Bậc Thầy Chế Tạo Ma Thuật
Akigitsune Miyuki Ruria
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 8

Chương 37: Thành Phố Biên Giới

9 Bình luận - Độ dài: 1,511 từ - Cập nhật:

Dịch Giả: Tsumimoto

Chỉnh Sửa: Hito, Ass2008

BOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOM

======================================

Thành phố Toskoshia nằm sát biên giới Đế quốc Shouro đến nỗi phải gọi là thành phố biên giới trong Vương quốc Celuroa để phân biệt.

Ngoài ra cũng bởi dù cho Đế quốc Shouro có mối quan hệ tốt với Vương quốc Celuroa trong khoảng thời gian dài, nhưng lối vào duy nhất lại là thành phố biên giới, Toskoshia.

Phía bắc tính từ thành phố Toskoshia là nơi an tọa của dãy núi nhưng phía nam lại là một hồ nước lớn ngăn cách hai quốc gia.

Và dù cho cả hai quốc gia ấy đều sở hữu vùng đất rộng lớn nhưng dân số lại thấp và khoảng cách giữa nền văn hóa của họ cũng lớn, khiến họ không thấy hào hứng với việc trao đổi văn hóa giữa các quốc gia.

“Ừm, người ta nói hoàng đế đời trước không làm thế và mang lại đôi chút thay đổi thôi”

Reinhardt đang giải thích cho Jin trong khi họ đang trên đường đến Toskoshia.

“Thật tiếc khi tôi thực sự không thể tiết lộ nhiều thông tin về những chuyện giữa hai quốc gia, tại tôi là nhà ngoại giao mà”

“Oi, hai người, Toskoshia trong tầm mắt rồi kìa”

Matheus đang ở ngoài xe gọi họ.

“Ohh, thật tuyệt”

Bởi Toskoshia là thành phố biên giới, nên pháo đài để phòng thủ vùng biên giới đã được điều chỉnh. Nhưng Toskoshia giống pháo đài thôi chứ không phải là pháo đài thật đâu.

Pháo đài cách thành phố 1km. Nơi đó được xây bằng đá thường và dường như bạn có thể thấy pháo đài khác cách đó khá xa.

Nhưng Toskoshia có hơi khác. Trông như thể nó là Uluru của Úc với kích thước nhỏ hơn, ở giữa nhô lên, hai bên dẹp.

“Tôi hiểu rồi. Chẳng có gì lạ khi nơi đây trở nên nổi tiếng”

Jin cũng thấy ấn tượng.

Họ giảm tốc và dừng xe tại chỗ đậu.

Dáng vẻ hùng vĩ của Toskoshia thậm chí còn hơn nữa khi họ xuống xe.

Jin nhặt một hòn đá trên nền đất và xác nhận nó cùng loại đá được dùng để xây dựng thành phố.

“Sa thạch à. Hình như từ lâu về trước nơi đây là đáy biển”

“Cái gì? Jin, anh vừa nói gì thế?”

“Eh? Chỉ là có lẽ từ lâu về trước nơi đây là đáy biển thôi”

“Sao anh mới nhìn qua lại có thể nói thế?”

Reinhardt có phần phấn khích.

“Sao à? Ừm, đây là sa thạch. Một loại đá cấu thành từ cát chất đống dưới biển. Tôi ngạc nhiên lắm khi thấy nó tồn tại ở vùng đất này”

Nói đoạn, Jin chỉ về phía thành phố.

“Thấy mẫu sọc ngang kia không? Có quá nhiều bằng chứng luôn đấy”

Jin giải thích đơn giản. Chi tiết của những loại đá sẽ không như nhau. Ví dụ, những viên nằm dưới sẽ cứng hơn chút so với những viên nằm trên.

Cát trôi theo dòng chảy của sông.

“Tôi hiểu rồi. Đây cũng là 'khoa học' à?”

“Ừ, địa lý”

Đúng lúc đó, Matheus đang im lặng lắng nghe đã mở miệng.

“Jin-dono!”

Giọng anh lớn đến nỗi không chỉ Jin mà cả Reinhardt cũng giật mình.

“Tuyệt ghê! Lời giải thích của Jin-dono đã giải đáp thắc mắc mà tôi có trong nhiều năm trời! Khoa học à? Thật là một bộ môn vi diệu!”

“...Matheus?”

Đó là lần đầu Reinhardt thấy Matheus quá phấn khích.

“...À không có gì, xin lỗi. Reinhardt, xin lỗi vì đã phấn khích quá”

Matheus bình tĩnh lại và xin lỗi.

“Dù có lẽ anh không biết chuyện này, nhưng lúc nhỏ Matheus rất muốn trở thành học giả đấy. Nhớ cái hồi chúng ta ở bờ hồ Tosmo không? Cậu thấy vỏ sò hóa thành đá. Và kể từ khi đó, cậu chẳng thể nào tránh được việc muốn biết sao nó lại thành ra như thế. Nhưng những người xung quanh chẳng nghĩ về nó chút nào cả”

Tosmo là cái hồ lớn nằm cạnh nhà Matheus với Reinhardt.

“Vài người nói rằng nó thành như thế là bởi ma thuật và vài người nói rằng vỏ sò đó có hình dạng như một hòn đá thôi. Nhưng tôi nghĩ chẳng có cái nào đúng hết”

“Anh đang nói về sự hóa thạch của vỏ sò à?”

Jin chen ngang.

“Sự hóa thạch...? Ý là đúng thực vỏ sò hóa thành đá với ma thuật sao”

“Không, không phải thế. Vậy thì sẽ thật kỳ lạ nếu thứ bên trong vỏ sò cũng không còn, phải không? Viên đá anh tìm được không có gì bên trong nhỉ?”

“Đ-Đúng vậy. Từ những gì tôi thấy, bên trong vỏ sò là một viên đá”

Jin gật đầu.

“Có lẽ hầu như thứ bên trong đều mềm nên chúng sẽ được chuyển hóa trong một khoảng thời gian nhiều năm”

“Năm à. Khoảng ngàn năm ư?”

“Không, triệu năm. Cũng có thể là 100 triệu năm”

Nghe thế đến cả Reinhardt còn thấy ngạc nhiên.

“Nh-Nhiều thế sao?”

Nói to điều đó ra, Matheus thấy ngạc nhiên trước lời mình nói. Vậy nên khi nhớ lại vị trí của mình, anh đứng thẳng lưng lại, hằng giọng và nói.

“Ahem, tôi muốn nghe nhiều hơn nữa nhưng trước tiên hãy đến quán trọ đã. Cấp dưới của tôi đã xong xuôi phần thủ tục rồi nên chúng ta có thể vào thành phố ngay”

Nói đoạn, anh bước lên trước và hướng về phía cổng vào thành phố.

Jin và Reinhardt (cả Reiko và quản gia Reinhardt với hầu nữ nữa) theo sau anh ta.

Vào khoảnh khắc ấy.

“Hỡi vị quý tộc! Làm ơn, em có một yêu cầu!”

Cùng với tiếng nói ấy, một người đã đến và quỳ xuống đất.

(Woah, dogeza cũng tồn tại ở nơi đây sao)

Trong khi Jin đang có suy nghĩ lạc đề như thế thì Reinhardt, người mà từ 'quý tộc' hướng đến, đã thấy hoang mang.

“Cậu là công dân của Đế quốc Shouro sao?”

Tục lệ 'dogeza' không tồn tại ở Vương quốc Celuroa, Vương quốc Egelia, Vương quốc Cline, Vương quốc Frantz hay Vương quốc Elias. Mà chỉ tồn tại ở Đế quốc Shouro.

“V-Vâng. Em là Barou còn đây là Belle”

Cậu trai tự xưng là Barou trông như khoảng 14 đến 15 tuổi. Belle, bé gái bên cạnh, cũng có vẻ bằng tuổi.

“Belle và em vốn đang làm việc dưới quyền của một vị quý tộc tại Bololon nhưng mấy ngày trước, vị quý tộc đó đã bị cắt chức và chúng em mất việc luôn”

Jin bắt đầu căn tai lên nghe. Có lẽ là một phần công cuộc cải cách giới điều hành Vương quốc Celuroa đã được quyết định thực hiện khi mọi thứ đã được xác định là có liên quan đến Thống Nhất Quân.

Nhưng kết quả là có người bị mất việc. Chắc cần phải để Hoài Niệm giải quyết đàng hoàng vấn đề này.

Tuy nhiên, chuyện trước mắt là hai người này.

“Em là quản gia học việc còn Belle là hầu nữ học việc. Nên bọn em có thể làm hầu hết công việc! Làm ơn, hãy mang chúng em cùng về Đế quốc với ạ!”

“Hmmm....”

Reinhardt lộ vẻ bối rối.

“Mấy đứa không có giấy thông hành, phải không?”

Câu đó giống xác nhận hơn là câu hỏi.

“...Dạ...”

“Đúng như anh nghĩ. Và mấy đứa nghĩ sẽ qua cổng được với tư cách là hầu cận của quý tộc à”

“N-Nhưng! Belle và em xuất thân từ Đế quốc Shouro mà, không có lầm đâu! Bọn em cũng có nhà ở nơi đó!”

Barou đang cố níu họ lại với vẻ mặt tuyệt vọng. Nhưng Reinhardt vẫn điềm tĩnh.

“Nhà em ở đâu?”

“Magirutsu ạ”

“Hmm, thành phố nằm cạnh Kuraimhilde à”

“K-Không! Không phải! Đó là thành phố phía bắc Monto cơ!”

Nghe thế. Reinhardt cười toe toét. Hình như vừa nãy là câu hỏi mẹo.

“Anh hiểu rồi. Sau cùng, người đời đã nói 'Daheim ist daheim' mà” (Tiếng Đức = there's no place like home = không đâu bằng nhà mình)

Trong một khoảnh khắc, Jin chẳng hiểu anh ta đang nói về chuyện gì.

“Dạ, không đâu bằng nhà mình mà”

Nghe câu trả lời của Barou, anh đoán chỉ có người Đế quốc Shouro mới hiểu được thôi.

“Hmm, có vẻ như mấy em quả thực là đến từ Đế quốc Shouro. Nhưng bọn anh cũng đang vội về nhà, mấy em thấy đấy”

Reinhardt trả lời rằng có khả năng họ không thể đợi được đến khi giấy thông hành của hai người này hoàn thành.

“K-Không, làm ơn! Xin anh đấy, bọn em sẽ làm mọi thứ! Làm ơn đi mà!”

Khi Barou nói thế, Belle, người đã cúi đầu xuống suốt từ nãy đến giờ, đã ngã xuống.

Bình luận (9)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

9 Bình luận

hít hà main chuẩn bị thể hiện
Xem thêm
Lại là bé gái
Xem thêm
Thank trans edit :v
Xem thêm
Kèo gì đây
Xem thêm
Có kèo j hot ko đây?
Xem thêm
Bình luận đã bị xóa bởi love light novel