Những buổi tối của họ không chỉ còn là những bài học khô khan hay những giai điệu vui tươi. Họ bắt đầu chia sẻ những câu chuyện về gia đình, bạn bè, ước mơ và hoài bão, những kỷ niệm thời thơ ấu, nỗi buồn thầm kín và cả những niềm vui nho nhỏ. Những câu chuyện ấy giúp họ hiểu và gần nhau hơn, đồng thời cũng khơi gợi những cảm xúc mới mẻ, khiến mối quan hệ trở nên phức tạp hơn.
Một buổi tối, khi cả hai đang dọn dẹp sau bữa tối, Phương Anh vô tình chạm vào tay Thanh Phong. Một cảm giác lạ lẫm chạy dọc sống lưng khiến cô khẽ giật mình. Thanh Phong cũng khựng lại, nhìn xuống bàn tay vừa chạm vào tay Phương Anh. Một thoáng bối rối bao trùm lấy cả hai. Họ vẫn tiếp tục dọn dẹp, nhưng những ánh nhìn lén lút và những nụ cười gượng gạo bắt đầu xuất hiện.
Vài ngày sau đó, khi Thanh Phong đang chơi guitar, Phương Anh ngồi bên cạnh, lặng lẽ nghe nhạc. Bỗng nhiên, một nốt nhạc lạc điệu khiến Thanh Phong khựng lại, thở dài, có vẻ thất vọng.
Phương Anh khẽ đặt tay lên vai Thanh Phong, an ủi: "Không sao đâu, cậu cứ thử lại xem."
Thanh Phong ngẩng lên nhìn Phương Anh, ánh mắt thoáng chút buồn bã. Cậu khẽ nói: "Tớ cảm thấy… mối quan hệ của chúng ta hơi khó xử. Tớ không biết nên đối xử với cậu như thế nào."
Phương Anh im lặng, hiểu Thanh Phong đang nói về điều gì. Cô cũng cảm thấy như vậy. Họ đang trong một mối quan hệ không rõ ràng, không tên gọi, không tương lai. Họ trân trọng hiện tại, nhưng cũng lo lắng về tương lai bất định.
Cô khẽ siết nhẹ tay trên vai Thanh Phong, như muốn truyền cho cậu một chút sức mạnh. "Tớ nghĩ… đôi khi chúng ta không cần phải biết mọi chuyện sẽ đi đến đâu," cô khẽ nói, "Điều quan trọng là chúng ta đang ở bên nhau, lúc này."
Thanh Phong nhìn Phương Anh, ánh mắt dịu dàng hơn. Cậu khẽ gật đầu, một nụ cười nhẹ nở trên môi. "Cậu nói đúng," cậu khẽ nói, "Điều quan trọng là chúng ta đang ở bên nhau."
Những khoảnh khắc như vậy cứ tiếp diễn, im lặng nhưng đầy ắp ý nghĩa, cả hai đều cảm nhận được tình cảm của đối phương, nhưng không ai dám nói ra. Họ sợ rằng nếu thừa nhận, họ sẽ đánh mất những gì đang có, không còn được tự nhiên bên nhau như bây giờ. Họ trân trọng những khoảnh khắc ấy đến mức không dám mạo hiểm thay đổi. Họ sống trong một thế giới riêng, của những điều chưa nói, cảm xúc chưa được gọi tên, và những cơ hội bị bỏ lỡ. Họ bằng lòng với điều đó, ít nhất là lúc này.
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, đánh tan bầu không khí yên tĩnh. Một linh cảm chẳng lành dâng lên trong lòng Thanh Phong. Cậu chậm rãi nhấc máy. "Alo, mẹ ạ?"
"Thanh Phong, mẹ có tin này báo cho con. Chuyến công tác kết thúc sớm hơn dự định, ba mẹ sẽ về vào tối mai. À mà, ba mẹ cũng định chuyển đến căn nhà mới ở Quận 1 từ trước rồi. Nhà đó rộng rãi hơn, lại gần trung tâm nên tiện cho công việc của ba mẹ." Giọng mẹ Thanh Phong vang lên.
Thanh Phong tắt máy, nhìn Phương Anh lo lắng. "Ba mẹ tớ… sẽ về vào tối mai," cậu nói nhỏ.
Phương Anh khẽ gật đầu, lo lắng hiện rõ trên mặt. Cô chưa từng nghĩ sẽ gặp ba mẹ Thanh Phong trong tình huống này.
"Vậy là… chúng ta…" Phương Anh ngập ngừng.
Thanh Phong thở dài, "Tớ cũng không biết nữa. Tớ chưa nói với ba mẹ về việc cậu ở đây."
Phương Anh nhìn Thanh Phong, lo lắng ánh lên trong mắt. "Vậy… giờ mình phải làm sao?" cô khẽ hỏi, giọng run run.
Thanh Phong đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng khách, cố gắng tìm ra giải pháp. "Tớ nghĩ… cách tốt nhất là nói thật, nhưng… không phải tất cả."
"Ý cậu là sao?" Phương Anh hỏi.
"Tớ sẽ nói với ba mẹ là cậu đang gặp khó khăn về chỗ ở, và tớ đã đề nghị cho cậu ở tạm. Tớ sẽ nhấn mạnh là mọi chuyện chỉ là tạm thời, và cậu sẽ sớm tìm được chỗ ở mới," Thanh Phong giải thích. "Tớ nghĩ ba mẹ sẽ hiểu, ba mẹ tớ rất tốt bụng."
Phương Anh khẽ cắn môi, vẫn lo lắng, nhưng không còn cách nào khác. "Tớ hy vọng vậy," cô nói. "Tớ không muốn làm cậu khó xử với gia đình."
"Không sao đâu," Thanh Phong trấn an. "Tớ tin mọi chuyện sẽ ổn thôi." Cậu nhìn đồng hồ. "Tối mai ba mẹ tớ sẽ về. Cứ làm như những gì chúng ta đã chuẩn bị."
Cả hai cùng nhau dọn dẹp lại phòng khách, đảm bảo mọi thứ gọn gàng. Thanh Phong cất những cuốn sách "diễn tập" vào tủ. Họ cố gắng tạo một bầu không khí tự nhiên.
Tối hôm sau, tiếng chuông cửa vang lên, dồn dập và bất ngờ. Cả Thanh Phong và Phương Anh đều giật mình. Thanh Phong nhìn Phương Anh, lo lắng hiện rõ.
"Để tớ ra mở cửa," Thanh Phong nói, cố giữ bình tĩnh. Cậu hít một hơi thật sâu rồi bước ra.
Khi Thanh Phong mở cửa, ba mẹ cậu đứng đó, với nụ cười tươi rói sau chuyến công tác.
Cha Thanh Phong, trong bộ vest xanh than lịch lãm, đứng cạnh mẹ cậu, người đang mặc chiếc váy lụa đỏ sang trọng. Dù đã ngoài tứ tuần, những nếp nhăn nơi khóe mắt ông chỉ làm tăng thêm vẻ phong độ. Nụ cười hiền hòa thường trực trên môi, ánh mắt toát lên sự tự tin và ấm áp. Mẹ Thanh Phong, với mái tóc búi cao gọn gàng, những món trang sức tinh tế, trông thật quý phái. Nụ cười rạng rỡ của bà lan tỏa sự ấm áp và thân thiện. Cả hai đứng cạnh nhau, tạo thành một bức tranh hài hòa, toát lên vẻ đẹp của một cặp vợ chồng hạnh phúc và thành đạt.
Nhưng nụ cười của họ nhanh chóng tắt lịm khi thấy Phương Anh đứng phía sau Thanh Phong.
"Thanh Phong, đây là…?" mẹ Thanh Phong hỏi, ngạc nhiên nhìn Phương Anh.
Thanh Phong cứng đờ người, nhìn Phương Anh cầu cứu. Phương Anh cũng bối rối.
"Dạ… con là Phương Anh, bạn của Thanh Phong ạ," Phương Anh nhanh chóng lên tiếng, cố giữ bình tĩnh và cúi đầu chào.
Ba mẹ Thanh Phong nhìn nhau, ánh mắt nghi hoặc.
"Bạn… của Thanh Phong?" ba Thanh Phong hỏi, giọng ngờ vực. "Ba mẹ chưa từng nghe con nhắc đến con bé."
Thanh Phong nuốt khan, biết mình phải giải thích. Cậu kể cho ba mẹ nghe việc Phương Anh gặp khó khăn về chỗ ở và cậu đã đề nghị giúp đỡ, cố gắng giải thích rõ ràng và chân thành nhất.
Sau khi nghe Thanh Phong giải thích, ba mẹ cậu nhìn nhau, hiểu tình huống của Phương Anh và thông cảm cho con trai.
"Vậy ra là như vậy," mẹ Thanh Phong nói, giọng dịu dàng. Bà nhìn Phương Anh, mỉm cười. "Con đừng ngại, cứ ở lại đây bao lâu cũng được."
Phương Anh cảm động trước sự tốt bụng của ba mẹ Thanh Phong. "Dạ, con cảm ơn bác ạ," cô nói, giọng nghẹn ngào.
Đêm đó, cả gia đình cùng nhau ăn tối. Sau bữa tối, ba mẹ Thanh Phong nghỉ ngơi trong phòng của họ. Thanh Phong và Phương Anh ở lại phòng khách, đối diện với tình huống khó xử là phải ngủ chung một phòng.
“Vậy là… chỉ còn hai chúng ta,” Thanh Phong nói, nhìn quanh căn hộ.
Phương Anh gật đầu, khẽ cười. "Ừ."
Một thoáng im lặng bao trùm. Thanh Phong nhìn Phương Anh, một chút bối rối hiện lên trên khuôn mặt. "Vậy… giờ chúng ta… ngủ ở đâu?" cậu ngập ngừng hỏi.
Phương Anh cũng chợt nhận ra vấn đề này. Cô nhìn vào căn phòng duy nhất còn lại, rồi nhìn Thanh Phong, một chút ngại ngùng thoáng qua. "Chắc là… phòng cậu thôi," cô khẽ nói, giọng nhỏ dần.
Thanh Phong gãi đầu. "Tớ có thể ngủ ở phòng khách," cậu nhanh chóng đề nghị. "Tớ trải chăn ra sàn là được."
Tôi xin tiếp tục đoạn trích đã được sửa, bắt đầu từ chỗ Phương Anh từ chối việc Thanh Phong ngủ ở phòng khách:
Phương Anh lắc đầu. "Không được đâu," cô nói, giọng kiên quyết. "Thời tiết đang chuyển lạnh, cậu ngủ dưới sàn sẽ dễ bị cảm lắm. Mà cậu còn kỳ thi cuối kì 1 nữa, nếu bị ốm thì sẽ ảnh hưởng đến kết quả."
Thanh Phong im lặng một lúc, rồi thở dài. "Cậu nói cũng đúng…" cậu biết Phương Anh luôn lo lắng cho cậu. "Nhưng… cả hai cùng ngủ trong một phòng…" cậu ấp úng, mặt hơi đỏ lên.
Phương Anh khẽ mỉm cười, hiểu sự ngập ngừng của Thanh Phong. Cô cũng cảm thấy hơi ngại ngùng, nhưng cô biết đây là cách tốt nhất. "Không sao đâu," cô trấn an. "Chúng ta là bạn mà. Tớ sẽ ngủ trên giường, còn cậu… cậu có thể trải chăn dưới sàn."
"Nhưng như vậy thì…" Thanh Phong vẫn cảm thấy không ổn. Cậu không muốn Phương Anh phải nhường nhịn mình.
"Không sao thật mà," Phương Anh nói, giọng quả quyết hơn. "Cứ quyết định vậy đi. Tớ mệt rồi, muốn nghỉ một lát." Cô nói rồi bước về phía căn phòng, cố gắng bước đi thật tự nhiên nhưng trong lòng không khỏi hồi hộp.
Thanh Phong nhìn theo bóng lưng Phương Anh, cảm thấy khó tả. Vừa ngại ngùng, vừa biết ơn, và cả… một cảm giác xao xuyến khó gọi tên. Cậu biết đêm nay sẽ là một đêm khó quên. Cậu thở dài, rồi cũng đi theo Phương Anh vào phòng.
Trong phòng, Phương Anh đã ngồi trên giường, khẽ vuốt lại nếp chăn. Thanh Phong nhìn quanh căn phòng, cảm thấy mọi thứ hôm nay đều khác lạ. Cậu cẩn thận trải chăn xuống sàn, cố gắng tạo cho mình một chỗ ngủ thoải mái nhất có thể.
Phương Anh đã tắt đèn chính, chỉ để lại đèn ngủ. Ánh sáng vàng nhạt bao trùm căn phòng, tạo nên một bầu không khí tĩnh lặng và có chút… mờ ảo, càng khiến cho sự ngượng ngùng giữa hai người thêm rõ rệt.
Thấy Thanh Phong loay hoay với chiếc chăn, Phương Anh khẽ hỏi: “Cậu có lạnh không? Tớ có thêm một chiếc chăn mỏng nữa, để tớ lấy cho cậu.”
Thanh Phong xua tay: “Không cần đâu, tớ ổn mà. Chăn này đủ ấm rồi.” Cậu cố tỏ ra bình thường, nhưng giọng nói vẫn có chút gượng gạo.
Phương Anh nhìn Thanh Phong, biết cậu đang cố gắng che giấu sự lo lắng. Cô khẽ thở dài, rồi ngồi xuống mép giường, nhìn xuống Thanh Phong. “Thanh Phong này,” cô khẽ gọi.
Thanh Phong ngẩng lên nhìn Phương Anh. “Có chuyện gì vậy?”
Phương Anh im lặng một lát, rồi nói: “Tớ biết cả hai chúng ta đều cảm thấy hơi… lạ lẫm. Tớ cũng vậy. Nhưng tớ nghĩ… chúng ta không cần phải quá căng thẳng. Chúng ta là bạn mà.”
Thanh Phong khẽ gật đầu, hiểu ý Phương Anh. “Tớ cũng nghĩ vậy. Chỉ là… tớ chưa bao giờ ở trong tình huống như thế này.”
Phương Anh khẽ cười. “Tớ cũng vậy mà. Nhưng chúng ta là bạn, đúng không? Chúng ta có thể vượt qua chuyện này.”
Thanh Phong nhìn Phương Anh, ánh mắt dịu dàng hơn. “Cậu nói đúng. Chúng ta là bạn.” Cậu khẽ mỉm cười. “Tớ rất vui vì cậu là bạn của tớ, Phương Anh.”
Phương Anh cũng mỉm cười đáp lại. “Tớ cũng vậy, Thanh Phong.”
Một thoáng im lặng bao trùm. Lần này, sự im lặng không còn gượng gạo hay căng thẳng nữa, mà là một sự im lặng nhẹ nhàng, ấm áp.
“Cậu có muốn nghe nhạc không?” Thanh Phong khẽ hỏi. “Tớ có vài bài hát mới tải.”
Phương Anh gật đầu. “Được đó.”
Thanh Phong lấy điện thoại ra, chọn vài bài hát nhẹ nhàng, du dương. Tiếng nhạc êm ái vang lên, xua tan phần nào sự ngại ngùng còn sót lại. Họ cùng nhau nghe nhạc, thỉnh thoảng trao đổi vài câu chuyện vu vơ.
“Cậu còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau ở trạm xe buýt không?” Phương Anh chợt hỏi, mỉm cười. “Lúc đó trời mưa to lắm, cả người tớ đều bị ướt hết cả.”
Thanh Phong bật cười. “Nhớ chứ. Lúc đó tớ đã đưa cho cậu bộ áo mưa.”
“Có mỗi một cái áo thôi!” Phương Anh trêu lại, cả hai cùng cười.
Những kỷ niệm ùa về, khiến họ dần thoải mái hơn. Họ nói chuyện về phim, sách, ước mơ và dự định. Họ chia sẻ những suy nghĩ thầm kín, lo lắng và hy vọng.
Khi cơn buồn ngủ ập đến, cả hai mới tắt nhạc và chuẩn bị đi ngủ.
“Chúc cậu ngủ ngon,” Phương Anh khẽ nói.
“Cậu cũng vậy,” Thanh Phong đáp lại, khẽ mỉm cười.
Lần này, khi nằm xuống, cả hai đều cảm thấy thoải mái hơn, nhưng trong lòng mỗi người vẫn còn một chút xao xuyến khó tả. Họ biết rằng dù có chuyện gì, họ vẫn là bạn, luôn bên cạnh nhau. Đó là điều quan trọng nhất. Trong bóng tối tĩnh lặng, cả hai dần chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, ánh nắng ban mai len lỏi qua khe cửa sổ. Thanh Phong khẽ mở mắt. Cậu nằm dưới sàn, trên tấm chăn, cảm nhận sự ấm áp còn sót lại. Cậu khẽ cựa mình, cố gắng không đánh thức Phương Anh.
Ánh mắt cậu dừng lại ở chiếc giường. Phương Anh vẫn đang ngủ say, khuôn mặt thanh tú lộ rõ dưới ánh nắng sớm. Mái tóc đen xõa nhẹ trên gối, vài sợi tóc lòa xòa trên trán. Hàng mi dài khẽ rung động theo từng nhịp thở. Khuôn mặt cô lúc ngủ trông thật bình yên và thư thái.
Thanh Phong bất giác chăm chú nhìn Phương Anh. Cậu chưa bao giờ ngắm nhìn cô kỹ như vậy. Cậu nhận ra những đường nét thanh tú, từ chiếc mũi nhỏ nhắn đến đôi môi hồng tự nhiên. Một cảm xúc khó tả dâng lên trong lòng. Không chỉ là sự ngưỡng mộ vẻ đẹp của bạn, mà còn là một cảm xúc sâu sắc và ấm áp hơn. Một cảm giác vừa lạ lẫm, vừa quen thuộc len lỏi trong tim cậu. Cậu cảm thấy tim mình khẽ rung động.
Cậu khẽ nhích lại gần hơn một chút, vẫn im lặng. Ánh mắt cậu không rời khỏi khuôn mặt Phương Anh. Cậu tự hỏi cô đang mơ gì, có lẽ là một giấc mơ đẹp, bởi vì khóe môi cô khẽ cong lên thành một nụ cười nhẹ.
Một tia nắng chiếu thẳng vào mặt Phương Anh, khiến cô khẽ nhăn mặt. Cô khẽ cựa mình, rồi từ từ mở mắt. Ánh mắt cô chạm phải ánh mắt của Thanh Phong. Cả hai đều khựng lại, một thoáng bối rối vụt qua.
Phương Anh hơi giật mình, rồi khẽ mỉm cười gượng gạo. “Chào buổi sáng,” cô nói, giọng còn ngái ngủ.
Thanh Phong vội vàng ngồi thẳng dậy, mặt hơi đỏ lên. “Chào buổi sáng,” cậu đáp, cố tỏ ra bình thường. “Tớ… tớ không cố ý nhìn cậu ngủ đâu.”
Phương Anh khẽ cười, xua tay. “Không sao đâu mà,” cô nói, nhưng nụ cười vẫn còn chút gượng gạo. “Tớ cũng vừa mới dậy thôi.” Cô ngồi dậy, khẽ chỉnh lại mái tóc, cố gắng tỏ ra thản nhiên. “Đêm qua cậu ngủ có ngon không?” cô hỏi, giọng hơi lạc đi một chút.
Thanh Phong cũng cảm thấy có chút gượng gạo, cố gắng tránh nhìn thẳng vào mắt Phương Anh. “Cũng ổn,” cậu đáp, khẽ gật đầu. “Còn cậu?”
“Tớ ngủ cũng ngon,” Phương Anh nói, mỉm cười nhẹ. Cô khẽ vuốt lại nếp áo, cảm thấy hơi lúng túng khi nhớ lại khoảnh khắc vừa rồi, khi ánh mắt hai người chạm nhau. “Cảm ơn cậu.” Cô nói thêm, giọng nhỏ hơn một chút.
Cả hai cùng nhau im lặng một lát, không ai nói gì. Không khí trong phòng bỗng trở nên hơi ngượng ngùng. Phương Anh cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một chút. Cô khẽ liếc nhìn Thanh Phong, thấy cậu đang nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt có chút suy tư. Cô khẽ thở dài, cảm thấy hơi hụt hẫng. Có lẽ cậu không nhận ra gì cả.
“Hay là… chúng ta xuống ăn sáng thôi?” Phương Anh đề nghị, cố gắng phá vỡ bầu không khí im lặng. Cô đứng dậy, bước về phía cửa phòng, nhưng rồi lại khựng lại, quay đầu nhìn Thanh Phong. “Cậu… cậu xuống trước đi. Tớ… tớ muốn thay đồ đã.” Cô nói, giọng hơi lắp bắp, hai má càng đỏ hơn.
Thanh Phong gật đầu, đứng dậy. “Ừ, tớ xuống trước vậy.” Cậu nói rồi nhanh chóng bước ra khỏi phòng, để lại Phương Anh một mình trong không gian tĩnh lặng.
Phương Anh thở phào nhẹ nhõm khi Thanh Phong đã đi khỏi. Cô tựa lưng vào cánh cửa, nhắm mắt lại một lát. Cô cảm thấy mặt mình nóng bừng. “Mình đang làm cái gì vậy chứ?” cô tự nhủ. “Chỉ là… chỉ là một chút ngại ngùng thôi mà.” Cô mở mắt ra, nhìn vào gương. Khuôn mặt cô ửng hồng, đôi mắt có chút bối rối. Cô khẽ lắc đầu, tự trấn an mình. “Mọi chuyện sẽ ổn thôi,” cô nói nhỏ với chính mình. “Chúng ta chỉ là bạn mà.”
Cô hít một hơi thật sâu, rồi mở cửa bước ra khỏi phòng, cố gắng lấy lại vẻ tự nhiên thường ngày. Khi cô bước ra khỏi phòng, Thanh Phong đang đợi cô ở trước cửa. Cậu khẽ mỉm cười với cô, nụ cười vẫn còn chút gượng gạo.
“Đi thôi,” cậu nói, rồi cả hai cùng nhau đi xuống phòng khách.
Ở phòng khách, ba mẹ Thanh Phong đã thức dậy từ sớm. Tiếng lách cách của chén đĩa, tiếng nước chảy róc rách từ vòi nước vọng ra từ phòng bếp, báo hiệu một ngày mới đã bắt đầu. Mẹ Thanh Phong đang thoăn thoắt chuẩn bị bữa sáng. Bàn ăn được bày biện gọn gàng với những món ăn đơn giản nhưng ấm cúng: bánh mì nướng thơm lừng, trứng ốp la vàng ruộm, thêm vài lát xúc xích và một bình sữa nóng hổi. Ba Thanh Phong thì đang pha một ấm trà nóng, hương trà thơm ngát lan tỏa khắp căn phòng.
“Không biết hai đứa nhỏ dậy chưa nhỉ?” mẹ Thanh Phong vừa đặt đĩa trứng lên bàn vừa nói, ánh mắt hướng về phía hành lang dẫn vào phòng ngủ.
“Chắc là sắp rồi,” ba Thanh Phong đáp, nhìn đồng hồ. “Cũng gần tám giờ rồi. Để ba gọi Thanh Phong.”
Vừa dứt lời, ông định đứng dậy thì Thanh Phong và Phương Anh đã cùng nhau bước ra từ hành lang. Cả hai vẫn còn một chút ngượng ngùng khi chào buổi sáng ba mẹ Thanh Phong.
“Chào buổi sáng ba mẹ,” Thanh Phong nói, khẽ dụi mắt.
“Chào buổi sáng hai bác,” Phương Anh cũng cúi đầu chào, một chút ngại ngùng thoáng qua trên khuôn mặt.
“Chào buổi sáng hai đứa,” mẹ Thanh Phong tươi cười đáp lại. “Mau lại đây ăn sáng thôi, mẹ chuẩn bị xong hết rồi.” Bà nhìn hai người, ánh mắt dịu dàng. “Đêm qua ngủ có ngon không?”
Thanh Phong hơi đỏ mặt, khẽ liếc nhìn Phương Anh một cái rồi nhanh chóng quay đi, ấp úng trả lời: “Dạ… dạ cũng ngon ạ.” Phương Anh cũng khẽ gật đầu, mỉm cười nhẹ.
Ba Thanh Phong nhìn hai người, nhếch mép cười, nhưng không nói gì thêm, chỉ mời cả hai ngồi vào bàn ăn. Bữa sáng diễn ra thật ấm cúng và thân mật. Mọi người cùng nhau trò chuyện về những chuyện thường ngày, những dự định cho tương lai. Dù vẫn còn một chút ngại ngùng, nhưng Thanh Phong và Phương Anh cũng dần cảm thấy thoải mái hơn khi ở bên ba mẹ cậu.
Trong lúc Thanh Phong và Phương Anh đang dọn dẹp bát đĩa, mẹ Thanh Phong tiến đến gần con trai, khẽ huých nhẹ vào tay cậu, ánh mắt tinh nghịch.
"Này, bác thấy hai đứa có vẻ thân nhau hơn đấy. Có người bầu bạn cũng tốt, nhỉ?" bà hỏi, giọng điệu nửa đùa nửa thật.
Thanh Phong hơi đỏ mặt. Cậu vội vàng nhìn sang Phương Anh, thấy cô cũng đang nhìn mình, hai má ửng hồng. Cậu ấp úng: "Dạ… dạ vâng ạ."
Mẹ Thanh Phong khẽ cười, ánh mắt bà chuyển sang nhìn Phương Anh, trìu mến. "Có người bầu bạn chắc là vui hơn nhỉ?"
Phương Anh khẽ cúi đầu, mỉm cười ngại ngùng. "Dạ vâng ạ, Thanh Phong rất tốt với con."
Ba Thanh Phong cũng góp chuyện vào, nháy mắt với con trai. "Ừ, ba cũng thấy Thanh Phong có vẻ hoạt bát hơn từ khi có Phương Anh ở đây. Chắc là có người trò chuyện nên bớt buồn chán rồi."
Thanh Phong càng đỏ mặt hơn, cậu chỉ biết cười trừ. Cậu cảm thấy hơi xấu hổ khi bị ba mẹ trêu chọc như vậy, nhưng đồng thời trong lòng cũng cảm thấy ấm áp. Cậu biết ba mẹ rất quý Phương Anh và họ chỉ muốn tốt cho cậu.
Sau khi mọi việc đã xong xuôi, ba mẹ Thanh Phong chuẩn bị ra xe. Mẹ Thanh Phong ôm Thanh Phong vào lòng, khẽ dặn dò: "Nhớ chăm sóc cho Phương Anh nhé. Hai đứa cứ thoải mái ở đây, coi như là nhà mình. Có gì cứ gọi điện cho ba mẹ."
"Vâng ạ," Thanh Phong đáp, ôm lại mẹ. Khi bà buông cậu ra, bà ghé sát tai cậu, nói nhỏ đủ để chỉ hai mẹ con nghe thấy: "Nhớ là, đừng có bắt nạt Phương Anh đấy nhé." Rồi bà nháy mắt tinh quái, khiến Thanh Phong càng thêm đỏ mặt.
Phương Anh đứng bên cạnh, không nghe rõ mẹ Thanh Phong nói gì với cậu, nhưng nhìn thấy biểu cảm của Thanh Phong, cô cũng đoán được phần nào. Cô khẽ mỉm cười, cảm thấy một chút ấm áp và vui vẻ len lỏi trong lòng.
Sau khi tiễn ba mẹ Thanh Phong đi, cả hai quay trở vào nhà. Căn nhà trở nên yên tĩnh lạ thường, chỉ còn lại hai người. Cảm giác trống trải thoáng qua nhanh chóng bị thay thế bởi một cảm giác khác, một cảm giác tự do và… có chút hồi hộp. Cả hai nhìn nhau, một nụ cười nhẹ xuất hiện trên môi mỗi người, nhưng vẫn còn đó một chút ngại ngùng chưa tan biến.
Thanh Phong khẽ lên tiếng, phá vỡ sự im lặng: "Vậy là… chỉ còn hai chúng ta." Cậu nói, nhìn quanh căn hộ, rồi ánh mắt dừng lại ở Phương Anh.
Phương Anh gật đầu, khẽ cười. "Ừ."
Một thoáng im lặng lại bao trùm, nhưng lần này không còn nặng nề như trước. Cả hai đều cảm nhận được sự thay đổi trong không khí, một sự thay đổi nhẹ nhàng nhưng rõ rệt.
Thanh Phong khẽ lên tiếng, phá vỡ sự im lặng: "Vậy là… chỉ còn hai chúng ta." Cậu nói, nhìn quanh căn hộ, rồi ánh mắt dừng lại ở Phương Anh.
Phương Anh gật đầu, khẽ cười. "Ừ."
Không gian bỗng trở nên tĩnh lặng. Thanh Phong nhìn Phương Anh, khẽ hỏi: "Cậu có muốn… xem phim không? Tớ mới tải một bộ phim khá hay." Cậu vừa nói vừa gãi đầu, một chút ngượng ngùng vẫn còn vương lại.
Phương Anh mỉm cười, ánh mắt nhìn Thanh Phong dịu dàng hơn. "Được thôi," cô đáp. "Phim gì vậy?"
"Một bộ phim tình cảm hài," Thanh Phong nói, lấy điều khiển TV. "Tớ nghĩ cả hai chúng ta sẽ thích."
Họ cùng nhau ngồi xuống sofa, khoảng cách giữa hai người không còn xa như trước. Ánh đèn TV hắt lên khuôn mặt cả hai, tạo nên một không gian ấm cúng và riêng tư. Trong lúc xem phim, thỉnh thoảng họ lại nhìn nhau cười, những ngượng ngùng ban sáng dường như đã tan biến. Họ dành cả ngày xem phim cùng nhau.
Khi bộ phim kết thúc, đồng hồ cũng đã điểm khá muộn. Thanh Phong tắt TV, cả hai cùng nhau dọn dẹp qua loa phòng khách.
"Chắc là tớ nên đi ngủ thôi," Phương Anh nói, ngáp nhẹ.
"Ừ," Thanh Phong gật đầu. "Chúc cậu ngủ ngon."
"Cậu cũng vậy," Phương Anh đáp, rồi bước về phía phòng ngủ.
Thanh Phong nhìn theo bóng lưng Phương Anh, một nụ cười nhẹ nở trên môi. Cậu cảm thấy một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng. Đêm nay, có lẽ sẽ là một đêm ngon giấc.
Sáng hôm sau, khi Phương Anh thức dậy, Thanh Phong đã ra ngoài. Trên bàn ăn có một tờ giấy nhắn: "Tớ ra ngoài mua đồ ăn sáng. Cậu cứ ở nhà nghỉ ngơi nhé. Tớ về sớm thôi."
Phương Anh mỉm cười khi đọc tờ giấy nhắn. Cô cảm thấy một sự ấm áp và quan tâm chân thành từ Thanh Phong. Cô quyết định chuẩn bị một chút đồ ăn nhẹ để đợi cậu về.
Khi Thanh Phong trở về, trên tay cầm theo một túi đồ ăn đầy ắp, cậu nhìn thấy Phương Anh đang ở trong bếp, khẽ hát một bài hát quen thuộc. Ánh nắng ban mai chiếu vào khuôn mặt cô, tạo nên một khung cảnh thật đẹp.
"Tớ về rồi đây," Thanh Phong nói, giọng vui vẻ.
Phương Anh quay lại, mỉm cười rạng rỡ. "Chào buổi sáng," cô nói. "Cậu mua nhiều đồ ăn quá vậy?"
"Tớ sợ cậu đói," Thanh Phong cười đáp. "Ăn sáng thôi nào."
Cả hai cùng nhau ăn sáng, trò chuyện vui vẻ. Không còn những ngại ngùng hay gượng gạo của những ngày trước, thay vào đó là sự thoải mái và tự nhiên. Họ biết rằng, dù mối quan hệ của họ chưa được định nghĩa rõ ràng, nhưng họ đang tận hưởng những khoảnh khắc tuyệt vời bên nhau. Và có lẽ, đó là điều quan trọng nhất.
0 Bình luận