Vilas xồng xộc tiến vào phòng ngủ. Tuy không có gì không muốn người khác nhìn thấy, nhưng để người khác vào phòng mình khiến tâm trạng tôi không được thoải mái lắm.
“Không có gì cả nhỉ. Cậu cuồng đấu trường nên tôi còn tưởng cậu sẽ trang trí hàng kỷ niệm chứ.”
“So với chuyện mua chúng thì tôi muốn xem thêm một trận đấu hơn.”
Dĩ nhiên là tôi cũng muốn chúng. Trong tư cách của một người ủng hộ mọi đấu sĩ, không chỉ mấy vật kỷ niệm ở đại hội, tôi còn muốn mua cả những món hàng mà họ bán hằng ngày. Nhờ những thu nhập phụ kiểu đó, các đấu sĩ sẽ không cần phải làm thêm các công việc thừa thãi, có thể tập trung vào luyện tập và trận đấu, từ đó dẫn đến chất lượng trận đấu được gia tăng.
Tuy nhiên, số tiền tôi kiếm được chỉ đủ để xem trận chiến. Mỗi tiền ăn có thể bớt đi cũng khiến cơ thể thành ra thế này rồi…
“Ở đấu trường thì cậu tham gia cá cược cũng được mà. Với người mang sức mạnh cỡ như cậu, cho dù không chắc chắn thì cậu vẫn có thể nhìn ra đại khái ai sẽ thắng còn gì?”
“Chậc chậc, dân nghiệp dư toàn như thế cả…”
“A, cái hành vi ra vẻ của mấy tên phiền toái trong giới nè.”
“Ồn ào quá nha. Nếu đặt tiền cược thì tôi đâu thể cổ vũ hai bên một cách công bình được.”
Điều tôi mong chờ không phải thắng bại. Thứ tôi muốn xem là bản thân những cuộc chiến được lặp đi lặp lại. Cả người thắng lẫn kẻ thua đều phát huy những gì mình tích luỹ từ đầu đến giờ và mê hoặc mọi người. Tôi là người có thể cảm nhận được những khúc thánh ca nằm trong đó.
Xen lẫn tà niệm vào điều tuyệt vời như vậy chỉ để kiếm tiền cho tương lai chính là một điều vô cùng điên cuồng.
“Tôi nghĩ cậu mới là kẻ điên cuồng đấy. Nó vốn là một thú vui kiểu vậy còn gì. Dù sao thì một căn phòng không có gì cũng đỡ công dọn dẹp nên tốt thôi.”
Vilas nói vậy rồi tạo ma pháp trận trên sàn nhà cạnh giường.
Sư phụ từng dạy tôi rằng ma pháp trận là thứ thường được dùng để ổn định các ma pháp quy mô lớn hoặc khó điều khiển. Vì vậy, thông thường thì mọi người sẽ lợi dụng những vật xúc tác dễ truyền ma lực, vừa kiểm tra và đo đạc vừa thực hiện một cách cẩn thận.
Tuy nhiên, quả nhiên là Nữ Thần sáng tạo ra thế giới này. Cô ấy tạo ra ma pháp trận chỉ bằng ma lực của mình rồi in nó lên mặt sàn. Các mạo hiểm giả giỏi ma pháp cũng có thể dùng kỹ thuật này, nhưng chắc chắn họ không thể in thẳng ma pháp trận phức tạp đến như thế.
Cùng lắm thì họ chỉ có thể in những ma pháp trận đơn giản kiểu cơ chế nhằm phát động bẫy tại vị trí dụ ma vật tới thôi.
“Hay thật đấy. Không ngờ cô có thể dựng lên ma pháp trận lớn thế này chỉ trong một lần. Ma pháp Dịch Chuyển phức tạp lắm phải không? Nghe bảo là cả những Ma Đạo Sĩ giàu kinh nghiệm cũng cần vài ngày sau khi nhận nhiệm vụ để cẩn thận dựng lên chúng nữa.”
“Cậu không cần khen đâu. Tôi thất bại rồi.”
“Hả!?”
“Lâu rồi tôi mới khắc ma pháp trận nên nó bị lệch một chút. Tôi dùng căn phòng khác được không? Tại tôi muốn tập luyện khoảng hai ba lần nữa.”
“Cô định khắc ma pháp trận khắp nhà người khác à!?”
Rốt cuộc thì cô ta cào đi cả ma pháp trận lẫn sàn nhà, đến lần thứ tư mới khảm đúng ma pháp trận ấy. Mặc dù phòng ngủ bỗng dưng có chỗ cao chỗ thấp, nhưng vốn tôi cũng định dùng gì đó che giấu ma pháp trận. Hôm sau lại tìm mấy viên gạch men che bên trên vậy.
“Về cách dịch chuyển thì cậu hãy cầm chiếc nhẫn này. Chỉ cần truyền cùng ma lực vào nhẫn và ma pháp trận thì cậu sẽ bắt đầu dịch chuyển.”
“Vẫn cần xúc tác khác nhỉ.”
“Tại vì ở vài thế hệ trước, có Ma Vương từng lỡ gồng sức hắt xì trên ma pháp trận mà dịch chuyển đi.”
“À… Đúng là thường thì nó được thực hiện ở những nơi không dễ dàng bước vào như Thần Điện nhỉ.”
Cái gì cũng cần phải thử nghiệm. Tôi bước lên trên ma pháp trận rồi đồng thời truyền ma lực vào nó và chiếc nhẫn. Ngay lập tức, chiếc nhẫn và ma pháp trận xảy ra cộng hưởng, khung cảnh xung quanh liền biến đổi sang địa điểm khác chỉ trong khoảnh khắc.
Vì có giường nên dường như đây cũng là phòng ngủ, nhưng nó rộng hơn phòng tôi gấp vài lần. Nếu nhắm mắt cho qua mấy đồ vật nhìn hơi rợn người thì tôi vẫn nhận ra chúng là những món đồ rất xa hoa.
“Đây là một căn phòng trong lâu đài Ma Vương. Nói rõ hơn thì đây là phòng chờ Ma Vương nằm phía sau phòng thiết triều.”
“Phòng chờ Ma Vương.”
“Vốn dĩ thì Ma Vương sẽ được chọn ra từ các Ma Tộc, và bản thân họ cũng có cuộc sống của riêng mình. Gánh vác toàn bộ Ma Giới và sống trong lâu đài cả đời cần phải có quyết tâm không nhỏ đâu.”
“Ra là thế. Nếu theo hình thức đi làm giống như tôi thì cũng dễ chấp nhận hơn nhỉ.”
“Vả lại Ma Vương cũng có lúc muốn ở một mình. Cả chuyện cấm đi vào phòng thiết triều cũng liên quan đến sĩ khí nữa.”
Tôi còn tưởng nó giống như căn phòng làm việc dành cho nhân viên, nhưng nghĩ tới chuyện vị vua thống trị Ma Giới cũng ở căn phòng như thế này làm tôi chợt có cảm giác thân cận.
Các Ma Vương trong quá khứ có từng vừa nhìn tấm gương lớn vừa thay đổi tâm trạng không? Chắc cũng phải có một người ấy nhỉ.
Nhắc tấm gương mới nhớ, liệu bộ dạng mạo hiểm giả này của mình có ổn không ta? Với lại Vilas cũng mang bộ dạng của Nữ Thần____
“Cô cởi đồ cái quái gì hả!?”
Vilas vốn mang bộ dạng Nữ Thần bắt đầu cởi đồ ra khiến tôi giật mình mà ném áo khoác vào cô ta.
“Đau… Nói vậy chứ tôi làm sao có thể dùng bộ dạng này xuất hiện trước mặt các Ma Tộc chứ___ A, không sao đâu. Tôi vẫn mặc trang phục của Tà Thần bên dưới.”
“Có khác gì đồ lót đâu!?”
“Tính chất của nó gần giống như đồ bơi hơn đấy. Quả nhiên là khi làm Tà Thần sinh ra Ma Giới thì tôi cần phải tạo thêm cảm giác tà ác hơn chứ. Hây dà.”
Vilas vừa hô hây dà vừa lấy ra chiếc sừng không biết từ đâu ra mà đội lên đầu. Ủa? Nó gắn vào kiểu gì vậy? Ờ mà đúng là gắn thêm sừng thì trông giống Ma Tộc hơn hẳn… Ơ mà màu da tự dưng trắng bệch kìa!?
“Ủa? cô làm bằng cách nào vậy?”
“Tôi chỉ đảo ngược thuộc tính ma lực trong người thôi. Bình thường thì nó là thuộc tính Quang, nhưng nếu chuyển thành thuộc tính Ám thì sắc tố trong làn da cũng sẽ thay đổi một chút.”
“Cái gì cũng có nhỉ…”
“Cậu cũng nhanh thay đồ đi. Đi ra với bộ dạng đó là sẽ bị chém ngay đấy.”
“Hẳn rồi nhỉ, cơ mà có đồ thay á?”
Tôi phát hiện một tủ quần áo ở hướng Vilas chỉ tới. Khi mở ra thì có rất nhiều trang phục và bộ giáp tạo cảm giác là lạ. Giáp là thứ bỏ vào trong tủ quần áo hả? Không, tôi nên nói đến chuyện bên trong phớt lờ quy tắc vật lý mới phải.
“Cái này đang liên kết tới không gian khác à?”
“Đúng vậy. Trong các đời Ma Vương cũng có người rất thích chưng diện. Nếu cứ để người đó tự do may trang phục hay giáp thì sẽ không còn chỗ. Vì vậy nên mới xảy ra trường hợp đặc biệt như thế này. Tôi sẽ đặt sừng của cậu bên này nhé.”
“À ờ…”
Thoạt nhìn thì không chừng quần áo và giáp có khoảng trăm bộ mỗi loại ấy chứ? Vừa hoàn thành vai trò của Ma Vương vừa tạo nên đống này thì… Chắc người đó phải rảnh rỗi lắm. Cơ mà thế này thì tốt quá rồi.
Mà tôi nên chọn trang phục nào đây… Chỉ vì trở thành Ma Vương thì tôi cũng không muốn mang bộ dạng hầm hố quá đâu.
Phân nửa đời tôi là sống tại vùng quê ven biên giới, sống như một kẻ ẩn dật, và hiện tại đang làm một mạo hiểm giả nghèo túng. Trước hết thì kết hợp trang phục dễ hành động và bộ giáp nhẹ vậy.
Tôi tận dụng không gian khác trong tủ như phòng thay đồ rồi đi ra ngoài.
“Vừa định mặc vào là tự dưng kích thước nó thay đổi luôn…”
“Vì đó là trang phục và giáp do Ma Vương tạo ra mà. Người đó làm vậy để các Ma Vương đời sau có thể mặc đấy.”
“Đúng là thật biết ơn về khoản này, nhưng giáp Ma Vương không có gì đặc biệt à?”
“Về phần đó thì cậu có thể tuỳ chỉnh phù phép bằng đá quý và trang sức nằm trong rương châu báu bên cạnh.”
“Không sơ sót tí nào nhỉ.”
“Nhưng đối đầu Dũng Sĩ thì sơ sẩy cả đám cơ.”
“Đừng nói vậy chứ…”
Tôi cầm lên chiếc sừng từ Vilas rồi ngắm nghía một chút. Cứ gắn đại lên đầu là được à… A, dính rồi này. Cảm giác rất vững chắc cứ như mọc từ đầu vậy. Thậm chí muốn nhổ ra thì nó cũng chỉ thấy đau chứ không lấy ra được.
“Chắc không phải vật phẩm nguyền rủa gì đâu nhỉ?”
“Nếu cậu niệm thật mạnh rằng hãy rời ra thì sẽ lấy ra được đấy.”
“A, được nè.”
Vì cảm thấy mình nên che giấu khuôn mặt khi xét đến chuyện sinh hoạt tại Nhân GIới nên tôi đeo một chiếc mặt nạ tạo cảm giác giản dị. Có vẻ như mặt nạ này cũng chỉ có thể gỡ ra bằng ý chí của bản thân giống như chiếc sừng. Tôi vừa nghĩ đến sự tiện lợi của chúng vừa hoàn thành việc sửa soạn.
“Màu da có sao không?”
“Ma Tộc mang màu da cỡ vậy cũng nhiều lắm nên không sao đâu. Nếu cậu muốn thì tôi có thể thay đổi thuộc tính ma lực của cậu giống như tôi.”
“Có vẻ quay lại như cũ sẽ phiền hà nên tôi xin phép từ chối vậy…”
Dù sao cũng tồn tại nguyền rủa biến đổi thuộc tính ma lực của đối phương và khiến tình trạng cơ thể bị suy yếu, vậy thì chắc con người thay đổi tính chất ma lực xoành xoạch cũng không tốt lắm. Vừa che mặt vừa mọc sừng nên cải trang thế này chắc đủ rồi.
Cả Vilas mang khuôn mặt giống hệt mà chẳng tạo cảm giác Nữ Thần gì cả. Trên thân thể cũng đang hiện lên hoa văn và phảng phất giống như Ác Ma hoặc Mộng Ma, nhưng diện mạo vẫn rất ra dáng Tà Thần.
“Việc chuẩn bị đã xong rồi. Giờ thì tôi sẽ giải thích thêm một chút cho cậu.”
“Hửm? Ờ.”
“Lâu đài Ma Vương này nằm ở trong cùng Ma Giới, xung quanh là những lãnh địa do các Ma Tộc quản lý. Dinh thự mà các Lãnh Chúa sống đều sở hữu quyền lợi để khảm ma pháp trận có thể trực tiếp đi đến lâu đài, và nó liên kết với ma pháp trận này mà khởi động.”
“Ừm ừm.”
Tôi nhìn ma pháp trận vẫn đang duy trì hào quang, một vòng tròn lớn ở trung tâm và mười ba vòng tròn nhỏ xung quanh đang đồng loạt toả sáng. Chắc hẳn điều này thể hiện rằng nó đang liên kết với ma pháp trận tại dinh thự.
“Lần này là dịch chuyển thông thường nên tất cả Lãnh Chúa đều biết rằng chúng ta đã xuất hiện tại lâu đài này. Do đó, tất cả bọn họ có lẽ đang dịch chuyển đến lâu đài Ma Vương này rồi.”
“Tôi còn tưởng thay đồ dông dài thế này có ổn không cơ. Hoá ra làm chậm một chút để đợi các Lãnh Chúa sửa soạn cũng vừa đủ nhỉ.”
Đã hơn trăm năm kể từ trận chiến giữa Dũng Sĩ và Ma Vương đời trước. Tôi không rõ tuổi thọ trung bình của Ma Tộc là bao nhiêu, nhưng chắc không có chuyện các Lãnh Chúa vẫn giữ những gương mặt ngày xưa.
Khi ma pháp trận tại nơi ở của Lãnh Chúa mình kế thừa từ đời trước hay trước trước nữa bỗng dưng khởi động thì kiểu gì cũng có người bối rối. Thậm chí còn trường hợp đang ra ngoài nữa.
Kể cả khi giữ liên lạc để có thể đối phó khi ma pháp trận khởi động bất cứ lúc nào thì họ cũng cần phải chuẩn bị tinh thần. Có lẽ tám chuyện thêm một chút để giết thời gian thì hơn.
“Với lại khi cậu muốn nói chuyện với riêng tôi trong phòng thiết triều thì hãy dùng niệm thoại như thế này.”
“Ù ôi!?”
Vilas không cử động môi tí nào mà giọng nói lại vang vọng rõ ràng trong đầu tôi. Cái này là kiểu có thể dùng niệm thoại bằng xúc tác từ sừng trên đầu à.
Vì phối hợp chi tiết câu chuyện sẽ rất phiền phức nên tôi còn định bàn bạc trước, nhưng với dạng này thì chắc chỉ cần xác nhận đôi chút là được.
“Để xem nào, chắc là thế này nhỉ.”
“Đúng vậy. À, về cơ bản thì tôi sẽ giải thích cho họ nên cậu cứ tuỳ tiện là được.”
“Vậy cũng được hả… Dù gì thì tôi cũng sinh tại Nhân Giới đó. Kiểu gì cũng có sai lệch trong thường thức chứ?”
“Không sao đâu. Trong Ma Tộc cũng có người ẩn nấp trong Nhân Giới. Chỉ cần giới thiệu cậu là người như thế là xong thôi.”
Ra là vậy. Mặc dù thân phận nhân loại của tôi không thể bỏ qua phát ngôn ấy, nhưng đúng là tôi cũng từng nghe không ít trường hợp ma vật hoặc Ma Tộc xuất hiện tại Nhân Giới.
Thường thì mọi người hay nghĩ là chúng đến từ Ma Giới, nhưng dường như cũng có kẻ bén rễ tại Nhân Giới mà sinh hoạt từ đầu. Vậy thì chuyện bản thân không rõ tình thế Ma Giới cũng không khiến đối phương nghi ngờ.
“Chỉ cần nhận thức sự khác biệt giữa Ma Tộc và ma vật là đủ rồi.”
“Chuyện đó thì không sao.”
Ma vật là tên gọi chung của sinh vật tại Ma Giới, Ma Tộc là những cá thể đạt được trí tuệ và bản ngã trong số đó.
Con người sinh ra như nhân loại, trưởng thành và chết đi như nhân loại. Tuy nhiên, Ma Tộc sinh ra như ma vật, và chỉ những cá thể mạnh mẽ mới tiến hoá mà trở thành Ma Tộc.
Kẻ trở thành Ma Tộc sẽ chi phối chủng tộc thấp hơn, tạo nên quân đoàn, xây dựng hang ổ rồi cấu trúc nên cộng đồng của riêng mình… Nói chung là kiểu như vậy.
Xét theo tiêu chuẩn của con người thì kẻ nói được tiếng người là Ma Tộc, ngoài ra thì đều được nhận thức là ma vật.
“Đại khái thì đúng như vậy. Bổ sung thêm là khi thuộc gia tộc có thực lực thì trẻ con cũng được sinh ra trong thân phận Ma Tộc và sở hữu tố chất cao ngay từ đầu. Dĩ nhiên là vẫn có trường hợp ngoại lệ.”
“Nghe có vẻ nhiều gia đình sẽ gặp tình cảnh phức tạp nhỉ.”
Với Ma Tộc từ ma vật trèo lên thì con mình sinh ra đã mang tố chất Ma Tộc từ đầu là điều đáng mừng. Ngược lại, trẻ con được sinh ra như ma vật trong gia đình Ma Tộc sở hữu thực lực lại có khả năng bị dán nhãn là kẻ hạ đẳng.
Nếu huyết thống cùng tài năng được bồi đắp theo năm tháng là điều cần thiết để giúp con cháu sinh ra như một Ma Tộc thì chắc hẳn Lãnh Chúa ở các nơi sẽ có lòng tự tôn rất cao về huyết thống của mình.
“Giờ thì đi thôi nào. Tôi sẽ hỗ trợ nên cậu hãy tuỳ tiện tạo bầu không khí đi nhé.”
“Tạo không khí kiểu gì chứ.”
Vilas phớt lờ tôi mà mở cánh cửa. Ngay lập tức, một vài ma lực khác nhau từ căn phòng phía trước tràn đến đây.
Người ít nhiều được trui rèn đều có thể nhận ra đây là những ma lực hạng nhất được mài giũa ở trình độ cao. Và chúng đang trộn lẫn với nhau mà lấp đầy cả căn phòng.
Trong tầm mắt là một thứ giống như ngọc toạ. Phía sau ngọc toạ ấy có một con đường nhỏ dẫn đến phòng chờ Ma Vương. Trông giống như sân khấu kịch thật nhỉ.
Khi tôi cùng Vilas bước đến bên ngọc toạ thì vô số ý thức lập tức hướng đến đây.
Chính diện ngọc toạ đang có mười hai Ma Tộc đang quỳ gối.
Werewolf mặc giáp trông như một khối sắt, Dragonewt mang bộ vảy hấp dẫn cùng chiếc sừng như ngọn lửa rực cháy. [note58355]
Có Vampire mang bộ dáng chả khác gì Ma Vương, cũng có kẻ trông như Succubus vô cùng quyến rũ. [note58356]
Tôi không biết có phải là vì Ma Tộc tiến hoá hay không. Mặc dù họ mang bộ dạng gần giống như hình người, nhưng dường như mỗi người đều sở hữu nhân tử khác nhau.
“Đúng là vậy. Ma Tộc phái sinh từ bốn tộc mang nhân tử của bốn thuộc tính Hoả, Thuỷ, Phong, Thổ, sau đó lại đạt được nhân tử khác và trở thành hình dáng hiện tại.”
“Kiểu như nhân tử Ám à?”
“Không. Ma lực của thuộc tính Ám chỉ gây tác động lên tiến hoá đến từ nhân tử của các ma vật. Bởi vì Quang hoặc Ám thuần tuý sẽ không tạo ra ảnh hưởng tốt lên sinh vật.”
Đúng là tôi chưa từng nghe nói kẻ nào chỉ mang thuộc tính Quang hoặc Ám. Kể cả các Thiên Sứ được cho là sứ giả của Nữ Thần cũng sở hữu thuộc tính Quang và bốn thuộc tính. Tôi nhớ là vị cha xứ trong Giáo Hội từng nói vậy.
Chính vì vậy nên khi thấy Vilas sở hữu thuộc tính Ám thuần khiết, những kẻ ở đây mới tin chắc cô ấy là Tà Thần mà phủ phục tại đây.
Đúng vậy, họ đang phủ phục trước Vilas, đối với tôi thì thậm chí còn có ý thức mang ác ý nữa.
“Ngẩng mặt lên đi.”
“Không phải giọng điệu hơi khác à?”
“Ma Tộc thường có khuynh hướng xem trọng bầu không khí lắm.”
Lãnh Chúa của các tộc ngẩng mặt lên sau lời của Vilas. Chưa từng luyện tập mà ai cũng hành động giống hệt nhau trông tráng lệ thật.
“Mặc dù đã rất lâu, nhưng mọi người đều đã tề tựu đông đủ nhỉ.”
“Không phải bị trống một chỗ à?”
Tôi có hơi tò mò một chút, hình như trong kia có vị trí hơi trống ra thì phải. Trên sàn còn có quả cầu thuỷ tinh gì nữa kìa.
“Đó là vị trí của Lãnh Chúa chủng tộc có tên là Kị Nhãn. Chủng tộc ấy chỉ tồn tại cũng gây ảnh hưởng xấu cho chủng tộc khác nên họ được đặc cách cho phép đối thoại thông qua quả cầu thuỷ tinh.” [note58357]
“Có cả loại như vậy à.”
Theo tên gọi thì có lẽ đây là chủng tộc mang Ma Nhãn rồi. Tôi nghe rằng có loại Ma Nhãn chỉ cần nhìn vào cũng sẽ bị nguyền rủa. Cho dù là Lãnh Chúa cũng không có nghĩa mọi người đều mang khả năng chống chịu Ma Nhãn.
Tuy rằng Nhân Giới cũng có các chủng tộc khác biệt, nhưng Ma Giới lại có khác biệt còn sâu hơn một tầng. Chẳng hạn như cái tên giống như côn trùng khổng lồ đi bằng hai chân kia. Miệng trông cũng là loại côn trùng nên không biết sẽ nói chuyện thế nào đây.
“Được rồi. Ai là người sẽ bẩm tấu vào hôm nay?”
“Đó là tôi, hỡi Nữ Thần Sáng Thế của chúng tôi, Watequa-sama.”
“Nói chuyện bình thường hả trời.”
“Đừng có tsukkomi với tôi.” [note58358]
Tôi còn tưởng là dù nói được thì đối phương cũng chỉ là ma vật bắt chước tiếng người hoặc là kiểu goblin thiếu khả năng dùng từ, nhưng không ngờ cách nói chuyện lại vô cùng trôi chảy. Khoan đã, Watequa là Nữ Thần?
“Về Sáng Thế Ký thì nội dung đều giống nhau, nhưng người tạo ra Ma Giới là tôi trong thân phận Watequa. Trong mắt kẻ ở Ma Giới thì Watequa mới là Nữ Thần Sáng Thế.”
“Ra là vậy. Theo góc nhìn của Ma Giới thì Vilas là vị thần của thế giới cũ nhỉ.”
“Đúng vậy. Ở Ma Giới thì nó được gọi là Cựu Thần Vilas.”
Ma Giới được sinh ra từ Nhân Giới tràn ngập thuộc tính Quang, còn Ma Tộc lại được sinh ra từ Ma Giới. Theo góc nhìn của họ thì con người là nhân loại cũ, Vilas cũng bị xem là Cựu Thần khước từ thế giới mới.
Nhân Giới và Ma Giới. Tôi đã nghĩ xem liệu hai bên có con đường hoà bình gì đó không, nhưng sự khác biệt trong nhận thức này sẽ là con rãnh khó có thể khoả lấp đối với cả hai bên.
“Ta có cần giải thích tại sao bản thân lại tập trung các ngươi tại đây không?”
“____ Không kẻ nào ở đây mà không nhận ra ý nghĩa của điều này. Tuy nhiên, Watequa-sama, nếu không có lời nói chứa đựng chân ý của ngài thì chúng tôi khó có thể đưa ra quyết định trong bất cứ chuyện gì.”
“Vậy sao, thế thì ta sẽ nói nên lời của mình. Ta đã chọn ra Ma Vương đời kế. Tên của kẻ đó là___”
“Cô không định nói tên thật của tôi đâu nhỉ?”
“… Ơ, không được à?”
“Dĩ nhiên là không được rồi!? Cho dù là mạo hiểm giả dừng ở bậc Đồng thì tôi vẫn phải che giấu mình là nhân loại chứ!?”
“Ể… Vậy thì cậu cứ tuỳ tiện xưng tên đi.”
Tôi bắt đầu hối hận vì bàn bạc quá qua loa. Tên họ… Trước hết thì cứ nói tên thôi đã.
“___ Là Karquas.”
“Gần như là tên thật còn gì.”
“Ầm ĩ quá đấy. Tự dưng bảo nghĩ ra cái tên khác thì sao có thể tìm được cái tên hẳn hoi nào chứ!”
Niệm thoại này có thể thần giao cách cảm nhanh hơn so với trực tiếp nói bằng miệng nên vô cùng tiện lợi. Tuy cảm giác khẩn trương chẳng còn lại gì, nhưng chắc cái đó còn tuỳ vào người dùng nữa.
Mà bỏ chuyện đó qua một bên. Ngay khi tôi xưng tên thì những ánh mắt như châm chích đồng loạt đổ dồn về phía này. Trông chúng hàm chứa những suy nghĩ như đánh giá, nhưng tôi hầu như không cảm nhận chút hảo ý nào cả.
“… Watequa-sama. Tôi xin phép được đặt câu hỏi dù biết mình thất lễ. Tuy rằng kẻ đó có sừng, nhưng ma lực chảy xuôi trong người cùng mùi thân thể rõ ràng là thuộc về loài người.”
“A, quên mất cậu còn mùi nhân loại.”
“Ù ôi.”
Đây không phải chuyện nhận thức hay thường thức nữa rồi. Mấy tên này đều là những Lãnh Chúa thống trị các vùng đất trong Ma Giới. Hiển nhiên là họ sẽ dễ dàng khám phá ra tính chất ma lực của tôi.
Còn chuyện có thể phân biệt cả mùi hương thì… Tôi còn nghĩ đó là trò mà Werewolf bên kia sẽ làm, nhưng không ngờ lại bị một con trùng chỉ ra. Ờ mà côn trùng cũng là sinh vật lần theo mùi hương thật.
“Mà khoản giải thích về cậu thì tôi sẽ nói cho qua chuyện cho.”
“Nhờ cô đấy…”
“Karquas là một Mộng Ma, Incubus.”
“Ê ê!”
“… Ồ, là Incubus sao.”
Khi tên côn trùng xoay cả đầu sang ngang thì Succubus cực kỳ quyến rũ nhẹ lắc đầu.
E rằng cô ta là kiểu quen biết rộng rãi ở phương diện này nên tên đó mới kiểm tra xem đối phương có biết đến người được Watequa tiến cử làm Ma Vương hay không.
“Các ngươi không biết cũng phải. Gã đàn ông này được sinh ra tại Nhân Giới, là [Kẻ bị ruồng bỏ] lớn lên tại Nhân Giới.”
“Là cái quái gì vậy?”
“Về cơ bản thì các Lãnh Chúa sẽ quản lý thông tin về Ma Tộc trong Ma Giới, nhưng họ không thể nắm rõ dấu vết của các Ma Tộc sang sinh sống tại Nhân Giới. Những Ma Tộc rời khỏi ảnh hưởng của các Lãnh Chúa mà sống được gọi là những kẻ bị ruồng bỏ.”
“Kẻ bị ruồng bỏ ư… Nhưng mùi và ma lực kia____”
“Sau khi hấp thu tinh khí nhân loại và hoà nhập xã hội loài người, Kaquars bắt đầu sở hữu ma lực mang tính chất không khác biệt gì so với con người. Cho dù là mũi thú, mắt Tinh Linh hay lòng người cũng không thể nhìn ra được gì.”
Ừ thì bản thân là người nên dĩ nhiên là trông giống nhân loại rồi. Bối cảnh không tệ, nhưng mà tại sao lại là Incubus chứ? Tôi nghĩ giới thiệu kiểu Ác Ma hay gì đó sẽ tốt hơn nhiều cơ.
“Ra là thế… Có vẻ kẻ này sở hữu tính chất rất thú vị. Tuy nhiên, tôi mạn phép cho rằng quyết định của ngài có vấn đề.”
“Ồ. Hệt như ngươi muốn hỏi rằng tại sao ta lại không tuyển chọn từ những Lãnh Chúa các ngươi nhỉ?”
“… Vâng. Cho dù nằm trong chủng tộc nào, chúng tôi đều được ngài ban cho những tài năng thiên bẩm mà trước nay chưa từng có tiền lệ. Vì thế, chúng tôi không bị mờ mắt bởi lòng tham như quá khứ, cố gắng im lặng và chờ đến ngày này để không lãng phí sức mạnh như báu vật được ngài ban tặng.”
Lý do không xảy ra các cuộc tranh chấp nhỏ nhặt để quyết định hơn kém trong quân đội Ma Vương là đây à. Chủng tộc nào cũng sinh ra tráng sĩ mạnh nhất trong lịch sử nên họ tin rằng kỳ tích ấy tồn tại ẩn ý nào đó.
Và người có thể tạo nên kỳ tích đó không phải ai khác ngoài vị thần của Ma Giới, Watequa. Chắc hẳn họ có nhận thức chung rằng so với chuyện lãng phí sức mạnh mà vị thần của mình ban tặng một cách bình đẳng, việc bình tĩnh chuẩn bị và chờ đợi mệnh lệnh của Ma Vương sẽ tốt hơn nhiều.
Ờ thì nếu các thiên tài đều đồng loạt được sinh ra thì họ cho rằng một trong số đó được chọn làm Ma Vương cũng là điều hiển nhiên.
“Thực tế thì điều đó lại đến từ những ngẫu nhiên và kỳ tích hợp lại với nhau.”
“Giờ làm sao đây? Khuôn mặt mọi người đều lộ vẻ không chấp nhận được kìa.”
“Hừm…”
Vilas híp mắt lại một chút rồi liếc nhìn tên côn trùng lẫn đám người khác. Ờ thì chuyện này chắc cũng nằm trong suy tính của Vilas rồi, giờ phải xem cô ấy dàn xếp mọi chuyện ra sao.
“… Tôi dùng hết kế sách rồi.”
“Ê ê!? Có mỗi một kế mà cô nói như nhiều lắm vậy!?”
“Đây là cách nói của tôi thôi? Cái này gọi là kế sách có giá trị rất lớn đó.”
Nữ Thần này thật sự nghĩ chỉ cần xem tôi như Incubus là xong à… Khoan, dù sao cô ta cũng là người được những kẻ ở đây thờ phụng nên cũng không phải không được.
Tuy nhiên, lần này lại có quá nhiều điểm khiến họ không phục. Không giải thích rõ ràng mà cố thông qua sẽ vô cùng khó.
Tiếp tục giao cho Nữ Thần tuỳ hứng không có kế hoạch này cũng bất an nên tôi sẽ cố gắng xoay sở vậy.
“Nhắc đến chuyện chất hơn lượng thì ít nhất phải đưa ra thành quả nữa… Mà kệ đi, cứ tuỳ tiện gói gọn câu chuyện là được phải không?”
“Cậu làm được à? Với Nữ Thần như tôi thì cậu có vẻ chuẩn bị không đủ đấy.”
“Không cần đợi tới cấp độ Nữ Thần thì cũng thiếu rồi. Trước hết thì cô cứ tuỳ tiện mở miệng đi.”
“…?”
Ngay thời điểm Vilas nghe theo mà định mở miệng thì tôi lập tức đưa tay ngăn lại. Mấy chuyện như thế này cũng cần khả năng diễn xuất không ít.
Tuy rằng không tới mức phục tùng tuyệt đối, nhưng tất cả Lãnh Chúa ở đây ít nhiều đều tỏ kính ý với Nữ Thần Watequa. Hành vi ngăn lời Watequa mà tiến ra trước sẽ tạo nên ấn tượng mạnh cho dù tốt hay xấu.
Mặc dù trong tình huống này thì điều đó chỉ khiến ấn tượng xấu càng trở nên tệ hại hơn, nhưng như thế mới phải. Xuất phát từ điểm trừ mới tiêu tốn nhiều thời gian hơn.
“Vừa dò xét cảm xúc của Watequa vừa muốn dẫn đến kết quả mình mong muốn sẽ tốn quá nhiều thời gian. Tôi sẽ khiến mọi chuyện trở nên đơn giản hơn.”
“Ngươi…!”
Bắt đầu từ tên côn trùng, một vài người bắt đầu tức giận và thậm chí còn nổi lên sát ý vì tôi gọi trống không là Watequa. Quả nhiên là sát ý hạng nhất cũng được mài luyện rất rõ rệt, cảm giác chúng châm chích cơ thể thật dễ chịu.
“Đừng sôi sục như vậy. Watequa độc đoán chọn tôi làm Ma Vương hẳn là điều mà ai ở đây cũng cảm thấy khó chịu. Tuy nhiên, hãy an tâm đi. Tôi đồng ý chuyện này, nhưng bản thân vẫn chưa hoàn thành thủ tục chính thức.”
“…!?”
“Đây là chuyện rất hiển nhiên. Liệu có ai ở đây sẽ giơ tay chúc phúc rằng chính tôi mới phù hợp làm Ma Vương? Nếu có thì giơ tay lên đi, tôi khuyến khích người đó hãy nghỉ ngơi một thời gian vì sự điên cuồng đó đến từ lao lực hằng ngày đấy. Làm gì có ai phải không? Ở đây đều là những người ưu tú nhất trong các đời Lãnh Chúa. Không ai lại rẻ rúng đến mức giao toàn bộ mọi thứ cho một kẻ không biết mọc từ đâu ra cả.”
Hùng biện về những lý luận chính đáng đầy hiển nhiên sẽ hoàn toàn vô nghĩa. Chỉ cần gián tiếp khiến họ nhận thức tôi là một kẻ hiểu chuyện, là kẻ mà nếu họ thuận tay đẩy thuyền thì tôi sẽ hành động giống như bản thân nghĩ là đủ.
“Tuy nhiên, chuyện tôi được Watequa chọn làm kẻ phù hợp với chức vị Ma Vương cũng là sự thật. Các người chắc hẳn không thể nào phớt lờ quyết định của Nữ Thần Sáng Thế chỉ bằng phán đoán của mình phải không? Vì thế, tôi đã nói chuyện với Watequa và đặt ra một kỳ hạn thử thách.”
“Kỳ hạn thử thách…?”
“Đúng vậy. Đó là kỳ hạn mà tôi sẽ thống lĩnh Ma Giới này trong thân phận Ma Vương tạm quyền và xem xét liệu lựa chọn của Watequa có phải đúng đắn hay không. Người quyết định không phải tôi lẫn Watequa, mà chính là những người phụ trách mười ba lãnh địa như các vị.”
Nếu như mọi chuyện tiến triển thuận lợi và tôi được công nhận là Ma Vương tại đây thì Ma Giới đã chuẩn bị vẹn toàn sẽ lập tức tổng tấn công Nhân Giới.
Trong trường hợp cố trì hoãn trạng thái ấy thì kiểu gì cũng sẽ bị lộ tẩy. Vậy thì chỉ cần tạo ra tình huống cần một khoảng thời gian cho đến khi họ thừa nhận tôi làm Ma Vương là đủ.
Cho dù không được công nhận thì tôi vẫn có thể lãng phí thời gian trong kỳ hạn thử thách.
Nếu được công nhận thì tôi lại có thể tìm kiếm kế sách để câu giờ trong thân phận của một vị Ma Vương được tín nhiệm.
“… Kỳ hạn ấy dài bao lâu?”
“Các người cứ tự quyết định. Hãy thoải mái trong phạm vi khiến Watequa đẹp mặt là được.”
Khi nói vậy trước Watequa thì chắc hẳn bọn phẫn nộ vì tôi gọi trống không sẽ không thiết lập kỳ hạn ngắn ngủi một cách cực đoan. Ít nhất thì họ sẽ đặt ra một thời gian thích hợp cho kỳ hạn thử thách, cùng lắm là thêm đôi chút cản trở mà thôi.
“Sau khi vượt qua kỳ hạn các người quyết định, trong trường hợp cho rằng tôi không phù hợp làm Ma Vương thì cứ tự mình ra mặt. Tôi sẽ đối đầu từng kẻ một theo thứ tự. Nếu đánh bại tôi thì tôi sẽ nhường lại vị trí ứng cử viên cho Ma Vương đời kế theo hình thức tiến cử. Watequa cũng đã chấp nhận tất cả những điều này.”
“Tôi mới nghe lần đầu đấy.”
Đương nhiên rồi, đây là những điều tôi mới nghĩ ra thôi mà.
“____ Đặt ra kỳ hạn thử thách nhằm xem xét năng lực mà cuối cùng lại dùng thực lực để cướp đoạt chức vị ư?”
“Các người muốn giao chiếc ghế Ma Vương cho kẻ thua kém một Incubus không biết từ đâu ra à?”
“… Đúng là một câu hỏi không cần thiết thật.”
Tạo ra tiền lệ là điều có ý nghĩa. Lý do là nếu tôi bị cướp đi chức vị Ma Vương như vậy thì sẽ tồn tại khả năng người kế tiếp cũng sẽ tranh giành chức vị Ma Vương mới. Tranh giành vị trí Ma Vương sau khi được Watequa đáp ứng cũng là thành quả quá đủ để ngáng chân Ma Giới rồi.
Cơ mà nếu lỡ cả bọn đồng loạt bầu chọn ra đại biểu thì chịu luôn. Tới lúc đó lại phải tìm cách khác nữa.
“Đúng rồi. À mà tuy rằng đây là kỳ hạn thử thách của tôi, nhưng đồng thời đó cũng là kỳ hạn tôi xem xét các người. Những kẻ phản pháo thừa thãi vì tôi là Ma Vương tạm quyền và ngáng chân mọi người thì đừng hòng nghĩ vị trí của mình sẽ còn.”
“… Không cần phải nói.”
“Không cần phải niềm nở làm chi. Các người cứ hoàn thành trách nhiệm của mình là đủ.”
Dù sao thì cũng không tốt nếu toàn bộ Lãnh Chúa đình công rồi đổ cho tôi tội làm loạn kỷ cương. Phải cảnh báo tối thiểu mới được.
“Được rồi, sẵn dịp các Lãnh Chúa tập trung lại thì phải thể hiện tư cách để được Watequa lựa chọn chứ nhỉ.”
Tôi khẽ liếc một vòng, giả vờ cười như hứng thú rồi nhẹ giơ tay lên.
“Người nào tự tin rằng mình ưu tú trong võ nghệ thuần tuý và Cường Hoá Ma Lực thì bước ra trước xem. Hãy so tài một trận nhẹ nhàng nào. Không được phép sử dụng sức mạnh đặc biệt nào bao gồm ma pháp, đây chỉ là một trò chơi mà thôi. Nếu như người đó thắng thì tôi sẽ tuyển chọn người đó làm tướng trong kỳ hạn thử thách. Nhân tiện thì nếu giết được tôi thì cứ nhận lấy vị trí ứng cử viên Ma Vương đời kế.”
“Ể~…”
Bầu không khí chợt thay đổi một chút. Các Lãnh Chúa tưởng chừng mọi chuyện đã đâu vào đấy và bắt đầu nghĩ đến chuyện sau này thì bỗng dưng lại xuất hiện cơ hội để nắm giữ vị trí ứng cử viên Ma Vương.
Với những kẻ tự phụ rằng mình có khả năng được chọn làm Ma Vương thì đây là chuyện không thể nào bỏ qua.
“Ta sẽ làm đối thủ của ngươi.”
Kẻ vừa khiến mặt đất rung chuyển vừa bước ra trước là Werewolf mặc giáp mà tôi chỉ có thể mô tả bằng từ khối sắt. Đó là một trong những người vừa toả ra sát ý lúc nãy.
Nhìn bộ lông bạc trông suôn mượt ấy làm tôi muốn vuốt ve chúng, chỉ là đây không phải tình huống có thể nói như vậy.
“Quyết định rất nhanh chóng.”
“Tên của ta là___”
“Không cần. Khi tôi muốn nhớ thì sẽ hỏi. Cứ ngậm miệng lại cho đến lúc đó đi.”
“____ Được thôi. Ta sẽ nương tay để ngươi chỉ có thể mở miệng mình.”
Ồ ồ, giọng nói đang trầm hẳn đi. Quả nhiên là bị khiêu khích bởi Incubus thì tác dụng vô cùng vượt trội.
“Chiến ở đây cũng không sao, nhưng mà… Watequa, lâu đài này có chỗ nào phù hợp để so tài không?”
“____ Ở tầng dưới có không gian dành cho quyết đấu. Hãy cho ta xem một trận đấu tận hứng đi nào.”
“Giọng điệu kiểu Tà Thần nghe hợp đấy.”
“Còn cậu cũng ra dáng Ma Vương thật. Cơ mà có sao không đấy? Đối phương thuộc tộc Nanh Thú có sở trường cận chiến đó.”
“Cứ xem đi.”
So với chuyện dùng ma pháp hoặc mấy Đặc Tính khó hiểu thì một kẻ mạnh mẽ đơn thuần sẽ khoẻ hơn nhiều. Trong một trận đấu đơn giản, chỉ cần không bị áp đảo một chiều quá mức thì tôi sẽ không bị đối phương được đà giết chết đâu. Chắc vậy.
“Lại còn chắc vậy…”
11 Bình luận
Ê, tôi nghi nghi cái vị "Sư phụ" trọng miệng main rồi nha...