Tập 01: Hắc Ưng Thần ở Tề Quốc
Chương 01: Tu Tiên Giả Thôn Tam Viên
25 Bình luận - Độ dài: 9,883 từ - Cập nhật:
“Ta sẽ trở thành Tu Tiên Giả! Tiêu diệt yêu ma quỷ quái và cứu giúp bá tánh như Đại Chiến Thần Minh Vương Bảo! Cứ chờ mà xem!”
Đứng trên cành của đại cổ thụ Bạch Quả ở đầu Thôn Tam Viên, một cậu nhóc chỉ mới vừa bảy tuổi hùng hồn tuyên bố sau khi vừa ôm trọn quả cầu mây trong lòng. Đôi mắt cậu lóe sáng lên đầy tự hào khi bản thân mình đã đủ nhanh nhẹn và khéo léo để làm được điều mà chẳng đứa nhóc nào bằng tuổi dám nghĩ đến, leo lên một cành cổ thụ thần để… lượm quả cầu đá. Dù khắp người bị trầy xước không ít bởi những lần té, trượt nhưng đến cuối cùng, cậu cũng hoàn thành được mục tiêu cứu giúp người hoạn nạn của mình.
Đây là bước đầu để mình trở thành một Tiên Nhân!
“Tiếu Dương! Ném cầu xuống lại cho bọn ta nào! Định ngẩn người trên đó đến khi nào đấy?”
Ở bên dưới, một đám trẻ khác toàn là con trai, đa phần là lớn tuổi hơn cậu bé nói vọng lên. Dương nghe thế cũng chợt nhận ra là mình đáng lẽ phải ném quả cầu xuống, nhưng vì vội vàng cộng với một chút trơn trượt ở cành cây, cậu nhóc bị hụt chân mà ngã.
“Ê cẩn thận!”
Cả đám nhỏ bên dưới giật thót cả tim rồi hốt hoảng la lên khi thấy cảnh tượng đó nhưng Tiếu Dương lại liền ném quả bóng đi, nhanh chóng xoay người, một tay chộp lấy cành mà mình vừa đứng. Tuy đã sợ đến tái mặt, nhưng nhóc con ấy vẫn cười ha hả như thể bản thân đang rất bình tĩnh.
“Có gì mà phải lo! Tu Tiên Giả tương lai như ta mà bị té khỏi cành cây thì còn mặt mũi gì chứ…”
Thế mà chưa kịp lên mặt ra oai, cành cây Bạch Quả mà Dương đang bám lấy đã gãy ngay lập tức.
…
Quy luật tự nhiên là thứ đáng lẽ không thể nào bị thay đổi. Như nước bốc hơi sẽ tụ thành mây, rồi khi mưa xuống thành sông, lại bay hơi lên trời. Nhưng ai là người đã tạo ra những quy luật ấy?
Người ta khó mà biết được nhưng họ cũng có một câu trả lời thích đáng nhất: Thần, Tiên - những cá thể ưu việt tồn tại ở Tiên Giới vĩ đại. Từ những việc nhỏ nhặt như hôm ấy nắng hay mưa, đến sinh mạng nào được đầu thai đều được những vị ấy quyết định. Có thể nói, con người hay bất kì sinh linh nào ở Cõi Thất Quốc cũng như toàn bộ vô số những Cõi khác đều nằm dưới sự chi phối của những vị thần đầy quyền năng ấy.
Thế mà những quy luật đã định sẵn lại bị thách thức bởi những Tu Tiên Giả. Những kẻ người trần mắt thịt ấy lại mang trong mình thứ sức mạnh tương tự thần linh, có thể hô mưa gọi gió, đối chọi lại với quy luật tự nhiên vốn đã tồn tại từ rất lâu trước khi họ xuất hiện.
Điều đáng nói là Tu Tiên Giả không hiện diện để chiến đấu với Thần Tiên. Họ chiến đấu, tu luyện và phát triển bản thân suốt cuộc đời trường thọ của mình cùng với những lý do rất riêng biệt. Nói cách khác, một trăm người sẽ có hơn một trăm lý do khác nhau để trở thành Tu Tiên Giả.
Và, tất cả chúng được đặt cho một cái tên chung: Đạo tâm.
Trong những kẻ mang danh Tu Tiên Giả ấy, có một kẻ đã đạt được đến đỉnh cao của giới tu luyện. Minh Vương Bảo, người đàn ông bí ẩn đã chiến đấu với biết bao Đại Yêu Quái, chinh phục trăm Cõi, được tôn lên với danh hiệu Đệ Nhất và thậm chí đánh bại được một Tiên Nhân để giành vị trí ở Tiên Giới.
Câu chuyện của Vương Bảo dù đã xảy ra hơn hai trăm năm, nhưng nó vẫn là niềm cảm hứng cho biết bao người dân Thất Quốc tìm kiếm Đạo tâm của riêng mình. Và tự lúc nào, Thất Quốc trở thành một Cõi hùng mạnh với biết bao Tu Tiên Giả trứ danh thiên hạ!
Nhưng… Số những kẻ thất bại khi tu luyện lại nhiều vô số kể, khiến bất kì ai ôm mộng trở thành tu tiên giả phải suy nghĩ thật kỹ trước khi bước chân trên con đường tu luyện đầy chông gai này.
…
Quay về hiện tại, trong dược phòng của Bạch Gia Trang, một cậu nhóc nằm liệt cạnh bên lò luyện thuốc của nhà mình, mặt nhăn nhó chẳng khác gì một con khỉ bị giành đồ ăn. Đó là Tiếu Dương - người đã té từ cây Bạch Quả khi nãy, lại bị đánh nửa sống nửa chết bởi đòn roi của trang chủ Bạch Gia Trang, kiêm trưởng thôn Tam Viên. Ừ thì, Tiếu Dương còn gọi người đấy là cha.
Mỗi lần như vậy, gương mặt điển trai của đại phu - nói đúng hơn là Luyện dược sư họ Triệu, tên Hạo Lực lại tỏ ra chán nản. Bởi lẽ cậu thanh niên vốn là đệ tử của Thiên Anh Phái, là một Tu Tiên Giả, lại phải hạ mình chữa thương cho đứa trẻ phá phách luôn làm đủ trò oái ăm quả là điều khá là bực mình. Nên Hạo Lực, tuy là một thanh niên hiền lành, tốt bụng với tất cả mọi người lại chẳng hề nhẹ nhàng chút nào khi chữa thương cho Tiếu Dương.
“Á á á á! Đau quá anh Triệu!”
“Thuốc đắng dã tật. Cho chừa cái tội đi phá phách hết lần này đến lần nọ.” Hạo Lực càng nói lại càng ghì cái khăn tẩm thuốc vào mông Tiếu Dương mạnh hơn. “Ngươi mà ngoan ngoãn tí thì đâu phải chịu đau, đúng không?”
Cậu thiếu gia nhà họ Bạch nghe thế cũng tức lắm. Nhưng biết thừa nếu cãi nhau với Hạo Lực chẳng bao giờ là ý hay, vì cậu ta đã thử rồi nên cố mà cắn răng chịu đựng. Thế mà ở góc bên kia, một người đàn ông có lẽ cũng tầm tuổi cha của cậu nhóc lại cười ha hả một cách rất sảng khoái.
“Lần trước ngươi ném cái tượng Thổ Địa của thôn đi ta đã nghĩ ngu đến thế là hết cỡ rồi! Lần này lại làm gãy hẳn một cành của cây Bạch Quả cơ đấy! Láo quá láo! Ha ha! Nhãi ranh như ngươi đúng là cực phẩm!”
Lửa vốn đã cháy mạnh, giờ còn bị trêu chọc thì Tiếu Dương cũng gân cổ lên mà đáp.
“Chứ ta làm sai à? Thổ Địa có giúp ích gì cho đời đâu chứ? Ta chỉ ném ổng đi mà để tượng của Đệ Nhất Tu Tiên Giả vào miếu thôi mà? Có bản lĩnh thì tay Thổ Địa hay cây Đại Thụ kia ra tay xử lý ta đi, chứ sao lại để cha ta đánh? Có khi bọn đó còn chẳng có thật mà chỉ được thờ cho có… Á đau quá anh Triệu!”
“Cãi bướng nữa thì càng đau.”
Hạo Lực chỉ nói một câu đơn giản, Tiếu Dương đã phải cắn răng ngậm mồm. Thế mà không buông tha cho nhau, gã đàn ông trung niên tóc xù ăn vận xuề xoà kia lại cười to hơn, khuôn mặt vốn đã không sáng sủa vì lởm chởm râu giờ lại càng thô bỉ. Một tay gã lại đập bành bạch vào đùi, tay còn lại thì che mặt lại.
“Nói hay lắm thằng nhãi! Ha ha! Sau này có gan thì làm thế với tượng của Tam Thánh xem, rồi kêu mấy lão ấy có bản lĩnh thì xuống chơi một phen.”
Tiếu Dương nhăn cả mặt lại khi nghe cái lời xúi bậy của cái gã mà mình ghét nhất cái thôn này. Lý do cũng dễ hiểu, cậu thiếu gia vốn đặt mục tiêu trở thành Đệ Nhất Tiên Nhân. Còn gã Tu Tiên Giả họ Bá kia vốn ở cái ghế Trưởng lão của Thiên Anh Phái-nơi mà cậu rất ngưỡng mộ, tự dưng lại bỏ ngang về đây, suốt ngày uống rượu rồi chọc quê cậu.
Nếu thật sự tài giỏi để làm Trưởng lão của một môn phái lớn, chẳng phải gã ta nên tu luyện hay làm gì đó ra dáng một Tu Tiên Giả hơn thế này chứ?
Nên dù biết sắp làm trái ý Hạo Lực, Tiếu Dương vẫn cứ gầm gừ, cố nhịn đau bằng cách nắm chặt tay lại đập bành bạch vào giường gỗ mình đang nằm.
“Ta làm thật rồi bảo lão Bá Thối quèn xúi bậy đấy nhá?” Tiếu Dương trề môi lộ rõ vẻ không hài lòng của mình. Vì đằng nào cha của cậu cũng chi tiền ra để cho cậu chữa thương chứ đâu phải để bị cười vào mặt thế này. “Mà không thấy ta đang được chữa thương sao mà ở đó uống rượu thế hả tên ăn hại kia? Ai mượn ngươi ở trong này!”
“Ha ha! Rồi rồi ta ra ngay. Cơ mà nhóc chờ ta cười nốt trận này đã!”
Họ Bá ngay lập tức đứng dậy sau khi bị ra lệnh. Nhưng thay vì đi ra khỏi phòng chữa, gã ấy lại vỗ tay bem bép vào cái mông đang sưng vù của Tiếu Dương, khiến cậu hét toáng lên.
…
Nửa tiếng sau căn phòng chữa thương mới yên ổn trở lại. Khó ai có thể ngờ được một nơi bốn phía là tường gỗ bọc giấy, chỉ tầm hơn hai lăm mét vuông, chứa mỗi ba người lại có thể nhộn nhịp đến thế. Nếu bỏ đi cái mùi thuốc của lò nung, thì cái “hương thơm” không thua kém gì cái chợ cá của gã Trưởng lão họ Bá thì Tiếu Dương hẳn nghĩ bản thân đang cãi lộn ở nơi nào khác chứ không phải ở nhà.
Cũng tại Triệu đại phu chữa cho cậu hết đau một cách nhanh chóng lại còn lành lặn cả như chẳng hề có gì, bằng không Tiếu Dương đã chẳng bao giờ chịu ở chung một chỗ với gã “sư phụ dởm” của Hạo Lực. Giờ thì cũng xong, cậu ta có thể ra khỏi chỗ này, tránh xa tên Tu Tiên Giả quèn đáng ghét.
“Lát anh cứ tìm cha của em mà lấy linh thạch.”
Tiếu Dương nói một câu cụt ngủn rồi đứng thẳng dậy định chạy khỏi đây trước khi gã họ Bá quay lại. Nhưng chưa kịp rời đi, cánh cửa phòng lại mở ra và người mà cậu nhóc họ Bạch ghét nhất lại xuất hiện, nhe hàm răng vàng khè của mình ra cười một cách thô bỉ.
“Chữa xong rồi à? Thế ta vô chơi lại nhá!”
“Lão biến về cái lỗ của mình mà chơi!”
Thế là lại cãi nhau chí choé. Nếu đây là lần đầu thấy cảnh tượng này Hạo Lực hẳn đã vào ngăn nhưng vì đã xem nhiều lần rồi, cậu thanh niên đành mặc kệ mà dọn dẹp đồ nghề, nhanh chóng đi ra cửa.
“Con đi về trước, thưa sư phụ.”
Họ Bá chỉ giơ một tay chào, miệng vẫn nhe hàm răng vàng ố trông xấu cực. Bỗng như bị gì đó nhập, lão ấy lại nghiêm túc mặt mày hẳn.
“Mà nhãi ranh, ta hỏi cái này.”
“Có mà ông ranh ấy! Đi mà hỏi cái đầu gối đi.”
Tiếu Dương giơ nắm đấm lên hăm dọa rồi hậm hực bỏ đi. Chắc là cậu ta cũng thấy mất kiên nhẫn sau không biết bao lần khẩu chiến với họ Bá nên quyết định bỏ cuộc.
“Tại sao nhóc lại muốn làm Tu Tiên Giả thế?”
Thế mà sau khi nghe câu hỏi, Tiếu Dương ngay lập tức dừng chân. Khi quay mặt lại, gã Trưởng lão hẳn cũng thấy rõ đôi mắt cậu sáng chẳng kém gì sao Bắc Đẩu.
“Đương nhiên là vì trở thành Tu Tiên Giả là đỉnh cao của một đời người chứ sao! Từ nhỏ, ta đã có ước mơ trở thành một vị như vậy, có sức mạnh, có phép thần thông, có thể bay trên trời, không cần ăn uống hay phiền lòng bởi mấy thứ tầm thường của phàm nhân như tửu sắc. Lại còn có thể dùng tiên pháp đi cứu nhân độ thế, tiêu diệt yêu quái và thậm chí là có thể thành một vị Tiên thật thụ ở trên Tiên Giới nữa chứ! Thế là trở nên bất tử, sống muôn vạn năm chứng kiến được toàn thế gian, mãi mãi!”
Nói đoạn, cậu nhóc lại lườm gã họ Bá mà cười khinh.
À phải, cơ hội này là lúc mình sỉ nhục hắn ta.
“Chứ ai như ngươi. Đã bỏ tu luyện giữa chừng, quần áo dơ dáy, uống rượu vô độ thế này thì hẳn là kiểu ham mê mấy cái tầm thường này mà bỏ tu luyện rồi bị đuổi khỏi môn phái chứ gì? Chứ làm gì có chuyện Trưởng lão một phái lớn lại làm tên nát rượu ở thôn chứ.” Cậu hếch mặt lên rồi quay người đi, xoè hai tay ra lại còn trề môi rõ ràng đang muốn kiếm chuyện. “Tu Tiên Giả cấp cao người ta tóc bạc phơ dài mượt, mặc tu bào rõ ràng sáng bóng y như bức tượng ta khắc Đệ Nhất Tu Tiên Giả. Cái tầm như họ Bá ngươi, xuề xòa hôi hám có cây phi kiếm bé tẹo chả cưỡi được quả là mất mặt. Nói với ngươi chắc cũng như…”
“Muốn ta đả thông kinh mạch để thành Tu Tiên Giả không?”
“Thật ạ? Có có!” Tiếu Dương ngay lập tức nắm chặt hai bàn tay lại mà cười tươi như một chú cún sắp được cho ăn quà.
“Coi cái mặt kìa, hớn hở quá đấy! Đúng là không có liêm sỉ!” Họ Bá khoanh tay cười đểu ngược lại Tiếu Dương một cách khoái trá. “Nói chứ ngươi mới có tám tuổi, tu luyện bây giờ là hơi sớm đấy. Đợi đủ mười sáu rồi hẵng tính.”
“Nhưng chính bác Bá Thối cũng bảo với gia gia là con có tiềm năng mà ạ?” Ngay lập tức Tiếu Dương đổi giọng, bớt đỏng đảnh ngay. “Thế thì cứ luyện càng sớm càng tốt thì chẳng phải càng hay sao? Con có linh thạch đây, nếu cần con cho hết. Nếu muốn thêm thì còn bán nhà luôn…”
“Dẹp, ngươi muốn ta mang tiếng chết hả?”
Gã xua tay ngay lập tức khi Tiếu Dương mang một túi linh thạch to đùng từ xó xỉnh nào ra. Đằng nào lão cũng chẳng muốn mang tiếng ăn bám tiền của nhà họ Bạch, dù đúng là như thế.
“Mà để ta truyền dạy thì ngươi phải xác định Đạo tâm của mình đã. Với một thằng nhãi vắt mũi chưa sạch như ngươi có khi còn chẳng biết đó là gì thì sao mà xác định được.”
“Tất nhiên là con biết Đạo tâm là gì!” Tiếu Dương lại nắm chặt tay rồi hùng hồn tuyên bố, “Đạo tâm là lý do mà một Tu Tiên Giả bắt đầu tu luyện để thành Tiên! Có thể nói nó chính là lý tưởng, là mục đích tồn tại của họ để có thể trở thành một Tiên Nhân thật thụ! Đạo tâm của ai càng mạnh mẽ, niềm tin vào lý tưởng của họ càng to lớn thì họ càng đến gần với đỉnh cao tu luyện.”
“Ây chà, đúng là cũng chịu tìm hiểu đấy. Thế Đạo tâm của ngươi là cái gì?”
Gã Tu Tiên Giả nhếch miệng cười khẩy. Vì gã nghĩ kiểu nào Tiếu Dương cũng nghĩ ra ba cái Đạo tâm vớ vẩn như bao đứa trẻ ngờ nghệch khác chứ khó thể nào mà nghiêm túc. Đặc biệt là bọn con nhà giàu rảnh rang như tên nhóc này.
“Tất nhiên là con xác định được Đạo tâm rồi chứ. Đạo tâm của con là cứu nhân độ thế! Giúp đỡ bá tánh, tiêu diệt yêu ma quỷ quái!”
Họ Bá đảo mắt rồi thở dài. Dù biết trước sau gì cũng nghe được cái câu này vì gã cũng vốn nghe nhiều rồi nhưng không ngờ sau một năm, Tiếu Dương vẫn ngờ nghệch thế. Có lẽ gã cũng đã đặt quá nhiều kỳ vọng vào cậu nhóc này rồi.
“Muốn làm người tốt như ngươi nói không dễ đâu nhãi ranh.” Họ Bá khoanh tay lại, gõ nhè nhẹ từng nhịp vào bắp tay trái bằng đầu ngón tay phải. “Với ở đời sống bao lâu nay, ta chưa thấy ai có cái Đạo tâm kiểu đó mà tiến xa được. Phải có cái gì đó mang tính cá nhân hơn thì mới mong tiến xa. Như là Đạp Thiên hay Chinh Phục Thiên Hạ hay cái gì đó cao siêu hơn ấy.”
Chẳng phải tự dưng mà trong giới Tu Tiên Giả luôn đặt một luật bất thành văn là không truyền dạy bất kì thứ gì cho đám trẻ ranh cứ nghĩ rằng đời chỉ có một màu hồng hay bọn ngu ngốc liều mạng. Thà rằng trợ giúp những kẻ không có tư chất nhưng tâm lý ổn định rõ ràng, chứ dạy những kẻ ngu xuẩn thì chỉ tổ khiến thiên hạ đại loạn.
Tiếu Dương bây giờ là một ví dụ rõ ràng, cậu ta không biết thôi chứ nếu mang cái Đạo tâm này ra ngoài đời, thì chắc chắn sẽ làm cho vô số kẻ chê cười. Rồi chẳng mấy chốc cậu nhóc sẽ thấy chán nản mà bỏ, còn tệ hơn thì chắc là hóa rồ lên quậy phá kiếm chuyện lung tung.
Những chuyện như vậy chẳng phải là hiếm.
“Ấy là do bác quá kém, chưa chu du đủ nhiều để biết chuyện rồi.”
“Gì?”
Gã Tu Tiên Giả cau mày lại trước cái lời lẽ gây hấn của Tiếu Dương. Bình thường thì gã chỉ nhướng mày, nhưng lần này thì rõ ràng là kì quặc.
Vì rõ ràng một kẻ như gã đang bị một tên nhóc tám tuổi dạy đời.
“Thế bác chắc chưa nghe qua về Đệ Nhất Tu Tiên Giả của Thất Quốc, Chiến Thần của Thiên Anh Phái, Minh Vương Bảo đại nhân rồi! Huyền thoại hai trăm năm trước từng đánh bại Hắc Phong Thần Điểu cùng bao yêu ma quỷ quái khác cứu giúp bá tánh, Độ kiếp thành Tiên cũng có Đạo tâm là cứu nhân độ thế đó thôi.” Mắt Tiếu Dương lóe sáng lên lộ rõ lòng ngưỡng mộ của mình, còn hai tay thì nắm chặt lại cố không phải hét toáng lên khi nhắc đến vị anh hùng ấy. “Con cũng muốn học theo ngài ta, cứu nhân độ thế, một lòng làm chuyện tốt để tu luyện thì sớm muộn gì cũng thành Tiên Nhân trên Tiên Giới thôi.”
“Giời…” Thế mà trái ngược hoàn toàn, họ Bá lại chống cằm nhìn Tiếu Dương bằng có nửa con mắt. “Ai kể ngươi mấy cái chuyện tào lao đó vậy?”
Tiếu Dương phụng phịu cũng khoanh hai tay lại như họ Bá, đáp.
“Chuyện của Chiến Thần ai ai cũng biết. Chỉ cần hỏi thì ai cũng kể y hệt thế thôi. Có mà mình bác Bá Thúi không biết.”
“Hầy dà.” Gã Tu Tiên Giả lười biếng nghe vậy ngay lập tức thở dài mà lắc đầu. “Kể cho ngươi biết, cái chuyện đó là tào lao cả thôi. Cái tên Vương Bảo đó xét cho cùng cũng chỉ là hạng tiểu nhân có Đạo tâm Bá Đạo không xem trời đất ra gì thì có.”
“Bác tào lao ganh tỵ với huyền thoại rồi dựng chuyện thì có!”
Thấy Tiếu Dương nhe răng ra như muốn ăn tươi nuốt sống mình thì họ Bá cũng biết bản thân không cần tranh cãi thêm với thằng nhóc kia. Đúng là người thường cũng chỉ có thể biết được chuyện của Tu Tiên Giả qua lời kể là chính. Nên ngồi đây cãi nhau đến hết đời có lẽ cũng chẳng thể thuyết phục được, nói chi cho tốn nước bọt.
Dẫu sao, gã họ Bá cũng biết rõ là Tiếu Dương chưa đủ trưởng thành để lĩnh hội Đạo tâm đàng hoàng nên việc cho tu luyện là điều hoàn toàn không nên. Và hơn hết, gã biết một lý do chắc chắn sẽ khiến Tiếu Dương lắc đầu không chịu.
“Thôi bỏ vụ đó qua một bên.” Gã Tu Tiên Giả có mái tóc đen xù lên như tổ quạ búng tay một cái, cái lưng có hơi khom xuống để có thể ở cùng chiều cao với Tiếu Dương. “Nếu ngươi muốn ta truyền công pháp để tu luyện thì phải bái ta làm sư phụ đấy.”
“Thôi ạ.” Lần này là đến Tiếu Dương chu môi xua tay. “Bái đệ nhất phế tu như bác thì con mang tiếng chết ạ. Con không dám nhận.”
“Tiểu tử như ngươi đúng là không biết điều nhỉ?”
Dù biết trước sẽ thế này nhưng họ Bá cũng không khỏi nổi gân máu. Nếu không phải vì đang ở nhà người ta thì gã đã kí vài phát vào đầu đứa con trai cả nhà họ Bạch rồi. Mà cũng vì đang còn sớm, lại sắp đến giờ uống rượu, họ Bá cũng chẳng muốn tiếp chuyện nữa, bèn vội vã xua tay.
“Thôi dừng ở đây, nay ta cũng chán rồi nên đi chơi đá cầu mây hay cái gì với bọn nhóc trong thôn đi.”
“Xì ai thèm chơi với bọn phàm nhân tầm thường chứ. Con đi luyện thể đây.”
Họ Bá cũng chẳng ý kiến gì, cứ thế nhìn Tiếu Dương dùng dằng đi tướng hai hàng ra khỏi nhà. Đến khi khuất khỏi tầm mắt, gã mới thở dài một tiếng rõ sầu não rồi hướng về túp lều của bản thân trên ngọn đồi ở vùng ngoài thôn.
…
“Hừ. Ai muốn bái sư một kẻ lười biếng làm sư phụ chứ. Nếu chọn thì ta thà chọn Chiến Thần đại nhân mới đáng.”
Tiếu Dương hậm hực đi ra hồ sen vốn nổi tiếng tràn đầy linh khí trong rừng, vừa đi vừa lẩm bẩm một cách giận hờn. Tầm một năm trước, đây là nơi lần đầu cậu nhóc gặp lão họ Bá và Hạo Lực ở đây khi họ (thật ra có mỗi mình Hạo Lực) đang luyện công. Cũng sẵn dịp Tiếu Dương đã thể hiện mình là một thằng nhóc có khả năng cảm nhận linh khí tốt mà được cha của mình cố gắng gửi gắm cho họ Bá chăm. Kết quả là cậu nhóc cứ càng thích pha trò hơn. Dù đa số là làm chuyện tốt giúp đỡ người khác, thế nhưng Tiếu Dương cũng phá phách không kém, cụ thể nhất là cậu ta vừa ném cái cành cây Bạch Quả xuống hồ một cách giận dữ.
Nếu có ai thấy cảnh này thì đảm bảo cậu thiếu gia họ Bạch lại bị đánh thêm một trận.
Sau khi xả giận thành công, cậu ta định thử hấp thụ khí trời ở đây để tu luyện như cách mà người ta thường truyền miệng với nhau.
“Các Tu Tiên Giả toàn ngồi bẹp dưới đất, hai tay đặt lên đùi, nhắm mắt lại rồi bắt đầu tập trung hít thở đều…”
Tiếu Dương làm theo y hệt thế, nhưng cuối cùng thì cậu ta chỉ lăn ra ngủ chứ chẳng thấy mình có gì thay đổi.
“Ngộ thế nhỉ?”
Dù thử bao nhiêu lần, cậu ta cũng chỉ thấy buồn ngủ mà thiếp đi. Nên cậu nhóc bắt đầu phát cáu.
“Không tu luyện cái gì nữa! Về ngủ!”
Cậu ném tấm đệm mông bằng vải lụa thượng hạng xuống hồ sen rồi lại hậm hực đi về chẳng khác gì lúc đến. Được đoạn, cậu ta lại đụng mặt một đám trẻ trong thôn tụ tập đang bàn tính gì đó. Tiếu Dương thấy cảnh đó nửa muốn lại chơi cùng, nửa chẳng muốn vì vốn không thích chơi mấy trò trẻ con.
“A nhóc Dương!”
Chưa kịp quyết định nên làm gì, một đứa bự con trong đám lại nhận ra Tiếu Dương. Bọn trẻ ngay lập tức nhìn về phía cậu nhóc, cả đám đứa nào cũng như tìm thấy đồng minh liên vẫy tay chào, dần bước lại gần.
“Nãy nhóc bị đánh dữ lắm chứ hả? Nãy nhờ nhóc lấy dùm trái banh, cám ơn nhá!”
Thằng to con nhất vò đầu Tiếu Dương như thể đó là em mình. Nhóc họ Bạch tức lắm, cậu ta đã định giãy nảy lên, thậm chí đánh nhau một trận, chỉ tiếc là lại bị một đứa khác chèn vào.
“À thằng Dương nó cũng ghét lão Bá lắm, hay mình rủ nó theo cùng đi?”
“Đi cùng?” Tiếu Dương nghe nhắc đến gã Trưởng lão thường hay chọc mình thì liền nhướng mày. “Mấy người định làm gì à?”
“Đi phá cái lão ấy một phen!” Thằng nhóc to lớn cười hớn hở. “Ai ai trong thôn cũng ghét lão nên chẳng ai ý kiến gì đâu.”
“Khéo lại được khen ấy chứ!” Một đứa khác cũng khì khì chêm vào.
Chọc phá người ta à? Đúng là chỉ có bọn trẻ con mới làm mấy cái trò nhảm nhí này.
Tiếu Dương nghe đến đây thì chẹp lưỡi tỏ ra như mình trưởng thành hơn hẳn đám kia. Nhưng vì còn tò mò chẳng biết bọn nhóc này định làm gì, cậu ta mới bèn hỏi tiếp.
“Các ngươi định làm gì thế? Nếu đến la hét cho lão mất ngủ thì không tác dụng đâu, lão ta có làm phép chống ồn hay gì đó rồi.”
Tiếu Dương biết rõ vì cậu ta cũng từng làm trò này, thế mà ra vẻ như mình trưởng thành lắm.
“Bọn ta đi đốt nhà hắn.”
“Đốt nhà à? Trò này thì chắc được…” Tiếu Dương đang cười hùa thì liền cứng họng. “Ê khoan, đốt nhà?”
“Ừ.” Đứa to nhất gật đầu cái rụp. “Chứ như nhóc nói đấy, phá bình thường thì đâu nhầm nhò gì với hắn. Thôi thì chắc ăn đốt nhà luôn cho rồi!”
Tiếu Dương đổ cả mồ hôi hột. Cậu ta không nghĩ là bọn nhóc này lại định làm trò điên rồ thế này. Lại càng khó mà tin được rằng người lớn sẽ “có thể” ủng hộ nữa chứ.
“Không được. Nếu nói ghét thì ta phải là người ghét cái tên đó nhất. Nhưng đốt nhà thì quá đáng lắm. Các ngươi không sợ chết người à?”
“Hắn là Tu Tiên Giả mà phải không?” Tên to lớn cười đểu đáp lại. “Dăm ba ngọn lửa “phàm nhân” thì làm gì được hắn? Nếu nhóc sợ thì thôi, bọn ta cứ làm đấy. Đi nào tụi bây!”
Cả đám nhóc vừa quay lưng quả quyết định lên đường thì Tiếu Dương ngay lập tức chạy đến cản ngay trước mặt. Cậu nhóc họ Bạch giơ rộng hai tay, cố tỏ ra mình to lớn, miệng thì hùng hồn tuyên bố.
“Ta nói là không được!”
Tên nhóc cao hơn Tiếu Dương gần như gấp đôi liền nổi sùng. Bình thường nó thường chỉ chỏ kêu cậu nhóc làm đủ trò mà vẫn răm răm làm theo. Giờ không những không nghe theo, Tiếu Dương lại còn cản nó?
“Mày cũng nói là ghét cái tên đó mà? Mắc gì cản bọn tao hả!”
“Ừ thì ta ghét hắn! Hắn là một Tu Tiên Giả nhưng sống chẳng khác nào một con bọ chét ăn bám, là ung nhọt của toàn giới Tu Tiên Giả chân chính! Nhưng Đạo tâm của ta không cho phép bọn phàm nhân các ngươi làm vậy! Hắn có tồi tệ thế nào thì các ngươi cũng không có cái quyền chà đạp người ta như thế!”
Lại cái trò giả Tu Tiên Giả đó. Dường như ai trong thôn cũng ghét lão Bá là một, ghét cái trò làm Tu Tiên Giả của Tiếu Dương là hai. Bình thường bọn nhóc này ai cũng thấy chướng mắt rồi, giờ lại bị lên mặt, chắc chắn đám trẻ con này sẽ chẳng bình tĩnh nổi.
Thế là bọn chúng đánh nhau. Mà đúng hơn, là cả đám đánh hội đồng Tiếu Dương. Dù cậu nhóc họ Bạch đã tập luyện thể lực hằng ngày suốt mấy năm nay nhưng sức cậu ta chẳng thể nào bì lại gần chục đứa hơn tuổi. Thế là sau nửa tiếng, Tiếu Dương lại nằm sải lai dưới đất, mặt mày bầm tím, máu mũi lại chảy ròng ròng đỏ đến tận cổ. Nhưng cậu ta lại chẳng hề bỏ cuộc, cứ thấy bọn nhóc kia định bỏ đến nhà lão Bá, Tiếu Dương liền chồm dậy mà giữ chân.
Thằng nhóc to lớn lúc này tức đến tím mặt. Nó đã định cầm một cành cây lên đánh tiếp. Thế mà khi nghe thấy tiếng xào xạc từ xa như có người lại gần, cả đám nhóc ngay lập tức bán mạng bỏ chạy.
“Đúng rồi chạy đi! Lần sau đừng có định kiếm chuyện nữa đấy!”
Bị đánh cho nát cả người thế mà Tiếu Dương vẫn lên mặt cho được. Chẳng biết bằng cái sức lực phi thường gì, cậu nhóc vẫn đứng dậy được. Cậu ta biết thừa chỉ duy nhất có một người ở rừng vào cái giờ gần chiều này nên liền vẫy tay gọi.
“Anh Triệu! Chữa thương cho em!”
Triệu Hạo Lực khi thấy cái mặt bầm dập của Tiếu Dương ngay lập tức than trời.
…
“Vậy ra ngươi cản đám nhóc đốt nhà sư phụ ta nên mới bị đánh?”
“Là em đánh bọn nó! Tại anh đến làm em phân tâm mà bọn nó chạy thoát được đó!”
Bị đánh cho ra thế này mà còn xạo cho được…
Hạo Lực chẳng muốn phân bua gì nhiều nên cứ tập trung thoa thuốc lên chỗ bầm dùm Tiếu Dương. Dù đúng là cậu nhóc này đã vừa làm chuyện tốt, Hạo Lực lại thấy nó thật thừa thãi. Vì thực ra, cái túp lều tranh của lão Bá - nơi mà cậu ta cũng ở dường như có thể kháng lửa, bị đốt cũng chẳng vấn đề gì.
Nhưng nhìn cái mặt nó thế này sao dám nói sự thật?
“Ta nghĩ ngươi nên bỏ việc trở thành Tu Tiên Giả cho rồi. Cứ thế này thì cứ bị đánh đến chết lúc nào chẳng hay đấy.”
Nghĩ đến việc mỗi ngày phải chữa cho Tiếu Dương ít thì hai lần, nhiều thì tận năm sáu lần thì Hạo Lực ngao ngán kinh khủng. Cậu ta không chỉ thấy mệt thay, mà còn lo chẳng biết khi nào mình đi dự đám tang của thằng nhóc này nữa.
“Không!” Tiếu Dương ngay lập tức gặt giọng, đương nhiên rồi. “Nếu chỉ vì chút đau đớn thế này mà bỏ thì sao đáng mặt con trai hả? Với cả người ta thường bảo chết vì Đạo tâm là cái chết đáng giá nhất của Tu Tiên Giả mà! Em đã hứa với lòng là sẽ bảo vệ được tất cả mọi người ở Thất Quốc này như Minh Vương Bảo rồi!”
“Kể cả chết vì sư phụ của ta hả?”
“Tất cả! Bao gồm cả bác Bá Thúi luôn!”
Hạo Lực thấy Tiếu Dương cười toe dù đang nhắc đến chuyện sống chết chỉ còn nước thở dài, bèn đánh lái qua vấn đề khác.
“Mà nãy là ngươi định bái sư phụ ta làm thầy à?”
“Ai thèm bái sư cái tên đó. Ta chỉ muốn được truyền công pháp tu luyện để thành Tu Tiên Giả thôi.”
Khác quái gì nhau?
Hạo Lực cau mày nhìn Tiếu Dương, trong lòng muốn giải thích tường tận rõ ràng nhưng dựa trên kinh nghiệm dạy chữ của mình (vốn bị sư phụ ép bắt làm) cho nhóc thiếu gia, cậu Tu Tiên Giả trẻ tuổi cũng biết nên là chịu thua trước khi bắt đầu.
“Mà anh Triệu. Đạo tâm của anh là cái gì thế?”
Hạo Lực không ngờ mình lại bị hỏi câu này nên lại cau mày nhìn Tiếu Dương. Cũng may là đã thoa thuốc xong, nếu không cậu ta đã nhéo mặt nhóc thiếu gia một phát. Mà nghĩ lại, cậu thanh niên thấy cũng dễ hiểu khi đứa nhóc kia không biết Đạo tâm là thứ vốn không phải thứ dễ mang ra nói, nhất là với những người có vị thế cao. Mà cũng vì cậu đại phu cũng chưa có gì để tự hào, Tiếu Dương cũng chỉ là một đứa nhóc nên Hạo Lực cũng chẳng có lý do gì phải giấu.
“Kiếm tiền.”
“Quèn vậy? Hèn gì anh vẫn mãi chẳng có thành tựu mới ru rú ở cái thôn này.”
“Ta mà sinh ra nhà giàu như ngươi thì chả phải thế. Với lại ta mới gia nhập tông môn có hơn ba năm, ngươi đòi hỏi cái gì?”
Hạo Lực giật giật cơ mặt và dùng hết kiềm chế mới không ký vào cái đầu đang bầm dập sẵn của Tiếu Dương. Còn cậu nhóc thì chẳng nhận ra hay quan tâm đến nguy cơ mình sắp bị ăn đánh nên cứ đáp.
“Nếu anh có Đạo tâm tham vọng hơn thì có khi đã tiến xa hơn rồi.”
“Như là?”
“Như là cứu nhân độ thế! Giống em này!”
Lại nữa…
Hạo Lực nhìn Tiếu Dương bằng nửa con mắt rồi lượm cái giỏ thuốc của mình lên một cách dứt khoát.
“Hèn gì sư phụ ta không nhận ngươi. Ngờ nghệch thế ngươi khó mà thành Tu Tiên Giả được.”
Lại còn bị người ta đánh cho nữa chứ…
“Thế anh cá chứ?” Tiếu Dương chạy phắt tới, chống nạnh ngay trước mặt cậu thanh niên. “Nếu sau này đệ vượt qua anh bằng Đạo tâm của mình thì phải trả một trăm viên linh thạch!”
Nghe vậy, mặt Hạo Lực cũng chẳng mảy may đổi sắc mặt. Cậu ta không có đam mê dụ con nít nên định mặc kệ luôn.
“Chê ít à? Thế hai trăm? Năm trăm? Hay anh sợ thua?”
Hạo Lực cố không muốn bị dính đến tiền bạc nên cố bỏ ngoài tai. Nhưng khi nghe con số cứ từ từ mà tăng, Tiếu dương lại chẳng có vẻ gì sẽ dừng nhây nên cậu đại phu cuối cùng cũng nói thẳng.
“Mười vạn.”
“Được! Mười vạn linh thạch! Sau hai mươi năm đệ chắc chắn sẽ vượt qua anh nên cứ chuẩn bị tiền đi.”
Mạnh miệng lắm.
Hạo Lực cũng chẳng muốn để tâm nhiều làm gì vì có lẽ chưa tới mười năm sau, Tiếu Dương sẽ quên béng lời hôm nay mà thôi. Cậu thanh niên cũng chẳng có ý định lấy tiền của nhà họ Bạch nữa nên cũng định là sau này sẽ không truy cứu nốt.
Sau đó, Tiếu Dương lại bắt đầu luyên thuyên nói về đủ thứ khác, còn Hạo Lực cũng đành im lặng cho xong. Cả hai người họ lại hướng về túp lều trên ngọn đồi của họ Bá. Vì đó là nơi mà cậu đại phu ở, còn Tiếu Dương lại chẳng biết nên đi đâu mà cứ loay hoay mãi chỉ vài ba chỗ.
Có đôi khi, Hạo Lực muốn đẩy Tiếu Dương đi mà chơi với bọn bạn bè bằng tuổi, nhưng cậu nhóc cứ giãy nẫy, bảo bọn “phàm nhân” ấy chỉ biết chơi bời, phá phách, không sống một cách nghiêm túc, thành thể cả đời mãi là “phàm nhân”, không xứng. Dù cho rằng cậu thanh niên vẫn luôn nghĩ Tiếu Dương tầm vài năm nữa cũng sẽ như những đứa trẻ ấy mà thôi. Vì suy cho cùng, khi thành một Tu Tiên Giả rồi mới thấy sống như một người bình thường lại đơn giản hơn nhiều.
Nếu không ai cũng là Tiên Nhân cả rồi.
Nói đi cũng có nói lại, chuyện tương lai thế thì có lẽ thế chứ hiện tại Tiếu Dương vẫn là một đứa trẻ có đam mê mãnh liệt chẳng kém gì Hạo Lực khi xưa, thành ra cậu đại phu cũng thấu hiểu phần nào. Họ Triệu nhớ khi xưa mà nhìn lên trời, thấy hôm nay mây nhiều, khí trời cũng mát nên nảy ra một ý tưởng.
“Muốn ngồi thử Phi kiếm không?”
“Gì á? Anh Triệu có Phi kiếm luôn ạ?"
Chẳng lạ khi thấy Tiếu Dương mắt sáng ngời, miệng thì há to ra cười một cách kì quặc, Hạo Lực cũng chẳng nói gì nhiều mà triệu hồi thanh Phi kiếm của mình ra từ chiếc vòng tay bằng bạc.
“Trời đất nó to vậy!”
Cũng giống như cái lần đầu tiên phi kiếm của họ Bá một năm trước, Tiếu Dương cứ há hốc miệng trầm trồ hết chỗ này đến chỗ kia của món bảo vật vừa mới xuất hiện. Từ những chi tiết trạm trổ đơn giản, nhỏ nhặt nhất, cậu thiếu gia cũng mang nó ra mà khen lấy khen để.
Đến khi ngồi trên chiếc Phi kiếm ấy rồi bay đi lên, cao hơn cả những ngọn cây già cỗi nhất của khu rừng, Tiếu Dương cũng vẫn không dừng miệng bình luận. Từ tốc độ, sự chắc chắn đến khả năng đảm bảo an toàn của người ngồi trên ấy, cậu thiếu gia đều mang ra luyên thuyên như thể gã làm trong cửa hiệu tông môn của Thiên Anh Phái đã giới thiệu. Để đến khi Hạo Lực bắt đầu thấy muốn nổ cả mũi thì Tiếu Dương lại phán một câu xanh rờn.
“Mà nói thật là ngoài to đủ cho người ngồi lên thì nó xấu hơn cái của bác Bá. Lại còn không có hào quang này nọ nữa.”
Thành thử ra, dù không muốn lắm, Hạo Lực vẫn cho Tiếu Dương một cú đấm vô đầu.
“Mi vừa so một món bảo vật vô giá với một thứ ta chỉ mua với một nghìn viên linh thạch đấy. Muốn sống làm Tu Tiên Giả lâu lâu thì đừng có vô duyên thế.”
“Ui… Mà… Thanh xấu hoắc của anh mà là bảo vật vô giá à?”
“Thằng ngốc. Ý ta là của sư phụ.”
Tiếu Dương lúc này lại càng khó hiểu hơn.
“Tại sao thanh Phi kiếm bé tẹo của bác Bá lại là bảo vật vô giá? Nó thậm chí còn chẳng phóng to ra để bay được như của anh.”
Một câu hỏi có vẻ có lý với một người bình thường. Nhưng vào tai Hạo Lực lại ngờ nghệch không sao chịu nổi! Mỗi tội, ngay lúc định gân cổ lên mắng, Hạo Lực lại nhớ ra mình cũng từng thắc mắc y hệt nên giọng điệu bỗng ôn tồn hẳn ra.
“Phi kiếm của ta dởm nên mới dùng để di chuyển. Chứ đem Hoả Long Thần Kiếm ra cưỡi thì khá quá đáng nên Sư phụ ta thường cưỡi mây thôi.”
“Hoả Long Thần Kiếm?” Tiếu Dương nghe đến đây bỗng dựng tai cả lên như thể nghe cái gì đó kì quặc lắm. “Chẳng phải đó là bảo vật của Đệ Nhất Tu Tiên Giả Minh Vương Bảo sao? Sao Bá thúc lại có?”
“Hả?” Hạo Lực cũng nghệt mặt ra nhìn lại Tiếu Dương. Song, cậu ta như chợt nhớ gì đó mà nhún vai. “À, mà thôi, kệ đi.”
“Á! Bớ người ta có lưu manh!”
Khi cả hai đang bay ở phía trên Thôn Tam Viên, bất chợt nghe một tiếng la thất thanh vang lên tận chỗ của họ. Hạo Lực chưa kịp xem hay biết việc gì thì liền thu Phi kiếm lại thành chiếc vòng tay rồi nắm lấy vạt áo của Tiếu Dương, ẵm cậu nhóc vào lòng xong nhẹ nhàng bay thẳng xuống ngay cạnh người phụ nữ đang kêu cứu.
“Các ngươi là ai?”
Đối diện cậu đại phu là một nhóm sáu người ăn vận khá giống nhau, đều là vải bông thượng hạng, chung viền màu nâu đỏ, trừ mỗi kẻ có vẻ là đứng đầu là một bộ màu trắng không hề một vết bẩn trông khá bắt mắt. Cái kẻ đó bề ngoài tầm tuổi Hạo Lực liền chỉ tay về cậu thanh niên và quát bằng chất giọng chát chúa cực kì khó nghe.
“Ta hỏi câu đó mới phải!” Tên mặc áo trắng thoạt nhìn có vẻ đẹp trai ưa nhìn nhưng khi quát lên lại chu mỏ ra nhọn một cách thật quái dị. “Ngươi là tên khốn kiếp nào lại dám nhảy thẳng trên trời xuống doạ bổn thiếu gia Quán Tiêm Uế ta hử!”
“Thiếu gia?”
Hạo Lực lại đổ mồ hôi hột. Không phải vì cậu thanh niên thấy sợ mà chỉ thấy phiền khi lại gặp một tên công tử bột ngay khi đang ẵm một thằng nhãi tương tự.
Mà những kẻ thế này ta ghét cực.
“Thiếu gia, thiếu tiền hay thiếu nợ gì ta cũng kệ. Chỉ cần biết ban ngày ban mặt đi ức hiếp nữ nhân chân yếu tay mềm thì ta chỉ biết ngươi là kẻ thiếu liêm sỉ thôi.”
“Ngươi…”
Thấy vị “thiếu gia” áo trắng kia bắt đầu nổi gân máu, Hạo Lực liền vào di chân trái về phía sau, cả người hơi khom lại và không quên ném Tiếu Dương qua một bên để vào thế thủ. Hai tay của họ Triệu tuy nắm lại nhưng lại trông rất mềm mại, cả cơ thể tuy trông cứng cáp nhưng lại uyển chuyển theo với từng chút biến động của đối thủ.
“Tư thế này…” Tiêm Uế thấy Hạo Lực vào thế liền đổi sắc mặt. Hắn ngay lập tức phòng bị bằng cách triệu hồi ra một thanh Phi kiếm. “Ra là một tên của Thiên Anh Phái. Thế lại càng hay, lần trước bổn thiếu gia chưa có dịp giết một tên Thiên Anh Phái nào nên giờ còn đang tiếc đây. Ngươi gặp ta coi như xấu số.”
Cũng là một Tu Tiên Giả? Tại sao một kẻ ngoại đạo lại trong lãnh địa của Thiên Anh Phái?
Khi Hạo Lực còn chưa kịp hiểu vấn đề cũng như còn chưa thể ra hiệu dân làng mau rời khỏi để khỏi chịu cảnh tai bay vạ gió thì thanh Phi kiếm phát ra hào quang màu xanh lục đã bay thẳng đến cậu thanh niên. Hạo Lực ngay lập tức nhảy phắt lên cao. Bàn tay cậu ta nắm chặt lại rồi tung một chưởng xuống đất tạo lực đẩy cho bản thân bay thẳng đến chỗ Tiêm Uế theo đường vòng cung.
Gã họ Quán cũng chẳng hề một chút nao núng như đoán trước Hạo Lực sẽ né được mà một tay vẫn điều khiển Phi kiếm quay lại. Tay kia của gã cũng ngay lập tức niệm phép rồi bắn ra một quả cầu lửa to hơn cả một con trâu già và bay nhanh hơn cả một con chim cắt, cứ nhằm theo hướng rơi của kẻ địch mà bay tới.
Tiến thoái lưỡng nan, trước mặt là cầu lửa, sau lưng là Phi kiếm lăm le đoạn tuyệt mọi đường rút, Hạo Lực đành đánh liều triệu hồi thanh Phi kiếm của bản thân để đưa mình bay thẳng lên trời. Tất nhiên món vũ khí xịn sò có ánh hào quang của họ Quán chẳng hề buông tha và dần tiếp cận lại gần hơn.
Tuy nguy hiểm thế, Hạo Lực lại liếc nhìn về dưới mặt đất, cậu ta như thể nhẩm tính gì đó trước khi lại một lần nữa nhảy khỏi thanh Phi kiếm của bản thân. Để đến khi gần tiếp đất, cậu thanh niên mới tung chưởng trước sự bàng hoàng của Tiêm Uế.
“Cái gì?”
Thế mà gã họ Quán vẫn né được, chỉ một tích tắt nữa thì đáng lẽ gã phải lãnh đủ, thậm chí có thể phải chịu thua chỉ với một chưởng mạnh kinh hoàng có khả năng thủng đường đất đến tận năm thước của Hạo Lực. Còn về phía chủ nhân của đòn đánh đó cũng phải chật vật mới tiếp đất an toàn, tuy vậy y cũng bị trầy trật không ít khi bị ngã vào một bụi cây gai.
“Ngươi… sao có thể qua mặt ta mà đánh lén…”
Tên Tu Tiên Giả áo trắng vẫn chưa hoàng hồn. Đây là lần đầu tiên hắn phải giao đấu với một kẻ đủ điên để rơi hơn trăm thước để tung chiêu thế này. Và cũng là lần đầu ngỡ rằng mình đã mất mạng chỉ sau một chiêu tấn công đơn giản.
“Đánh lén cái gì?” Hạo Lực phủi bụi, rút gai khắp người một cách đau đớn nhưng cũng chẳng quên sỉ nhục đối thủ. “Chả là do ngươi non, nếu ngũ quan đủ tốt thì đã nhận ra ta nhảy khỏi Phi kiếm để phản công rồi.”
Nghĩ lại lúc đầu chạm mặt, nếu là một người có kinh nghiệm chiến đấu cũng như khả năng quan sát tốt thì Quán Tiêm Uế đã chẳng phải giật mình. Ngược lại nếu là một ai đó có năng lực thì hẳn đã chuẩn bị sẵn chiêu thức mà ra đòn khi Hạo Lực vừa tiếp đất. Đó coi như là một cái sai, cậu đại phu đã quá chủ quan khi không nghĩ kẻ địch là một Tu Tiên Giả vào lúc đầu. Thế cậu ta cũng rút ra được điều quan trọng mình cần biết để có thể tiếp tục chiến đấu.
Quán Tiêm Uế là một kẻ không biết thực chiến.
Và đó sẽ là điều sẽ khiến Triệu Hạo Lực nắm tám phần thắng trong tay, dù cho kẻ địch rõ ràng là người mạnh hơn.
“Hay cho một tên đệ tử quèn của Thiên Anh Phái, cũng giỏi quan sát lắm mới biết được điểm yếu của ta sớm như vậy. Nhưng giờ chỉ mới là bắt đầu thôi.”
Hạo Lực thấy Tiêm Uế thu Phi kiếm màu lục của mình lại và có vẻ chuẩn bị ra chiêu thì cậu thanh niên liền đưa một tay ra, hỏi một cách rõ to.
“Khoan. Ta không biết các ngươi là ai nhưng đây là lãnh địa của Thiên Anh Phái Tề Quốc Phân Đà, các ngươi dám xâm phạm rõ ràng là đang khiêu chiến với Thiên Anh Phái.” Cậu đại phu lại chỉ tay thẳng về Tiêm Uế, từ từ chỉ thẳng mặt từng tên đàn em theo sau hắn mà nói một giọng đầy đanh thép. “Nếu các ngươi chịu đầu hàng ngay bây giờ thì ta sẽ xem đây là một sự hiểu lầm. Còn nếu không, các ngươi đang khiêu chiến với môn phái mạnh nhất Thất Quốc này đấy!”
Không dừng đến một khắc, Tiêm Uế lại phì cười to ngay khi Hạo Lực vừa dứt lời.
“Ha! Mạnh nhất Thất Quốc cơ đấy!” Tên áo trắng miệng nhọn quay mặt về những tên đàn em cũng đang cười ha hả mà khoa tay một cách bỡn cợt về Hạo Lực. “Tên ngốc này ở cái thôn quèn này lâu quá nên không biết gì hết rồi! Chả trách sao thấy Ngũ Hành Môn chúng ta không những không hành lễ mà còn dám khiêu chiến cơ đấy! Ha ha!”
Ngũ Hành Môn? Là bọn đối địch với Thiên Anh Phái trực tiếp ở Tề Quốc này?
Sắc mặt của Hạo Lực bỗng hiện rõ vẻ lo lắng. Đúng là từ lâu, cậu ta không hề nghe tin hay bất kì ai từ môn phái liên lạc nên hoàn toàn chẳng biết chuyện gì đã xảy ra. Nhưng nếu có chuyện gì xảy ra, chắc chắn Trưởng lão họ Bá-sư phụ của cậu sẽ biết ngay. Không lẽ sư phụ lại giấu chuyện gì với Hạo Lực?
Cậu thanh niên họ Triệu bắt đầu thấy khó hiểu. Mà sự khó hiểu đó đã khiến cậu đại phu mặc áo vải thô sờn màu phải hỏi một cách cẩn thận.
“Tại sao Thiên Anh Phái bọn ta phải hành lễ khi gặp bọn Ngũ Hành Môn các ngươi?”
“Ha ha! Thôi thì nếu ngươi đỡ được mười chiêu thì ta sẽ giải thích.” Tiêm Uế xoè bàn tay phải của mình và triệu hồi nên thanh Phi kiếm màu lục dài mười thước ra lại. “Còn nếu không được, thì xuống Ma Giới mà hỏi đồng môn của ngươi ấy!”
Tiếp ứng cho họ Quán, cả đám đàn em phía sau cũng kêu réo cổ vũ một cách rất là sôi động. Còn ở phía Hạo Lực, dân thôn Tam Viên cũng kêu tên chúc cho cậu chiến thắng.
Tuy hai bên căng thẳng thế, Tiếu Dương bé nhỏ lại lon ton đi đến chỗ cậu thanh niên họ Triệu. Cậu nhóc nhỏ kéo vạt áo của Hạo Lực, chỉ một ngón thẳng đến Tiêm Uế mà hỏi rõ to.
“A anh Triệu, anh từng kể có yêu tộc có thể hoá hình người phải không? Đây có phải là một yêu cò hoá hình không vậy? Mỏ nhọn trông y hệt. Lại còn họ Quán nữa chứ?”
“Họ của ta thì liên quan gì! Ta là người đấy nhé tên tiểu tử kia!”
Nhìn qua tên áo trắng vừa mới rú lên, Tiếu Dương lại nhìn qua Hạo Lực đang đổ mồ hôi, miệng cứ thản nhiên nói.
“Mà hình như Tiêm Uế nghĩa là mỏ nhọn phải không anh Triệu?”
“Là Tiêm trong Mặt trời lóe lên! Uế là uế nhấp nhánh đó thằng nhãi ranh!”
Tiêm Uế lại gầm lên một tiếng điếc tai khiến Tiếu dương phải nấp sau lưng Hạo Lực. Gã áo trắng chỉ thẳng tay về phía họ Triệu và tuyên bố một cách tức giận.
“Ta rút lại lời ban nãy! Giờ ta không cần giải thích cái gì nữa! Ta sẽ giết chết ngươi và ba đời nhà thằng nhãi kia!”
Hạo Lực nửa muốn cười, nửa kia lại muốn quỳ xuống lạy Tiếu Dương nhưng giờ cậu thanh niên lại đang bận đứng ra ngay trước cậu nhóc mà ra thế thủ. Dựa vào ánh hào quang xung quanh của thanh Phi kiếm màu lục đang ngày càng đậm đặc, cậu thanh niên có thể chắc chắn là đòn tiếp theo của Tiêm Uế sẽ thật sự lấy mạng của cậu nếu không cẩn thận.
Tu vi của hắn vốn hơn mình vài phần, giờ lại nổi điên lên thì khó mà chạy né đòn được đây…
Dù có thể đoán Tiêm Uế chưa từng liều mạng bao giờ, nhưng Hạo Lực cũng không nhất định phải tham gia vào cuộc chiến đấu không cân sức này. Cách duy nhất để thoát được đòn tiếp theo là làm lại trò cũ, bỏ trốn để ra khỏi tầm quan sát của kẻ địch mà tấn công từ xa. Nhưng nếu làm thế, Tiếu Dương chắc chắn sẽ khó mà sống sót. Một Tu Tiên Giả như Hạo Lực có thể vẫn an toàn nếu nhảy từ trên cao, còn với một người trần mắt thịt như Tiếu Dương, nó chắc chắn là án tử.
Giờ chỉ còn cách đánh trực diện.
Hết cách, Hạo Lực cũng dồn hết toàn bộ lực vào cánh tay phải chuẩn bị tung chưởng để cản phá đòn tấn công tiếp theo của tên họ Quán. Đường thắng duy nhất của cậu thanh niên họ Triệu là đánh bật thanh Phi kiếm của kẻ địch, rồi gây ra vết thương đủ lớn để gã áo trắng phải đình chiến.
Hoặc… đủ để giết cả hắn.
Sát sinh luôn là điều cuối cùng một đại phu sẽ làm. Nhưng nếu để bảo vệ dân thôn Tam Viên cũng như chính bản thân mình, Hạo Lực chỉ có thể làm vậy.
Gương mặt cậu thanh niên nhăn nhó một cách đau đớn, hai hàm răng nghiến cả lại kêu lên tiếng ken két khó nghe, nhưng cũng bị lấn át bởi tiếng xì xì phát ra từ lòng bàn tay phải dần hiện một thứ ánh sáng màu trắng vàng rực rỡ. Thứ ánh sáng ấy cũng dần rõ ràng hơn và dần dần hiện ra trong từng mạch gân, máu dẫn đến cánh tay đang được truyền lực.
Tiếu Dương nhìn thấy hình ảnh đó trước mắt mà không khỏi trầm trồ trong bụng. Cậu nhóc lần đầu tiên trong đời thấy một thứ gì đó hoành tráng thế này và tim lại đập một cách điên cuồng. Cậu hưng phấn đến độ, không hề nhận ra thứ ánh sáng ấy cũng dần chạm lên da thịt mình rồi tìm đến mạch máu, dần dần lan tỏa ra khắp cơ thể.
Còn ở phía bên kia, Tiêm Uế phát ra đòn tấn công tổng lực, thanh Phi kiếm màu lục của hắn ngay lập tức bay thẳng đến Hạo Lực. Mặt đất nứt ra trên đường thanh kiếm ấy bay ngang qua, tiếng o o chói tai như muốn cắt cả không gian có thể được nghe rõ đến tận một dặm, muôn thú khắp nơi bay toáng loạn như sắp có thiên tai.
Cậu đại phu cũng ngay lập tức tung chưởng với uy lực khủng khiếp tạo nên cả một cơn gió to đến độ như họ đang ở giữa một tâm bão. Cát, bụi hay những thứ tuy nhỏ bé nhất lẫn vào cơn gió cũng đủ sức cắt đứt bất kì gốc cây cổ thụ vững chắc nhất.
Hai lực tấn công va chạm vào nhau chính là thứ khiến không gian như muốn vỡ vụn ra. Một tiếng chát duy nhất như làm nổ tung mọi quả tim đang chứng kiến trận giao đấu. Rồi chỉ một khắc sau, kết quả cũng đã được định rõ, thanh Phi kiếm màu lục của Tiêm Uế cắt phăng lực chưởng của Hạo Lực ra làm hai rồi bay thẳng đến cậu đại phu.
Quả nhiên nhiêu đó vẫn chưa đủ…
Miệng Hạo Lực bắt đầu rỉ máu, mắt lại đỏ cáy trông rất đáng sợ. Cậu thanh niên cố hít lấy một hơi thật sâu rồi lại đưa tay trái ra cố gắng tạo nên một tấm giáp phát ra hào quang xanh lam. Dù họ Triệu biết rõ khó mà có thể đỡ được thứ đang bay đến, nhưng chí ít nó có thể giảm được uy lực phần nào cũng như sức của Tiêm Uế.
Thế thì chí ít Tiếu Dương có thể sống được sau đòn này.
Đã chuẩn bị sẵn là thế, nhưng ngay khi thanh Phi kiếm gần chạm đến họ Triệu thì một âm thanh chát chua bỗng vang lên. Trước mắt Tiếu Dương và Hạo Lực là một món vật đang bay lơ lửng vừa chém bật món vũ khí đầy uy lực của Tiêm Uế.
“Cái…”
Thứ ấy phát ra thứ ánh sáng chói chang chẳng khác nào mặt trời khiến Tiếu Dương tuy muốn nhìn thẳng vào cũng khó khăn mà phải che phần nào mắt mình lại. Không những thế vật ấy lại nóng kinh khủng, đến mức cậu nhóc ngay lập tức đổ cả mồ hôi mà bất chợt lùi lại vài bước. Nhưng Tiếu Dương đủ bình tĩnh để thích ứng với thứ ánh sáng chói chang ấy. Cậu nhóc có thể thấy một vật hình thù như một thanh kiếm tuy nhỏ, nhưng lại rất cầu kỳ với những chi tiết tinh xảo đến mức khó tin.
Nhận ra nó là thứ mình đã thấy một năm trước, Tiếu Dương liền vội vã nhìn quanh tìm chủ nhân của nó trong khi Tiêm Uế há hốc cả miệng, cũng làm điều tương tự.
“Được rồi, dừng lại nào.” Từ phía sau Hạo Lực bỗng phát ra tiếng nói buồn ngủ và thờ ơ đến khó tả. “Lực, dừng tay đi.”
“Sư phụ…?”
“Bác Bá!”
Bước đến ngang bên cạnh Hạo Lực là Trưởng lão họ Bá vốn nổi tiếng ở thôn là kẻ luôn say xỉn cũng như ăn chực. Thế mà khi thấy người đàn ông trung niên lại có thể đánh bật Phi kiếm của kẻ địch chỉ bằng một đòn thế, ai ai cũng không khỏi bàng hoàng.
Đặc biệt là Tiếu Dương đang sốc bởi bản thân không ngờ người mà mình luôn coi thường lại có thể mạnh đến vậy.
“Việc còn lại cứ để ta.”
Vị sư phụ vỗ vai Hạo Lực rồi chậm rãi bước đến phía kẻ địch mà không hề có vẻ gì là đang phòng bị. Với một Tu Tiên Giả, tư thế của gã rõ ràng là sẽ chẳng thể phản ứng lại với bất kì đòn tấn công nào.
Nhưng Tiêm Uế lại chẳng tấn công, hắn chỉ thu Phi kiếm về rồi cầm hẳn nó lên tay ra thế thủ. Họ Quán không hề biết được sức mạnh thực sự của kẻ địch vì họ Bá đã đủ khả năng giấu đi tu vi của mình. Nên Tiêm Uế chỉ còn cách đặt bản thân vào thế phòng bị, đồng thời ra hiệu cho đàn em tiếp ứng.
Ngay lập tức năm kẻ mặc áo nâu-đỏ liền bước lên, rút ra đủ loại vũ khí tỏa ra hào quang đủ sắc màu khác nhau ra chuẩn bị nghênh chiến.
Ấy mà gã sư phụ của Hạo Lực lại chẳng chùn bước mà cứ bước đến.
Khi chỉ còn cách tám bước chân, gã tóc xuề xoà như tổ quạ mới dừng lại.
Gã cúi đầu.
Một cách cực kì kính cẩn.
“Đệ tử của tại hạ đã mạo phạm, nên ta, Minh Vương Bảo của Thiên Anh Phái xin được tạ lỗi với Quán thiếu gia. Nếu có điều gì bực tức, ta xin được nhận hết cho Đệ tử lẫn dân thôn này. Mong thiếu gia hãy rộng lượng bỏ qua.”
“Cái…”
Tiêm Uế,
Hội đàn em của hắn,
Toàn dân thôn Tam Viên,
Và đặc biệt là Tiếu Dương, lúc này đang há hốc cả miệng ra khi nghe thấy cái tên huyền thoại.
Gã đó là Đệ Nhất Tu Tiên Giả của Thất Quốc?
Nhưng chẳng ai có thể nói tiếng nào, tất cả chỉ có thể thầm hét trong lòng to đến mức người biết chuyện từ đầu là Hạo Lực có thể biết được họ đang nghĩ gì.
“Ừ đúng rồi. Cũng dễ đoán mà…”
25 Bình luận
(Mỗi lần như vậy, cậu đại phu nhưng thật ra là Luyện dược sư/ họ Triệu, tên Hạo Lực/ có gương mặt tuy điển trai nhưng lại khắc khổ của thôn đều thở dài ngán ngẩm.)
Hm, chia đoạn ko hợp lý
Đang kể về Tiểu Dương xong tự nhiên chuyển qua góc nhìn nv khác rồi.
Câu trên cux khó hiểu quá. Nó chứa nhiều ý nhỏ nhưng cảm giác tác xắp xếp các ý, diễn đạt chưa hợp lý lắm.
Mk chưa hiểu "lại khắc khổ" ở đây là gì lắm? Là vẻ mặt khắc khổ hay sống khắc khổ....vv.
Và cux chưa thấy đc mối quan hệ tương phản rõ nét giữa khuôn mặt điển trai với "lại khắc khổ" lắm nhưng Tác lại sử dụng cặp quan hệ từ (Tuy-nhưng) để diễn tả?
Mong sau này tác sẽ cho Tiếu Dương trải qua đủ chuyện đen tối trên đời để rồi bắt đầu lung lay về đạo tâm của bản thân mà trở nên tự kỷ.
P/s: Họ Bá chắc là tutin "giả" nhề? <( ")
Nhưng mà trong trận đánh đầu tiên này, tại hạ cảm thấy vẫn còn thiếu thiếu thứ gì đó, đúng vậy, là chiêu thức. Tuy nó không phải là cái gì quá quan trọng, cũng không bắt buộc phải có. Nhưng cảm giác truyện tu tiên mà thiếu đi chút võ thuật, quyền, chưởng, kiếm pháp đi kèm với tên gọi nghe ngầu ngầu nó cứ hụt hẫng thế nào ấy. Mong có thể thấy nhiều pháp chiêu hơn trong tương lai.
“Thật ạ?! Có có!” Tiếu Dương ngay lập tức nắm chặt hai bàn tay lại mà cười tươi như một chú cún sắp được cho ăn quà.
“Coi cái mặt kìa, hớn hở quá đấy! Đúng là không có liêm sỉ!” Họ Bá khoanh tay cười đểu ngược lại Tiếu Dương một cách khoái trá. “Nói chứ ngươi mới có tám tuổi, tu luyện bây giờ là hơi sớm đấy. Đợi đủ mười sáu rồi hẵng tính.”
“Nhưng chính Bá Thối thúc cũng bảo với gia gia là con có tiềm năng mà ạ?” Ngay lập tức Tiếu Dương đổi giọng điệu bớt đỏng đảnh hẳn. “Thế thì cứ luyện càng sớm càng tốt thì chẳng phải càng hay sao? Con có linh thạch đây, nếu cần con cho hết. Nếu muốn thêm thì còn bán nhà luôn…”
Nhưng Đoạn trên thì Tiểu Dương rất ghét Lão này xong đột nhiên Lão ta nói vậy mà Tiểu Dương lại có những hành động như này rồi. Cơ mà ko hề ngạc nhiên hay nghi hoặc gì luôn....
“Chứ ta làm sai à?! Thổ Địa có giúp ích gì cho đời đâu chứ? Ta chỉ ném ổng đi mà để tượng của Đệ Nhất Tu Tiên Giả vào miếu thôi mà? Có bản lĩnh thì tay Thổ Địa hay cây Đại Thụ kia ra tay xử lý ta đi, chứ sao lại để gia gia con đánh?
Trc Tiểu đường xưng ta nhưng lúc sau lạ nói là con.
Xưng hô ko hợp ngữ cảnh cho lắm
( ╹▽╹||| )
Đọc câu này hơi gượng. Chắc tại chưa thấy từ tuy đứng một mình mà ko đi cặp với từ khác.
Vd: Thành thể Lực, tuy là một thanh niên hiền diệu, tốt bụng được thể hiện qua đôi mắt to tròn lẫn cách đối xử với bất kì ai, (ấy thế mà lại) chẳng hề nhẹ nhàng chút nào khi chữa thương cho Tiếu Dương.
Hoặc: Thành thể Lực, tuy là một thanh niên hiền diệu, tốt bụng được thể hiện qua đôi mắt to tròn lẫn cách đối xử với bất kì ai, (nhưng khi chữa thương cho Tiểu Dương, anh lại chẳng hề nhẹ nhàng 1 chút nào.
Và Thành thế Lực là ai vậy? Hiền diệu là cái gì v:
Hm, cảm giác dùng từ "lại" ở đây ko hợp lý lắm.