cháy tỏa ra, vấn vít trong không trung, bao phủ khuôn mặt nhỏ bé của đứa trẻ đang thu mình trong chiếc vải trắng, phảng phất nét tiên tri của một tương lai đầy biến động.

Kaigashi bất giác siết chặt nắm tay.

"Cha không đến đây."

Kaigashi nhìn quanh một lần nữa, ánh mắt đầy mong ngóng lướt khắp căn phòng, nhưng bóng dáng Vũ Tướng Quân vẫn chẳng xuất hiện. Dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng cảm giác hụt hẫng vẫn dâng lên trong lòng. Cậu hiểu rằng thời gian này, những trận chiến ngoài biên giới đang diễn ra vô cùng tàn khốc, và cha cậu chẳng thể rời đi chỉ để ngắm nhìn đứa con gái mới chào đời.

“Kaigashi”

Giọng nói yếu ớt vang lên từ người phụ nữ nằm trên giường. Cô thều thào.

“Lại đây với em gái con đi”

Kaigashi lưỡng lự, đôi mắt đăm chiêu nhìn người mẹ yếu ớt của mình, rồi chầm chậm tiến đến bên cạnh bà. Mỗi bước chân của cậu dường như nặng nề hơn dưới không khí trang nghiêm bao trùm căn phòng. Xung quanh, những âm thanh khấn nguyện trầm lắng vẫn vang lên đều đặn, như một điệp khúc kéo dài từ xa xưa, đan xen với tiếng lách tách của những ngọn nến đang cháy.

Tiếng thì thầm ấy không ngừng vọng lại, tựa như những lời nguyện ước linh thiêng gửi vào hư không, hòa cùng mùi hương trầm nồng ấm, bao bọc lấy Kaigashi. Từng lời khấn âm vang đều đặn, trầm buồn và uy nghiêm, như chứng kiến và chào đón một phần số phận đang dần khép lại.

“Mai…Tên con bé là Mai Tsuyuri. Là em gái con đấy”

Đứa bé đưa mắt lên nhìn chằm chằm vào Kaigashi. Trong khoảnh khắc ấy, cậu nhận ra có một sợi dây liên kết vô hình nào đó kéo cậu lại với Mai. Con bé khiến cậu cảm thấy mình bị cuốn vào ánh nhìn ngây thơ nhưng đầy sức sống ấy, như thể Mai đã trao cho cậu một lời hứa không lời, một lời hứa rằng từ nay, cuộc đời của họ sẽ không thể tách rời.

*

Kaigashi vẫn nhớ rất rõ mùa đông năm ấy.

Bầu trời Fujuka tối sầm lại dưới những đám mây u ám, nhưng không phải mây tự nhiên, mà là khói và tro tàn từ những ngọn lửa đang nuốt chửng cả thành phố.

Không quân Grenat lạnh lùng dội bom từ trên cao, từng đợt nổ đinh tai nhức óc như xé toạc bầu không khí yên bình của mùa đông năm nào. Lửa bùng lên trong màn tuyết trắng, những mái nhà của dòng tộc Tsuyuri đổ sập trong tích tắc, để lại tàn tích tan hoang.

Kaigashi dường như không còn nhận ra nơi đây từng là quê nhà.

Những tiếng la hét tuyệt vọng vang lên khắp nơi, tiếng bước chân rầm rập dẫm lên tuyết trắng, giờ đã nhuộm màu đỏ thẫm. Mặt đất chấn động liên hồi, những đợt nổ đẩy cậu vào cơn choáng váng, chỉ kịp thấy đồng đội, hàng xóm, và thậm chí cả những người thân lần lượt gục ngã trước mắt. Cái lạnh mùa đông chẳng còn đủ sức xoa dịu, khi ngọn lửa chiến tranh thiêu rụi tất cả, thổi bùng lên cơn ác mộng tàn khốc mà cậu chưa bao giờ nghĩ tới.

Trong khói bụi mịt mù, Kaigashi vẫn cố nhìn quanh tìm kiếm, đôi mắt cay xè, ngực nghẹn lại khi nhận ra rằng không ai sẽ bình an trở về sau đêm ấy. Cảnh vật xung quanh cậu trở nên méo mó, từng cành cây gãy đổ, từng bức tường cháy rụi hiện lên như những vết sẹo không bao giờ lành.

Cậu phải ngay lập tức trở về nhà. Mẹ cậu và Mai vẫn còn ở đó.

Kaigashi không chần chừ thêm một giây nào nữa, cậu lao vào con đường dẫn về nhà, vượt qua khói lửa đang cuồn cuộn bốc lên và những mảnh bom vỡ vụn rải khắp mặt đất. Mỗi bước chạy của cậu đều là một cú thúc đau nhói vào tim, mỗi tiếng nổ lại như một lời nhắc nhở khắc nghiệt rằng cậu không còn nhiều thời gian. Cậu len lỏi giữa những ngôi nhà đã sụp đổ, những bức tường rạn nứt vẫn đang lả tả rơi xuống, những mảnh kính vỡ vụn dưới chân tạo thành âm thanh sắc bén đến gai người.

Kaigashi lao tới, tim đập thình thịch khi cánh cửa tòa nhà dần hiện lên giữa đám khói bụi dày đặc. Tay cậu run run vươn tới nắm đấm cửa, đẩy mạnh để mở ra với hy vọng rằng sẽ thấy em gái đang chờ mình bên trong. Nhưng ngay khi cánh cửa vừa hé mở, một tiếng nổ đinh tai từ đâu vang lên, rung chuyển cả mặt đất dưới chân cậu.

Ngay trước mắt Kaigashi lúc này là một quả bom đang nằm im lìm ngay giữa sân nhà.

Hình dạng của nó gợi lên một thứ gì đó đáng sợ và lạnh lẽo, vỏ ngoài bằng kim loại trơn nhẵn phản chiếu ánh sáng từ đám cháy, toát lên vẻ sắc lạnh chết chóc. Quả bom màu xám đen, thân hình thuôn dài với những đường viền kim loại như khắc sâu, hằn rõ từng góc cạnh, từng chi tiết, khiến nó như một con thú săn mồi rình rập trong đêm tối.

Trên thân bom, dòng chữ "Grenat Empire" hiện lên lớn và rõ ràng, sơn trắng và dày dặn như một lời tuyên chiến đầy ngạo nghễ. Các ký tự sắc nét in trên thân bom như xé nát không gian tĩnh lặng, đọng lại trong đầu Kaigashi với một nỗi ám ảnh không thể xóa nhòa.

Cậu đứng lặng, mắt dán chặt vào dòng chữ ấy, cả người bất động, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi sâu thẳm. Từng giây như kéo dài vô tận, và chỉ một cử động nhỏ, một tiếng động khẽ nhất cũng có thể làm kích hoạt khối sắt lạnh lùng kia. Cảm giác căng thẳng siết chặt lấy Kaigashi, khiến từng hơi thở của cậu trở nên nặng nề. Trong cái im lặng đáng sợ của khu sân nhà giờ đã thành chiến trường, quả bom của Grenat Empire nằm đó, im lìm nhưng dữ tợn, như thể chỉ chờ chực để phá hủy mọi hy vọng còn lại trong thế giới của Kaigashi.

Cậu ngẩng đầu lên, kinh hãi nhìn thấy những vết nứt lan dọc trên trần nhà, từng mảnh vữa bắt đầu rơi xuống, báo hiệu điều gì đó khủng khiếp. Trong khoảnh khắc cậu nhận ra chuyện gì sắp xảy ra, một tiếng ầm vang dội khắp không gian, và cả tòa nhà bắt đầu đổ sập ngay trước mặt cậu.

Trong tích tắc, Kaigashi cảm thấy một làn gió mạnh và sức ép khổng lồ từ phía trước, hất cậu ngã nhào về phía sau. Mọi thứ dường như chậm lại; những mảng tường lớn, từng viên gạch rời rạc, tất cả đổ xuống với tốc độ khủng khiếp. Cậu giơ tay lên che mặt, ánh mắt mở lớn trong tuyệt vọng khi đống đổ nát nuốt chửng căn nhà – nơi cuối cùng cậu mong gặp được em gái mình.

Khoảnh khắc ấy, thế giới xung quanh cậu ngưng đọng trong tiếng sụp đổ, tiếng bụi vỡ vụn và tiếng gào thét bất lực của chính mình. Cơn choáng váng bao trùm, tim cậu đập mạnh nhưng lòng ngực trống rỗng, như bị một sức mạnh vô hình bóp nghẹt. Cánh tay cậu vẫn vươn về phía trước, nhưng tất cả giờ chỉ còn lại đống tro tàn, đổ nát và bóng tối vô tận bao phủ lấy Kaigashi, cùng nỗi đau và tuyệt vọng dâng tràn không thể xoa dịu.

Tại sao lại như vậy? Cậu không hiểu.

Tại sao con người luôn muốn chiến tranh? Trong khi nó chỉ đem lại không gì ngoài đau thương và chết chóc?

Ý nghĩa của những sự hy sinh và mất mát này là gì?

Liệu không còn chiến tranh, chúng ta có còn là con người? Phải chăng con người luôn bị thôi thúc bởi sự khát khao quyền lực, bởi lòng tham muốn sở hữu, và đó là thứ không thể xóa bỏ?

Kaigashi cảm thấy trái tim như bị bóp nghẹt. Cậu nhận ra, dù không muốn thừa nhận, rằng chính những mất mát này lại là thứ định nghĩa con người.Cậu biết mình sẽ phải tìm câu trả lời, dù đau đớn. Trong lòng cậu vang lên một lời thề: một ngày nào đó, bằng cách nào đó, cậu sẽ tìm ra cách chấm dứt vòng luẩn quẩn của hận thù và máu lửa.

*

Khu Trực Bộ Kiểm Soát – Grenat Empire.

Alfred thức dậy từ rất sớm. Cậu nhanh chóng hoàn tất việc vệ sinh cá nhân, chỉnh lại bộ quân phục cho gọn gàng,

Thói quen kỷ luật ấy hình thành từ khi cậu còn rất nhỏ, một phần là sự kế thừa từ cha – một người lính cứng rắn và nghiêm khắc – nhưng giờ đây lại như một cách để cậu bù đắp cho sự thiếu vắng của ông.

Như mọi buổi sáng, Alfred tiến sang phòng của chị, gõ nhẹ cửa trước khi bước vào. Thấy Morgan còn nằm cuộn tròn trên giường, hơi thở vẫn đều đặn, cậu khẽ nhíu mày nhưng không trách móc. Cậu đặt một tay lên vai chị, lắc nhẹ:

“Chị Morgan, dậy thôi. Đã đến giờ rồi.”

Morgan mở mắt, còn ngái ngủ nhưng rồi cố gắng ngồi dậy khi thấy gương mặt nghiêm nghị của em trai. Từ ngày cha mất, Alfred gần như đã thay thế vị trí của ông trong gia đình, nghiêm cẩn và trách nhiệm. Nhưng cậu không chỉ cứng rắn với chính mình; cậu còn chú tâm đến Morgan, thúc đẩy chị giữ gìn kỷ luật và ý thức trách nhiệm, không phải như một mệnh lệnh mà như một người bạn đồng hành, một điểm tựa giữa những tháng ngày đầy khó khăn.

Nhưng hôm nay, phòng của Morgan trống không.

Alfred đứng khựng lại ngay trước cửa, chút ngạc nhiên pha lẫn một cảm giác lạ lùng len lỏi trong lòng. Chị ấy đã đi đâu từ sớm như thế?

Thường thì Morgan là người hay ngủ nướng, lười biếng đôi chút trong việc tuân thủ kỷ luật, và Alfred luôn là người kéo chị dậy, bắt đầu một ngày mới theo đúng chuẩn mực của một quân nhân.

Nhưng hôm nay… không thấy chị đâu.

Cậu tự trấn tĩnh, nhắc nhở mình rằng họ đều là quân nhân, và nghĩa vụ thường trực của họ không cho phép nhiều khoảng trống cho những câu hỏi cá nhân. Nhưng lần này, cảm giác khác lạ vẫn không tan biến. Morgan đã luôn báo trước với cậu bất cứ khi nào nhận nhiệm vụ, ngay cả những nhiệm vụ đột xuất hay khó khăn nhất.

Alfred ngồi lặng trong khoảnh khắc, nhìn vào chiếc giường gọn gàng của chị, tự hỏi mình có bỏ sót điều gì chăng. Kỷ luật và trách nhiệm là hai thứ họ luôn đặt lên hàng đầu, nhưng đâu đó trong lòng, Alfred vẫn là người em trai không khỏi lo lắng cho chị mình.

Lúc này đây, cái cảm giác mà cậu không muốn trải qua, đang trực trào như muốn nổ tung lên.

“Chị Morgan!”

Alfred lao ra khỏi phòng. Cậu chạy vội vã trên hành lang về phía trường bay.

Tiếng ồn xung quanh vang lên dồn dập, tiếng giày quân đội nện thình thịch trên sàn, những tiếng la hét ra lệnh đan xen cùng tiếng gọi nhau của các binh sĩ. Hành lang tràn ngập người, đông đúc và hỗn loạn hơn hẳn thường ngày. Các quân nhân chạy ngược xuôi mang theo túi đồ và vũ khí, biểu hiện nghiêm túc, ánh mắt sắc lạnh, chẳng một ai để ý đến cậu, cũng chẳng ai chịu nhường lối.

Alfred nép mình qua một bên khi một toán lính hối hả chạy qua, mỗi người tay ôm một tập tài liệu dày cộm. Tiếng máy bộ đàm rè rè liên tục vang lên giữa dòng người đông đúc, truyền lệnh điều động khẩn cấp, lệnh xuất phát, lệnh tập trung, tất cả hòa vào nhau thành một âm thanh ồn ã đinh tai nhức óc. Alfred cảm thấy mình như đang bị lạc giữa một biển người, giữa cái dòng chảy không ngừng của những khuôn mặt nghiêm nghị và những bóng lưng xa lạ.

Một sĩ quan cao cấp va phải cậu, giật mình quát lớn: “Đi đứng cẩn thận!” nhưng Alfred không để tâm, chỉ cúi đầu, nhanh chóng lách qua và tiếp tục chạy. Mỗi bước chân dường như kéo dài thêm nỗi lo âu trong cậu. Cậu lướt qua những gương mặt cứng đờ của các chiến sĩ, cảm thấy như thể họ đều biết một điều gì đó mà cậu chưa biết, một bí mật nào đó khiến họ im lặng và cứng rắn đến vậy.

Lúc này, đầu óc Alfred tràn ngập những giả thiết đầy lo âu về Morgan. Bất chấp tất cả, cậu len lỏi qua dòng người, từng tiếng thở của cậu nặng nhọc, hơi thở gấp gáp như muốn vỡ ra. Chỉ một ý nghĩ duy nhất đọng lại trong tâm trí cậu: liệu chị Morgan đang ở đâu trong cái mớ hỗn độn này?

Alfred lao tới đường bay, nhưng cả khu vực rộng lớn này lại hoàn toàn vắng bóng chị cậu. Không gian tràn ngập những chiếc tàu bay đã sẵn sàng cất cánh, binh lính đang hoàn tất những công tác cuối cùng, nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng dáng Morgan.

Alfred lùi lại, mắt lướt khắp mọi nơi, từng chiếc tàu, từng khu vực, mà chẳng thấy một dấu vết nào của chị.

Và rồi, ngay khi đang tuyệt vọng tìm kiếm, Alfred nghe loáng thoáng vài tiếng trò chuyện từ một nhóm quân nhân đứng không xa, lời lẽ của họ khiến cậu dừng chân ngay lập tức.

Đó là ba người sĩ quan hôm qua mà cậu gặp khi đến căng tin buổi tối. Cậu cố gắng tiến lại gần họ.

“Vậy là có quyết định bay rồi sao? Fujuka đi dễ khó về, mong anh cẩn thận đấy”

“Tôi cũng chả sợ đếch gì cái tỉnh rách đấy, cơ mà cái tôi sợ là cách mà cấp trên hạ lệnh nhanh như thế, tôi còn chả kịp gặp mặt gia đình. Thôi thì có mệnh hệ gì xin nhờ đến các anh…”

“Này, đừng có nói gở thế chứ. Chuyến này làm lính cho Morgan chả ngon à? Cô ấy vừa tài giỏi vừa xinh đẹp, có khi ông lại mê đấy chứ!”

“Cơ mà vậy thì tôi mới thấy tiếc đấy nhé. Nghe nói Morgan thực ra không nằm trong danh sách ban đầu đâu. Nhưng Thiếu Tướng ấy, ông ta đã thêm tên cô ấy vào sau khi cuộc họp kết thúc.”

“Thật sao? Lại còn là một nhiệm vụ hiểm nguy đến mức chẳng ai muốn nhận. Tại sao lại ép một sĩ quan đầy kinh nghiệm như cô ấy đi chứ?”

“Chắc ngài ấy muốn loại bỏ cô ấy thôi. Hắn muốn giữ cái ghế cho con trai mình mà.” Người đầu tiên bật cười nhỏ, giọng nói toát lên vẻ khinh miệt. “Morgan càng xuất sắc, càng dễ khiến người ta ganh ghét. Cô ấy lên cao quá nhanh, chặn hết đường tiến của những kẻ khác trong mắt họ.”

“Không chỉ là giữ ghế đâu.” Sĩ quan lớn tuổi nhún vai, giọng đầy chua chát. “Grenat Empire này tồn tại được bao lâu nay là nhờ vào trò tranh giành quyền lực, đố kỵ và những cái bắt tay bẩn thỉu thế đấy. Morgan là ai trong mắt họ chứ? Chỉ là một quân cờ mạnh mà họ không thể kiểm soát thôi…”

Alfred đứng chết lặng, trái tim như thắt lại. Lý do thật sự khiến Morgan bị điều đi không phải là vì chiến lược hay vì tài năng của chị, mà chỉ vì một âm mưu cá nhân, một trò chơi quyền lực tàn nhẫn.

Thiếu Tướng – kẻ từng khen ngợi chị cậu trước mặt bao người, lại là người đứng sau việc gài chị vào nhiệm vụ không lối thoát này. Alfred cảm thấy một cơn phẫn nộ bùng lên trong lòng, nhưng cũng không giấu nổi cảm giác bất lực. Là quân nhân, họ luôn hiểu rằng mệnh lệnh là tuyệt đối. Nhưng mệnh lệnh này… lại xuất phát từ lòng đố kỵ của những kẻ sẵn sàng bán rẻ đồng đội để tiến thân.

Đôi tay Alfred siết chặt lại, từng ngón tay run lên. Trong lòng, cậu đã có câu trả lời. Nhưng sự thật phũ phàng đó chỉ càng khiến cậu cảm thấy căm giận hơn – cả với kẻ đã phản bội chị mình, lẫn với chính cái hệ thống mà họ từng tin tưởng và phụng sự.

Alfred cảm thấy như máu đang dồn lên mặt khi nghe thấy những lời đó. Cơn giận của cậu như ngọn lửa bùng lên trong lồng ngực, không thể nào kiềm chế nổi. Cậu hừng hực tiến về phía ba sĩ quan, giận giữ nói lớn.

"Bây giờ Morgan đang ở đâu?"

Ba sĩ quan không thể không nhìn cậu với vẻ bất ngờ. Họ dừng lại một giây, lúng túng vì sự đột ngột của câu hỏi, nhưng rồi một trong số họ nhanh chóng đáp lại, cố gắng làm dịu đi sự căng thẳng trong giọng điệu:

“Ô… là cậu Alfred… Morgan giờ… đang ở phòng chỉ huy. Họ vẫn chưa đi đâu.”

 “Phải đó, giờ này cậu chạy đến gặp chị ấy vẫn kịp đấy!”

Alfred không chần chừ nữa. Cậu không quan tâm đến việc có thể bị cản trở hay chậm trễ, chỉ có một mục tiêu duy nhất – phải tìm được Morgan, phải bảo vệ chị mình khỏi những quyết định đang đè nặng lên chị.

Cậu quay phắt người, bước đi vội vã như một cơn gió, mắt ánh lên quyết tâm và sự bức bối không thể nào tả nổi.

Ngay khi cậu quay đi, một trong ba sĩ quan gọi với theo, giọng có chút lo lắng như đang cố thanh minh

“Alfred…xin đừng trách cứ Morgan, cô ấy chỉ nghe theo lệnh mà thôi”

Lời nói này vươn ra càng khiến lòng Alfred thêm nặng nề.

Lệnh hay không lệnh, đối với cậu, đó là điều không quan trọng. Cậu không thể chấp nhận rằng chị mình lại bị đối xử như một quân cờ trong bàn cờ quyền lực của những kẻ lạm dụng chức quyền.

Alfred không dừng lại, không quay đầu lại. Cậu chạy, lòng đầy giận dữ, không thể nghe thêm một lời biện minh nào nữa.

*

Morgan vừa nhận được mệnh lệnh, chưa kịp chuẩn bị xong thì Alfred đã xuất hiện, đôi mắt cậu rực lên ngọn lửa giận dữ hiếm thấy. Cậu tiến thẳng đến trước mặt chị mình, giọng căng thẳng, kìm nén từng từ.

“Chị điên rồi sao?” Alfred gần như quát lên khi bước vào phòng. “Chị có biết nhiệm vụ này là không thể không? Chị định nhận nó chỉ vì những gì bọn họ đã nói thôi à?”

Morgan thoáng giật mình, cố nở một nụ cười để xoa dịu em trai.

“Alfred, đó là mệnh lệnh từ cấp trên. Chị… chị phải tuân theo.”

“Chị thật sự nghĩ vậy ư?” Alfred siết chặt nắm tay, từng ngón tay cậu trắng bệch vì căng thẳng. “Chị không thấy rõ đây là cái bẫy mà chúng giăng ra để chèn ép chị sao? Chúng muốn chị thất bại, Morgan! Tất cả chỉ để khiến chị rơi xuống vực mà thôi!”

“Alfred, em nghĩ quá nhiều rồi. Đế chế Grenat đã luôn ở bên chị, cho chị sức mạnh và niềm tin. Chị không thể quay lưng với họ được. Em không hiểu đâu.”

“Hiểu? Hiểu gì chứ?” Alfred gần như gầm lên, đôi mắt đỏ hoe, giọng nói vỡ vụn. “Chị nói như thể Đế chế là tất cả của chị vậy. Vậy còn em thì sao? Còn gia đình chúng ta thì sao? Chị sẵn sàng bỏ mặc tất cả vì những kẻ sẵn sàng hy sinh chị bất cứ lúc nào sao?”

Morgan lùi lại một chút, giọng cô dịu xuống, mang theo chút van nài.

“Alfred, chị xin em… Chị biết là khó, nhưng đây là trách nhiệm của chị. Em là em trai chị, hãy hiểu và ủng hộ chị, chỉ lần này thôi.”

“Lần này thôi?” Alfred nhắc lại, giọng nghẹn lại. “Đây không phải là lần đầu, Morgan! Chị lúc nào cũng tự lao vào nguy hiểm vì những thứ lý tưởng ngu ngốc đó, không màng đến hậu quả, không màng đến gia đình mình! Chị cứ như thế, lần này rồi lần khác, và giờ chị muốn em ủng hộ sao?”

Morgan thấy mắt mình cay xè, cố gắng giữ giọng bình tĩnh, nhưng cảm xúc như vỡ oà.

“Alfred… chị làm tất cả những điều này cũng là vì em, vì chúng ta có một nơi để thuộc về. Chị không thể phản bội Đế chế được. Đó là… đó là tất cả của chị…”

“Đừng tự lừa mình nữa, Morgan! Thật nực cười! Chị gọi Đế chế đó là tất cả trong khi họ chỉ coi chị như một công cụ, một quân cờ để loại bỏ khi thấy cần. Chị lúc nào cũng mù quáng tin vào những gì họ vẽ ra, chị không nhận ra rằng họ chỉ lợi dụng chị thôi sao?”

Morgan cúi đầu, nước mắt bắt đầu lăn dài trên má. Cô chưa bao giờ thấy Alfred giận dữ đến mức này. Nhưng cô vẫn giữ lòng trung thành tuyệt đối, dẫu biết rằng cậu không thể hiểu. Trong lòng cô lúc này, đang nhục nhã hơn bao giờ hết.

“Alfred… em không thấy những gì Đế chế đã làm cho chúng ta sao? Họ đã cứu chị, đã trao cho chị mục tiêu trong cuộc sống. Nếu phải chết vì họ… chị chấp nhận.”

“Chị sẵn sàng chết cho một nơi sẵn sàng phản bội chị? Vậy còn em thì sao, Morgan? Chị có nghĩ đến em không?”

“Alfred…”

Morgan đưa tay định chạm vào cậu, nhưng Alfred lùi lại, ánh mắt đầy xa cách và lạnh lùng.

“Đừng động vào em.” Giọng Alfred sắc lạnh, đau đớn pha lẫn giận dữ. “Chị luôn nói rằng chị làm tất cả vì em, nhưng sự thật là chị chỉ làm vì những lý tưởng mù quáng của mình thôi. Chị coi những kẻ đó còn quan trọng hơn cả gia đình. Chị chưa bao giờ nghĩ đến cảm giác của em, đúng không?”

Morgan bật khóc, nước mắt lăn dài trên gò má, nhưng vẫn cố gắng nói với giọng khẩn khoản. Cô gần như đang van xin em trai mình.

“Alfred, chị xin em… đừng bỏ mặc chị. Chị không có ý như thế. Chị chỉ muốn bảo vệ những gì chúng ta đã có…”

“Bảo vệ? Không, chị đâu có bảo vệ gì, Morgan! Chị chỉ đang phá hoại tất cả thôi. Chị đang kéo chúng ta vào ngõ cụt của sự chia lìa và cô độc, chỉ vì những lý tưởng viển vông của chị. Chị đâu khác gì cha? Ngu ngốc, mù quáng chẳng kém ông ấy. Lúc nào cũng lải nhải Đế Chế này, Đế Chế nọ! Đến lúc chết, ai là người rơi nước mắt vì ông? Ngoài chị và em ra, còn ai đâu? Chị quên rồi đúng không? Chị quên thì để em nhắc lại cho mà nghe nhé! Cái lí do mà cha chết ấy? Là do mấy cái nhiệm vụ chôn thây này đây!

Em đã nghĩ, sau khi cha mất, chị sẽ nhận ra sai lầm… Nhưng không, chị lại càng chìm sâu hơn vào cái bóng của ông. Em… em không hiểu nổi. Nếu đây là con đường chị đã chọn, thì cứ đi đi, đi một mình. Em sẽ không đứng cùng chị nữa đâu.”

Morgan chực chạy đến, nhưng bước chân Alfred đã nhanh chóng rời xa, bóng cậu mờ dần trong làn sương xám. Cô gục xuống, từng giọt nước mắt thấm ướt mặt đất, cảm giác như tim mình bị xé toạc.

Alfred quay lưng, không muốn nhìn thấy gương mặt chị mình thêm nữa. Cậu không thể đối diện với sự thất vọng trong đôi mắt ấy. Cậu không thể hiểu được chị nữa. Nếu bảo vệ Đế Chế là lý tưởng của chị, nếu đó là tất cả những gì chị theo đuổi, thì cậu… cậu không còn chỗ đứng trong câu chuyện đó nữa. Cậu không muốn là một phần của cái thế giới đó nữa.

Không thể nói gì, không thể làm gì, chỉ biết đứng nhìn bóng cậu lặng lẽ bước đi. Mắt cô mờ đi, nhưng không thể rơi một giọt nước mắt. Cô tự hỏi, liệu có còn cơ hội để sửa sai? Liệu một ngày nào đó, cậu có quay lại và nhìn nhận cô là người chị gái mà cậu từng yêu thương không?

*

Morgan chỉnh lại quân phục, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh. Cô nhẹ nhàng bước lên phi thuyền của hạm đội 3, mỗi bước chân nặng trĩu như chôn sâu từng chút kỷ niệm cuối cùng.

“Tàu bay GMF-02 nhận lệnh cất cánh, xin nhắc lại, tàu bay GMF-02 nhận lệnh cất cánh.”

Morgan cắn chặt môi, cố giữ không để nước mắt trào ra. Giờ đây, cô muốn ngoảnh lại, muốn nhìn thấy người em mình lần cuối. Nhưng lời từ biệt chưa kịp thốt ra, và giờ cũng chẳng còn đường nào để quay về.

Chuyến tàu này sẽ đưa cô hướng thẳng về chiến trường Fujuka, nơi mà đã đi chưa chắc đã trở về được.

Cô hít một hơi thật sâu, cố ép bản thân dẹp bỏ mọi suy nghĩ. Bây giờ, không còn chỗ cho sự do dự hay yếu đuối. Cô đã quyết định đặt chân lên đây, thì cũng không thể nghĩ đến chuyện phản bội lại Đế Chế bằng sự yếu đuối của mình được nữa.

Ngay lúc ấy, một tấm ảnh từ túi áo của Morgan rơi xuống sàn phi thuyền.

Cô cúi xuống nhặt, nhưng khi vừa cầm lên, đôi tay lại bất giác khựng lại.

Đó là bức ảnh đã cũ, góc cạnh sờn mòn theo thời gian – tấm ảnh chụp Morgan và Alfred khi cả hai còn bé, đứng cạnh cha, nụ cười của ông rạng rỡ, bao bọc lấy hai đứa con trong vòng tay ấm áp.

Nhìn vào tấm ảnh, trái tim Morgan như thắt lại. Cô nhớ lại những ngày cha còn sống, nhớ tiếng cười của Alfred, nhớ cả những lần ba cha con cùng nhau mơ về một tương lai tốt đẹp, một Đế Chế mà họ đã từng tin tưởng và phấn đấu vì nó. Giờ đây, cha đã không còn, và Alfred cũng đã quay lưng lại.

Bức ảnh như một nhát dao, cắt sâu vào lòng Morgan, nhắc cô nhớ rằng con đường cô đang đi có thể sẽ là con đường cô phải bước tiếp một mình mãi mãi.

Cô bắt đầu khóc, những giọt nước mắt lăn xuống không dừng…

Ở phía bên kia, Alfred đau lòng đứng nhìn chiếc phi thuyền dần cất cánh. Ngay khi chiếc cuối cùng biến mất khỏi bầu trời, trái tim cậu nhói lại.

“Hãy trở về nhé, chị gái của em. Em sẽ đợi chị”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận