Trans: Thiên
Beta: Quy, Hành, Nguyệt
---------------------------------------------
Beta:
Lời vừa dứt, ánh sáng lóe lên trên thanh gươm của Ganien và Cassion biến mất.
Carbena không cản họ lại như những gì đáng lý ra ả ta phải làm. Dù sao thì cũng chỉ có hai người.
2 chọi 100. Kết cục thế nào ai cũng có thể đoán được.
Ả ta ngồi thoải mái bên một bên và quan sát.
Tuy nhiên, theo thời gian dần trôi, cục diện càng trở nên khó đoán. Thấy cảnh này, Carbena càng tái mặt đi.
Mỗi lần hai người họ vung kiếm là nhiều sinh mạng biến mất như ngọn đèn tắt giữa cơn bão. Mỗi đường kiếm của hai chàng trai đều như cơn vũ bão quét qua ngọn đèn, dập tắt vô số sinh mạng cản trở.
Một bàn chân văng ra xa. Một cái đầu bị thổi bay.
Máu tươi tuôn ra xối xả như mưa.
Cả hai đều không phải là con người nữa rồi, họ là quái vật.
Thình thịch….thình thịch!
Nhịp tim ả ta đập nhanh. Trước ả ta bây giờ là một đống hỗn độn kì dị.
“…phụt!”
Ả ta chịu không nổi cảnh kinh tởm này và nôn ra mọi thứ trong người.
“Nhìn xem. Đó là điều mà ngươi đã làm đấy.”
Không giống như cơ thể mỏng manh của Ruel, giọng của hắn ta rất cứng rắn. Cơ thể hắn thì vững vàng như một cây cổ thụ, không hề lay động giữa khung cảnh địa ngục trước mắt.
“Ngươi đã bán Setiria và ta sẽ lấy nó lại.”
Lời Ruel nói làm lòng ả ta giật thót.
Đó là điều mà ả ta đã cố phủ nhận bấy lâu nay.
Do ả ta bị ảnh hưởng bởi chất kích thích cùng với tâm trí không còn minh mẫn, ả ta đã cố quên đi rằng, ả chỉ là một kẻ thế thân.
“Ta không có bán! Ta sở hữu nó! Ta sở hữu Setiria!”
“Vậy cái gì đây?”
Ruel chỉ về vào những xác chết ngổn ngang trên mặt đất. Carbena câm lặng, bấu chặt vào váy của mình.
Một cuộc chiến đẫm máu. Các phần cơ thể và máu bị văng tứ tung. Khung cảnh khủng khiếp này rất khó để chứng kiến.
“Setiria không phải của ngươi.”
“Tất cả là của ta, là của ta. Ta sở hữu Setiria, tất cả những vệ binh của vùng đất này! Nó sẽ được ghi chép lần đầu tiên ở trên đất nước này!”
“Ngươi thất bại rồi. Ngươi đã phạm sai lầm khi dám đem thuốc phiện vào Setiria.”
“Câm mồm, câm cái mồm vào! Mày câm mẹ mồm đi!”
Carbena thét lên, ả ta đưa tay vò đầu một cách dữ dội.
“Dòng dõi chính thống, dòng chính thống, cái dòng dõi chính chết tiệt!”
“Xừ. Kẻ ta nói chuyện nãy giờ mất trí đến thế này à? Thật là phí thời gian.”
“Đéo được nhìn ta như thế! Đừng có cả gan dùng đôi mắt ngạo mạn của ngươi nhìn ta!”
Jane bước ra từ đằng sau Carbena đang thét loạn. Cô nhìn Mineta với vẻ ghê tởm.
“Rác rưởi.”
Và chạy về phía Ruel.
Cô ta vung một cái dao găm giấu dưới nếp gấp trong y phục của mình.
“Nếu ngươi chết, mọi thứ sẽ chấm dứt! Hehe, hehe!”
Ruel tỏ vẻ ngờ nghệch. Thật là vô nghĩa, nó khiến hắn cố kìm nén để không bật cười.
“Sao Ngài không thể giả vờ tránh đòn cho tôi bớt lo hả?”
Cassion đột nhiên xuất hiện trước Ruel, hất văng Jane bằng một cú đá.
“Aaa!”
Jane bị hất văng, ả ta ho sặc sụa, rồi lăn mấy vòng và đáp xuống ngoài rìa sân tập luyện.
“Làm ơn, tha cho - tôi không chạy được”, Jane cầu xin.
Nhưng Ganien chỉ lạnh lùng than thở, “Mệt ghê.”
Âm thanh cuối cùng đã dừng lại.
Ganien bước về phía Ruel với thanh gươm đã được bỏ lại vào vỏ.
“….Ha, thật là chán, như thế này còn không tính là đánh nhau đâu.”
Ganien thở dài và nhìn Cassion một cách trìu mến, rồi nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác.
‘Mình khiêu khích Cassion làm chi chứ? Anh ta còn không có ý định đáp trả kia mà.’
Biết thế, Ganien tặc lưỡi.
“Chậc.”
Ruel đi qua Carbena, đứng trước những người hầu và tay sai vặt của Mineta.
“Các ngươi nghĩ sao?”
“Xin tha cho tôi! Hãy tha cho tôi! Xin hãy tỏ lòng nhân từ với chúng tôi!”
Bỗng chốc ai nấy đều nước mắt đầm đìa. Điều này chạm vào sâu bên trong Ruel.
“Im lặng.”
Cả đám vội nín ngay mà không dám liếc một cái.
Bọn chúng biết, người quyền lực nhất ở đây là kẻ mà chỉ cần đẩy nhẹ là té ngay này.
“Hôm nay ta sẽ dọn dẹp chỗ này trước. Ta khá chắc rằng có nhiều người cảm thấy không công bằng.”
Nhiều ánh mắt tỏ vẻ nghi hoặc với lời nói lập lờ của Ruel.
“Thế thì sao nào?”
Ruel có thể cảm thấy nhịp tim mình khi nói.
“Các ngươi không hài lòng à? Hãy bước ra đây trước mặt ta.”
Một tiếng ho vang lên.
Không tên nào có thể bước lên trước vì tiếng ho vừa rồi như 1 hồi chuông báo tử.
Thế rồi, một người phụ nữ bước ra. Trên tạp dề của cô ta dính chút bột và nước sốt.
Ruel mỉm cười.
“Thật không công bằng.”
Cô nhìn Ruel, cô ta run rẩy nhưng lại đầy tự tin.
“Tại sao cô lại nghĩ chuyện đó không công bằng?”
“Tôi được gọi đến đây để làm một cái bánh.”
“Vậy sao, Bánh gì thế?”
“Nó là 1 cái bánh nhân thịt.”
“Vì sao?”
Bị tra hỏi, cô ta liếc Cassion.
“Thật không công bằng khi bánh của anh ta làm ngon hơn tôi. Cho nên tôi giận. Tôi đến đây chỉ muốn được chính lãnh chúa khen vào mỗi buổi sáng thôi.”
Mặt cô ta đỏ lên khi nói. Bây giờ thì cô ta cũng không biết mình đang nói gì cả.
Ruel quan sát cô ta kĩ lưỡng, sự điềm tĩnh của cô như thách thức số người còn lại, những kẻ chỉ biết khóc.
“Ngươi tên gì?”
“Tôi là Astell.”
“Ta thích bánh nhân thịt. Ta rất mong đợi được thưởng thức nó đấy. Qua đây đi.”
Nghe vậy, Astell rũ rượi cả người. Có lẽ vì cô đã quá căng thẳng nên khi khi đi, hai chân cô đã rã rời.
Thấy thế, Ruel nhờ vị quản gia giúp, Astell, “Cassion.”
Đám đông nín thở nhìn thấy Cassion đỡ cô lên.
Ruel thật sự sẽ tha cho cô ta sao?
Nhưng Ruel nhìn Astell như bọn chúng mà. Đó là điều bọn chúng nghĩ, nhưng bọn chúng đâu dám lên tiếng vì bọn chúng biết mình đã làm gì.
Astell là người cuối cùng được tha.
Lúc này, Ruel quay đầu đi khỏi đám đông.
Khi Astell an toàn đến bên cạnh Ruel và định mở miệng nói tiếp, thì Ruel lại chen ngang và ra lệnh.
“Làm đi.”
***
Giọng nói điềm tĩnh của Cassion át đi tiếng ho ngạt thở.
“Các thi thể đã được đưa đi gọn gàng, hai ả kia đã bị giam giữ một cách chặt chẽ. Và Mineta vì sự hổ thẹn đã tự tử. Đây là tờ di chúc.”
Ruel thảnh thơi nhận tờ di chúc.
Trong đó nhắc đến những tội ác của Carbena và Jane, nó viết xuống gọn gàng những việc cả hai đã làm.
[…Và hơn hết, có những tội lỗi tôi mong được tha thứ. Chỉ duy nhất một điều chúng yêu cầu với tôi. “Mở cánh cửa của Setiria.” Biết đây là tạo phản, chúng tôi đã thực hiện nó.]
Thật là một đoạn văn rất hay. Ruel cười to.
Một trong những tài liệu Carbena đã thu thập là một bản hợp đồng.
Một bàn tay lén lút có thể làm đảo ngược mọi thứ.
Một bản hợp đồng thật đơn giản, nó chỉ nói “Mở cánh cửa của Setiria.” Nhưng ý nghĩa của nó không hề đơn giản vì Setiria là cánh cửa dẫn vào vương quốc Leponia.
Điều này sẽ dẫn tới một cuộc nổi dậy chống lại hoàng tộc, và thậm chí là cả vương quốc.
“Khụ, Cassion.”
“Ngưng giả vờ như là không biết đi và ta vừa kể ngươi nghe tình hình hiện tại. Đó là tất cả của hôm nay. Ta không thể thoát khỏi cơn sốt này được.”
Tối hôm đó, Ruel ngã gục.
Giống hệt như lần mà Ruel đã ngất vì làm việc quá sức, hắn lại ngủ qua ba ngày. Chỉ là đến hôm, hắn mới tỉnh lại.
Cassion thương hại nhìn Ruel - người không làm gì nhiều ngoài vác cái thân xác mệt mỏi của mình chạy khắp nơi.
“ Báo cáo tình hình.”
‘Đó là điều ngài ấy nói mỗi khi vừa thức dậy.’
Lúc nghe câu nói đó, anh chỉ muốn cướp lấy tờ di chúc trong tay Ruel và đi khỏi đây ngay lập tức.
“Nội dung hay đấy.”
Ruel đưa tờ di chúc lại cho Cassion, hắn hài lòng cười to.
Ruel đã yêu cầu Cassion lấy tờ di chúc trước khi hắn bất tỉnh.
“Này Cassion.”
“Tôi đi đây. Tôi cũng cần nghỉ ngơi, tôi sẽ từ chối làm bất cứ điều gì gây ra sự khó chịu cho mình.”
“…Sao? Ngươi cũng bị ốm được à?”
‘Mẹ kiếp.’
Cassion chỉ vào ngực Ruel, cười thầm.
“Tôi sẽ nghỉ ngơi đến khi bệnh cảm của ngài Ruel đỡ hơn.”
“Được.”
“Tôi nên làm gì đây?”
“Sao chép tờ di chúc ra thêm một bản rồi đưa nó cho chủ nợ. Ta sẽ đi gặp những chủ nợ thuộc tầng lớp quý tộc, đưa chúng cho các nam tước sẽ có ích. À, và bảo Ganien, ‘Bích kỵ sĩ của Vương quốc Cyronian hãy theo sau’.”
Cassion đợi, vì anh biết Ruel vẫn chưa nói xong.
Sau khi thở một hơi thật sâu, Ruel tiếp tục.
“Ngươi có muốn tiếp tục không? Nếu ngươi muốn một khoản tiền kèm theo, hãy viết cho Carbena và Jane.”
“Gì cơ?”
“Chúng không còn là một phần Setiria nữa. Ta sẽ gạch tên của chúng khỏi đây”, nói rồi, Ruel lấy tay làm hình cái kéo và cười.
Sau đó hắn lại ôm ngực, nhăn mày bắt đầu ho lần nữa.
‘Cái cơ thể chết tiệt này sắp tiêu tùng rồi…!’
Sau một tràng cười chế giễu, Ruel ngẩng đầu lên.
Cassion vẫn cúi đầu chào lịch sự như trước kia.
“Tôi sẽ quay lại sau.”
Sau khi thấy cửa đóng lại, Ruel liền nhắm mắt.
‘Nói dối quen miệng, anh ta đúng là một người không biết hổ thẹn.’
Trong những lệnh mà Ruel đã giao, có một số là Cassion tự làm, nhưng đa phần là các thành viên trong hội sát thủ làm.
Tuy nhiên, thật buồn cười vì một người lịch sự như hắn lại xin nghỉ ngơi một cách trơ trẽn như vậy.
‘Tráo trở thật.’
“Ruel.”
Ganien bước vào bất chợt mà không hề gõ cửa.
Ruel mở mắt ra và nhìn anh.
“Ngài đang hành hạ bản thân quá mức đó.”
Ganien đặt mông ngay chỗ Cassion đã ngồi.
“Đâu có.”
“Đấy, Ngài lại cãi tôi nữa.”
“Rồi rồi, ta thú nhận, ta có hơi hối hả thận.”
“Setiria vẫn chưa được xây dựng lại, nên tôi sẽ bảo vệ cho Ngài nha. Ngài có thể lợi dụng tôi nha”
“Ta đã dùng rồi còn gì.”
Nghe Ruel cất giọng tự tin, Ganien vỗ đầu gối và cười lớn.
“Ngài làm tôi phát điên mất. Ngài coi tôi rẻ mạt đến thế à?”
“Ai biểu ngươi không cấm ta chi? Giờ thì đã quá trễ để bảo ta ngừng lợi dụng ngươi rồi.”
“Một hiệp sĩ không bao giờ nuốt lời. Vả lại, Ngài sẽ không dùng danh tôi làm điều sai trái, trái lại, Ngài đang củng cố danh tiếng bản thân. Thế nên, tôi mới chấp nhận cho Ngài lợi dụng tôi.”
Nghe giọng điệu rất ra dáng nhân vật chính của Ganien, Ruel nhẹ giọng hỏi
“Có phải trong mắt ngươi thì ta rất yếu, đúng không?”
“Hmm, tôi thì thấy Ngài bắt đầu xa dần với từ ‘yếu đuối’ này đấy.”
“Thân là một hiệp sĩ. Ngươi nên giúp người yếu đuối mới đúng chứ.”
“Tôi sẽ giúp ngài miễn là ngài không thay lòng mà đi sai đường. Nó sẽ diễn ra với tư cách là một người bạn thân.”
Nghe vậy, Ruel mỉm cười hài lòng.
Ganien là một người biết giữ lời.
“Ruel”
Anh ta nói với giọng nặng nề.
“Những điều ngài làm giống hệt như một lãnh chúa thật sự.”
Nghe khá là ngại nhưng cũng không tệ lắm khi được khen nhỉ.
“Tôi là một hiệp sĩ, nên tôi chỉ biết cách chiến đấu. Tôi tôn trọng trận đấu vì đó là vinh dự cho một hiệp sĩ để thực thi chính nghĩa.”
Ganien là một người chính trực, nhưng anh ta cũng rất tàn nhẫn trong chiến đấu.
“Trận chiến của ngài, nó không hề sai.”
Đó là những gì Ganien có thể thấy được và anh công nhận hành động của Ruel.
Nghe thế, mắt của Ruel đỏ lên. Đã có rất nhiều người chết dưới lời nói của hắn.
Hắn nhớ những đôi mắt đẫm máu và phẫn nộ nhìn trước khi chết đó.
Khi đó, hắn lại sợ mình sẽ nghĩ rằng, ‘Lỡ như đó là một quyết định sai lầm thì sao?’
“Ngài hãy nghỉ ngơi đi nhé”, nói rồi, Ganien quay đi với một nụ cười.
“Cảm ơn.”
Ruel nhỏ giọng nói thầm như bị mắc nghẹn.
Cạch.
Cánh cửa đóng lại, giờ căn phòng chỉ còn Ruel với sự im lặng.
***
“Cảm ơn.”
Cassion cúi đầu trước Ganien.
Ganien nhanh chóng bỏ qua lời vị quản gia.
“Nếu đó là những gì anh muốn nói thì khỏi đi. Tôi chỉ nói những gì tôi muốn thôi.”
“Ừ, và đó là tại sao tôi cảm ơn anh”, Cassion đáp.
Ganien nhìn về phòng của Ruel. Với tư cách một người bạn gần gũi, anh cảm thấy có lỗi cho Ruel.
Tại sao cậu bé tội nghiệp đó lại không thể có được một cơ thể bình thường chứ?
“Ngài ấy vẫn chưa quen với việc nhìn người khác chết.”
“Đúng vậy.”
“Tiếp tục theo dõi đi, người như Ruel-nim sẽ thiêu đốt thân xác của mình để bảo vệ điều mà ngài ấy quan tâm.”
Ganien thở một hơi dài, thể hiện rằng anh ấy hiểu ý của Cassion, “…Ngài ấy không còn nhiều thời gian nữa.”
“Ý anh là sao?”
“Đừng giả vờ là anh không biết nữa. Anh biết mạng sống của Ruel được đếm bằng ngày mà.”
Cassion cười thầm trong bụng khi nghe câu này. Anh không đáp lại vì anh chẳng có lí do gì để nói cho Ganien biết về Sức mạnh Phục Hồi hồi.
“Tối đa Ngài ấy chỉ còn một năm”, Ganien bổ sung.
“Sao anh bận tâm nhiều vậy? Chẳng phải nếu nơi này sụp đổ thì sẽ tốt cho anh sao?”
“Ừ, nhất là khi có một người muốn bảo vệ nơi này đến chết à?”
“Bộ anh làm thế là vì anh là một hiệp sĩ ư?”
“Đúng, tôi có nguyên tắc của mình khi làm hiệp sĩ và tôi sẽ tuân theo nó.”
“Đó là một lối tư duy khá cứng đầu đấy.”
Thay vì trả lời, Ganien vỗ vai Cassion và rời đi.
‘Ai cũng có mối bận tâm riêng mà.’
Cassion lắc đầu hắn rồi lần lượt nhìn vào phòng của Ruel và Ganien.
Cốc, cốc.
“Tôi vào đây.”
“Ngươi nói chuyện xong rồi hả…?”
Cassion giả vờ không biết trong khi Ruel vội lau mặt.
“Ta sẽ nhanh chóng khỏe lại thôi.”
Có người để sai bảo, Ruel vẫn có thể làm việc dù không có sức lực.
Không nghe Cassion đáp lại gì, Ruel nhìn anh với vẻ khó hiểu.
‘Và nếu tôi không tin rằng Ngài có thể sớm khỏe lại thì sao?’, nghĩ vậy, Cassion ngồi xuống bên cạnh Ruel.
“Cassion, ngươi muốn ta làm…”
“Tôi muốn Ngài mau khỏe lại.”
“Không được, thế thì chậm công việc. Bộ ngươi không muốn nhận Nhiễu Nhật Kiếm sớm hơn à?”
‘Tại sao người này phải ép bản thân đến thế nhỉ?’, nghĩ vậy, Cassion nhẹ nhàng cười.
“Ngươi muốn nó thì đơn giản thôi.”
“Vậy Ngài nói đi. Tôi ở ngay đây mà.”
“Nói với Minart đi tìm nơi ở của những kẻ từng làm việc ở dinh thự này.”
Khi Cassion nhìn thấy Ruel nghĩ về những bước tiếp theo, mặc kệ cơ thể hắn vẫn nóng như một quả cầu lửa. Anh đột nhiên nhớ đến lời của Ganien:
--“Tiếp tục theo dõi đi, người như Ruel-nim sẽ thiêu đốt thân xác của mình để bảo vệ điều mà ngài ấy quan tâm.”
‘Thậm chí có sức mạnh hồi phục ở bên, chẳng phải nó sẽ vô dụng nếu cậu ta phá hủy bản thân quá nhanh sao?’
Cassion bắt đầu phân vân giữa việc tìm thanh Nhiễu Nhật Kiếm và công việc quản gia.
Do anh đã có một thanh trong bộ song kiếm, thanh thứ hai có trễ hơn cũng được.
“Không, tôi không muốn nghe lệnh nữa.”
8 Bình luận