Thoát Kiếp Số Mệnh
Veris Nguyen (Veris Hinata) Juchin (JCO)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 1

Chương 3: Nỗi lo lắng và sự giúp đỡ

1 Bình luận - Độ dài: 3,956 từ - Cập nhật:

   Ngày thứ tư.  

  Saphir vẫn cảm thấy phiền lòng về buổi sự kiện diễn ra vào ngày mai. Cô chẳng muốn tham gia cái lễ hội đó. Thế nhưng mà người giáo viên đáng kính của cô lại yêu cầu “tất cả học sinh phải tham gia, nếu không sẽ bị trừ điểm ý thức!” làm cô cứ ngỡ như rằng đó là một lời ép buộc một cách bắt buộc khiến cô khó chịu. Nhưng làm sao cho vừa... Đó không hẳn là cái chính khiến cô phiền lòng. Cái chính là tên Đăng cứ đưa mắt liếc trộm cô từ phía đối diện chỗ cô ngồi làm cô khó chịu vì ánh mắt có phần biến thái ấy. 

   Hắn mặc một chiếc quần bò jean xanh xám rách đầu gối, ngồi trên mặt bàn học và chống một gối lên trông thật trẻ trâu làm sao. Tóc hắn màu trắng xám được cắt tỉa theo kiểu rất ‘phố’ và vuốt keo làm cho phần mái dựng đứng lên. Xung quanh chỗ hắn ngồi là đám ‘đàn em’ cũng na ná một phong cách, tay thì cầm thuốc lá điện tử, miệng nhả khói ra vẻ, thốt nên những lời chửi thề với âm lượng cao để thu hút sự chú ý từ những người xung quanh, trông  giống như là khỉ núi.  

   Thấy Saphir tiếp nhận và dường như phản ứng với ánh nhìn của bản thân, hắn tỏ ra vui sướng, không ngừng cười to hơn, đám bạn hắn cũng để ý tới điều đó và bắt đầu hùa theo như quân vỡ trận, làm thanh âm trong lớp bị lấn át hoàn toàn bởi tiếng cười ngoác mồm cùng câu “vợ Ngọc nhìn mày kìa!”, “cưới nhau luôn đê...” 

   Thật là làm xấu hình ảnh bản thân trong mắt người khác. 

   Saphir chẳng thèm để ý tới. Cô thẳng thừng rời khỏi chỗ ngồi và bước ra khỏi lớp học trong khi tiếng hò hét vẫn hùa theo sau lưng cô cho tới khi bóng dáng cô khuất khỏi tầm mắt của đám “khỉ” ấy mới chịu ngưng. 

   Tiến dọc hành lang trường, cô nghe thấy những âm thanh thấp thoáng từ các học sinh trong khối, có vẻ họ đang vô cùng hào hứng với sự kiện ngày mai, một phần vì họ sẽ được vui chơi, ăn uống và dành thời gian cho nhau, phần còn lại đơn giản là họ không cần phải học. Thoát khỏi sự ồn ào náo nhiệt quanh hành lang, Saphir tiến đến khu vườn sân sau của ngôi trường, nơi mà cô cho rằng vốn vô cùng yên tĩnh để suy nghĩ. Cô tìm một cái ghế gỗ dài, khuất người qua lại và ngồi xuống. 

   Saphir ngồi đấy mà suy nghĩ. Cô đặt nhiều câu hỏi về kẻ thích mình và làm sao để thoát khỏi hắn ta. 

   Đúng! Vấn đề rằng làm sao để cô có thể thoát khỏi sự theo đuổi của hắn khi bây giờ hẳn lại chỉ nhắm đến cô. Nếu hỏi cô rằng cô có khó chịu và ghê tởm hắn không thì đó sẽ là một câu hỏi thừa thãi. 

   Thể nào đến cuối cùng, hắn cũng sẽ rủ cô đi nhảy với hắn hoặc những yêu cầu đại loại thế mà cô ắt hẳn sẽ từ chối, nhưng nào hắn lại chịu thua dễ dàng như thế? Không xin được thì ăn vạ, không ăn vạ được thì đe dọa, không đe dọa được thì hắn sẽ nghĩ đến những trò bẩn thỉu hơn. 

   Nghĩ tới đây, cô chợt nhớ đến lễ hội mùa đông năm ngoái khi hắn cùng đám anh em của mình đã chặn xe cô khi cô trở về nhà một mình sau buổi lễ. Chẳng có chút tôn trọng gì, hắn gầm lên, đòi hỏi những điều vô lý mà dường mang hàm ý đó là lệnh và rằng cô bắt buộc phải nghe, đám đàn em xung quanh cũng chẳng vừa, đưa ra những ý kiến đần độn nhằm tâng bốc tên đó lên và trách móc cô về một điều cô chẳng làm hoặc không phải làm. 

   Rõ ràng đó là một sự ép buộc. Khi mà lý lẽ đã chẳng còn tác dụng, cũng là lúc mà bạo lực lên ngôi. Cô nhớ như in, lúc đấy mà chị gái cô chẳng vô tình xuất hiện cùng người bạn của chị ấy thì chẳng biết chúng sẽ làm gì cô nữa, phải gọi là quá may mắn.  

   Saphir nghĩ, cô cũng đã đọc chẳng ít các vụ án được gây nên bởi trẻ vị thành niên và rằng số lượng tội phạm đang dần trẻ hóa đang thành một ngòi chuông báo động. Biết là thế nên hiện tại, để phòng thân, cô đã theo học võ cổ truyền cùng boxing trên câu lạc bộ trường và bên ngoài. 

   Tới giờ cô đã đạt được đai xanh một vạch đỏ võ cổ truyền và thi đấu giải cấp quận môn boxing. Nghĩ qua chút thành tích đạt được, cô đã tự tin mình có thể bảo vệ được bản thân nếu như có chuyện tương tự như vậy diễn ra, chỉ có một điều cô sợ và lo lắng đó là không ngờ sẽ gặp phải thằng liều.  

“Á á á á!” 

   Cắt ngang dòng suy nghĩ của Saphir. Cô đứng dậy theo phản ứng tự nhiên, cố gắng lần tìm theo hướng âm thanh phát ra, đó là một tiếng hét từ nữ giới. Tiến đến nơi phát ra âm thanh ấy, cô nhận ra nó phát từ nhà vệ sinh nữ đã cũ của trường. 

   Cảnh giác, cô tiến vào sâu hơn một cách cẩn trọng, sàn nhà khá ướt và bóng loáng, thuận lợi cho cô kiểm tra bóng người phản chiếu xuống sàn nhà vệ sinh để cô biết trong tất thảy các căn phòng, chỉ duy nhất căn số tám có bóng người. 

   Nghe kĩ hơn, cô nhận thấy có tiếng của con trai xen kẽ tiếng rên rỉ như bị bắt ép của một người con gái, tiếp đến là tiếng hét “Cứu tôi...” 

   Tuy nhiên trước khi có thể nói nhiều hơn, nó đã đột ngột dừng lại. Tất cả là đủ để Saphir hành động. 

   Saphir vận sức, cô dùng chân đá bật cánh cửa vốn đã cài chốt từ trước ra. Cảnh tượng trước mắt đúng như cô dự tính. Một thanh niên tuổi mười lăm hoặc mười sáu tuổi, chỉ xoay quanh học sinh lớp 10 hoặc 11 mà thôi đang bịt miệng một nữ sinh tầm tuổi đó. 

   Hắn ta quanh sang nhìn Saphir đầy ngỡ ngàng, bất ngờ vì có kẻ không mời mà đến như cô. Hắn mặc một chiếc quần đen đã cởi xuống đến hông, chiếc áo đồng phục xộc xệch, đôi mắt vừa hiện lên sự biến thái tột cùng và sự tức giận vì bị phá đám, mái tóc cắt tỉa theo kiểu mà cô chẳng thể miêu tả được, chỉ biết nó được nhuộm màu đỏ chót như máu làm nổi bật cả con người tên biến thái. 

   Hắn buông thả người con gái mà hắn vừa cưỡng ép, cô gái ấy trông vô cùng sợ hãi, nước mắt lưng tròng và dần chảy dài ra hai má, cô gái òa khóc cầu xin sự giúp đỡ. Đúng lúc đó, tên thanh niên biến thái quát lớn. 

“Im mồm ngay! Mày muốn chết à?” 

   Sau đó hắn vung tay tính đấm thì bị ngăn lại. 

   Saphir thực sự tức giận rồi, cô lôi cổ tên biến thái ra khỏi buồng vệ sinh, đẩy mạnh làm hắn ngã sõng soài ra đất và không quên tặng cho hắn một cú đấm vào mắt - sau đó cô lôi cổ hắn dậy, chẳng vừa, hắn quơ chân hòng đạp cô ra thì cô tóm được chân hắn.  

   Thuận đà lấn tới, Saphir hai tay cầm chân tên khốn ném hắn đập cả cơ thể vào một buồng vệ sinh khác trước khi giã vào mặt và người hắn vô số các cú đấm, đủ để hắn nằm yên chịu trận chẳng thể chống trả.  

   Sau khi xác nhận rằng tên dâm ô ấy đã co quắp trong run sợ, hoàn toàn bị động thì Saphir mới dừng lại. Cô quay lại buồng vệ sinh ban nãy, cô nữ sinh vẫn ở đó, nỗi sợ hãi cực độ và sự lo lắng hiện rõ trên gương mặt và ánh mắt khiến Saphir cũng nhói lòng. 

   Đó là một cô bé lớp 10, tên là Thiệu Vi. Cô bé có mái tóc ngắn màu đen đến ngang vai đã rối bù, khuôn mặt đeo một cặp kính đen và một bên tròng kính có vẻ như đã gãy trước khi cô tới được đây, khuôn mặt lấm lem nước mắt và mồ hôi cùng bộ váy áo xộc xệch, thậm chí là một vài cúc áo trên chiếc áo sơ mi trắng đã bị tháo ra theo trình tự từ ngực xuống. 

  Một ý nghĩ trong đầu Saphir hiện ra. 

“Nếu lúc đó mình tới trễ hoặc không ai ở quanh đó kể cả mình thì cô gái chắc hẳn sẽ bị xâm hại từ tên khốn ấy.” 

   Saphir dìu cô nữ sinh dậy, đột nhiên cô bé ấy ôm chầm lấy cô, không ngừng òa khóc và lặp đi lặp lại  

“Chị ơi! Em sợ lắm, em sợ lắm oa oa... hu hu.’ 

   Saphir lại một lần nữa nhói lòng, cảnh tượng vừa xảy ra giống hệt như năm xưa cô đã gặp phải trên con đường vắng ấy, nếu như cũng không phải do may mắn mà chị cô xuất hiện thì chắc cô chẳng thiết sống nữa mất. Saphir ôm lấy cô bé và an ủi. 

“Ổn rồi, chị hạ hắn rồi, em đừng khóc nữa ha?” 

   Sau đó cô đưa người nữ sinh ra khỏi nhà vệ sinh nữ. Vừa tiến ra bên ngoài, cũng thật tình cờ khi vùa có một nhóm học sinh đi ngang qua, chứng kiến cả hai người làm họ bối rối, họ tiến lại gần và hỏi thăm cô bé, đồng thời hỏi Saphir những gì vừa xảy ra. 

   Saphir nhanh chóng tường thuật lại mọi thứ và khi cô nhận ra rằng mình đã bỏ sót một thứ, cô vội vã quay trở lại buồng vệ sinh mà cô đã đánh cho tên khốn đó nắm co cụp lại thì ôi trời, thủ phạm đã bỏ trốn. 

   Có lẽ hắn đã lẻn đi mất khi cô đang xao nhãng. Sau khi xác nhận với nhóm học sinh kia, họ đã đưa cô bé tới phòng y tế trường, đồng thời trình bày sự việc lên hội đồng quản trị nhà trường. Sau khi mọi chuyện đã được trình bày xong thông qua một bản tường trình thì cùng lúc ấy, tiếng reo chuông kết thúc giờ nghỉ giải lao đã vang lên và Saphir được phép cáo lui. 

   Saphir nhanh chóng quay trở lại lớp học. Vừa mở cửa lớp thì một hình bóng quen thuộc đã nhảy bổ vào người làm cô loạng choạng và ngã xuống, đó là Stelia. Chưa kịp để Saphir có thể nói một câu gì thì Stelia đã mở lời trước, cô ấy thốt lên. 

“Cậu có sao không? Có bị thương không? Tên khốn ấy có làm gì cả cậu không? Tớ đã biết hết mọi sự rồi. Trời ơi! Thằng khốn ấy!” 

   Đối mặt với hàng loạt câu hỏi dồn dập từ phía Stelia, Saphir chỉ mỉm cười. Cô đặt tay lên đầu bạn mình vuốt ve. Cô nói. 

“Không, tớ không bị làm sao cả, thôi nào! Đừng lo lắng quá, tớ ổn mà.” 

“Thật chứ?” 

“Thật!” 

“Ơn chúa, cậu không sao là tốt rồi.” 

“Ừ.” 

“Cậu ổn chứ...Saphir?” 

   Trong khi Saphir vẫn đang ôm bạn mình thì một giọng nói trầm vọng tới. Cô ngẩng mặt lên theo phản xạ tự nhiên, hướng về phía giọng nói phát ra. Đó là giọng của một nam sinh và nó rất rất quen. 

“A! Là cậu, tớ ổn, cảm ơn vì lời hỏi thăm.” 

“Thế thì tốt rồi.” 

“Mà tiện thể, cậu có thể đỡ bạn gái mình dậy được không, cô ấy cứ bám chặt vào tớ như mèo con vậy.” 

“À ừ, xin lỗi vì Stelia nhé. Cậu biết đấy, khi cậu ấy mới biết tin về cậu, cậu ấy đã đứng ngồi không yên và còn định lôi tớ đi kiếm cậu và cái thằng biến thái ấy cơ... Nhưng mà mọi chuyện có vẻ ổn thỏa rồi nhỉ?” 

   Anh bạn này là bạn trai của Stelia, là nam sinh đồng khóa, tên là Nam nhưng tên thường gọi bởi Stelia là Ju (dù Saphir cũng không biết vì sao Stelia lại gọi như vậy). Cậu ấy là một chàng trai khá cao khoảng hơn một mét tám bảy, có vóc dáng của một vận động viên thể thao. Được nhiều cô gái ngay cả chính Saphir cũng nhận xét là lịch sự, ga lăng... Thực ra thì Nam không học ở lớp Saphir, cậu ấy học ở lớp khác cách lớp cô ba dãy lớp học và cậu ấy chỉ nán lại ở lớp cô một lúc vì Stelia. 

   Sau khi tách được Stelia khỏi người thì Nam cũng chào tạm biệt mà rời đi. Để lại Stelia lắp bắp “Ju, Ju...” 

   Thật đáng yêu. 

“Saphir này, cậu muốn đi đâu hay làm gì không?” 

   Stelia hỏi. 

“Chắc là về nhà ngủ chứ làm gì bây giờ nữa?” 

   Saphir thẳng thắn trả lời. 

“Vậy à... Nghe chán chết.” 

“Ừ, chứ còn gì nữa đâu mà làm.” 

“Cậu có thể đi xem phim này, đi mua sắm này, đi ăn này, đi chơi này... Rất nhiều thứ!” 

   Saphir đứng nhìn Stelia một hồi. Cô lặng lẽ đưa tay vào cặp, rút ra một cái điện thoại rồi cô nói “Mở tài khoản ngân hàng ra” để chiếc máy y lệnh mà làm theo. Màn hình chiếc máy hiện ra số dư tài khoản còn 0 đồng và để cho Stelia hiểu, cô chạm tay vào màn hình rồi làm động tác như kiểu đang rút ra, giờ thì màn hình số dư tài khoản của cô đã hiện trên trình chiếu 3D có thể thao tác được. 

“Giờ cậu hiểu rồi chứ?” 

“Vậy à... Tớ hiểu rồi. Nhưng còn tiền mặt?” 

   Saphir ngắt lời cô bằng cách trưng ra một cái ví tiền màu xanh in hình cá voi đã trống rỗng. 

"Ồ! Buồn!" 

   Đáp lại Saphir là một tiếng thở dài tỏ rõ sự thất vọng, qua đó cũng có thể nhận biết rằng Stelia muốn đi đâu và làm gì đó cùng Saphir, cơ mà nó là không thể, vấn đề tiền bạc đã cản bước mọi thứ. Bỗng Stelia nảy ra ý tưởng, cô nói. 

 “Vậy sao không thử hỏi cha của cậu xem sao?” 

“Ý tưởng tồi... Nhưng cũng đáng để thử đấy.” 

   Saphir dường như không đồng ý nhưng cô cũng cảm thấy đó là ý hay. Cô nhấc chiếc điện thoại ban nãy lên, cô gọi cho cha.... Một tiếng bíp, hai tiếng bíp, ba tiếng bíp cùng tiếng nhạc nền chạy.... Điện thoại ngưng lại với chữ “thuê bao”. 

“Vô dụng thật!” 

   Saphir thốt lên. 

“Chắc cha tớ bận việc rồi, chẳng nghe máy bây giờ được đâu.” 

“Buồn thật, thế là chiều không được đi mua sắm hay làm gì với nhau rồi...” 

"Ừ, đành vậy thôi, để khi khác cũng được mà!” 

“Cậu nói đúng.” 

"..." 

“Tớ...!” 

   Trước khi Saphir kịp nói gì thêm thì nó đã bị ngắt quãng giữa chừng bởi cô cảm thấy có sự tiếp xúc da thịt bất chợt tới từ bàn tay của cô làm cô giật mình rụt tay lại. Saphir quay mặt ra đằng sau thì cô lại gặp kẻ mình chẳng muốn gặp, đó là tên Đăng. Saphir nén sự khó chịu, cô nhíu mày, khoanh tay như bà tướng, gằn giọng nói. 

“Tôi đã cho cậu chạm vào người mình chưa nhỉ?” 

“Gì căng thẳng vậy?” 

“... Cậu muốn gì?” 

   Nghe tới đây, khuôn mặt của tên Đăng chợt hiện lên một nụ cười. 

“Tôi muốn cậu và tôi, cùng nhau, đêm mai, hẹn hò cùng tôi đi!” 

“Hả? Sao tôi lại phải đi với cậu?” 

“Thôi nào cô gái, em chẳng chịu mở lòng với tôi gì cả!” 

“Cái! Cẩn thận cách xưng hô của cậu!” 

“Vậy à? Nếu anh cứ tiếp tục thì em sẽ làm gì tôi nào? Khóa môi tôi à? Haha” 

   Hắn bỗng cười hô hố như một con khỉ. 

“Tránh xa tôi ra, tên cặn bã.” 

“A! Ôi tim tôi đau quá trời...” 

“Rầm!” 

“Cái gì, này! Ưm!” 

   Không kịp phản ứng, tên Đăng đã nắm lấy cổ tay của Saphir và đẩy sát cô vào tường, hắn bịt mồm cô lại. Để lộ ra cái thú tính thật quá lộ liễu. 

“Này! Saphir! Bỏ cậu ấy ra thằng..." 

   Stelia hét lên thì đã bị đám đàn em của tên cặn bã bịt miệng lại, bọn chúng lấy khuỷu tay khống chế cô làm cô đau đớn, vùng vẫy nhưng vô dụng. 

   Hiện tại trong lớp chỉ có hai người họ cùng đám khốn nạn. Nhìn thấy bạn của mình gặp nguy, Saphir tức giận. Cô dùng đầu gúc húc vào bụng tên Đăng để hắn thả mình ra, sau đó cô đạp hắn ngã dúi dụi xuống sàn nhà lớp học. 

   Tiếp đến Saphir quay sang hướng đám đàn em, cô trừng mắt, đằng đằng sát khí vớ lấy cặp mình và táng thẳng vào mặt một tên, sau đấy cô tung nắm đấm vào mặt tên còn lại làm hắn chảy máu mũi, cuối cùng cô giựt tay từng tên khỏi người Stelia và thủ thế. 

“Mấy thằng khốn cặn bã, tao chưa bao giờ muốn đi theo mày hay bất kì thằng nào trong đám chúng mày. Chúng mày dám động vào tao và bạn của tao, chẳng lẽ chúng mày không còn não để mà nhận ra vấn đề chúng mày vừa tạo ra à?” 

“Vậy thì đã sao, tao cứ thích làm thế đấy? Mày làm gì được tao nào?” 

“Tao chẳng cần biết tao có thể làm gì được mày nhưng chắc chắn là tao sẽ khiến mày nhận đủ những gì mày đã gây ra cho Stelia!” 

“Hài hước đấy, vậy mày sẽ làm gì” 

“Chỉ khi tụi mày ra tay trước thôi, cứ thử lên là sẽ biết.” 

“Im mồm đi! Xem đây!” 

   Tên Đăng cùng đám đàn em lao đến. Saphir thét lên. 

“Tìm người giúp đi Stelia.” 

   Sau đó cô liền tung một cước vào mặt một tên - rồi cô tung ra hàng loạt cú đấm vào tên Đăng khiến hắn phải co rụm trong thế phòng thủ. 

   Thấy nhắm vào mặt không được, Saphir tung củ trỏ làm hai cánh tay hắn không còn giữ được mình, tạo cơ hội cho Saphir đấm thẳng một cú vào mặt hắn khiến hắn ứa máu. 

   Tên đàn em còn lại nhảy lên, hắn ngoạc mồm to như con cá ngão, hét toáng tên tiếng Việt của cô rồi tung nắm đấm nhưng đã bị cô chặn lại - xong cô thúc một cú vào bụng làm tên đó ôm bụng rên rỉ mà gục xuống. 

   Đúng lúc ấy thì Stelia đã quay trở lại, đi cùng cô ngoài bạn trai ra còn có một chàng trai khác. Họ đến để giúp đỡ nhưng có vẻ chẳng cần nữa rồi, mình tay Saphir đã xử lí hết đám du côn. Cơ mà trước khi Saphir có thể rời đi, tên Đăng vẫn ngoan cố ngồi dậy, hắn hét lên. 

“Mày, chuyện này chưa xong đâu! Mày nhớ mặt tao đấy!” 

“Mặt của mày xấu như khuyển ai thèm nhớ?” 

“Mày.... Mà mấy thằng kia, đến đây làm gì?” 

“À... Bọn tôi nhận được lời cầu cứu thì đến thôi. Mà hình như đàn em của cậu có động tay động chân với người yêu tôi ấy nhỉ?” 

   Nam nói với vẻ mặt bình tĩnh nhưng tay của cậu đã nắm chặt, sẵn sàng tung nắm đấm bất kì lúc nào nếu cần thiết. 

“Bọn tao thích thế đấy thì làm sao?” 

“Chậc! Một đám giặc cỏ” 

   Saphir thốt lên một câu nhận xét. Sau đó cô quay người tiến về phía cửa ra vào. Thế nhưng tên Đăng, hắn lại nói lên một câu làm cô khựng lại. 

“Thằng còn lại là người yêu của mày à? Nói mau!” 

“...” 

   Saphir không trả lời, cô ngậm ngừng. 

“À! Hay nó là người yêu của mày? Vậy là hóa ra bấy lâu nay mày không thèm để ý tới tao là vì vậy, con khốn! Nói cho tao, đấy có phải sự thật không!” 

“Nói!” 

"Phải, cậu ấy là người yêu của tôi, có vấn đề gì không nếu tôi yêu ai đấy?” 

   Saphir thốt nên một câu trả lời làm tất cả những người ở đấy sốc, nhất là bạn của cô, anh chàng mới xuất hiện kia và tên Đăng. 

“Mày... Được lắm!” 

   Đăng nghiến răng, hắn gầm lên mà lao về phía cậu chàng kia. 

“Tao sẽ giết mày! Tao sẽ giết mày, thằng khốn!” 

   Nhưng trước khi hắn có thể tiến xa hơn, Nam đã giữ được hắn lại trên đà lao đến, với sự cường tráng và khỏe mạnh nhờ luyện tập thể thao thường xuyên nên Nam đã có thể dễ dàng vật tên Đăng xuống đất và khóa cứng hắn khiến hắn rên rỉ đau đớn, hắn giãy dụa như con đuông dừa mà chửi rủa. Lúc này, Saphir cuối cùng cũng tiến đến gần tên Đăng, cô buông lời nói mà đối với tên Đăng như ngàn dao cứa vào tim. 

“Tôi, không và sẽ không bao giờ là người yêu của cậu, tôi ghét cậu đến tận xương tận tủy, đến từng tế bào và chân răng kẽ tóc, tránh xa tôi ra.” 

   Tên Đăng trừng to mắt, hắn không dám tin vào lời nói của Saphir, hắn tức giận vùng dậy khỏi sự trói buộc, tức tối chửi rủa trong khi rời khỏi lớp học cùng đám đàn em. Có vẻ như hắn đã bị lăng nhục đến tột cùng rồi. 

   Saphir nhìn theo thái độ của hắn, cô đưa tay lên trán mà thở dài, cô xin lỗi bạn bè mình về vấn đề của cô đã khiến họ liên lụy nhưng dường như họ chẳng quan tâm. 

   Nam bày tỏ sự tức giận của mình trong khi ôm Stelia. Cậu chàng kia cũng thế, cậu bày tỏ sự bất bình của mình với tên Đăng và khuyên Saphir nên lảng mặt hắn đi. 

   Saphir ghi nhớ nhưng cô không quên xin lỗi cậu chàng kia vì đã nhận vơ cậu là người yêu và cô không quên cảnh báo rằng tên Đăng sẽ không bỏ qua cho cậu, trái lại với suy nghĩ của Saphir, cậu chàng kia chỉ cười, cậu nói không cần lo cho cậu và bắt đầu giới thiệu bản thân, cậu tên là Quốc Kiệt. 

   Saphir ghi nhớ và rồi cô tính rời đi. Nhưng trước khi đi, cô không quên nhờ cậy sự giúp đỡ của Kiệt và chàng trai đồng ý giúp đỡ cô cho một kế hoạch mới. Dù cho nỗi lo lắng có đang dần len lỏi vào tâm trí của Saphir, tuy mạnh mẽ song cô cũng mong đến một sự giúp đỡ và người có thể giúp được cô, người ấy đã xuất hiện rồi. 

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Mỗi chapter mỗi kiểu viết nhỉ
Xem thêm