Tổng hợp ngoại truyện
Arnold nuông chiều Rishe trong lúc nghỉ ngơi
30 Bình luận - Độ dài: 1,157 từ - Cập nhật:
Bình luận chương này là những j tác giả đăng trên X nhé:>
_____________________
Phía trước ghế dài trong văn phòng của Arnold có một chiếc bàn thấp. Khi Rishe đến phòng này, cô thường ngồi trên ghế dài đó và sử dụng chiếc bàn.
Thường ngày, trên bàn luôn bày các tài liệu và bản đồ, nhưng hôm nay lại có bánh quy và trà đen. Sau khi mang những thứ này vào phòng, Rishe chỉ chăm chú nhìn cuốn sách bên cạnh tay mình.
Cuốn sách vốn được đặt trên bàn làm việc của Arnold này, là cuốn mà cô mới mượn được.
Nội dung trong sách với Rishe vừa mới mẻ vừa thú vị. Chính vì vậy, cô để trà bên cạnh mà không uống, vô thức tập trung vào cuốn sách.
"Arnold điện hạ, Arnold điện hạ."
Rishe vẫn dán mắt vào cuốn sách trong khi nhẹ nhàng kéo tay áo Arnold bên cạnh.
"Những tài liệu tham khảo được viết ở đây, điện hạ đã đọc qua chưa?"
"──À."
Arnold ngồi bên cạnh, trả lời một cách bình thản.
"Trong lĩnh vực này, cuốn sách này viết về thực trạng tốt nhất. Mặc dù tương đối thiếu tính khách quan, nhưng như vậy đã đủ bù đắp."
"Wow..."
Cô vừa nghĩ muốn xem những tài liệu tham khảo đó, vừa lật trang sách. Rishe bị mê hoặc bởi những kiến thức lần lượt xuất hiện.
"Điện hạ, nội dung giải thích ở đây là..."
"Chỉ phần này thôi là chưa đủ, các chương sau sẽ giải thích dựa trên tài liệu thực tế."
"Thì ra là vậy! Nhân tiện, cuốn sách này được viết vào thời đại trước đúng không? Ví dụ như cái này, so với tình hình hiện tại của Garkhain..."
"──Rishe."
"!"
Khoảnh khắc tiếp theo, một thứ ngọt ngào lăn vào miệng Rishe.
"Ưm...?"
Bất ngờ nếm được vị hạnh phúc, Rishe ngạc nhiên mở to mắt.
Vì mải mê đọc sách, cô hoàn toàn không chú ý thấy Arnold đã lấy bánh quy từ đĩa và đặt vào môi cô.
"Hmm..."
Mặc dù rất ngạc nhiên, nhưng bánh quy tất nhiên rất ngon. Với âm thanh giòn tan dễ nghe, còn có thể cảm nhận được vị ngọt ngào. Do có bơ, tỏa ra một hương thơm đậm đà.
Arnold ngồi ngay bên cạnh, nhìn Rishe chăm chú nhai bánh quy.
Như đang quan sát, lại như đang rất hứng thú nhìn cô, Arnold nheo mắt, vừa dùng ngón tay vuốt tóc mai của Rishe vừa nói.
"Vừa rồi em mới viết thư cho các khách mời dự lễ cưới phải không?""
"Ừm..."
"Chỉ cần em muốn, ta cũng sẵn sàng ở bên em bao lâu cũng được... Chỉ là trước khi động não đọc sách, hãy nghỉ ngơi thật tốt đã."
"!!"
Rishe e nuốt miếng bánh quy, mặc dù có chút xấu hổ nhưng vẫn bĩu môi.
"... Nghe như em luôn làm phiền lúc điện hạ làm việc vậy..."
Dù sao đi nữa, nếu bỏ mặc Arnold, anh sẽ không ăn trưa mà làm công vụ liên tục. Từ khi đến Garkhain, cô đã không biết bao nhiêu lần khuyên anh rồi.
"Đúng vậy... Ta học từ em đó."
Sau đó, Arnold chạm vào tách trà của Rishe.
Xác nhận nhiệt độ, anh cầm lấy tách trà, đưa đến gần môi Rishe và nói.
"Chính vì vậy, em là người rõ nhất mà, đúng không?"
"Ưm..."
Dù muốn tự mình cầm tách, nhưng tay cầm lại bị Arnold giữ chặt. Trong tình huống này, dù Rishe có đặt ngón tay mình nhẹ lên tay Arnold, thì trông cũng như anh đang đút cho cô uống vậy.
(T-Tình huống này là sao vậy...!!!)
Khoảng cách giữa Rishe và Arnold càng gần, mặt cô càng nóng lên.
Được người khác cầm tách giúp, giống như một cô bé vậy. Nhưng vì Arnold đã giục "Uống đi", Rishe chỉ có thể hơi mở môi ra. Khi môi chạm vào miệng tách, cô không khỏi nhắm chặt mắt lại.
Như Arnold đã xác nhận, tách trà không quá nóng. Dù là vậy, nhưng cảm giác nóng rát từ bên trong cơ thể bùng lên, là thế nào đây.
(... Bị nhìn chăm chú khi uống, thật xấu hổ quá...)
Vừa nghĩ vậy, cô vừa nhấp một ngụm trà đen.
"... Phù."
Rishe vội vàng rời miệng khỏi tách trà, Arnold lại cầm một chiếc bánh quy và đút cho cô.
"A... um..."
Cô lại bắt đầu nhai, nhưng như vậy thì không còn thời gian để phản đối. Rishe vội ăn hết miếng bánh quy, lấy tay che miệng lại và lắc đầu.
"Đ-Điện hạ! Xin hãy chờ đã, hãy dừng lại một chút...!"
"Sao vậy?"
Arnold đã cầm sẵn một chiếc bánh quy khác, ngạc nhiên khi nghe Rishe yêu cầu dừng lại.
"Em vẫn còn ăn được mà? Nào."
"Em, em sẽ tự mình ăn... Em sẽ nghỉ ngơi đàng hoàng!!!"
Để nhấn mạnh điều này, Rishe gập cuốn sách đang để trên đùi lại. Mặc dù nhớ ra mình quên đánh dấu trang sách, nhưng trong tình huống này cũng không còn cách nào khác.
(Dù sao đi nữa, điện hạ đã cầm bánh quy trên tay rồi...)
Theo như Rishe biết, Arnold không mấy quan tâm đến ăn uống, bất kể món gì được phục vụ, anh đều không phản ứng và cho vào miệng.
Tuy nhiên, dựa trên quan sát của Rishe, dường như anh không thích đồ ngọt lắm.
(Nếu điện hạ thích, mình muốn để ngài ấy thử, nhưng mình không muốn ép ngài ấy ăn thứ mà bản thân không thích. Vì vậy, đối với chiếc bánh quy này...)
Rishe hạ quyết tâ và kéo tay áo Arnold lần nữa.
"Có chuyện gì vậy?"
"Ừm, em muốn chiếc bánh quy đó, nên..."
Sau khi hít một hơi sâu, cô ngẩng đầu nhìn Arnold.
"............"
Rồi, cẩn thận mở miệng.
"──............"
Nhìn thấy cảnh này, Arnold dường như trong một khoảnh khắc đã hít một hơi sâu.
"............?"
Rishe mở miệng, nghiêng đầu và cau mày.
Arnold khẽ thở dài.
Sau đó, anh đưa chiếc bánh quy trong tay cho cô ăn. Bánh quy vẫn ngon như trước, nhưng Arnold lại có vẻ mặt khó xử.
"......"
"Ừm... Điện hạ?"
Rishe nuốt bánh quy và ngước nhìn anh.
"…Vừa rồi, em có thể tự mình lấy và ăn mà."
"Eh…"
Arnold nói đúng. Nhận ra điều này, Rishe cảm thấy mặt mình ngày càng nóng lên.
Tại sao mình lại không thắc mắc gì nhỉ? Nghĩ vậy, cô rút ra một kết luận.
"Ừm..."
"?"
Để che giấu sự xấu hổ, cô cầm lấy tách trà và cúi đầu.
"Từ giờ trở đi, em nhất định sẽ nghỉ ngơi đều đặn."
"…"
Cô nói đầy quyết tâm, vội vàng nhấp một ngụm trà đen đã bắt đầu nguội nhưng vẫn ngon.
30 Bình luận
Tôi luôn vui vẻ đọc RupuNana.
Nghe nói Rishe rất giỏi về may vá, nhưng cô ấy có đang tái chế những chiếc váy mang từ nhà đến không?
Tôi có hình dung rằng hoàng tộc (những người có địa vị cao) không bao giờ mặc lại cùng một bộ quần áo, nhưng Rishe cũng không có hình ảnh sẽ đưa chiếc váy đó cho ai khác sau khi mặc một lần.
Chuyện này có phải là công việc của các hầu gái không nhỉ?
Tôi sẽ tiếp tục ủng hộ từ bây giờ.
A: Rishe thực ra là kiểu người không hay động tay vào những việc tiết kiệm! (Nhưng cô ấy rất trân trọng đồ vật.)
Cô ấy là kiểu người nhiệt tình trong việc mua những thứ tốt và giúp thúc đẩy kinh tế, nhưng không tiêu xài hoang phí, không muốn dùng tiền của người khác, và luôn tìm cách kiếm thu nhập một cách chắc chắn. Cô ấy sẽ mặc lại cùng một chiếc váy nhiều lần!
A: Nếu nói chính xác, hiện tại Oliver không có mẫu phụ nữ mà anh ấy thích. Anh ấy thường chỉ "giao lưu" với những người phụ nữ mà sau một thời gian ngắn thân thiết cũng không có rắc rối gì.
Vì vậy, anh ấy chọn những phụ nữ trưởng thành, có kinh nghiệm và quen với những mối quan hệ như vậy.
Arnold: "... Ar."
Rishe: "Ar."
Arnold: "Nol."
Rishe: "Nol."
Arnold: "D."
Rishe: "d!"
Arnold: "......"
Arnold: "... 'Arnold'."
Rishe: 🙌 "Awnowd!!"
Rishe: "......😖"
Arnold: "......" (xoa đầu bé nè...)
Oliver: "Rishe-sama nhỏ bé, không biết bao nhiêu tuổi nhỉ?"
Arnold: "Sao không thử hỏi cô ấy xem. Rishe, em bao nhiêu tuổi?"
Rishe: "Tuổi ạ?"
Arnold: "Em mấy tuổi rồi?"
Rishe: 💡 "Em biết! Để em đếm...!"
✌️
Rishe: "Ba tuổi!" (Tự hào)
Arnold: "Nhưng em giơ có 2 ngón tay thôi..."
Rishe: "Munyaa... Hôm nay là sinh nhật của Rishe-chan."
Arnold: "Ừ, đúng vậy. Giờ đi ngủ thôi."
Rishe: "Em đã thành chị lớn rồi... vì hôm nay là sinh nhật."
Arnold: "Vậy sao."
Rishe: "À này... đợi em chút..."
✌️
Rishe: "Chị lớn ba tuổi..." 😴
Arnold: "Chẳng khác gì so với lời tự nhận từ hôm qua."
Ma cà rồng Arnold: "Vậy à." (Vẻ mặt vô cảm.)
Rishe: "Fufu, cảm ơn anh vì đã chịu chiều theo ý thích của em. Lát nữa cho em chụp vài tấm ảnh nhé!"
Rishe: "Giờ thì... Nói đến Halloween ở thời đại này và đất nước này, có lẽ truyền thống không thể thiếu là..."
Rishe: "Anh sẽ cho em kẹo chứ? Hay là em được phép ghẹo đây?"
Arnold: "…………"
Rishe: (Năm kia anh ấy vẫn còn có vẻ xa lạ, nhưng năm ngoái đã chịu cho mình kẹo rồi mà.)
Rishe: (Fufu. Không ngờ "Arnold điện hạ" lại chịu hòa nhập vào các lễ hội thế này, thật sự làm mình vui lắm.)
Rishe: (Chắc năm nay anh ấy cũng chuẩn bị sẵn kẹo rồi nhỉ...)
Arnold: "…………"
Arnold: "...Em thích cái nào hơn?"
Rishe: "Ể?"
Arnold: "Kẹo hay là 'ghẹo'… chẳng phải em chỉ được chọn một trong hai sao?"
Arnold: "――Vậy em thích cái nào hơn?"
Rishe: "..................!?!?"
10… Rishe và Arnold (không bao giờ say.)
9… Theodore.
5… Tully (uống rất vui nhưng cũng bị say rượu nặng.)
3… Michelle (say cười.)
2… Kyle (nhanh chóng cảm thấy buồn nôn.)
1… Dietrich.
0... Oliver (không uống nhưng chỉ cần ở gần người đang uống cũng trở nên lâng lâng.)
~Chuyện sau đó~
Rishe: (Đúng như mình nghĩ. Chỉ khi viết tên của chính mình, ngài ấy mới tỏ ra không thích như vậy.)
Arnold: "Gì vậy?"
Rishe: "Không có gì."🙂
Bởi vì thứ gì đó mà lẽ ra phải ở đó khi đang ngủ đã biến mất, nên Arnold mới tỉnh dậy.
Anh ấy đã phải dỗ dành Rishe khi cô ấy mè nheo, và ngăn cô ấy, người có tư thế ngủ xấu, cứ lăn dần về phía anh ấy...
(Rishe có thói quen ôm chặt thứ gì đó để cảm thấy an tâm khi ngủ.)
(Ví dụ như cô ấy đã cướp thanh kiếm của Arnold trên xe ngựa và ôm nó để ngủ.)
◆Bánh: Thích tất cả các loại bánh.
◆Hoa: Thích tất cả các loại hoa (nếu phải chọn một loại thì sẽ là hoa hướng dương.)
◆Rượu: Thích tất cả các loại rượu (không bị say.)
◆Kẹo: Thích tất cả các loại kẹo
◆Động vật: Thích tất cả các loại động vật (nếu phải chọn một loài thì sẽ là mèo.)
◆Nấu ăn: Thích tất cả các loại nấu ăn.
◆Người: Hoàng tử Arnold.