• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

One Shot

One Shot

0 Bình luận - Độ dài: 12,888 từ - Cập nhật:

Làng Hạ Nhiên mỗi sáng luôn tràn ngập hương chè tỏa ra từ những đồi xanh mướt. Gió thổi nhè nhẹ qua những mái nhà lợp lá, mang theo cái mùi quen thuộc của đất trời sau cơn mưa đêm. Với Hương, một cô bé 12 tuổi, ngày nào cũng bắt đầu như thế - bình yên và chẳng có gì đáng kể.

Nhưng hôm ấy, một cơn gió lạ đã đổi khác tất cả.

Buổi sáng hôm đó, Hương đang chơi đùa trên bờ sông, chân trần giẫm lên bùn đất mềm mịn, thì thấy một thứ gì đó lấp lánh trôi trên mặt nước. Hương nheo mắt nhìn kỹ. Một lá thư, được gói trong tấm nhựa mỏng, chậm rãi trôi về phía cô.

“Cái gì thế nhỉ?” - Hương lẩm bẩm rồi nhanh tay vớ lấy một cành tre dài. Với sự kiên nhẫn của một đứa trẻ, cô gẩy nhẹ cho lá thư mắc vào đầu cành. Đôi mắt Hương sáng lên khi thấy nét chữ trên mảnh giấy ố vàng bên trong.

Trở về nhà, Hương giấu lá thư dưới lớp sách vở cũ, chờ đến tối mới dám lôi ra đọc. Lá thư viết bằng nét chữ nghiêng nghiêng, đôi chỗ nhòe đi vì nước, nhưng vẫn đủ để đọc được:

"Người nhặt được lá thư này, nếu bạn tin vào tình yêu, xin hãy đến đồi chè sau rặng tre vào lúc bình minh. Có một câu chuyện chờ đợi bạn ở đó."

Đọc xong, Hương ngẩn người, trái tim nhỏ bé đập thình thịch. Ai lại viết những dòng như thế? Và tại sao lá thư lại trôi đến làng Hạ Nhiên?

Cô gấp lá thư lại, nhét vào túi áo rồi lén nhìn ra cửa sổ. Bên ngoài, trời đã sẫm tối, nhưng ánh trăng mỏng manh vẫn soi rõ con đường dẫn lên đồi chè phía xa.

Sáng hôm sau, không đợi Tùng - người bạn thân chí cốt - Hương chạy một mạch lên đồi chè. Cô cảm thấy như có một sợi dây vô hình kéo mình đi, thôi thúc cô khám phá.

Đồi chè vào buổi sáng đẹp lạ thường. Lá chè đọng sương óng ánh dưới ánh mặt trời. Nhưng hôm nay, vẻ đẹp ấy không làm Hương ngừng bối rối. Cô đảo mắt nhìn quanh, nhưng chẳng có gì ngoài tiếng chim ríu rít trên cành.

“Vớ vẩn thật! Làm gì có câu chuyện nào…” - Hương định quay về thì chợt nghe thấy tiếng bước chân.

Một ông lão gầy gò, tay cầm chiếc gậy trúc, chậm rãi bước qua những hàng chè. Hương đứng khựng lại. Ông lão không nhìn cô, mà bước thẳng đến một gốc cây lớn trên đồi. Ở đó, ông cúi xuống, nhẹ nhàng đặt một bông hoa trắng lên nền đất.

“Cô bé, cháu là ai? Cháu đến đây làm gì?” – Giọng ông lão khàn khàn nhưng không kém phần ấm áp.

Hương lúng túng. Cô không biết nên trả lời thế nào. Lá thư bí ẩn vẫn nằm trong túi áo, nhưng Hương chẳng dám nhắc đến nó.

“Cháu… chỉ đi dạo thôi ạ.”

Ông lão gật đầu, mỉm cười. “Đi dạo thì tốt. Nhưng đồi chè này không chỉ để ngắm. Nó giữ nhiều câu chuyện lắm, cháu có muốn nghe không?”

Hương chớp mắt. “Câu chuyện gì hả ông?”

Ông lão nhìn xa xăm về phía chân trời. “Câu chuyện của những người từng sống ở đây. Câu chuyện của một lá thư chưa từng được gửi đi…”

Tối hôm đó, Hương về nhà, lòng đầy thắc mắc. Ông lão trên đồi là ai? Tại sao ông biết về lá thư? Và câu chuyện nào đang chờ cô khám phá?

Nhưng Hương không phải người duy nhất tò mò. Trời vừa chạng vạng, Tùng đã xuất hiện trước cửa nhà cô, mặt đầy vẻ háo hức.

“Có chuyện gì mà hôm nay cậu chạy lên đồi một mình thế? Đừng bảo là bà tìm thấy kho báu nha!” – Tùng nheo mắt nhìn Hương.

Hương cười. “Không phải kho báu, nhưng có lẽ còn thú vị hơn cả kho báu.”

Tùng nhướn mày. “Cái gì cơ?”

Hương lấy lá thư trong túi áo ra, đưa cho Tùng. “Cậu đọc đi rồi biết.”

Tùng nhìn chăm chú vào lá thư, mắt mở to. Dưới ánh đèn dầu chập chờn, nét chữ nghiêng nghiêng trên tờ giấy cũ hiện lên đầy bí ẩn.

“Lá thư này là sao? Ai viết thế? Và tại sao nó lại trôi đến sông làng mình?” – Tùng liên tiếp đặt câu hỏi.

Hương khoanh tay, vẻ mặt trầm ngâm. “Tớ cũng không biết. Nhưng ông lão trên đồi chè hôm nay có nhắc đến một câu chuyện liên quan đến lá thư. Chắc chắn ông ấy biết gì đó.”

Tùng hạ giọng, tỏ vẻ nghiêm trọng. “Có khi nào đây là chuyện ma quái không? Tớ nghe bà nội kể rằng đồi chè từng là nơi người ta chôn giấu bí mật trong chiến tranh đấy.”

Hương khẽ rùng mình, nhưng cô nhanh chóng gạt đi. “Chuyện ma quái gì chứ? Tớ nghĩ đó là một câu chuyện khác – có thể là một câu chuyện buồn…”

Tùng nhíu mày. “Thế giờ làm gì tiếp? Không lẽ đợi thêm một lá thư khác trôi đến à?”

“Không,” Hương đáp, đôi mắt sáng lên. “Chúng ta sẽ quay lại đồi chè.”

Sáng hôm sau, Hương và Tùng rủ nhau trèo lên đồi chè. Lần này, họ mang theo một chiếc ba lô nhỏ chứa đèn pin, sổ tay, và một chút đồ ăn phòng khi phải ở lại lâu.

“Nhớ không? Hôm qua ông lão đứng ở gốc cây kia,” Hương nói, chỉ tay về phía một cây xoan lớn trên đồi.

Cả hai tiến đến gần gốc cây. Hương phát hiện ra một hốc nhỏ gần rễ cây, nơi ông lão đã đặt bông hoa trắng hôm qua. Lấy hết can đảm, cô thò tay vào.

“Hương! Cẩn thận!” – Tùng la lên, nhưng Hương đã kịp rút ra một vật gì đó.

Đó là một chiếc hộp gỗ nhỏ, cũ kỹ và đóng bụi. Trên nắp hộp khắc những hoa văn hình lá chè, tinh xảo nhưng đã phai mờ theo thời gian.

“Trời ơi, cậu mở ra đi!” – Tùng giục.

Hương từ từ bật nắp hộp. Bên trong là một chiếc khăn lụa mỏng, gói quanh một bức ảnh đen trắng và vài mảnh giấy cũ.

Bức ảnh khiến cả hai sững người. Trong ảnh là một cô gái trẻ mặc áo dài, đôi mắt sáng, nhưng nét mặt thoáng buồn. Sau bức ảnh là một dòng chữ viết tay:

“Người con gái tôi yêu – Dành cả đời này để chờ đợi em.”

Tùng thở dài. “Lại thêm một câu chuyện tình cảm éo le nữa sao? Sao người lớn ngày xưa cứ phải làm mọi chuyện phức tạp thế nhỉ?”

Hương không nói gì. Cô cầm mảnh giấy cũ lên, đọc chậm rãi. Nội dung trên giấy như một đoạn nhật ký ngắn:

“Ngày… tháng… năm…

Hôm nay, chúng tôi đã quyết định rời khỏi làng. Chỉ có như vậy, chúng tôi mới có thể bên nhau. Nhưng nếu em tìm thấy chiếc hộp này, có nghĩa là… tôi đã thất bại. Hãy tha lỗi cho tôi, và hãy nhớ, tôi chưa bao giờ ngừng yêu em.”

“Cậu thấy không? Đây không chỉ là một câu chuyện tình buồn. Nó còn là một bí ẩn chưa được giải đáp,” Hương nói, mắt nhìn sâu vào bức ảnh.

Hai đứa trẻ rời khỏi đồi chè khi trời đã xế chiều. Lúc đi ngang qua con đường đất dẫn về làng, họ bất ngờ gặp ông lão. Ông vẫn mặc bộ áo nâu bạc màu, tay chống gậy, đôi mắt nhìn hai đứa trẻ như thể đã đoán trước được điều gì.

“Cháu tìm thấy gì rồi phải không?” – Ông hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng chắc nịch.

Hương khựng lại. Cô liếc nhìn Tùng, rồi gật đầu. “Chúng cháu tìm thấy một chiếc hộp. Và cả bức ảnh này nữa.”

Ông lão mỉm cười, nhưng nụ cười phảng phất nỗi buồn. “Vậy là cháu đã bắt đầu chạm vào câu chuyện ấy rồi. Nhưng còn nhiều điều hơn thế đang chờ đợi. Cháu dám tiếp tục không?”

Hương siết chặt chiếc hộp gỗ trong tay. “Cháu muốn biết tất cả.”

Ông lão quay người, nhìn về phía đồi chè xa xa. “Nếu vậy, hãy tìm đến bà Hoa ở thị trấn bên kia sông. Bà ấy là người duy nhất có thể kể cho cháu nghe phần còn lại của câu chuyện này.”

Làng Hạ Nhiên vốn dĩ bình yên, nơi mà chỉ cần có một người khách lạ ghé qua cũng đủ để trở thành đề tài bàn tán râm ran suốt cả tuần. Vậy mà sáng hôm sau, không ai ngờ rằng cả làng sẽ nhốn nháo vì sự xuất hiện của một người đàn ông lạ mặt.

Hương và Tùng nghe tin từ bà Tư bán quán ở đầu làng khi cả hai đang trên đường ra bến sông.

“Chắc lại người trên thị trấn xuống mua chè thôi,” Tùng nói, vẻ hờ hững.

“Không phải đâu,” bà Tư khẽ hạ giọng, như sợ có ai nghe thấy. “Ông ấy chẳng hỏi gì đến chè cả, mà cứ đứng nhìn mãi đồi chè phía Tây. Trông lạ lắm.”

Hương liếc Tùng, ánh mắt lấp lánh sự tò mò. “Chúng ta đi xem thử không?”

Họ tìm thấy người đàn ông ở đúng nơi bà Tư nói – một góc nhỏ ở chân đồi chè phía Tây. Ông ta mặc một bộ vest cũ, chiếc mũ rộng vành che khuất nửa khuôn mặt. Ông đứng đó, bất động, mắt nhìn xa xăm về phía những đồi chè trập trùng.

“Ông ấy đang làm gì vậy?” - Tùng thì thầm.

Hương nhún vai. “Có lẽ ông ấy cũng đang tìm gì đó, giống như chúng ta.”

Cả hai đứng nấp sau bụi cây, lặng lẽ quan sát. Đột nhiên, người đàn ông quay đầu lại. Đôi mắt ông sắc lạnh, đầy sự từng trải, nhưng ẩn sau đó là một nỗi buồn khó tả.

“Các cháu trốn gì ở đó? Ra đây đi,” ông nói, giọng trầm và khàn.

Hương và Tùng nhìn nhau, không còn cách nào khác đành bước ra.

“Chúng cháu… chỉ đi dạo thôi,” Hương nói, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.

Người đàn ông nhìn cô một lúc lâu, rồi gật đầu. “Đi dạo? Tốt. Đồi chè này đẹp, nhưng không phải ai cũng hiểu được cái đẹp thật sự của nó.”

Hương cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Có điều gì đó trong lời nói của ông làm cô nghĩ rằng ông không chỉ nói về vẻ đẹp thiên nhiên.

“Thưa ông, ông đến đây làm gì vậy ạ?” - Hương liều hỏi.

Người đàn ông không trả lời ngay. Ông quay lại, nhìn đồi chè một lần nữa, rồi chậm rãi nói:

“Ta đến tìm một mảnh ký ức.”

Khi người đàn ông rời đi, Hương và Tùng vẫn đứng đó, lòng đầy thắc mắc.

“Tìm ký ức là sao? Ký ức có thể nằm ở đây à?” - Tùng hỏi, vẻ mặt bối rối.

Hương lắc đầu. “Tớ không biết, nhưng rõ ràng ông ấy không phải một người bình thường. Có thể ông ấy cũng biết gì đó về câu chuyện của lá thư.”

“Cậu nghĩ sao nếu ông ấy là nhân vật chính trong câu chuyện ấy?” – Tùng giả bộ nghiêm trọng.

“Không thể nào,” Hương đáp. “Nhân vật trong câu chuyện là một cô gái trẻ. Ông ấy thì… rõ ràng lớn tuổi hơn nhiều.”

Cả hai đang mải bàn tán thì một giọng nói vang lên từ phía sau:

“Hai đứa còn nhỏ mà tò mò ghê nhỉ?”

Họ giật mình quay lại. Là ông lão trên đồi chè! Ông vẫn chống cây gậy tre quen thuộc, ánh mắt đầy vẻ hóm hỉnh.

“Chúng cháu chỉ… đi dạo thôi ạ,” Tùng nhanh nhảu đáp.

Ông lão cười khẽ. “Đi dạo mà đến cả chân đồi phía Tây à? Không phải nơi này hơi xa với hai đứa sao?”

Hương mím môi, định nói điều gì đó, nhưng ông lão đã tiếp lời.

“Người đàn ông ấy đến đây không phải ngẫu nhiên đâu. Ông ta đang tìm câu trả lời cho một quá khứ bị bỏ lỡ. Và nếu các cháu muốn biết, hãy cẩn thận – quá khứ đôi khi không chỉ mang theo ký ức đẹp.”

Buổi tối hôm đó, Hương và Tùng không ngừng bàn bạc về người đàn ông lạ mặt. Họ cố ghép nối từng mảnh thông tin từ chiếc hộp gỗ, lá thư, và những lời nói bí ẩn của ông lão.

“Có khi nào ông ấy là người đã viết lá thư không?” - Tùng phỏng đoán.

“Nhưng nếu đúng vậy, ông ấy là ai? Và tại sao giờ mới quay lại đây?” - Hương đặt câu hỏi.

Tùng nhún vai. “Có lẽ chúng ta cần tìm bà Hoa mà ông lão nhắc đến. Bà ấy chắc chắn biết gì đó.”

Hương gật đầu, lòng tràn đầy quyết tâm. Bí mật sau đồi chè càng ngày càng cuốn họ sâu hơn, như một cuốn sách mà càng đọc càng khó dứt ra được.

Hương ngồi trước bàn học, ánh mắt không rời khỏi chiếc hộp gỗ nhỏ. Bên trong nó, ngoài bức ảnh và lá thư, còn có một vật kỳ lạ mà cô chưa kể với Tùng – một chiếc đồng hồ bỏ túi cũ kỹ, mặt kính đã mờ đục và kim đồng hồ nằm yên bất động ở con số 12:45.

“Chiếc đồng hồ này có gì đặc biệt nhỉ?” – Hương lẩm bẩm, ngón tay lướt nhẹ qua bề mặt kim loại đã ngả màu thời gian.

Cô thử mở nắp sau của đồng hồ. Bên trong, ngoài những bánh răng nhỏ li ti, còn khắc dòng chữ rất nhỏ:

“Thời gian ngừng lại khi ta mất em.”

Tim Hương đập mạnh. Cô cảm thấy câu nói ấy không đơn thuần chỉ là lời khắc trên một món đồ vật. Nó như một lời nhắn nhủ từ quá khứ, một dấu hiệu của nỗi đau, của tình yêu bị chôn giấu.

Sáng hôm sau, Hương quyết định kể với Tùng về chiếc đồng hồ.

“Tại sao cậu giấu tớ?” – Tùng hỏi, vẻ trách móc pha lẫn tò mò.

“Vì tớ không chắc nó có liên quan gì. Nhưng giờ tớ nghĩ, nó là mảnh ghép quan trọng của câu chuyện này.”

Cả hai nhìn chăm chăm vào chiếc đồng hồ.

“Cậu có nghĩ thời gian ngừng lại lúc 12:45 có ý nghĩa gì không?” – Hương hỏi.

Tùng nhún vai. “Có thể đó là thời điểm xảy ra chuyện gì đó. Tai nạn, chia ly… hoặc…”

“Hoặc gì?”

Tùng ngập ngừng. “Hoặc là lúc ai đó qua đời.”

Câu nói của Tùng khiến Hương lạnh người. Chiếc đồng hồ nhỏ bé bỗng chốc trở thành một vật nặng trĩu, như mang theo toàn bộ những đau khổ của người chủ cũ.

Hai đứa trẻ quyết định mang chiếc đồng hồ lên đồi chè, nơi mà dường như mọi thứ đều khởi đầu. Hương hy vọng không khí ở đó sẽ gợi mở thêm điều gì.

Trên đồi, họ gặp lại ông lão. Hương rút chiếc đồng hồ ra, đưa cho ông xem.

“Ông ơi, ông biết gì về chiếc đồng hồ này không ạ?”

Ông lão cầm lấy đồng hồ, đôi tay run run như thể đang cầm một vật gì đó quý giá mà lâu lắm rồi ông không được chạm vào.

“Chiếc đồng hồ này… từng thuộc về một chàng trai. Một chàng trai đã yêu bằng cả trái tim, nhưng cuối cùng lại mất đi tất cả.”

“Ông biết anh ấy sao?” – Hương hỏi dồn dập.

Ông lão không trả lời ngay. Ông nhìn đồng hồ một lúc lâu, rồi thở dài:

“Người đó từng sống ở đây, trên ngọn đồi này. Cậu ta và cô gái ấy đã hứa hẹn sẽ cùng nhau bỏ trốn. Nhưng vào cái ngày định mệnh, khi chiếc đồng hồ dừng lại ở 12:45, cô ấy không đến.”

“Cô ấy không đến? Tại sao?” – Tùng hỏi.

Ông lão lắc đầu. “Không ai biết. Chỉ biết rằng, từ ngày hôm đó, chàng trai rời khỏi làng, mang theo chiếc đồng hồ này như một kỷ vật cuối cùng.”

Sau khi rời đồi chè, Hương và Tùng không ngừng thảo luận.

“Có khi nào người đàn ông lạ mặt chính là chàng trai trong câu chuyện đó không?” – Tùng phỏng đoán.

“Nhưng nếu vậy, tại sao ông ấy quay lại bây giờ? Và chiếc đồng hồ này làm sao xuất hiện ở đây?”

Hương ngừng lại. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô.

“Cậu còn nhớ lời ông lão nói không? Muốn biết sự thật, chúng ta phải tìm bà Hoa ở bên kia sông. Có thể bà ấy sẽ cho chúng ta câu trả lời.”

Tùng gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy. “Vậy thì ngày mai chúng ta đi.”

Sáng hôm sau, Hương và Tùng lên đường. Họ băng qua con sông nhỏ uốn lượn phía cuối làng, nơi nước trong vắt soi bóng những khóm lau sậy xanh um. Đích đến của họ là căn nhà của bà Hoa – một người phụ nữ lớn tuổi mà ông lão trên đồi chè từng nhắc đến.

“Cậu nghĩ bà Hoa có thật không?” – Tùng hỏi khi hai đứa đang kéo chiếc thuyền nhỏ qua bờ.

“Ông lão đã nói, chắc chắn bà ấy có thật. Với lại, có vẻ như bà ấy là chìa khóa để giải đáp mọi chuyện.”

Tùng nhún vai. “Hy vọng bà ấy không đuổi chúng ta ra khỏi nhà.”

Hương mỉm cười, nhưng trong lòng cũng không khỏi băn khoăn.

Căn nhà của bà Hoa nằm ẩn mình trong một khu vườn đầy cây trái, hoa cỏ mọc um tùm. Cánh cửa gỗ cũ kỹ hé mở, bên trong vọng ra tiếng chim hót líu lo.

“Có ai ở nhà không ạ?” – Hương gọi lớn, giọng hơi run.

Một lát sau, một người phụ nữ xuất hiện. Dáng người bà gầy gò, đôi mắt sâu thẳm đầy nét từng trải. Bà Hoa mặc một bộ áo dài cũ màu xanh nhạt, đôi tay gầy guộc đang lau khô chiếc bình gốm nhỏ.

“Các cháu là ai?” – Bà hỏi, giọng nói nhẹ nhưng đầy uy nghiêm.

“Chúng cháu từ làng Hạ Nhiên đến,” Hương đáp. “Chúng cháu muốn hỏi bà về một câu chuyện cũ, liên quan đến chiếc đồng hồ này.”

Hương rút chiếc đồng hồ ra, đưa cho bà. Đôi mắt bà Hoa ánh lên sự ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng chìm vào trầm ngâm.

“Các cháu tìm được nó ở đâu?”

“Trong chiếc hộp gỗ trên đồi chè,” Hương nói. “Bà biết gì về nó không ạ?”

Bà Hoa không trả lời ngay. Bà bước chậm rãi ra hiên, nhìn xa xăm về phía những hàng tre rì rào trong gió.

“Chiếc đồng hồ này từng thuộc về một cô gái,” bà bắt đầu. “Cô ấy là thôn nữ đẹp nhất làng Hạ Nhiên ngày ấy. Tóc cô dài đen nhánh, đôi mắt sáng như ánh trăng rằm. Nhưng cái đẹp của cô không chỉ nằm ở vẻ ngoài, mà còn ở trái tim nhân hậu và sự mạnh mẽ.”

“Bà đang nói về ai ạ?” – Tùng xen vào, ánh mắt chăm chú.

“Cô gái ấy tên là Liên,” bà đáp, giọng chậm rãi. “Liên là con gái của ông chủ đồi chè lớn nhất làng lúc bấy giờ. Nhưng cô ấy lại đem lòng yêu một chàng trai nghèo – người làm thuê trên chính đồi chè của cha mình.”

Bà Hoa kể rằng, tình yêu giữa Liên và chàng trai ấy là một câu chuyện đẹp nhưng đầy trắc trở. Cha của Liên phát hiện ra mối tình này và ra sức ngăn cấm. Trong cơn tuyệt vọng, hai người quyết định bỏ trốn.

“Họ hẹn gặp nhau trên đồi chè vào một buổi chiều. Liên mang theo chiếc đồng hồ này, như một lời hứa rằng họ sẽ bắt đầu cuộc sống mới, nơi thời gian không còn là kẻ thù của họ.”

“Nhưng…” – Hương khẽ nói.

“Nhưng Liên đã không đến. Hoặc đúng hơn, cô ấy không thể đến.”

“Vì sao ạ?” – Tùng hỏi.

Bà Hoa thở dài, mắt ngấn nước. “Cô ấy bị nhốt trong phòng cả ngày hôm đó. Cha cô quyết không để cô bỏ đi. Đến khi cô thoát ra được, trời đã tối, và người cô yêu đã rời đi, mang theo chiếc đồng hồ ngừng lại mãi mãi ở 12:45.”

“Nhưng tại sao bà lại biết rõ câu chuyện này?” – Hương hỏi, ánh mắt nghi ngờ.

Bà Hoa quay lại, nhìn Hương và Tùng. Một nụ cười buồn nở trên môi bà.

“Vì Liên chính là em gái ruột của ta. Ngày hôm đó, ta đã chứng kiến tất cả, nhưng không thể làm gì để giúp cô ấy.”

Hương và Tùng lặng đi. Sự thật bất ngờ này khiến câu chuyện trở nên sâu sắc hơn bao giờ hết.

“Còn người đàn ông lạ mặt trên đồi chè…” – Tùng cất tiếng. “Có khi nào đó là chàng trai năm xưa không, bà?”

“Có thể,” bà Hoa đáp, giọng khẽ như tiếng gió. “Nếu ông ấy quay lại, có lẽ ông ấy vẫn chưa buông bỏ được quá khứ. Và nếu vậy, các cháu phải giúp ông ấy.”

Trên đường trở về, Hương không ngừng nghĩ về câu chuyện của bà Hoa. Dường như, mỗi bước chân lại kéo cô và Tùng sâu hơn vào một mê cung ký ức, nơi những bí mật và nỗi đau của quá khứ dần được hé lộ.

“Tớ nghĩ chúng ta cần tìm gặp ông ấy,” Hương nói, giọng chắc nịch.

“Ông lão trên đồi chè?” – Tùng hỏi.

“Không, là người đàn ông lạ mặt. Chỉ có ông ấy mới biết chiếc đồng hồ này thực sự muốn nói gì.”

Tùng gật đầu. “Vậy mai chúng ta lên đồi chè một lần nữa.”

Chương 6: Đêm Mưa Và Những Chuyện Kể Dở Dang

Bầu trời xám xịt báo hiệu một cơn mưa lớn đang đến gần. Tùng và Hương vừa về đến nhà thì những hạt mưa nặng nề bắt đầu rơi. Tiếng mưa rào rào trên mái ngói khiến không gian nhỏ hẹp trong nhà trở nên yên tĩnh đến lạ.

“Có vẻ ông trời muốn chúng ta nghỉ ngơi trước khi tiếp tục,” Tùng đùa, tay lật cuốn sổ ghi chép mà cậu luôn mang theo.

Hương không trả lời. Cô đang mải mê nhìn qua cửa sổ, đôi mắt đăm chiêu như đang cố kết nối các mảnh ghép rời rạc của câu chuyện mà họ vừa khám phá.

Buổi tối hôm ấy, Tùng và Hương quyết định ngồi lại, cùng nhau tổng hợp những gì họ biết được. Tùng cẩn thận vẽ ra sơ đồ:

Liên – Người thôn nữ xinh đẹp, bị cha ngăn cấm tình yêu với chàng trai làm thuê.

Chàng trai – Người mang theo chiếc đồng hồ ngừng lại ở 12:45, rời khỏi làng trong đau khổ.

Chiếc đồng hồ – Kỷ vật của tình yêu dang dở, xuất hiện bí ẩn trong chiếc hộp gỗ.

Người đàn ông lạ mặt – Có thể là chàng trai năm xưa, quay lại làng sau nhiều năm.

Bà Hoa – Nhân chứng của quá khứ, chị gái của Liên, người mang trong mình nỗi day dứt không nguôi.

“Nhưng tớ vẫn chưa hiểu,” Tùng lên tiếng. “Tại sao người đàn ông lạ mặt lại quay về lúc này? Ông ấy muốn tìm gì?”

“Có lẽ ông ấy muốn khép lại quá khứ,” Hương đáp, giọng trầm ngâm. “Hoặc… có thể ông ấy đang tìm một thứ gì đó còn dang dở.”

Khi đồng hồ điểm 9 giờ tối, cơn mưa vẫn chưa ngớt. Hương rút từ trong túi ra chiếc đồng hồ cũ, đôi tay lướt nhẹ qua bề mặt kim loại lạnh ngắt.

“Cậu có nghĩ rằng chiếc đồng hồ này mang theo một thông điệp nào đó không?” – Hương hỏi.

Tùng im lặng. Cậu ngồi tựa lưng vào tường, ánh mắt dán chặt vào chiếc đồng hồ trong tay Hương.

“Cậu còn nhớ dòng chữ khắc bên trong không?” – Tùng hỏi.

“‘Thời gian ngừng lại khi ta mất em.’” – Hương lặp lại. “Ý nghĩa của câu nói này chắc chắn không chỉ đơn thuần là về thời gian.”

“Vậy nó là gì?”

Hương ngẫm nghĩ một lúc lâu. “Có lẽ… nó là cảm giác bất lực khi nhìn người mình yêu rời xa. Là một lời hứa chưa thực hiện, hoặc là một mong ước mãi không thành.”

Câu trả lời của Hương khiến Tùng lặng người. Cơn mưa ngoài kia như nặng hạt hơn, tiếng tí tách của nước mưa hòa vào sự tĩnh lặng giữa hai đứa trẻ.

Đêm hôm ấy, Hương mơ thấy mình đứng giữa đồi chè, ánh trăng mờ ảo chiếu xuống những luống chè xanh ngắt. Trong giấc mơ, cô thấy một người phụ nữ mặc áo dài trắng, tóc đen dài phủ kín lưng, đứng lặng lẽ dưới gốc cây già.

“Cô là ai?” – Hương hỏi, nhưng người phụ nữ không trả lời.

Cô bước lại gần hơn, và lần này cô nhìn rõ khuôn mặt người phụ nữ. Đó là một khuôn mặt đẹp nhưng buồn, ánh mắt như chất chứa cả trời nỗi niềm.

“Cô là… Liên?” – Hương cất giọng run rẩy.

Người phụ nữ gật đầu, nhưng ngay khi Hương định hỏi thêm, hình bóng ấy tan biến, chỉ còn lại giọng nói văng vẳng trong không gian:

“Hãy giúp ta hoàn thành câu chuyện dở dang…”

Sáng hôm sau, Hương kể lại giấc mơ của mình cho Tùng nghe. Cậu không tỏ vẻ hoài nghi mà chỉ gật gù, như thể đã quen với những điều kỳ lạ trong hành trình này.

“Tớ nghĩ đó là một dấu hiệu,” Tùng nói. “Cô ấy muốn chúng ta làm gì đó để câu chuyện này có một kết thúc.”

“Nhưng làm thế nào? Và bắt đầu từ đâu?”

Tùng cầm lấy cuốn sổ ghi chép của mình, mở ra trang trống, viết nguệch ngoạc vài chữ:

“Câu chuyện dở dang.”

“Chúng ta sẽ tiếp tục từ nơi nó dừng lại – trên đồi chè,” Tùng nói chắc nịch.

Hương gật đầu. Họ biết rằng, dù con đường phía trước còn nhiều mơ hồ, nhưng họ không thể quay lưng lại với những giấc mơ, những ký ức và cả những lời thì thầm của thời gian.

Sáng sớm hôm sau, Hương và Tùng chuẩn bị hành trang cho chuyến đi. Hương nhét chiếc đồng hồ vào túi áo, ánh mắt thoáng chút hồi hộp. Đây là lần đầu tiên cả hai rời khỏi làng để tìm kiếm câu trả lời cho những bí mật họ đang nắm giữ.

“Cậu có chắc chúng ta cần phải đến thị trấn không?” – Tùng hỏi, tay kéo chiếc ba lô cũ kỹ.

“Bà Hoa đã nói rồi còn gì,” Hương đáp. “Thị trấn gần nhất là nơi ông chủ đồi chè từng có quan hệ làm ăn. Có lẽ chúng ta sẽ tìm được thêm thông tin ở đó.”

“Nhưng cậu có nghĩ người đàn ông lạ mặt sẽ để chúng ta đi dễ dàng không?”

Hương ngừng lại, ánh mắt trở nên kiên định. “Chúng ta không có lựa chọn nào khác.”

Chuyến xe đò lắc lư qua những con đường đất gồ ghề. Đây là lần đầu tiên Hương và Tùng rời xa những ngọn đồi chè quen thuộc để đến một nơi xa lạ. Qua khung cửa sổ, những cảnh vật mới mẻ hiện ra: những cánh đồng bạt ngàn, những khu chợ nhỏ đông đúc, và những ngôi nhà mái ngói đỏ san sát nhau.

“Cậu nghĩ thị trấn sẽ như thế nào?” – Tùng hỏi, giọng hào hứng.

“Đông người hơn làng mình, chắc chắn rồi,” Hương đáp, đôi mắt không rời khung cửa sổ. “Nhưng tớ không quan tâm thị trấn đẹp hay xấu. Tớ chỉ muốn biết sự thật về câu chuyện này.”

Khi xe dừng lại ở bến cuối, Hương và Tùng bước xuống, cảm nhận ngay bầu không khí khác biệt. Thị trấn nhộn nhịp với tiếng rao bán hàng, tiếng trẻ con nô đùa và cả tiếng xe cộ qua lại.

“Trước tiên, chúng ta nên tìm một quán nước để hỏi thăm,” Hương nói.

Họ đi dọc theo con phố chính, cuối cùng dừng lại ở một quán nước nhỏ nằm trong góc khuất. Chủ quán là một người phụ nữ trung niên có nụ cười hiền hậu, đang lúi húi pha trà.

“Các cháu lạ mặt quá. Đi đâu mà đến tận đây vậy?” – Người phụ nữ hỏi, ánh mắt dò xét.

“Dạ, chúng cháu đến để tìm hiểu về đồi chè ở làng Hạ Nhiên,” Hương đáp, cố giữ giọng bình tĩnh.

Người phụ nữ thoáng giật mình, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh. “Đồi chè ấy bây giờ chỉ còn là ký ức của những người già thôi. Mà sao các cháu lại quan tâm đến nó?”

“Chúng cháu tìm thấy một chiếc đồng hồ có liên quan đến đồi chè và nghe nói thị trấn này từng có giao dịch liên quan đến ông chủ đồi chè ngày trước,” Hương nói.

Người phụ nữ dừng tay pha trà, ánh mắt nhìn xa xăm. “Chiếc đồng hồ? Các cháu có mang theo không?”

Hương lấy chiếc đồng hồ ra, đặt lên bàn. Khi vừa nhìn thấy, người phụ nữ ngẩn người, tay run rẩy. “Chiếc đồng hồ này… Tôi từng thấy nó… cách đây rất nhiều năm.”

Người phụ nữ kể rằng, ngày xưa bà từng làm việc cho một cửa hàng đồng hồ nổi tiếng ở thị trấn. Chiếc đồng hồ này là món quà mà một người đàn ông nghèo mua để tặng cho người yêu của mình.

“Ông ấy đã dành dụm cả năm trời để mua chiếc đồng hồ này,” bà nói, giọng trầm ngâm. “Nhưng rồi ông ấy mang nó trả lại chỉ sau vài ngày, nói rằng người ông yêu không thể nhận món quà này.”

“Ông ấy có nói lý do không?” – Tùng hỏi, giọng hồi hộp.

“Không,” người phụ nữ lắc đầu. “Nhưng tôi nhớ rất rõ khuôn mặt ông ấy – một khuôn mặt buồn bã đến mức tôi không thể nào quên được.”

“Bà có biết ông ấy là ai không?” – Hương hỏi.

Người phụ nữ gật đầu. “Ông ấy tên là Nam – một người làm thuê ở đồi chè làng Hạ Nhiên.”

Hương và Tùng rời khỏi quán nước với một cảm giác kỳ lạ. Tên của chàng trai đã được hé lộ, nhưng còn quá nhiều điều chưa rõ ràng. Vì sao ông Nam lại trả lại chiếc đồng hồ? Và ông ấy có liên quan gì đến người đàn ông lạ mặt trên đồi chè?

“Chúng ta cần tìm thêm thông tin về ông Nam,” Hương nói, bước đi nhanh hơn.

“Cậu nghĩ ông ấy vẫn còn sống chứ?” – Tùng hỏi, giọng đầy lo lắng.

Hương ngừng lại, đôi mắt thoáng nét buồn. “Tớ không biết. Nhưng nếu ông ấy còn sống, chúng ta phải tìm bằng được ông ấy.”

Từ thị trấn trở về, Hương và Tùng mang theo câu chuyện về ông Nam – người từng làm thuê trên đồi chè và là chủ nhân của chiếc đồng hồ bí ẩn. Nhưng dù đã có thêm manh mối, cảm giác về những khoảng trống trong câu chuyện càng làm lòng họ nặng trĩu.

Tối hôm đó, họ ngồi dưới mái hiên nhà Hương, ngắm nhìn bầu trời đầy sao. Không gian yên bình của làng quê khiến Hương nhớ lại giấc mơ kỳ lạ trên đồi chè.

“Cậu có nghĩ rằng, ngọn lửa trong tim ông Nam chưa bao giờ tắt?” – Hương hỏi, giọng nhẹ nhàng.

“Ý cậu là tình yêu của ông ấy dành cho cô Liên?” – Tùng ngạc nhiên.

Hương gật đầu, đôi mắt xa xăm. “Dù thời gian có trôi qua, dù mọi thứ thay đổi, tớ cảm giác tình yêu ấy vẫn còn cháy âm ỉ ở đâu đó. Có lẽ chính điều đó đã khiến ông ấy quay lại làng sau nhiều năm.”

“Nhưng làm sao cậu biết chắc điều đó?” – Tùng tò mò.

“Bởi vì…” – Hương ngập ngừng. “Tớ cảm nhận được. Tớ tin rằng có những tình yêu không bao giờ lụi tàn, dù có bị thời gian và khoảng cách thử thách.”

Sáng hôm sau, họ quyết định quay trở lại đồi chè, nơi mọi bí mật bắt đầu. Khi bước chân vào những lối đi quen thuộc giữa các luống chè xanh, Hương cảm thấy như một nguồn năng lượng kỳ lạ đang dẫn lối.

“Cậu nghĩ chúng ta sẽ tìm thấy gì ở đây?” – Tùng hỏi, vừa bước vừa tránh những cành chè thấp.

“Tớ không biết,” Hương đáp. “Nhưng tớ tin nơi này còn giấu nhiều câu chuyện mà chúng ta chưa khám phá ra.”

Họ dừng lại ở gốc cây già nơi Hương từng thấy người phụ nữ trong giấc mơ. Dưới ánh nắng xuyên qua những tán lá, Hương chợt nhận ra có một thứ gì đó khắc trên thân cây – những dòng chữ mờ nhạt như đã bị thời gian bào mòn.

“Cậu nhìn này!” – Hương reo lên, chỉ vào những ký tự khắc trên thân cây.

Tùng tiến lại gần, cố gắng đọc to từng chữ. Đó là một dòng chữ đơn giản nhưng đầy ý nghĩa:

“Liên & Nam – Mãi mãi bên nhau.”

Cả hai lặng người. Hương đưa tay chạm nhẹ vào dòng chữ, cảm giác như đang chạm vào một phần ký ức của quá khứ.

Trở về từ đồi chè, Hương quyết định tìm gặp bà Hoa một lần nữa. Cô tin rằng người chị gái của Liên có thể giúp họ giải đáp những thắc mắc còn dang dở.

Bà Hoa đang ngồi bên cửa sổ, đôi mắt trầm tư như thể đang mơ về một thời xa xưa. Khi Hương nhắc đến dòng chữ trên thân cây, bà giật mình, ánh mắt thoáng chút bối rối.

“Các cháu… đã thấy dòng chữ đó rồi sao?” – Bà hỏi, giọng run run.

“Vâng, chúng cháu tìm thấy nó dưới gốc cây già trên đồi chè,” Hương đáp. “Bà có thể kể thêm về cô Liên và ông Nam được không?”

Bà Hoa im lặng hồi lâu, như đang đấu tranh với chính mình. Cuối cùng, bà thở dài, giọng nói chậm rãi như muốn giải tỏa một gánh nặng đã đè nén suốt nhiều năm.

“Liên và Nam yêu nhau thật lòng, nhưng cha mẹ chúng tôi phản đối kịch liệt. Nam chỉ là một người làm thuê nghèo, không xứng đáng với một cô gái được xem là ‘ngọc nữ’ của làng.”

“Rồi chuyện gì đã xảy ra?” – Hương hỏi, giọng đầy xúc động.

“Liên đã cãi lời cha mẹ, quyết định bỏ trốn cùng Nam. Nhưng đêm trước ngày họ dự định rời làng, cha chúng tôi phát hiện và cấm cản. Ông ấy nhốt Liên trong nhà, còn Nam thì bị đuổi khỏi làng.”

Hương và Tùng lặng người, cảm nhận rõ nỗi đau qua từng lời kể.

“Nhưng tại sao ông Nam lại quay về sau từng ấy năm?” – Tùng hỏi.

“Có lẽ ngọn lửa trong tim ông ấy vẫn chưa bao giờ tắt,” bà Hoa đáp, đôi mắt xa xăm. “Có những tình yêu không cần kết thúc, bởi nó luôn tồn tại trong lòng người.”

Mặt trời đã lên cao, những tia sáng vàng vọt rọi qua kẽ lá, len lỏi vào từng ngõ ngách của làng Hạ Nhiên. Không khí trong lành của buổi sáng sớm khiến Hương cảm thấy tràn đầy hy vọng. Cô và Tùng đã nghe về một câu chuyện mới – một lời hứa mà người dân trong làng ít ai còn nhớ đến.

“Cậu có bao giờ nghe bà Hoa nhắc đến cây cau trên đồi chè không?” – Hương hỏi, mắt nhìn về phía xa xa nơi đồi chè xanh mướt.

Tùng gật đầu. “Nghe nói cây cau đó là nơi Liên và Nam từng hẹn ước. Họ đã trao nhau một lời hứa ngay dưới tán cây đó.”

“Cây cau à?” – Hương khẽ mỉm cười, trong lòng tràn ngập những câu hỏi chưa lời đáp. “Có lẽ chúng ta nên đến đó xem sao.”

Hương và Tùng rời khỏi nhà, bước qua những con đường đất quanh co, nơi những ngôi nhà nằm im lìm dưới bóng mát của những hàng cây cao. Cây cau mà bà Hoa từng nhắc đến nằm ở một góc khuất, nơi không mấy ai để ý. Khi họ đến nơi, Hương không khỏi ngạc nhiên. Cây cau lớn đứng vững giữa đồi chè, những chiếc lá xanh rì, cành cau thẳng tắp vươn lên trời như một biểu tượng của sự kiên cường.

“Cây cau này có vẻ rất đặc biệt,” Tùng nói, đưa tay chạm vào thân cây. “Mặc dù đây là một loài cây bình thường, nhưng sao nó lại có sức hút lạ kỳ thế này?”

“Có lẽ nó không bình thường đâu, Tùng ạ,” Hương đáp, mắt ánh lên vẻ suy tư. “Đây chính là nơi Nam và Liên từng trao lời hứa. Những lời hứa mãi mãi, dù cho thời gian có phai mờ, cây cau này vẫn đứng đây, chứng kiến tất cả.”

Hương và Tùng ngồi xuống dưới bóng cây cau, để cho tâm trí mình trôi theo dòng hồi tưởng. Những câu chuyện về tình yêu bị chia cắt, về sự phản bội và cả những giấc mơ không thành hiện thực, tất cả hiện lên như một thước phim trong tâm trí của họ. Cây cau là nhân chứng sống, là người bạn đồng hành của tình yêu ấy.

“Tùng, cậu nghĩ nếu họ không bị chia cắt, mọi chuyện sẽ ra sao?” – Hương hỏi, đôi mắt nhìn xa xăm như đang tìm kiếm câu trả lời trong không gian rộng lớn.

“Chắc chắn là họ sẽ hạnh phúc,” Tùng đáp, giọng điềm đạm. “Nếu không có sự can thiệp của gia đình, nếu không có những áp lực xã hội, họ có thể đã sống bên nhau, yêu thương và bảo vệ nhau.”

Hương mỉm cười, một nụ cười buồn. “Nhưng đó là quá khứ. Chúng ta không thể thay đổi được.”

Bỗng dưng, một cơn gió nhẹ thổi qua, cuốn theo những chiếc lá cau bay lả tả. Tùng và Hương đứng dậy, theo bước cơn gió, bước đến phía cuối đồi. Họ vừa đi, vừa suy nghĩ về những điều bà Hoa đã kể, về tình yêu của Nam và Liên. Họ tự hỏi liệu đó có phải là ngọn lửa đã bị dập tắt từ lâu hay một điều gì đó vẫn còn âm ỉ cháy trong trái tim của những người từng yêu nhau.

“Chúng ta phải tìm thêm thông tin về ông Nam,” Hương nói quyết tâm. “Có thể ông ấy đã để lại dấu vết gì đó cho chúng ta tìm thấy.”

“Nhưng nếu ông ấy không còn sống thì sao?” – Tùng hỏi, vẻ mặt lo âu.

“Dù ông ấy có còn sống hay không, chúng ta vẫn phải tìm ra sự thật. Không phải chỉ vì chiếc đồng hồ hay cây cau, mà vì những lời hứa chưa hoàn thành.”

Khi trở về làng, cả hai quyết định tìm đến nhà bà Hoa một lần nữa. Hương không biết mình đang tìm kiếm điều gì, nhưng cô cảm thấy cần phải có một cuộc gặp gỡ cuối cùng, nơi bà Hoa có thể chia sẻ tất cả những điều bà đã giấu kín bao lâu nay.

Bà Hoa đón họ vào nhà, nơi những bộ đồ cũ và những bức tranh xưa treo trên tường vẫn còn nguyên vẹn. Bà mời họ ngồi xuống, ánh mắt vẫn đượm buồn, như thể có một nỗi đau mà thời gian không thể xóa nhòa.

“Chắc các cháu đã biết về cây cau,” bà Hoa nói, giọng nhẹ nhàng.

“Vâng, bà đã kể rất nhiều về cây cau và tình yêu của Liên với ông Nam,” Hương đáp. “Nhưng chúng cháu vẫn chưa hiểu hết. Bà có thể kể cho chúng cháu nghe về lời hứa ấy không?”

Bà Hoa thở dài, đôi mắt bà lấp lánh như chứa đựng một câu chuyện dài. “Lời hứa ấy được thốt lên trong đêm trăng sáng, khi Nam và Liên quyết định rời bỏ tất cả để sống cho tình yêu của mình. Họ hứa sẽ quay lại, dù thế nào đi nữa, sẽ không bao giờ rời xa nhau.”

“Nhưng ông Nam đã không quay lại?” – Tùng hỏi.

“Không, Nam đã không quay lại. Sau đêm đó, ông ấy biến mất, không một lời từ biệt. Và Liên đã chờ đợi. Chờ đợi đến cuối đời.”

Sáng hôm sau, trong không gian im lặng của ngôi làng, Hương và Tùng lại quay lại với những suy nghĩ chất chứa từ những ngày qua. Tất cả dường như vẫn chỉ là một mớ hỗn độn của bí ẩn, ký ức và những lời hứa chưa thành. Nhưng hôm nay, có một điều gì đó trong lòng Hương thôi thúc cô phải tìm cho ra sự thật.

Trong lúc ngồi dưới tán cây, Hương đột nhiên nhớ lại một chi tiết nhỏ mà bà Hoa đã nhắc đến hôm qua. “Chiếc chìa khóa cũ,” bà nói. Bà Hoa đã nhắc về một chiếc chìa khóa, thứ mà Liên đã để lại cho ông Nam, nhưng bà không giải thích rõ. Có lẽ chiếc chìa khóa ấy chính là câu trả lời cho tất cả những bí mật mà họ đang tìm kiếm.

“Hương, cậu nghĩ chiếc chìa khóa ấy có thể là gì?” – Tùng hỏi, khi họ đang cùng nhau lang thang quanh làng, không mục đích, chỉ đơn giản là tìm kiếm thêm thông tin.

“Tớ không biết,” Hương đáp, mắt nhìn về phía ngôi nhà cũ của bà Hoa, nơi dường như mọi câu chuyện vẫn còn vương vấn. “Nhưng tớ nghĩ chiếc chìa khóa này có liên quan đến những gì chúng ta chưa biết. Có thể nó sẽ mở ra cánh cửa dẫn chúng ta tới sự thật.”

Quyết tâm không để mình bị cuốn vào những suy nghĩ mơ hồ, Hương và Tùng quyết định tìm đến căn nhà của bà Hoa, nơi tất cả bắt đầu. Họ lặng lẽ bước qua ngưỡng cửa, lòng nặng trĩu với những câu hỏi chưa lời đáp.

“Bà Hoa, có phải bà đang giấu chúng tôi một điều gì đó không?” – Tùng hỏi, đôi mắt đầy vẻ nghi vấn.

Bà Hoa nhìn họ với ánh mắt mệt mỏi, như thể đã chờ đợi câu hỏi này từ lâu. “Các cháu không thể thay đổi quá khứ, nhưng ít nhất, các cháu có thể hiểu về nó,” bà nói, giọng bà nghẹn lại như thể không thể tiếp tục.

“Nhưng chiếc chìa khóa ấy…?” – Hương nhẹ nhàng thúc giục.

Bà Hoa im lặng một lát rồi đứng dậy, bước về phía một chiếc tủ cũ ở góc phòng. Bà mở ngăn tủ dưới, kéo ra một chiếc hộp gỗ nhỏ đã cũ kỹ. Khi bà mở nắp hộp, Hương và Tùng thấy bên trong là một chiếc chìa khóa sắt, nhìn đã rất lâu đời, có vẻ như nó từng thuộc về một nơi nào đó đã bị lãng quên.

“Đây là chiếc chìa khóa mà Liên đã trao cho Nam,” bà Hoa nói, giọng nghẹn ngào. “Liên muốn Nam giữ chiếc chìa khóa này, như một lời nhắc nhở về tình yêu và sự chờ đợi của cô ấy.”

Hương cầm chiếc chìa khóa, cảm giác một luồng điện chạy qua người. Chiếc chìa khóa này không chỉ là vật thể đơn giản; nó mang trong mình những ký ức, những lời hứa và những đau thương. Hương nhìn Tùng, cả hai đều hiểu rằng sự thật mà họ tìm kiếm có thể không chỉ nằm trong câu chuyện về Liên và Nam, mà còn trong những sự kiện chưa được kể hết.

“Vậy chiếc chìa khóa này mở cái gì?” – Hương hỏi, mắt nhìn thẳng vào bà Hoa.

“Chiếc chìa khóa này… mở một ngôi nhà,” bà Hoa trả lời, “một ngôi nhà mà Nam và Liên đã hứa sẽ xây dựng cùng nhau, nơi họ có thể sống hạnh phúc. Nhưng sau khi Nam rời đi, Liên đã khóa cửa ngôi nhà lại, giữ chiếc chìa khóa này như một lời hứa sẽ chờ đợi cho đến khi Nam trở lại.”

Sự thật dần hé mở trước mắt Hương và Tùng. Nhưng câu hỏi vẫn còn đó: Ngôi nhà ấy nằm ở đâu, và liệu họ có thể tìm thấy nó trước khi mọi thứ quá muộn?

“Có lẽ chúng ta cần đến ngôi nhà đó,” Tùng nói, ánh mắt đầy quyết tâm. “Chúng ta phải tìm kiếm, dù có phải mất bao nhiêu thời gian đi nữa.”

Chiều hôm ấy, Hương và Tùng lên đường tìm kiếm ngôi nhà mà chiếc chìa khóa ấy mở ra. Họ không biết ngôi nhà ấy ở đâu, nhưng họ cảm giác rằng nó nằm đâu đó gần đây, trong làng, ngay trong lòng những người đã sống và yêu.

Họ đi dọc theo con đường quanh co, qua những ngôi nhà gỗ cũ kỹ, những ruộng lúa trải dài như tấm thảm xanh mướt. Một cảm giác kì lạ bao trùm khi họ tiến vào khu vực phía sau đồi chè – nơi mà trước đây ít người đến.

Đột nhiên, một ngôi nhà cũ xuất hiện trước mắt họ. Ngôi nhà lụp xụp, mái ngói cũ, tường gạch bị mốc, nhưng vẫn giữ được dáng vẻ của một thời quá khứ. Hương cảm nhận được một điều gì đó rất đặc biệt ở đây.

“Đây chính là nơi…” – Hương thì thào.

Tùng im lặng, nắm chặt tay Hương. Cả hai bước tới cánh cửa sắt đã han gỉ, chiếc chìa khóa trong tay Hương như đã sẵn sàng để mở ra một chương mới trong cuộc hành trình của họ.

Khi cánh cửa ngôi nhà cũ bật mở, một làn gió nhẹ như muốn thổi bay đi lớp bụi dày bám trên những kỷ niệm đã lâu. Căn phòng bên trong tăm tối, chỉ có những tia sáng yếu ớt xuyên qua khe cửa sổ, tạo thành những vệt sáng mờ ảo trên nền đất cũ. Hương và Tùng bước vào, trái tim đầy lo lắng nhưng cũng không kém phần háo hức.

“Đây chính là ngôi nhà của họ sao?” – Tùng hỏi, giọng lạc đi trong sự tĩnh lặng của không gian.

Hương không trả lời ngay. Cô đứng lặng lẽ giữa căn phòng, nhìn quanh. Tất cả đều cũ kỹ, như một phần của quá khứ không thể nào quên. Những bức tranh vẽ đã phai màu, những chiếc ghế gỗ chạm trổ tinh xảo vẫn giữ lại dấu vết của thời gian. Nhưng điều đặc biệt nhất chính là chiếc bàn gỗ ở góc phòng, trên đó đặt một chiếc hộp nhỏ, có vẻ như chưa ai mở từ lâu.

Hương bước lại gần, ánh mắt đầy sự tò mò. Cô mở chiếc hộp, và bên trong là một lá thư cũ, đã ố vàng theo năm tháng. Chữ viết trên lá thư nhòa đi, nhưng cô vẫn có thể nhận ra đó là một dòng chữ quen thuộc, của Liên.

“Đây là…” – Hương thì thầm, giọng cô nghẹn lại.

Tùng tiến lại gần, nhìn vào lá thư. “Là thư của Liên gửi cho Nam phải không?”

Hương gật đầu, nhẹ nhàng mở lá thư ra. Mùi giấy cũ bay trong không khí, mang theo nỗi nhớ về một thời đã xa. Hương bắt đầu đọc từng dòng chữ như thể muốn ghi nhớ từng lời, từng cảm xúc mà Liên đã gửi gắm qua những con chữ ấy.

“Nam yêu dấu,

Đêm nay, khi trăng lên cao, em ngồi một mình bên cửa sổ, nghĩ về anh. Chúng ta đã hứa sẽ gặp lại nhau dưới tán cây cau, nhưng em biết, có thể anh sẽ không trở lại. Dù vậy, em vẫn giữ niềm tin vào lời hứa ấy, bởi em tin tình yêu của chúng ta sẽ không bao giờ tắt. Em giữ chiếc chìa khóa này, như một minh chứng cho tình yêu vĩnh cửu mà em dành cho anh. Nếu anh không về, em sẽ đợi, đợi đến ngày chúng ta lại gặp nhau, dù trong hoàn cảnh nào. Đến khi đó, anh sẽ mở cánh cửa của ngôi nhà này, nơi mà chúng ta sẽ sống bên nhau, trong bình yên, trong tình yêu và những giấc mơ chưa hoàn thành.”

Liên.”

Hương cảm thấy nghẹn ngào, từng chữ như thấm vào trái tim mình. Cô không chỉ cảm nhận được tình yêu mạnh mẽ trong những dòng thư ấy, mà còn là nỗi khắc khoải, sự đợi chờ không hồi kết. Lá thư như một lời nhắc nhở rằng tình yêu đôi khi không phải lúc nào cũng trọn vẹn, và đôi khi nó chỉ còn lại những lời hứa dang dở.

“Lá thư này… Liên đã viết nhưng không bao giờ gửi đi,” Tùng nói, giọng đầy xúc động. “Cô ấy đã giữ nó suốt bao năm tháng. Nhưng nếu Nam không trở lại, liệu cô ấy có thể sống tiếp với những kỷ niệm này?”

“Liên đã sống với những ký ức ấy suốt một đời,” Hương đáp, mắt mờ đi vì nước mắt. “Cô ấy đã đợi Nam, dù thời gian có trôi qua bao lâu.”

Chân Hương và Tùng đã đưa họ tới một ngã rẽ mới trong cuộc hành trình của mình. Lá thư này không chỉ là mảnh ghép quan trọng trong câu chuyện của Liên và Nam, mà còn là manh mối giúp họ hiểu hơn về cuộc đời và những lựa chọn mà con người phải đối mặt.

“Chúng ta phải tìm Nam,” Hương nói, giọng kiên quyết. “Chúng ta không thể để Liên sống mãi trong sự chờ đợi này. Nếu Nam còn sống, chúng ta phải tìm ông ấy, để trả lại những lời hứa đã bị lãng quên.”

Tùng nhìn Hương, đôi mắt anh đầy quyết tâm. “Đúng vậy. Chúng ta sẽ đi tìm Nam, dù có phải đi đến đâu.”

Họ rời ngôi nhà, nhưng trong lòng mỗi người lại mang theo một gánh nặng. Lá thư chưa gửi ấy vẫn còn nguyên giá trị, như một sợi dây nối liền quá khứ và hiện tại, như một lời hứa chưa hoàn thành mà cả hai người đều chưa thể từ bỏ. Hương và Tùng không thể không cảm thấy một trách nhiệm nặng nề, khi mà họ là những người duy nhất còn sống sót để tìm ra sự thật.

Cả hai không biết con đường sắp tới sẽ dẫn họ đến đâu, nhưng một điều họ chắc chắn: họ sẽ không dừng lại cho đến khi tìm thấy Nam, và giải đáp tất cả những câu hỏi vẫn còn treo lơ lửng trong không gian này.

Tối hôm ấy, cả ngôi làng nhỏ như khoác lên mình một bộ áo mới. Những ánh đèn lồng đỏ rực được treo cao dọc theo con đường chính, tiếng cười nói rộn ràng vang lên khắp nơi, hòa quyện với âm thanh nhộn nhịp của những chiếc trống tre và đàn ghi-ta mộc. Đêm hội lửa trại – sự kiện lớn nhất trong năm – đã bắt đầu.

Hương và Tùng hòa vào dòng người đang tiến về khu đất trống ở cuối làng, nơi đống củi khổng lồ đã được dựng sẵn. Lửa chưa cháy, nhưng trong lòng mỗi người đều như có một ngọn lửa riêng, đang âm ỉ cháy sáng vì háo hức.

“Cậu có nghĩ… đêm nay chúng ta sẽ tìm thấy gì đó không?” – Hương thì thầm hỏi Tùng khi họ đi ngang qua một nhóm trẻ con đang chơi trò đuổi bắt.

“Chúng ta không chỉ tìm kiếm sự thật, Hương ạ,” Tùng đáp, ánh mắt nhìn xa xăm. “Mà còn tìm lại những gì đã bị lãng quên – trong ngôi làng này, và cả trong lòng mỗi người.”

Lửa được châm lên, ánh sáng ấm áp bao trùm không gian. Tất cả mọi người ngồi quây quần quanh đống lửa lớn, ánh lửa nhảy múa trong đôi mắt rạng rỡ của những đứa trẻ, trong nụ cười của những cụ già. Người trưởng làng đứng dậy, bắt đầu kể một câu chuyện cổ tích cũ kỹ – câu chuyện về tình yêu, sự hy sinh và lòng trung thành. Nhưng Hương và Tùng, dù ngồi lẫn trong đám đông, lại có một cảm giác rằng câu chuyện này không chỉ là cổ tích.

“Câu chuyện này… nghe quen quen,” Hương thì thầm. “Cậu có thấy giống câu chuyện của Liên và Nam không?”

Tùng gật đầu. “Rất giống. Nhưng tớ không nghĩ đây là ngẫu nhiên.”

Khi câu chuyện kết thúc, một tràng vỗ tay vang lên. Nhưng ngay sau đó, người trưởng làng bất ngờ lên tiếng: “Đêm nay, tôi muốn mời một người đặc biệt kể tiếp phần còn lại của câu chuyện.”

Tất cả mọi ánh mắt đều hướng về phía một người đàn ông lớn tuổi đang đứng bên rìa đống lửa. Ông mặc một chiếc áo khoác cũ, gương mặt trầm ngâm nhưng ánh mắt sáng rực. Đó là ông Nam – người mà Hương và Tùng đã nhắc đến bao lần, nhưng chưa bao giờ gặp mặt.

“Ông ấy…” – Hương khẽ nắm lấy tay Tùng, cảm giác tim mình đập loạn nhịp.

“Chính là ông Nam!” – Tùng thì thào, không giấu được sự ngạc nhiên.

Ông Nam bước vào giữa vòng lửa, nhìn quanh mọi người một lượt, như thể muốn ôm lấy tất cả bằng ánh mắt đầy yêu thương. Rồi ông bắt đầu kể, không phải bằng một giọng kể chuyện đơn thuần, mà như đang hồi tưởng lại chính cuộc đời mình.

“Ngày xưa, có một người đã rời xa ngôi làng này với lời hứa sẽ trở lại. Nhưng thời gian trôi qua, người đó không thể giữ lời. Không phải vì quên, mà vì cuộc đời đôi khi không cho phép chúng ta làm điều mình muốn. Người ấy đã để lại nỗi nhớ, nỗi đau cho những người thân yêu nhất, và giờ đây, chỉ muốn chuộc lại những lỗi lầm của mình…”

Cả đám đông lặng im, chỉ còn tiếng củi lửa kêu tí tách. Hương và Tùng ngồi sững, từng lời của ông Nam như lưỡi dao xuyên qua những gì họ từng tưởng tượng về câu chuyện này.

Sau khi ông Nam kết thúc câu chuyện, ông nhìn thẳng vào Hương và Tùng, đôi mắt như nhận ra điều gì đó. “Hai cháu là những người đã vào ngôi nhà cũ của Liên, đúng không?”

Hương gật đầu, không nói nên lời.

“Vậy là đã đến lúc rồi…” – Ông Nam mỉm cười buồn bã. “Ngày mai, các cháu hãy gặp ta. Ta sẽ kể hết những gì mà các cháu muốn biết.”

Đêm hội lửa trại kết thúc trong sự xôn xao của những lời bàn tán. Nhưng đối với Hương và Tùng, đó là một đêm không thể nào quên. Họ không chỉ tìm được ông Nam, mà còn cảm nhận được một bước ngoặt lớn đang chờ đợi phía trước.

Dưới ánh trăng bạc, Hương nhìn Tùng và thì thầm: “Tớ cảm giác như mọi chuyện sắp sửa được giải đáp, nhưng đồng thời, tớ cũng thấy sợ.”

Tùng siết nhẹ tay Hương, giọng nói trầm ấm nhưng đầy kiên định: “Đừng sợ, Hương. Chúng ta đã đi xa đến thế này rồi, chúng ta sẽ không dừng lại, cho dù sự thật có đau lòng đến đâu.”

Sáng hôm sau, Hương và Tùng đến nhà ông Nam theo lời hẹn. Đó là một căn nhà gỗ nhỏ nằm sâu trong rừng, bao quanh bởi những hàng cây cổ thụ xanh rì. Không khí buổi sáng trong lành, sương còn đọng trên những chiếc lá, và tiếng chim hót vang vọng khiến mọi thứ trở nên bình yên lạ kỳ. Nhưng trái tim của Hương và Tùng lại trĩu nặng bởi những câu hỏi còn bỏ ngỏ.

Ông Nam ra mở cửa, ánh mắt trầm tĩnh nhưng đầy chiều sâu. Ông mời hai người vào, chỉ tay về phía bộ bàn ghế cũ giữa căn phòng nhỏ. Trên bàn, một chiếc hộp gỗ được đặt ngay ngắn, như thể nó đã chờ đợi khoảnh khắc này suốt nhiều năm.

“Ngồi xuống đi, các cháu,” ông Nam nói, giọng chậm rãi nhưng ấm áp.

Hương và Tùng ngồi xuống, ánh mắt không rời khỏi chiếc hộp. Không khí trong căn phòng dường như đông đặc lại, chỉ có tiếng gió thổi nhẹ qua khung cửa sổ.

“Chiếc hộp này,” ông Nam bắt đầu, “là nơi chứa đựng những gì còn sót lại từ quá khứ. Nó giống như một cỗ máy thời gian, đưa ta trở về với những kỷ niệm mà ta từng nghĩ đã quên.”

Ông mở chiếc hộp. Bên trong là một cuốn sổ nhỏ, một bức ảnh đã ố vàng, và một chiếc đồng hồ bỏ túi cũ kỹ. Mỗi món đồ như mang theo hơi thở của thời gian, kể lại những câu chuyện mà lời nói không thể diễn tả.

“Chiếc đồng hồ này,” ông Nam nói, nhấc chiếc đồng hồ bỏ túi lên, “là thứ mà ta đã trao cho Liên vào ngày cuối cùng chúng ta gặp nhau. Ta đã hứa với cô ấy rằng sẽ trở về trước khi kim đồng hồ ngừng chạy. Nhưng…” Ông dừng lại, giọng nghẹn ngào. “Ta đã không giữ được lời hứa.”

Hương cảm thấy lòng mình thắt lại. “Tại sao ông không quay về?”

“Vì ta đã bị cuốn vào những vòng xoáy của cuộc đời, những điều ta không lường trước được,” ông Nam nói, ánh mắt xa xăm. “Ta đã cố gắng, nhưng thời gian trôi qua quá nhanh. Khi ta nhận ra mình đã để mất quá nhiều, thì mọi thứ đã thay đổi.”

Ông Nam đặt chiếc đồng hồ xuống, nhấc cuốn sổ lên. “Cuốn sổ này là những gì còn lại từ Liên. Cô ấy đã viết về những ngày chờ đợi, về những kỷ niệm mà chúng ta từng chia sẻ. Và cả những giấc mơ mà chúng ta chưa kịp hoàn thành.”

Hương và Tùng mở cuốn sổ ra. Những dòng chữ của Liên như nhảy múa trên trang giấy, mỗi dòng đều ngập tràn tình yêu và nỗi nhớ.

“Nam yêu dấu,

Hôm nay là ngày thứ 365 em đợi anh dưới tán cây cau. Kim đồng hồ vẫn chạy, nhưng em biết rằng anh sẽ không trở về. Em không trách anh, chỉ mong rằng ở nơi xa, anh vẫn hạnh phúc. Còn em, em sẽ tiếp tục sống với những kỷ niệm của chúng ta…”

Tùng lặng người, còn Hương thì không thể ngăn được nước mắt.

“Bà ấy yêu ông rất nhiều,” Tùng nói, giọng run rẩy. “Nhưng bà ấy không hề oán trách ông, dù chỉ một lần.”

Ông Nam gật đầu, nước mắt lăn dài trên gương mặt già nua. “Đó chính là điều khiến ta đau lòng nhất. Ta đã làm tổn thương cô ấy, nhưng cô ấy lại không bao giờ trách ta. Cô ấy chỉ giữ lấy tình yêu ấy, như một ngọn lửa nhỏ trong tim, suốt cả cuộc đời.”

Cả ba người ngồi im lặng trong một lúc lâu. Không gian như đông cứng lại, chỉ còn âm thanh của quá khứ vang vọng.

“Tại sao ông lại muốn gặp chúng cháu?” – Hương hỏi, phá tan sự tĩnh lặng.

“Vì ta muốn các cháu hiểu rằng thời gian không bao giờ chờ đợi ai,” ông Nam đáp. “Chúng ta không thể quay ngược đồng hồ, nhưng chúng ta có thể sửa chữa những gì còn dang dở. Ta đã không thể làm điều đó khi còn trẻ, nhưng các cháu thì khác. Các cháu còn cả tương lai phía trước. Đừng bao giờ để những lời hứa trở thành gánh nặng mà các cháu không thể hoàn thành.”

Rời khỏi nhà ông Nam, Hương và Tùng mang theo một cảm giác vừa nặng nề, vừa thanh thản. Họ đã tìm được câu trả lời, nhưng đồng thời cũng nhận ra một bài học sâu sắc về thời gian, tình yêu và trách nhiệm.

“Cậu có nghĩ… chúng ta đã làm đúng không?” – Hương hỏi, nhìn sang Tùng.

“Tớ nghĩ, chúng ta đã tìm thấy ý nghĩa của hành trình này,” Tùng đáp, ánh mắt kiên định. “Không phải chỉ để biết sự thật, mà còn để hiểu rằng chúng ta phải trân trọng từng khoảnh khắc hiện tại.”

Hương và Tùng trở lại đồi chè vào một buổi chiều, khi ánh nắng cuối ngày dát vàng lên những tán lá xanh mướt. Từng cơn gió mát lành thổi qua, mang theo hương thơm ngai ngái của đất và cây cỏ. Nơi này vẫn vậy, yên bình và dịu dàng như một bài thơ, nhưng trong lòng họ, mọi thứ đã thay đổi.

“Tớ không ngờ rằng đồi chè lại có nhiều bí mật đến thế,” Hương nói, mắt nhìn xa xăm về phía chân trời. “Trước đây, tớ chỉ nghĩ nó là một nơi đẹp đẽ để ngắm cảnh.”

“Đôi khi những điều đẹp nhất lại ẩn chứa nhiều câu chuyện nhất,” Tùng đáp, giọng trầm ngâm. “Và những câu chuyện đó luôn chờ đợi ai đó đến để lắng nghe.”

Hương mỉm cười, nhưng nụ cười ấy phảng phất một nỗi buồn khó gọi tên. Cô quay sang Tùng, như muốn nói điều gì đó nhưng lại chần chừ.

“Tùng này…”

“Gì thế?”

“Cậu có bao giờ nghĩ rằng… những lời hứa mà chúng ta từng đưa ra, chúng có thật sự quan trọng không? Ý tớ là, nếu một ngày nào đó chúng ta không thể giữ lời hứa, liệu có ai tha thứ cho chúng ta không?”

Tùng im lặng một lúc, ánh mắt đăm chiêu. “Tớ nghĩ rằng, lời hứa quan trọng nhất không phải là với người khác, mà là với chính bản thân mình. Nếu chúng ta sống mà luôn giữ được lòng trung thực và tình yêu trong tim, thì ngay cả khi không hoàn thành lời hứa, chúng ta vẫn không đánh mất bản thân.”

Câu trả lời của Tùng khiến Hương suy nghĩ. Cô nhớ đến câu chuyện của ông Nam và bà Liên, nhớ đến chiếc đồng hồ bỏ túi và những trang nhật ký đầy yêu thương. Dường như mọi thứ đều nhắc nhở cô rằng thời gian là một món quà quý giá, nhưng cũng là thứ dễ dàng trôi qua nhất.

Họ bước chậm rãi qua đồi chè, nơi những hàng cây xanh ngắt trải dài bất tận. Bỗng Tùng chỉ tay về phía một góc khuất, nơi có một tảng đá lớn nằm giữa những bụi chè.

“Cậu nhìn kìa, có thứ gì đó trên tảng đá đó.”

Hương và Tùng tiến lại gần. Trên mặt đá là một dòng chữ được khắc nguệch ngoạc, có vẻ đã cũ nhưng vẫn đọc được:

“Dù thời gian có trôi qua, gió vẫn thổi qua đồi chè, như một lời hứa không bao giờ quên.”

“Cậu nghĩ ai đã viết dòng này?” – Hương thắc mắc, tay khẽ chạm vào những ký tự.

“Có thể là ông Nam, hoặc bà Liên,” Tùng suy đoán. “Hoặc có lẽ là một ai đó giống như họ – những người đã yêu nơi này và để lại một phần tâm hồn mình ở đây.”

Hương gật đầu. “Tớ nghĩ rằng… mỗi chúng ta đều để lại một điều gì đó, ở những nơi mà chúng ta từng yêu thương, dù lớn hay nhỏ. Có thể không ai nhớ, nhưng gió sẽ nhớ.”

Tùng nhìn Hương, ánh mắt đầy cảm xúc. “Cậu nói đúng. Gió là nhân chứng của thời gian. Nó không ngừng thổi, mang theo những câu chuyện và ký ức từ thế hệ này sang thế hệ khác.”

Họ ngồi xuống bên tảng đá, lặng lẽ ngắm nhìn đồi chè trải dài trước mặt. Gió vẫn thổi, mang theo tiếng thì thầm của lá, như kể lại những câu chuyện từ quá khứ. Trong khoảnh khắc ấy, Hương và Tùng cảm nhận được sự bình yên hiếm có – một sự kết nối vô hình giữa con người và thiên nhiên, giữa hiện tại và quá khứ.

“Cậu có bao giờ nghĩ rằng,” Hương lên tiếng, “dù chúng ta không thể thay đổi quá khứ, nhưng chúng ta có thể viết tiếp tương lai theo cách mà mình muốn?”

“Đúng vậy,” Tùng trả lời, ánh mắt kiên định. “Và có lẽ, điều quan trọng nhất là sống sao để mỗi ngày đều ý nghĩa, để khi nhìn lại, chúng ta không hối tiếc.”

Buổi chiều dần tàn, ánh nắng nhạt dần trên những ngọn chè, nhưng ngọn lửa trong lòng Hương và Tùng lại sáng lên mãnh liệt. Họ biết rằng hành trình của mình chưa kết thúc – vẫn còn những câu chuyện cần được viết tiếp, những ký ức cần được khám phá.

Gió vẫn thổi qua đồi chè, như lời nhắc nhở rằng dù thời gian có trôi qua, những giá trị đẹp đẽ vẫn luôn tồn tại, trong thiên nhiên, trong ký ức, và trong lòng mỗi người.

Hương và Tùng trở về từ đồi chè với một tâm trạng lạ lẫm. Trong lòng cả hai là sự trộn lẫn giữa cảm xúc của những ngày tháng cũ và sự háo hức mơ hồ về những điều còn chờ ở phía trước. Khi ánh hoàng hôn nhạt dần sau lưng, họ dừng lại trước ngôi nhà nhỏ nơi từng được gọi là “căn nhà bí mật” – căn nhà gỗ bỏ hoang, nơi bà Liên từng để lại nhiều điều bí ẩn.

“Chúng ta thử vào xem,” Hương gợi ý, ánh mắt đầy quyết tâm.

“Được thôi, biết đâu lần này chúng ta sẽ tìm được điều gì đó khác,” Tùng đáp, dù vẫn hơi dè dặt.

Cánh cửa gỗ cọt kẹt khi được đẩy ra, để lộ một không gian tĩnh lặng phủ đầy bụi thời gian. Ánh sáng lờ mờ từ cửa sổ chiếu vào, làm những hạt bụi li ti như đang nhảy múa trong không trung. Trong căn phòng nhỏ, ngoài chiếc bàn gỗ cũ và vài món đồ đã mục nát, còn có một chiếc tủ gỗ đóng kín.

“Có lẽ chúng ta nên bắt đầu từ chiếc tủ kia,” Hương nói, chỉ tay.

Tùng tiến đến, mở cánh tủ gỗ với chút căng thẳng. Bên trong, ngoài vài cuốn sách đã ngả màu, còn có một phong bì nhỏ được cột gọn gàng bằng sợi dây thừng. Trên phong bì, nét chữ mềm mại ghi dòng chữ:

“Người tìm thấy bức thư này là người sẽ viết tiếp câu chuyện.”

Hương và Tùng nhìn nhau, lòng dâng lên một cảm giác vừa hồi hộp, vừa xúc động.

Hương mở phong bì ra, bên trong là một lá thư viết tay. Dòng chữ của bà Liên hiện lên rõ ràng, như thể bà vừa viết nó hôm qua:

“Người lạ thân mến,

Nếu bạn đọc được những dòng này, nghĩa là tôi đã không thể hoàn thành được ước mơ của mình. Nhưng tôi tin rằng bạn có thể.

Khi còn trẻ, tôi luôn ao ước có thể chia sẻ câu chuyện của mình với thế giới – không chỉ là câu chuyện về tình yêu, mà còn là những ước mơ, những khát khao mà tôi từng có. Nhưng cuộc đời, với những vòng xoáy khó lường, đã khiến tôi phải gác lại giấc mơ ấy.

Hôm nay, khi viết những dòng này, tôi không biết ai sẽ đọc được chúng. Nhưng tôi hy vọng, nếu bạn là người đang cầm trên tay bức thư này, bạn sẽ tìm thấy điều gì đó ý nghĩa từ câu chuyện của tôi. Và nếu có thể, bạn hãy viết tiếp câu chuyện ấy, để nó không chỉ là ký ức của riêng tôi, mà trở thành một phần trong câu chuyện của bạn.

Hãy để những giấc mơ được tiếp tục, dù chúng có bắt đầu từ quá khứ hay tương lai.

Thân ái,

Liên.”

Hương đặt lá thư xuống, đôi tay cô run run. “Bà ấy không chỉ viết thư cho ai đó, mà là cho chúng ta. Cậu có hiểu không, Tùng? Bà ấy tin rằng câu chuyện này không chỉ là của mình, mà là của tất cả mọi người.”

Tùng gật đầu, ánh mắt sáng lên. “Tớ hiểu rồi. Bức thư này giống như một lời nhắn nhủ, một lời động viên để chúng ta sống hết mình, không chỉ cho hiện tại, mà còn cho tương lai.”

“Nhưng viết tiếp câu chuyện này nghĩa là gì?” Hương hỏi, giọng băn khoăn.

“Có thể là tìm cách giữ gìn những ký ức, hoặc tạo nên những câu chuyện mới để nối dài ước mơ của bà Liên,” Tùng đáp. “Dù bằng cách nào, tớ nghĩ điều quan trọng nhất là chúng ta không được để quá khứ bị lãng quên.”

Họ quyết định giữ bức thư như một kỷ vật quý giá, nhưng đồng thời cũng là một lời nhắc nhở. Hương và Tùng không chỉ tìm thấy câu chuyện của bà Liên, mà còn tìm thấy trách nhiệm của chính mình trong việc tiếp tục hành trình ấy.

Trước khi rời khỏi căn nhà, Hương và Tùng viết một bức thư mới, đặt lại vào chiếc tủ gỗ.

“Gửi người tìm thấy bức thư này,

Chúng tôi là những người đã tiếp nhận câu chuyện của một thời xa xưa, và giờ đây, chúng tôi gửi lại cho bạn.

Câu chuyện không có hồi kết – vì ký ức luôn sống mãi qua những người kể lại nó. Chúng tôi hy vọng rằng bạn sẽ tìm thấy cảm hứng, niềm tin, và lý do để viết tiếp câu chuyện này, theo cách của riêng bạn.

Hãy để những giấc mơ được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, như cách gió vẫn thổi qua đồi chè mỗi ngày.

Thân ái,

Hương và Tùng.”

Buổi sáng hôm đó, Hương và Tùng quyết định dậy sớm để đón bình minh trên dòng sông chảy ngang làng. Sông quê vốn hiền hòa như một dải lụa bạc mềm mại, nhưng dưới ánh bình minh, nó trở thành một bức tranh đầy sức sống, với những tia sáng hồng rực lan tỏa trên mặt nước lấp lánh.

“Cậu có nhớ lần đầu tiên tụi mình chèo thuyền ra sông không?” Hương hỏi, mắt chăm chú nhìn dòng nước đang khẽ chảy.

“Tớ nhớ chứ,” Tùng đáp, cười khẽ. “Cậu suýt ngã xuống nước vì mải đuổi theo một con chuồn chuồn.”

Hương bật cười, tiếng cười trong trẻo hòa vào âm thanh của buổi sớm mai. “Lúc đó, tớ chỉ nghĩ rằng con chuồn chuồn ấy như một lời hứa về những điều kỳ diệu trong tương lai. Nhưng hóa ra, đôi khi điều kỳ diệu lại nằm ngay trong những khoảnh khắc bình dị nhất, như sáng nay chẳng hạn.”

Họ chèo thuyền ra giữa dòng sông. Gió buổi sáng mát lành thổi qua mái tóc, mang theo hương thơm của cỏ cây và những tiếng chim hót lảnh lót. Ánh sáng đầu ngày bắt đầu nhuộm vàng khung cảnh xung quanh, tạo nên một vẻ đẹp vừa huyền ảo vừa chân thực.

Hương rút từ trong túi một cuốn sổ nhỏ – cuốn sổ mà cô đã giữ bên mình từ ngày đầu tiên bắt đầu hành trình khám phá câu chuyện của ông Nam và bà Liên. Cô lật giở từng trang, những dòng chữ viết tay của mình hiện ra, gợi nhắc những khoảnh khắc đầy ý nghĩa mà họ đã trải qua.

“Cậu biết không, Tùng? Tớ luôn tin rằng mỗi con người đều là một dòng sông. Chúng ta chảy qua những thăng trầm, đôi khi cuộn xoáy, đôi khi yên bình, nhưng cuối cùng, chúng ta luôn tìm được cách hòa mình vào biển cả rộng lớn.”

Tùng gật đầu, ánh mắt xa xăm. “Có lẽ vì thế mà người ta nói, dòng sông không chỉ là nơi nước chảy, mà còn là nơi ký ức và giấc mơ chảy qua. Mỗi khúc sông đều có một câu chuyện riêng, giống như cuộc đời của mỗi người.”

Khi ánh mặt trời bắt đầu lên cao, Hương nhìn thấy một vật nhỏ lấp lánh trên mặt nước. Cô kêu lên: “Nhìn kìa, có thứ gì đó trôi trên sông!”

Họ chèo thuyền lại gần và phát hiện đó là một chiếc hộp gỗ nhỏ, cũ kỹ, nhưng vẫn còn nguyên vẹn. Tùng cẩn thận vớt chiếc hộp lên. Bên trong là một mảnh giấy đã ố màu thời gian và một tấm ảnh đen trắng.

Tấm ảnh chụp một đôi nam nữ trẻ tuổi đứng bên nhau, nụ cười rạng rỡ như đang ôm trọn cả thế giới. Người con trai mặc một bộ đồ giản dị, ánh mắt tràn đầy nhiệt huyết, trong khi cô gái e ấp với chiếc áo dài trắng, tay cầm một cành hoa dại. Phía sau họ là bờ sông quen thuộc, chính nơi Hương và Tùng đang đứng lúc này.

“Cậu có nghĩ… đây là bà Liên và ông Nam không?” Hương thốt lên, mắt dán chặt vào bức ảnh.

Tùng cẩn thận cầm tấm ảnh, ánh mắt anh dần trở nên trầm ngâm. “Có lẽ đúng vậy. Nhưng sao tấm ảnh này lại ở đây? Và nó có ý nghĩa gì?”

Hương mở mảnh giấy cũ đi kèm. Dòng chữ viết tay mềm mại nhưng đã phai mờ theo thời gian:

“Dòng sông mang theo ký ức của chúng ta, để rồi một ngày nào đó, nó sẽ tìm được bến đỗ thích hợp. Nếu người nhận được chiếc hộp này, hãy giữ lại những giấc mơ mà chúng tôi từng gửi gắm. Những giấc mơ sẽ không bao giờ mất đi, chỉ cần chúng được lưu giữ trong trái tim những người còn tin vào phép màu của cuộc sống.”

Hương đọc to từng chữ, giọng cô nhỏ dần khi đến những dòng cuối. Cô và Tùng im lặng, mỗi người đắm chìm trong suy nghĩ riêng.

“Cậu nghĩ sao, Tùng?” Hương lên tiếng sau một lúc lâu.

“Tớ nghĩ đây không chỉ là một thông điệp. Nó là lời nhắn nhủ cuối cùng của họ – không chỉ dành cho nhau, mà còn dành cho chúng ta,” Tùng nói, giọng anh trầm ấm. “Có lẽ bà Liên và ông Nam muốn nhắc nhở rằng giấc mơ của họ, câu chuyện của họ, không kết thúc. Nó đang tiếp tục chảy, như dòng sông này.”

Hương mỉm cười. “Cậu nói đúng. Cậu biết không, Tùng? Tớ cảm thấy như mình đã hiểu được điều mà bức thư tương lai và tất cả những gì chúng ta tìm thấy từ trước đến giờ đang cố gắng nói. Tất cả đều dẫn đến một điều: chúng ta cần sống, yêu thương, và giữ vững những giá trị mà những người đi trước đã để lại.”

Họ ngồi trên thuyền, nhìn dòng sông đang lấp lánh dưới ánh nắng buổi sáng. Trong lòng Hương và Tùng, một cảm giác an yên dâng tràn.

“Chúng ta giữ chiếc hộp này nhé?” Hương đề nghị.

“Ừ, để nhắc nhở rằng mỗi người đều có một câu chuyện, và chúng ta là người tiếp nối nó,” Tùng đáp, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm.

Khi mặt trời lên cao, Hương và Tùng chèo thuyền trở về bờ, lòng đầy ắp những suy nghĩ về hành trình sắp tới. Dòng sông vẫn trôi, mang theo cả ký ức và lời nhắn nhủ từ quá khứ, nhưng giờ đây, họ biết mình phải làm gì để giữ ngọn lửa ấy tiếp tục cháy sáng.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận