“Ừm…” Hứa Tĩnh yên lòng.
“Ngồi xuống nghe chị nói một chút. Có chuyện này chỉ có thể kể với em. Chứ nói chuyện với mẹ, chẳng khác nào đàn gảy tai trâu, bà ấy không hiểu gì hết.” Vương Ninh có vẻ thấy không thoải mái, nên thay đổi tư thế, vô tình nhìn túi mua hàng trên tay Hứa Tĩnh, cô ngại ngần. “Mấy cái này là thế nào vậy?” Cô đảo mắt, phát hiện em họ đang xách theo vài cái túi. Chắc không phải mua đồ an ủi đâu ha?
Lúc này, Hứa Tĩnh mới nhận ra nãy giờ mình cứ ngây ngốc cầm túi lớn túi nhỏ vẫn chưa chịu để xuống. Thế là vội vàng cất vào góc phòng rồi giải thích. “Hôm nay công ty phát thưởng cuối năm nên em đi mua sắm. Sau đó nhận được điện thoại của mẹ, không kịp về nhà mà chạy vội đến đây, do đó đồ đạc chỉ có thể mang theo bên mình thôi.”
“Độc thân tốt thật. Lúc trước, vì sao chị lại thoả hiệp chứ?” Vương Ninh vừa ngưỡng mộ, vừa buồn phiền.
Hứa Tĩnh ngoan ngoãn im bặt, yên lặng nghe Vương Ninh tâm sự.
“Chị đã từng nghĩ đến việc ly hôn càng sớm càng tốt mà chẳng cần bận tâm. Ở cùng một nhà với mẹ chồng và em chồng mãi cũng không tốt lành gì. Nhưng sau khi nghiêm túc cân nhắc, chị quyết định kiên nhẫn thêm một khoảng thời gian. Không phải chị không muốn bỏ chồng, mà chị lo cho đứa nhỏ.”
“Trước mắt, chị phải đi làm lại một thời gian, để công ty mua vài tháng bảo hiểm xã hội, như vậy chị mới được bảo hiểm thai sản với bảo hiểm y tế chi trả chứ. Kế đến, nếu ly hôn thì sau này chắc chắn chị sẽ phải một mình nuôi con, do đó, công việc nhẹ nhàng lương thấp hiện tại cũng không thích hợp nữa, chị cần phải tìm một công việc khác.”
“Cuối cùng, điều quan trọng nhất là chị không yên tâm đưa con cho mẹ chăm. Lý tưởng nhất chính là tìm được một việc trả lương cao, ông chủ thì tốt bụng, có thể cho chị mang theo con đến chỗ làm.”
“Nước mình có loại việc làm này à?” Hứa Tĩnh nghi ngờ. Cô thực lòng cảm thấy yêu cầu tìm việc của chị họ còn cao hơn cả thu nhập hàng tháng của mình.
“Cảm ơn ông trời là chị đã tìm được rồi.” Vương Ninh lộ ra một tia may mắn, còn có chút kích động.
“Em có nhớ lúc trước chị từng nói mình đi bán hàng không? Lúc đó có một nữ đồng nghiệp vào làm cùng thời điểm với chị, quan hệ giữa cả hai cũng tốt lắm. Vì chị bị mẹ ép đổi việc, nên trước khi nghỉ, chị đã giao hết thông tin khách hàng cho cô ấy, dù sao thì thông tin khách hàng cũng đâu có lấy đi được, nên coi như làm ơn thôi. Sau đó, cả hai chẳng liên lạc gì với nhau hết. Cách đây không lâu, chị tình cờ gặp lại cô ấy ở ngoài đường. Khi đó, chị mới biết, cô ấy làm nhân viên kinh doanh được vài năm đã tiết kiệm đủ vốn, giờ đã tự mình làm chủ rồi, mở hẳn một xưởng may gia công luôn.”
“Cô ấy thực sự cảm ơn chị vì đã giao hết tài liệu trong tay mình, còn nói nó giúp cô ấy nhiều lắm. Cô ấy tin tưởng phẩm chất của chị, nên mong rằng sau khi sinh con, chị có thể đến giúp việc mua bán. Cô ấy còn nói công ty có ký túc xá cho nhân việc, cần thì cứ ở. Tiền lương trước thuế là ba ngàn tệ, mua đủ ba thứ bảo hiểm, về sau có thể tăng lương. Mặt khác, chị còn được phép đem con theo, miễn là không ảnh hướng đến công việc.”
“Mọi chuyện cứ như mơ vậy. Rốt cuộc chị đã tin ông trời còn nhân từ, chừa cho chị một đường sống.”
“Cũng tốt.” Hứa Tĩnh vui mừng thay cho chị họ. “Hiện tại chí ít đã có đường lui.”
“Em biết gì không? Chén canh mà mẹ chồng đưa chị uống, nghe bảo là để giúp sinh con trai.” Vương Ninh tắt hẳn ý cười, nhìn lên trần nhà, khẽ khàng nói. Lòng nay đã nguội lạnh, cô hoàn toàn chẳng tha thiết gì.
Hứa Tĩnh bị sốc, không thể tin nổi. “Nếu em nhớ không lầm, thì trong sách sinh học đã ghi rõ, đứa bé là nam hay nữ vốn đã quyết định ngay từ lúc mang thai rồi. Nhiễm sắc thể XX là nữ, nhiễm sắc thể XY là nam. Bà ta tưởng chén canh là dung dịch chỉnh sửa, có thể thay đổi chữ cái trong nhiễm sắc thể hả trời?!”
“Bà ấy lấy gì biết kiến thức sinh học chứ? Chỉ vì thiếu hiểu biết mà ai nói gì cũng tin. Người ta nói có công thức nấu canh để sinh con trai thì bà ấy liền không ngại khó ngại khổ mà tìm cho đủ nguyên liệu rồi nấu canh, ép chị uống.” Vương Ninh thì thào.
“Chị nhập viện trong tình trạng đau bụng, khó chịu. Chắc họ nghĩ chị chẳng hay biết gì đâu. Lúc bác sĩ cho chị làm xét nghiệm, mẹ chồng chủ động đòi siêu âm bụng, để xem giới tính của đứa nhỏ.”
“Trên đường được chồng lái xe đưa đến đây, mẹ chồng vô cùng hốt hoảng, còn tự trách bản thân rất nhiều. Vậy mà siêu âm xong, biết cái thai là cháu gái, lập tức chẳng coi trọng nữa. Chị liền biết rõ bà ta là loại người gì.”
Hứa Tĩnh nhủ thầm, hoá ra giữa chị họ với mẹ chồng thật sự rất tệ.
“Chị thực sự may mắn, cũng vô cùng biết ơn khi ở thời điểm khó khăn nhưng có quý nhân giúp đỡ. Nhưng chị vẫn nghĩ mãi, nếu năm đó chị không nghe lời mẹ mà nghỉ làm nhân viên kinh doanh, thì bây giờ sẽ ra sao.” Vương Ninh đặc biệt buồn bã.
“Không phải chị nói quá, nhưng hồi ở công ty, chị làm tốt hơn cô ấy nhiều. Thời điểm mới vào chỗ làm, cô ấy thích ứng với công việc chậm lắm, do chị có lòng giúp đỡ nên cô ấy mới nhận được đơn hàng đầu tiên. Lúc từ chức, giao hết khách hàng cho cô ấy nên nói chung lượng khách của cô ấy tăng lên gấp đôi. Nếu chị tiếp tục làm nhân viên kinh doanh trong vòng vài năm như cô ấy, thì thu nhập hàng tháng ít nhất cũng mấy chục nghìn tệ.”
“Chị tự nhắc bản thân rằng chuyện đã qua đâu thể thay đổi được, cứ ao ước hoài chỉ phí sức thôi. Nhưng chị không khống chế nổi chính mình, không có cách nào không nghĩ ngợi. Nếu mỗi tháng lương vài chục nghìn, cao hơn cả mẹ chồng, em chồng với chồng chị cộng lại, thì thái độ hiện tại của họ sẽ thế nào đây? Bọn họ có dám ép chị làm chuyện mình không thích hay không?”
“Tiền bạc quyết định thái độ mà.” Hứa Tĩnh thở dài. “Bất kể có kết hôn hay không, thì lương càng cao, càng tự tin nói chuyện.”
“Dạo này, chị mới nghiền ngẫm kỹ nhiều thứ.” Vương Ninh tươi cười, chua xót nói.
“Chị rất biết ơn quý nhân đã xuất hiện, rồi giúp chị ngay lúc chị cần nhất, nhưng… có lẽ em sẽ không hiểu được cái cảm giác mà người vốn không giỏi bằng mình, lại đột nhiên leo lên vị trí cao như thế.”
“Đáng ra chị có thể làm tốt hơn cô ấy. Chị thực sự làm được mà. Nhưng ở độ tuổi đẹp nhất để phấn đấu, chị lại nghe lời mẹ mà đi tìm công việc ổn định hơn.” Vương Ninh vừa dứt câu đã vô thức rơi nước mắt. Vừa hối hận, vừa buồn bã, còn có cả tiếc nuối.
“Đừng nghĩ nhiều quá, cứ nghỉ ngơi cho tốt.” Hứa Tĩnh thực sự sợ chị họ sẽ trầm cảm. “Người không hợp thì không cần nhìn mặt. Chị còn trẻ, vẫn có cơ hội làm lại từ đầu mà.”
Vương Ninh hé miệng, định nói tiếp, thì bất chợt nghe thấy tiếng của mẹ mình ở bên ngoài truyền vào. Vì vậy, cô ấy nén lại, dành thời gian hỏi câu mà mình muốn biết nhất. “Chị nghe nói, dì út từng bảo em đổi việc làm, vì sao em cứ kiên trì không đổi thế?”
Hứa Tĩnh quang minh chính đại trả lời. “Tất nhiên là vì sợ nghèo rồi.”
Sau đó, cô nhìn vào túi hàng trong góc, thoải mái tiếp tục. “Tối nay em đã chi hết một nghìn tệ để thưởng cho bản thân. Do tự đặt mức thưởng là hai nghìn, nên em còn có thể tiếp tục vung tay vui chơi. Đây là niềm tự hào mà em sẽ không tài nào có được nếu làm nghề khác.”
“Hơn nữa, em phải nói rằng ngay từ khi tốt nghiệp, em đã tính toán trong vòng hai năm sẽ đặt cọc mua nhà, sau đó trả hết khoản còn lại trong khoảng mười năm. Với tiền thưởng cuối năm vừa nhận được cũng đủ để em trả bớt phần tiền cho một căn nhà ở vị trí tốt hơn. Nhưng em không muốn gây áp lực quá lớn cho mình, nên dành dụm thêm nữa trước khi mua nhà.”
Cuối cùng, Hứa Tĩnh trịnh trọng nói. “Tất cả nỗ lực em bỏ ra đều đáng giá.”
Lời vừa dứt, Vương Hoa đẩy cửa đi vào.
“Con đói bụng chưa? Dậy ăn chút cháo nào, còn nóng đấy.” Vương Hoa thở hổn hển vì phải chạy vội, do không đợi nổi để đưa cháo cho con gái.
Hứa Tĩnh nép sang một bên, lặng lẽ quan sát dì hai ân cần hỏi han con gái, tâm tình cô càng thêm phức tạp. Cô biết nét vui mừng lẫn quan tâm trên mặt dì không phải giả, cô nhìn ra được dì hai thực lòng quan tâm chị họ, nhưng cô cũng hiểu rõ quan niệm của thế hệ trước đã có nhiều chỗ lỗi thời. Dì hai vì muốn tốt cho con gái mà tự tay đẩy con mình vào cảnh khổ.
Điều khiến cô sợ nhất chính là dì hai thực sự cho rằng mình đang vì tương lai của con gái mà suy tính. Nhưng do thiếu tầm nhìn lẫn tư duy, nên từ trước đến nay, bà ấy chưa từng nghĩ mình không có khả năng. Lẽ ra dì nên lắng nghe con gái hoặc thảo luận mọi chuyện cùng con gái của mình. Vậy mà bà ấy chỉ dựa vào vốn sống của bản thân, cố chấp khẳng định mình luôn đúng. Còn con gái tuổi còn trẻ, chưa trải qua sóng gió gì nên chỉ cần nghe lời mẹ là đủ.
Hứa Tĩnh thực lòng thực dạ thấy mình may mắn, vì tuy mẹ cô cũng bảo thủ nhưng không quá cố chấp. Hoặc phải nói… người cứng đầu cứng cổ không phải bà ấy.
Vương Hoa bận bịu một hồi, chợt nhớ đến em gái cùng cháu gái vẫn còn trong bệnh viện, mới vội vàng nói. “Cũng may hôm nay có hai người ở đây. Giờ đã muộn rồi, mau về nghỉ ngơi đi, để chị ở lại là được. Dù sao chị cũng nghỉ hưu rồi, không giống như hai người, ngày mai còn phải đi làm nữa.”
Vương Phong gật đầu. “Vậy hôm khác bọn em sẽ đến thăm cháu Ninh.”
**
Ra khỏi bệnh viện, Hứa Tĩnh xách theo túi lớn, túi nhỏ, định đón taxi.
Vương Phong vô thức ngăn cản. “Nhà mình đâu có xa, xe buýt chạy thẳng tới luôn mà, con không cần phí tiền như thế.”
“Đã tối rồi, không biết xe buýt còn hoạt động hay không. Hơn nữa, con xách nhiều thứ như vậy, đi xe buýt cũng không tiện.” Thấy mẹ mình còn do dự, Hứa Tĩnh nói thêm. “Mẹ đừng lo, tiền taxi con trả cho. Lương hàng năm của con cao lắm, nhiêu đây có đáng là bao. Cũng trễ rồi, không nên phiền toái.”
Vương Phong ngẫm nghĩ, rồi mới đồng ý.
Lúc lên taxi, Vương Phong chợt nói. “Thực ra, tìm đối tượng không cần quá nôn nóng, chúng ta có thể từ từ xem xét đến khi tìm được người mà con vừa ý.” Kết hôn nhầm người, chẳng khác nào tự tay đẩy con gái vào hố lửa.
Hứa Tĩnh nhướng mày, lập tức hiểu ý: sự việc ngày hôm nay đã doạ mẹ cô sợ rồi.
Cô muốn giải thích với mẹ rằng không phải mình không chịu kết hôn, mà là không tin bản thân sẽ gặp may, tìm được một chàng trai đủ tốt. Cô biết rõ, nếu lấy người tử tế thì sẽ hạnh phúc hơn, nhưng Hứa Tĩnh càng hiểu rõ nếu gả cho một người như nhà chồng của chị họ, chắc chắn sống không bằng chết. Xui xẻo làm sao, theo cô thấy, tỷ lệ gặp bất hạnh cao hơn một chút.
Bây giờ cô sống rất tốt. Bởi vậy, có thể giữ nguyên hiện trạng này đến lúc chết là cô mãn nguyện rồi, đâu cần phải mạo hiểm.
Nhưng lời nói vừa đến miệng, cô lại nhìn ra cửa sổ, khẽ mở lời. “Không, con không kết hôn.” Nếu đã định độc thân đến cùng, thì không nên cho mẹ một tia hy vọng.
____________________
Đôi lời của tác giả:
Lần đầu tiên nghe đến chuyện uống canh có thể sinh con trai, tác giả cũng vô cùng sợ hãi, suýt nữa đã tưởng mình nghiên cứu nhầm khoa học giả.
Nếu tôi nhớ không lầm, thì bây giờ nếu không phải tình huống đặc biệt, bác sĩ sẽ không cho thai phụ siêu âm bụng.
____________________
Thế hệ trước có nhiều người quen tằn tiện, thà đi bộ cả tiếng còn hơn ngồi taxi.
Tôi còn biết nói gì đây?
____________________
Mẩu đối thoại nhỏ miễn trách nhiệm
Tác giả (nghiêm túc): Xin hãy giải thích thế nào là đối tượng tốt.
Hứa Tĩnh (bẻ khớp tay): Không thuốc lá, không rượu bia, không ngoại tình, thu nhập cao hơn hoặc bằng tôi, việc nhà phải chia đều, bề ngoài thuận mắt, cha mẹ không quá phiền phức, tốt nhất phải biết nấu ăn, không tứ đổ tường, hợp quan niệm sống,… Rồi rồi, tôi biết mình yêu cầu quá cao nên không tìm được ai cả. Nên mới độc thân, không phải sao!
Tác giả (nhìn lên trời): Thực ra… tìm một cô gái thoả hết điều kiện cũng không khó…
Hứa Tĩnh (vô cảm): Đằng ấy thực sự là mẹ đẻ của tôi á hả? Tôi không chơi bách hợp.
0 Bình luận