Tận sâu thâm tâm, Hỏa Nghi dành hẳn một chốn vô cùng đẹp đẽ trang trọng cho người chú ruột. Mười mấy năm qua, gã chăm chỉ lau dọn phủi bụi nơi đó kỹ càng, thiếu mỗi khoản đặt bàn thờ thắp nhang cúng bái như dân Xích Quỷ. Hỏa Nghi muốn nơi này luôn sạch sẽ bóng lộn để một ngày kia, tự tay gã tưới tắm nó bằng mấy thùng nước cống lẫn chất thải, sau đấy cười hô hố khoái trá nhìn người chú gào thét hoảng loạn giữa mớ hôi rình bẩn tưởi. Gã luôn sẵn sàng cho ngày hạnh phúc đó, khổ nỗi đợi vêu hàm chục năm mà nó chưa xuất hiện. Giờ thời cơ tới, Hỏa Nghi giằng tập danh sách như con thú giằng mồi sau chuỗi ngày đói khát. Gã cười:
-Ở đây không có việc của chú đâu, chú Hỏa Chính à!
Hỏa Chính nhìn đứa cháu trai, khe mắt hẹp lại thành rãnh trong khi bàn tay gân guốc vẫn giữ chặt tập danh sách. Lão nghiêm nghị:
-Dự án cấp bốn, không phải dạng tuyệt mật nhưng chỉ lưu hành nội bộ quốc phòng và Hội Đồng Pháp Quan. Hỏa Dương muốn coi thì ta còn xem xét vì nó đang tạm giữ việc điều hành. Nhưng còn cháu? Ta không nghĩ vậy! Phấn đấu một vị trí tốt, cống hiến thật nhiều rồi cháu sẽ được xem mấy thứ này. Đừng nhìn ta như thế, cháu trai. Ta không áp đặt mà đây là quy tắc dòng họ.
-Tôi được các trưởng lão cho phép. – Hỏa Nghi thản nhiên – Chú thắc mắc gì thì đi mà hỏi họ!
Đôi mắt Hỏa Chính lóe tia khinh miệt, chiếc cằm nhọn hoắt khẽ hếch:
-Ồ, trưởng lão cho phép? Ta biết mấy vị trưởng lão đó là ai đấy, cháu trai. Bọn họ già, lú lẫn, hay quên, nhớ người nọ xọ người kia, thậm chí quên luôn bữa sáng của mình gồm những món gì. Do đám người đó, họ Hỏa giờ chỉ biết ngồi rỗi nhấm nháp thành quả mà chẳng chịu đổi mới. Biết tại sao không? Vì họ ảnh hưởng từ cha cháu, một người thiếu chí tiến thủ, khi khó khăn ập đến thì chẳng biết làm gì ngoài họp hành hỏi ý kiến người khác và… rượu. Cháu biết chuyện này mà, cháu trai!
Hỏa Nghi nghiến răng cố dằn sự ham muốn đấm vỡ mặt lão già. Nhưng gã không biết kìm nén được bao lâu khi Hỏa Chính liên tục ném những tia nhìn mỉa mai. Lão không cười nhưng đôi mắt hẹp đầy miệt thị lẫn khiêu khích. Giữa lúc căng thẳng, anh trai Hỏa Nghi bỗng xuất hiện phía cửa. Hỏa Chính lừ mắt:
-Hôm nay con cái Hỏa Viên thích tụ tập về đây nhỉ? Có chuyện gì sao, cháu trai Hỏa Dương? Cháu muốn xem mấy thứ này? Được thôi, nhưng trước hết phải hỏi ý kiến ta! Còn Hỏa Nghi ấy à? Không đâu, thằng nhóc không được phép!
-Hỏa Nghi được phép! – Hỏa Dương nhếch mép – Trưởng lão muốn nói chuyện với chú.
Nói rồi y chìa điện thoại. Hỏa Chính nhướn mắt nửa đe dọa nửa nghi ngờ nhưng Hỏa Dương vẫn tươi cười. Lão đành nghe điện nhưng vẫn giữ chặt tập danh sách. Hỏa Chính yêu cầu rút lại quyền hạn của Hỏa Nghi và đề nghị trừng phạt gã. Nhưng có vẻ mọi chuyện không theo ý Hỏa Chính. Hai bên tiếp tục tranh cãi cho tới khi người ở đầu dây bên kia hét lên giận dữ, lớn đến mức anh em Hỏa Nghi lẫn đám nhân viên phòng thí nghiệm đều nghe thấy:
“Mày chẳng là cái quái gì đâu, thằng mặt nhọn Hỏa Chính! Tao là chú của mày đấy, chớ lớn lối ở đây! Đừng nghĩ có người chống lưng là thích làm gì cũng được! Biến khỏi chỗ đấy, để yên cho Hỏa Nghi làm việc!”
Tiếng cúp máy vang lên. Hỏa Chính quay lại nhìn đứa cháu trai đang nhe răng giễu cượt đầy xấc láo. Trong một thoáng, đôi mắt lão lóe lên vô số dự định ác ý nhằm vào Hỏa Nghi nhưng rồi chùng xuống. Lão buông tay, Hỏa Nghi có tập danh sách. Hỏa Chính rảo quanh đoạn đặt lên cổ cháu trai bằng cái giọng thanh mảnh như ánh mắt của mình:
-Cha mẹ li dị nên cháu chẳng được giáo dục tốt lắm thì phải, cháu trai? Gia Áo đúng là không biết dạy dỗ con trai mình. À quên, tại vì cô ta li dị mà(*)! Vậy để ta nói vài điều nhé.! Nhớ châm ngôn dòng họ không? “Lửa sinh tất cả, lửa thiêu tất cả”. Đừng để mình bị thiêu trong lửa, Hỏa Nghi, vì… nó khó chịu lắm đấy!
Sau lời đe dọa, Hỏa Chính bỏ đi, không quên ném ánh mắt thánh thức cho anh em Hỏa Nghi chừng như tập danh sách chỉ là trò trẻ con với lão. Nén hàng đống lời chửi bới cùng nguyền rủa vào bụng, Hỏa Nghi về nhà với bản danh sách. Sự xuất hiện bất thường của người chú khiến gã tin rằng tập danh sách có vấn đề.
Và quả thực nó có vấn đề. Dự án cải tiến Thiết Thù cho ra hai mươi(20) con nhện sắt, đưa mười chín(19) sản phẩm về Quân Doanh Bờ Tây tiến hành thí nghiệm. Trong quá trình thí nghiệm, một con nhện sắt đã hỏng nên giờ chỉ còn mười tám(18) sản phẩm hoạt động. Nhưng điều quan trọng là một con Thiết Thù ở lại trước khi đưa tới Quân Doanh Bờ Tây, tình trạng của nó được chép là “chuyển sang dự án khác” song không rõ dự án nào hay ai chuyển. Thấy lạ, anh em Hỏa Nghi cất công đi hỏi vị trưởng lão vừa cứu nguy giùm hai người. Ông ta đáp, oang oang bực bội:
-Ta không biết dự án nào! Hỏa Chính điều hành vài chương trình bí mật, ngay cả bọn ta cũng không thể can dự. Mấy năm nay thằng mặt nhọn tự tung tự tác vậy rồi, chẳng coi cha chú ra thể thống gì nữa! Đặc biệt từ hồi cha hai đứa bay ốm đau liệt giường, Hỏa Chính càng làm già! Hỏa Chính cần con nhện sắt, bọn ta hỏi việc gì, thằng đó không chịu nói và bao biện đấy là công chuyện chính phủ. Cuối cùng ông chủ quản hội đồng dòng họ ra mặt bao che Hỏa Chính, bọn ta không làm gì được, đành để nó mang con nhện đi!
-Bác biết dự án đó chứ? – Hỏa Nghi hỏi.
-Ta không biết, nhưng chắc chắn nó thuộc tầng thông tin cấp sáu. Mày không thể vào đó được, cháu trai. Bọn ta không đủ thầm quyền.
Hỏa Nghi thở dài. Gã hỏi:
-Bác thấy ông ta (Hỏa Chính) thường qua lại với ai?
Vị trưởng lão đáp lời:
-Dĩ nhiên là Hỏa Thâu Đầu, chủ quản hội đồng dòng họ đồng thời là pháp quan chính phủ, Hỏa Viên và Hỏa Chính gọi lão là bác ruột. Tính lão thích nghe nịnh bợ, thằng mặt nhọn thì suốt ngày ngon ngọt còn cha hai đứa bay im thin thít! Kết quả thế nào, bọn bay thấy đấy! Được Hỏa Thâu Đầu bao che, thằng mặt nhọn hống hách lắm! Nhưng không chỉ vậy đâu, dạo này Hỏa Chính còn qua lại với Trần Độ.
-Lâu chưa ạ? – Hỏa Nghi hỏi dồn.
-Chắc được một năm rồi! Ngân sách hỗ trợ hàng năm mà Phi Thiên dành cho họ Hỏa có dấu tay Trần Độ. Ông ta nắm rõ toàn bộ đề án, công trình hay dự thảo. Bọn ta không thể gây gổ với Trần Độ được, hai đứa bay hiểu đấy!
Trong tiếng thở dài chán ngán, vị trưởng lão chấm dứt cuộc nói chuyện. Cuộc điều tra kết thúc, Hỏa Nghi không thể biết con nhện sắt nọ đi đâu về đâu. Nhưng dựa theo thông tin sẵn có, gã đoan chắc Hỏa Chính đã chuyển giao nó cho Trần Độ. Theo nhiều phương thức liên lạc nào đấy cùng sự thỏa thuận đôi bên, Trần Độ đưa con nhện cho Tiếu, gián tiếp can thiệp cục diện Tuyệt Tưởng Thành. Gã tin tưởng lập luận của mình.
Nhưng tâm trí Hỏa Nghi không bao giờ nằm yên một chỗ. Trần Độ can thiệp nhằm cố hiến cho Phi Thiên quốc hay tư lợi cá nhân? – Hỏa Nghi tự hỏi nhưng không thể tự trả lời.
Sau chuyến điều tra bất thành, thay vì nghỉ ngơi ngủ ngáy đã đời, Hỏa Nghi tiếp tục chìm đắm vào suy nghĩ. Hết anh trai rồi Thanh Nhi khuyên nhủ nhưng gã không thôi tự làm khó mình bằng vô số câu hỏi. Như hệ thống máy tính đang sắp xếp dữ liệu, bộ não Hỏa Nghi kê khai toàn bộ chi tiết chiến tranh Tuyệt Tưởng Thành từ những buổi họp nội các, những thông tin hắn nghe kể từ đại thánh sứ Tây Minh, tình hình thế giới trước đây, cùng thời điểm và cho đến hiện tại. Gã viết tất cả ra giấy rồi sắp xếp thành sơ đồ, liên kết chúng đến mấu chốt cuối cùng: Phi Thiên quốc. Không phải Tuyệt Tưởng Thành hay Liệt Giả mà chính Phi Thiên thừa hưởng kết quả cuộc chiến nhiều nhất. Hỏa Nghi cảm giác có gì thiêu thiếu. Một ngày nọ, đương đau đầu nhìn sơ đồ, Hỏa Nghi chợt thấy truyền hình Phi Thiên đưa tin:
“…về phần Bạch Dương Đệ Thập, phát ngôn viên chính phủ thông báo sức khỏe hoàng đế đã ổn định nhưng cần hai ca tiểu phẫu nữa để bình phục hoàn toàn. Hoàng đế vẫn điều hành công việc bình thường và sẽ có bài phát biểu vào ngày quốc khánh như thông lệ…”
Nghe vậy, Hỏa Nghi mới nhớ nửa tháng nay hoàng đế không xuất hiện trên truyền hình. Gã chỉ biết Đệ Thập trông hom hem già yếu chứ chưa nghe ông cần phẫu thuật bao giờ. Ngẫm nghĩ một lúc, gã viết dòng chữ “Đệ Thập sức khỏe kém” lên một mảnh giấy rồi dán lên sơ đồ.
Tháng 1 trôi về những ngày cuối, Phi Thiên quốc dần trở lại nhịp sống thường nhật, dư âm tân niên kết thúc nhanh hơn mọi năm vì bóng đen tang lễ của đại thánh sứ Tây Minh. Hỏa Nghi tranh thủ đi thăm công chúa, Tiểu Hồ cùng vài người khác tiện thể thu thập thêm tin tức song chẳng gợi mở được điều gì đáng giá. Chán nản, gã tính chuyện đi chơi với Thanh Nhi cho khuây khỏa vì đợt nghỉ phép chưa kết thúc. Nhưng đúng ngày 31, Vô Phong chợt gọi đến báo có việc gấp. Hỏa Nghi tức tốc đi ngay, chẳng kịp nhắn Thanh Nhi hủy chuyến đi chơi.
Đến điểm hẹn, tên tóc đỏ đưa Hỏa Nghi một chiếc thẻ dữ liệu, bên trong gồm nhiều đoạn ghi hình từ hệ thống máy quay tại cảng phi trường thủ đô tới vài con phố hay những đoạn cầu vắt ngang không trung quận Mắt Trắng. Điểm đặc biệt là trong mỗi khung hình đều xuất hiện một gã thanh niên ăn vận bóng bẩy, tay xách cặp da, không ai khác ngoài Mô Trật. Hỏa Nghi hỏi Vô Phong lấy mấy thứ này từ đâu, tên tóc đỏ trả lời:
-Hồi năm kia (7516), tôi làm đại diện cho quỹ hỗ trợ cựu binh của ông cố vấn Xung Am. Biết ông ta chứ? Biết hả? Tốt! Khi đó tôi dự tiệc của ổng nên quen biết mấy nhân vật, một người làm bên an ninh cảng hàng không, một người nữa ở cục giao thông(**). Tôi bảo là có việc quan trọng cần giúp đỡ, họ đồng ý liền!
Vô Phong từng nhận hai trong bốn huân chương cao quý nhất Phi Thiên quốc(***). Nhất là sau cuộc chiến Tuyệt Tưởng Thành, hắn dần dà có tiếng ở giới chiến binh và được nhiều quý tộc Phi Thiên để mắt. Tên tóc đỏ có thể nhờ vả, Hỏa Nghi không lạ. Gã ngạc nhiên ở chỗ Vô Phong tận dụng danh tiếng quá tốt – điều mà trước đây tên tóc đỏ chẳng bao giờ làm. Hỏa Nghi cười khanh khách:
-Tốt đấy, anh bạn! Tốt đấy!
-Lục Thiên gợi ý tôi thử tìm mấy nguồn thông tin mới. Tôi cũng nghĩ cần động chân động tay thay vì dựa dẫm cậu mãi. Hi vọng kết quả tốt! – Vô Phong nhún vai.
Kết quả vượt ngoài mong đợi. Nhờ những đoạn ghi hình, bọn Vô Phong phát hiện Mô Trật đáp xuống thủ đô vào tối ngày 6 tháng 10. Một đoạn ghi hình cho thấy y rẽ vào cung đường hướng về tòa cao ốc nơi đặt trụ sở tập đoàn Cao Khánh. Dấu hiệu chưa thực sự rõ ràng nhưng Hỏa Nghi tin chắc Mô Trật tìm gặp Cao Khánh. Nhưng còn một chi tiết đáng lưu ý khác: trước khi đến tập đoàn, Mô Trật rẽ sang một nhà hàng như để khỏa lấp dạ dày sau chuyến bay dài. Vô Phong nhíu mày:
-Tại sao sở cảnh binh không tìm mấy thứ này? Họ dư khả năng mà?!
-Cậu nghĩ Trần Độ và tiền của Cao Khánh không đủ sức bịt miệng họ?
Nói rồi hai người khởi hành đến nhà hàng nọ. Đó là một nơi rất nổi tiếng tại thủ đô mà nếu phải diễn tả, Vô Phong sẽ đem cái tiệm bé xíu của lão Lập ra so sánh, tiệm lão Lập chìm nghỉm ngần nào thì nhà hàng này nổi ngần nấy. Vô số thực khách nổi tiếng từng ghé thăm, thậm chí cả gia đình hoàng đế. Bức ảnh lớn chụp ba cha con Đệ Thập cùng ông chủ nhà hàng treo chình ình ngay cửa, ai ra vào đều thấy. Bản tính Mô Trật ưa phô trương lại khoái bắt quàng người có danh vọng nên việc y thường qua đây âu cũng bình thường.
Vô Phong và Hỏa Nghi chưa từng đặt chân tới nhà hàng lần nào nhưng ông chủ nhận ra họ. Bọn Vô Phong nhờ vả, ông chủ đồng ý và xin chụp ảnh chung. Điều kiện quá dễ, bọn Vô Phong đồng ý ngay, đổi lại là đoạn ghi hình của nhà hàng vào ngày 6 tháng 10 năm 7516. Tối đó Mô Trật dùng bữa sau chuyến bay, đầu không ngừng nghiêng ngó xem có người nổi tiếng nào đến hay không. Lát sau, y tráng miệng tại quầy rượu. Được ít phút, một vị khách hói đầu đến ngồi kế bên Mô Trật rồi gọi ly rượu. Hai người lạ mặt không hề quen biết nhau. Thêm dăm phút trôi qua, vị khách ngoảnh sang nói gì đó, Mô Trật hí hoáy lục túi áo rồi đưa ông ta một vật như bật lửa. Trong khói thuốc, họ rù rì với nhau dăm ba câu, vị khách hói đầu chợt nhận tin nhắn điện thoại rồi ra về. Mô Trật ngay sau đấy cũng rời đi.
Đoạn ghi hình chỉ có vậy, Hỏa Nghi nhiều lần soi cận cảnh nhưng không thể nhìn rõ món đồ trong tay Mô Trật vì hướng máy quay không chiếu thẳng vào khu vực đó. Trông gương mặt vị khách lạ, Vô Phong ngờ ngợ:
-Hình như tôi đã gặp ông ta… trên một tờ công văn… Phải rồi, hôm trước Lục Thiên có đưa tôi đơn xin nghỉ việc của đầu bếp phục vụ hoàng đế, ảnh lý lịch cá nhân khá giống người này!
Để xác nhận, Vô Phong gửi ảnh chụp cho Lục Thiên. Tay thống lĩnh báo rằng người đó chính là đầu bếp vừa xin nghỉ việc, hiện đã rời thủ đô. Lục Thiên cũng cung cấp vài thông tin cơ bản về người đầu bếp. Trên đường trở về, Hỏa Nghi vừa đọc xấp hồ sơ vừa nói:
-Quý Mẫn, năm mươi bảy tuổi, đầu bếp chuyên món ngọt, từng đoạt giải cao nhất cuộc thi món ngọt, phục vụ Đệ Thập ba mươi năm. Công việc ổn. Gia đình ổn. Không tiền án tiền sự. Trông đợi gì từ ông già này đây?
-Hoàng đế nghiện trà thiết mộc của ổng. – Vô Phong nói – Ghiền đến mức chỉ bỏ được ba tháng rồi uống lại.
Hỏa Nghi cười khùng khục nhưng đi mươi bước chợt khựng lại. Gã nhíu mày:
-Cậu bảo gì? Hoàng đế chỉ bỏ được ba tháng? Ba tháng nào?
-Ba tháng đầu năm trước… – Tên tóc đỏ đáp – …đến tháng 4, ông ấy uống lại. Chính Lục Thiên bảo thế mà!
Hỏa Nghi lẩm nhẩm một hồi. Mô Trật về thủ đô vào tháng 10, từ đấy đến cuối năm kia(7516) là ba tháng. Đệ Thập nghỉ trà thiết mộc nhưng sang tháng 4 thì uống lại, từ đó tới cuối năm ngoái(7517) là chín tháng. Tổng cộng hai khoảng thời gian kể trên là mười hai tháng, vừa vặn sang năm mới thì Đệ Thập mắc bệnh. Hỏa Nghi liền căn vặn Vô Phong biết tình trạng hoàng đế hay không, tên tóc đỏ ậm ờ mãi mới chịu tiết lộ Đệ Thập chính là Quỷ Vương chứ không phải con chim Ác Lạc Điểu. Tên tóc đỏ đoán rằng hoàng đế hiện đang ở Thánh Vực chuẩn bị lễ thanh tẩy. Hỏa Nghi tức tốc nhắn tin cho Thanh Nhi. Trông gã đi tới đi lui, Vô Phong hỏi chuyện gì, gã đáp liến thoắng:
-Còn nhớ mười hai(12) hạt mầm Nại Mãi chứ? Tôi nghĩ lại rồi, Tiếu không thể dùng nó để hạ sát Đấu Thánh! Nó không hợp lý! Tiếu đang bắt tay với Liệt Giả, phải không? Cả hai vẫn theo chiến lược của Liệt Giả. Ông ta đã chiếm được Tuyệt Tưởng Thành, mục đích chiến lược thành công, Đấu Thánh không còn là mục tiêu nữa! Nếu muốn, Liệt Giả đã giết Đấu Thánh từ lâu, tại sao còn chịu thỏa thuận để đổi lấy vũ khí(****)? Đừng tính trận chiến cuối cùng, Đấu Thánh chiến đấu vì danh dự còn Liệt Giả chiều theo nguyện vọng của hắn, không phải mục đích quân sự!
Hỏa Nghi dứt lời đúng lúc điện thoại réo vang nhận tin nhắn từ Thanh Nhi. Gã đọc một hồi đoạn thì thào:
-Như tôi dự kiến! Thanh Nhi hỏi ông già Thâm Thụ rồi! Ông già bảo hạt mầm Nại Mãi có thể giã nhỏ, hòa chung chất lỏng để đầu độc. Nhưng vì giã nhỏ nên công hiệu thấp nên cần thời gian đầu độc lâu dài, ma thuật trong hạt mầm mới ngấm vào cơ thể. Còn một chuyện hay ho nữa đây… thằng cha mua hạt mầm từ Thâm Thụ cũng hỏi câu y hệt! Đâu tự dưng Mô Trật và ông già Quý Mẫn xuất hiện cùng một chỗ? Ngẫu nhiên hả? Tôi không tin!
…
Có thông tin mới, bọn Vô Phong hỏi Lục Thiên và được tin ông đầu bếp Quý Mẫn hiện ở Đả Thải thành. Họ lập tức bắt chuyến tàu về thành phố miền tây đồng thời xin tay thống lĩnh trợ giúp. Xui cho hai người, Lục Thiên đã nộp đơn từ chức theo luật định, gã sẽ rời quân doanh sau nửa đêm, thời gian tại nhiệm còn vỏn vẹn năm tiếng. Ngồi trên tàu cao tốc, bọn Vô Phong nóng ruột khôn tả. Tên tóc đỏ nghi hoặc:
-Cậu chắc hoàng đế bị đầu độc không? Vậy ngôi mộ trên đỉnh Hoành Sơn tính sao? Ngôi mộ đó gắn liền sinh mạng với hoàng đế, ông già Lộc Tục xác nhận khí đen ở đó chính là hắc khí Quỷ Vương (*****)!
-Tôi chưa biết! Tôi chưa dám chắc! Nhưng chúng ta phải tìm ông đầu bếp! – Hỏa Nghi lắc đầu.
-Làm cách nào mà đầu độc một người và biến họ thành Quỷ Vương chứ?
Hỏa Nghi bóp trán suy nghĩ. Gã mở cuốn sổ tay ghi chép mọi điều về hạt mầm Nại Mãi đoạn suy đoán:
-Vẫn nhớ giáo sư Vân Tụy chứ? Ông ta từng tham gia đề án Bùa Ngải của Xích Quỷ. Ông ta nói tế bào Nại Mãi phản ứng với tín hiệu sóng não, mà chúng ta đều biết tín hiệu sóng não chính là “mộng lưu” – thứ cấu thành bí kỹ hoặc phép thuật. Nếu có cỗ máy chuyển hóa được mộng lưu, Bùa Ngải vẫn phát huy phép thuật mà không cần “Bùa”. Có một cỗ máy như thế, cậu lạ gì nó?
-Máy phát nội lực?! – Vô Phong mắt tròn mắt dẹt.
-Ờ, là máy phát nội lực! – Hỏa Nghi gật đầu – Và cậu nghĩ ai cần nó ngoài Trần Độ? Tìm ông đầu bếp, chúng ta sẽ rõ ngọn ngành!
Tàu cao tốc dừng ở thủ phủ tái chế, bọn Vô Phong xuống tàu rồi khẩn trương vào thành phố. Vượt qua nhiều con phố vắng lặng cùng những ngõ ngách xen giữa các tòa nhà tái chế lắm hình thù, họ leo lên một tòa chung cư. Địa chỉ rõ ràng, hai người dễ dàng tìm thấy nơi ở của Quý Mẫn. Nhưng gõ cửa một hồi mà chẳng thấy ai ra mở hoặc lên tiếng hồi đáp, tên tóc đỏ bèn rút kiếm vận nội lực đánh tung cửa. Trước mắt bọn Vô Phong là một căn hộ nhỏ không bóng người. Đồ đạc tung tóe và chăn gối giường đệm nhăn nhúm cho thấy người chủ gói ghém hành lý rời đi trong vội vã. Vô Phong sờ tấm đệm, cảm giác còn ấm nguyên. Hắn nhào ra cửa, bỗng phát hiện một người đàn ông trung tuổi lễ mễ xách va li hối hả chạy trên phố. Vô Phong hét lớn:
-QUÝ MẪN!
Người đàn ông giật mình quay lại với ánh mắt thảng thốt sau lại sợ hãi bỏ chạy. Vô Phong liền bảo Hỏa Nghi gọi tổ hỗ trợ của Lục Thiên còn mình nhảy xuống từ tầng sáu. Hắn tiếp đất bằng Phong kỹ đoạn tức tốc bám theo đối tượng. Chạy hết con phố, hắn thấy bóng dáng Quý Mẫn leo lên xe khách cơ giới(*1). Tên tóc đỏ đuổi không kịp, liền đọc biển số xe cho Hỏa Nghi và tổ hỗ trợ. Lát sau hắn cũng bắt một chiếc xe cơ giới khác đuổi theo Quý Mẫn.
Theo chỉ dẫn của Hỏa Nghi, xe chạy về trung tâm Đả Thải thành. Vô Phong nhào xuống, nhận ra nơi này là chốn tụ tập của dân băng đảng thủ phủ tái chế. Len qua đám đông đầy lũ người xăm trổ đeo trang sức kim loại rồi bỏ sau lưng tiếng chửi bới lẫn đe dọa, tên tóc đỏ xồng xộc vào con phố nhỏ giữa những quán rượu, nhà thổ, gara tụ tập bọn đua xe và xưởng rèn. Giữa tiếng rèn đinh tai lẫn tiếng nhạc xập xình nhức óc, hắn phát hiện cái đầu hói của Quý Mẫn. Tên tóc đỏ lao theo, nói gấp:
-Thấy Quý Mẫn rồi! Ông ta cách tôi hai trăm mét! Tóm ông ta lại!
-Chúng tôi nghe rồi! – Tổ hỗ trợ đáp – Chúng tôi đang tiếp cận đối tượng!
Đằng xa, hai thành viên tổ hỗ trợ nhanh chóng xáp tới. Nhận thấy nguy hiểm, Quý Mẫn hoảng hốt rẽ sang con hẻm gần đó kéo theo hai người nọ. Vô Phong vội vã đuổi theo. Hắn hốt nhiên nghe tiếng đánh đấm loạn xạ cùng tiếng người gào thét. Lúc tới nơi, hắn trông thấy hai thành viên tổ hỗ trợ nằm xụi lơ cạnh thùng rác. Kẻ hạ gục họ có thân hình cao lêu nghêu, tay chân lều khều như vượn, bộ mặt nhăn nhúm giẻ nhàu đeo kính râm. Vô Phong không bao giờ quên con quái vật này, hắn mở lớn mắt:
-Thú?!
-Ô hô hô! Chúng ta lại gặp nhau! Chào tóc đỏ!
Con quái vật cười nhe bộ răng nhọn hoắt bịt sắt. Gã vươn tay định tóm ông già Quý Mẫn đang chết khiếp ở góc hẻm nhưng Vô Phong vung kiếm ngăn cản. Thú mở móng vuốt rồi bật hai lưỡi đao bên cẳng tay đỡ đòn. Hai bên đánh nhau kịch liệt, Quý Mẫn được dịp thoát thân. Thú liền đẩy Vô Phong ra, leo lên nóc nhà rồi truy đuổi ông đầu bếp bằng tứ chi tựa thú dữ săn mồi. Vô Phong hét vào bộ đàm:
-Đuổi theo ông già, Hỏa Nghi! Thú đến rồi! Đừng để ông già lọt vào tay Thú!
Vô Phong rời hẻm. Thấy Quý Mẫn chạy vào một quán rượu, hắn hộc tốc lao theo. Nhưng hắn bỗng thấy con quái vật Thú từ nóc nhà kế bên lao xuống như đạn đại bác tông vỡ cửa kính. Liền sau đó là tiếng đổ vỡ loảng xoảng, tiếng súng liên tiếp vang lên, tiếng đèn nổ lụp bụp rồi người hò hét chạy tán loạn khỏi quán rượu. Vô Phong nhào vào trong. Dưới bóng đèn nhập nhoạng, hắn nhận ra ông đầu bếp Quý Mẫn thoi thóp giữa vũng máu, dạ dày thủng lỗ chỗ vết đạn. Ở phía xa, Thú nhe răng cười hơn hớn đoạn mất hút giữa đêm tối. Vô Phong cúi người xem xét trong khi bộ đàm bên tai vang giọng Hỏa Nghi:
-Sao rồi, tóc đỏ? Ông già đó đâu rồi!
Tên tóc đỏ cầm máu giúp ông đầu bếp, hai tay thoáng chốc sẫm quánh sắc đỏ. Nhưng chừng ấy chẳng đủ giúp Quý Mẫn. Ông già lên cơn co giật đoạn lịm dần. Vô Phong tức điên người, ước rằng có thứ phép thuật mang Tàn Thi đến đây ngay tức khắc. Tên tóc đỏ lắc đầu thở hồng hộc:
-Không kịp… ông ấy chết rồi…
1 Bình luận