Nếu tôi không lẹ thì Riko sẽ trở thành mục tiêu tấn công bởi sự tò mò của mọi người mất.
Phải bảo vệ cô ấy.
Vừa nghĩ xong, cơ thể tôi đã tự chuyển động.
“Riko, lại đây!”
Khoảnh khắc tôi nắm tay Riko và bắt đầu chạy đi, cả lớp học ngay lập tức bùng nổ trong tiếng reo hò đầy phấn khích. Tôi kéo tay Riko chạy qua hành lang, lên cầu thang, rồi tới sân thượng.
“Minato-kun…”
Thở hổn hển sau lưng, Riko gọi tên của tôi.
“Aah! Anh xin lỗi!”
Tôi vội vàng bỏ tay cô ấy ra, bàn tay mà tôi đã nắm chặt nãy giờ.
“Riko, đây là những gì được viết trên bảng…”
Tôi giải thích lại tình hình theo những gì bản thân hiểu cho Riko. Sau khi nghe tôi nói, khuôn mặt của Riko dần trở nên tái nhợt.
“Phải làm gì đây? Em xin lỗi, em xin lỗi…! Tất cả là vì em đã đòi đi mua sắm với anh…!”
“Không phải lỗi của Riko đâu. Anh chỉ bất ngờ là chúng ta bị chụp ảnh lại thôi.”
“…Thật ra thì, ờm , đây cũng không phải là lần đầu xảy ra chuyện thế này.”
Đúng vậy, thật ra tôi cũng từng thấy Riko được nêu tên trên báo trường vài lần rồi. Giờ nghĩ lại thì mấy bài viết kiểu này rõ ràng đã vi phạm quyền riêng tư của người khác.
Tôi biết rằng khi bọn họ đăng mấy bài viết về học sinh nổi tiếng thì lượng tương tác sẽ rất lớn. Nhưng tôi vẫn nghĩ rằng bọn họ nên xin phép chính chủ trước khi đăng mấy thứ như thế này.
“Đáng ra em nên kêu họ dừng mấy chuyện này lại một cách đàng hoàng. Em xin lỗi vì đã kéo anh vào chuyện này. Em sẽ kêu họ dừng chuyện này lại…Nhưng em nên làm gì với đống ồn ào hiện tại đây…?”
Riko đau đớn cúi mặt xuống.
Tôi không thể để Riko phải làm gương mặt như này được.
Tôi phải làm gì đó.
Nhưng tôi nên làm gì đây chứ?
Dù sao thì, điều duy nhất mà bọn tôi phải tránh bằng mọi giá đó là để mọi người biết rằng bọn tôi đang đã kết hôn với nhau và chung sống dưới một mái nhà. Tôi biết, nếu chuyện đó thật sự xảy ra, nó sẽ thu hút nhiều sự chú ý hơn bao giờ hết. Rõ ràng là mọi ánh mắt săm soi sẽ dồn hết lên Riko, chứ không phải tôi. Đó chính là lý do tại sao tôi không được để ai biết hết.
Tôi đọc lại bài viết mà tôi lấy được từ Sawa. Trên đó nói rằng bọn tôi đã cùng đi mua sắm và trở về nhà của tôi cùng nhau.
Trong bài viết đó, nó nói rằng có tỷ lệ cao là bọn tôi đang hẹn hò.
“Có lẽ chúng ta nên giả vờ đang hẹn hò.”
“Ể?”
“Anh nghĩ sẽ khá khó để che giấu mối quan hệ thật sự của chúng ta, cho nên anh nghĩ như thế sẽ tốt hơn là để mọi người tìm ra được chúng ta đã kết hôn.”
Khi tôi thấy Riko đứng đó ngạc nhiên với đôi mắt mở to, tôi bắt đầu nghĩ rằng tôi vừa mới đề xuất thứ gì đó hơi quá đáng.
“Anh xin lỗi, anh không có ý như-“
“E-em nghĩ nó khá tuyệt đấy.”
“…Em chắc chứ?”
“Yeah! Miễn là Minato-kun ổn với việc đó, em hoàn toàn ủng hộ! Với cách này, mọi người sẽ không còn thấy lạ khi chúng ta đi mua sắm và về nhà cùng nhau! Và chúng ta sẽ có thể làm mọi thứ mà chúng ta vẫn luôn muốn làm bấy lâu nay!”
“Riko, em có thứ muốn chúng ta làm cùng nhau à?”
“…! Đó chỉ là lời nói nhất thời thốt ra thôi, tạm quên nó đi…”
“Ok?”
Tôi không hiểu ý của cô ấy lắm, nhưng tôi vẫn gật đầu lại sau khi cô ấy nói thế.
“Oh, nhưng anh không nghĩ mọi người sẽ tin nếu anh nói rằng anh có một người bạn gái là em đây.”
“Sao lại không cơ chứ?”
“Bởi vì hai ta hoàn toàn không xứng.”
“…Uuu…Em xin lỗi. Em sẽ cố gắng để trở thành cô gái tốt hơn…!”
“Sao cơ? Rik? Anh không có bảo em, anh đang nói đến việc anh không đủ tốt để làm bạn trai của em kìa.”
Nếu tôi nói như thế thì Riko chắc chắn sẽ phủ nhận điều đó.
Y như rằng, “Không phải vậy đâu!”, cô ấy giận dữ phủ nhận, trong khi tôi chỉ muốn kiếm một cái lỗ để chui vào cho rồi.
“Vậy thì về lớp thôi nào. Sắp đến giờ vào lớp rồi.”
“Vâng. Nhưng em vẫn lo lắng khi tuyên bố với mọi người rằng chúng ta đang hẹn hò…”
“Riko, anh muốn hỏi em một lần nữa, em có chắc về chuyện này không? Ngay cả khi có là lời nói dối thì mọi người vẫn sẽ nghĩ anh là người mà Riko đang hẹn hò, phải không?”
Em có xấu hổ khi anh là người đồng hành với em không?
Mọi người sẽ bàn tán về việc em đang hẹn hò với một đứa tầm thường.
Khi tôi hỏi như thế, hai má Riko ửng hồng và cô gật đầu.
“…Đối với em thì chuyện này giống như giấc mơ thành sự thật vậy.”
“Ể?”
“Không! Không có gì! Anh có muốn về lớp…trong khi đang nắm tay không?”
“Gì…sao cơ?”
Tôi hỏi lại, cảm giác như hơi thở đang nghẹn lại.
“Thì, chúng ta đã nắm tay nhau khi bước ra khỏi lớp học mà.”
“Ừm, anh biết mà.”
“Vậy nên em nghĩ sẽ giống như đang hẹn hò hơn nếu chúng ta quay về lớp, cũng nắm tay như thế.”
Riko ngước nhìn tôi, “Anh nghĩ sao?”, trong khi đang nghiêng đầu.
Thật, thật sự dễ thương quá đi…
Không cần phải nói, tất nhiên là tôi đồng ý.
5 Bình luận