“Các người không thể giết ta được đâu! Chỗ đạn đó còn chẳng đủ để làm ta chảy máu.”
Đúng là vậy, mọi viên đạn đám Bolshevik bắn ra đều bị bóp méo khi đâm vào người tôi, rơi lách cách xuống mặt đất như thể làm từ rác rưởi. Hay đại loại là đống ô hợp của quân đội Đế Quốc để lại. Mọi thứ như ngầm ủng hộ rằng tôi thực sự là một bậc thánh nhân.
“Điều này… điều này không thể nào xảy ra được. Hoang đường!”
“Chúa từng nói ai làm Đế quốc sụp đổ sẽ bị trừng trị. Cha mẹ ta đã sai khi làm vậy, nhưng Người bảo ta phải bảo vệ cho Bạch Nga. Vì vậy, ta nhân ái tha thứ cho tội lỗi của các người.”
“Tha tội? Sa hoàng đáng chết! Các người đều đáng chết! Một lũ như nhau cả!”
Viên sĩ quan lúc này chẳng mảy may để tâm đến tôi sống lại nữa mà chỉ chăm chăm giảng cho tôi về triết học.
Gã ta gào lên, liệt kê tội ác mà Sa Hoàng gây ra, mong muốn tôi được chết vĩnh viễn. Nhưng trừ khi tôi tự chôn vùi chính mình thì điều đó sẽ khó xảy ra. Tôi đã sở hữu năng lực bất tử rồi mà?
Quan trọng hơn…
“Thái tử và công chúa không biết gì về đất nước cũng là kẻ đáng trách sao? Bolshevik các người bắn giết loạn xạ quá rồi đấy.”
Lý do mà hai người thân trong thế giới này bị giết quả thực quá vô nhân đạo. Không dính líu gì tới chính trị nhưng phải nhận lại cái giá quá đau đớn.
“Các người đang quá sai lầm. Nếu mẫu hậu và phụ tử ta còn sống, quân Bạch Nga sẽ hủy diệt và xóa sổ Bolshevik các người khỏi Yetakinburg. Nhưng hỡi ơi các linh hồn, ta đồng ý cho ngươi con đường sống duy nhất.”
Xét theo mặt nào đó, nếu Nicolas còn sống thì phía quân chủ sẽ có nhiều tinh thần chiến đấu hơn, có cơ may đẩy lùi Hồng quân khỏi vài bình lãnh thổ ở Trung Nga. Chính vì vậy, xử lý ông chính là một phần trong chiến lược làm nhụt nhuệ khí của Xô Viết.
“Con ả kia! Ngươi nghĩ tụi tao sẽ quay lại làm nô lệ cho hoàng tộc ư! Không bao giờ! Ngọn cờ cách mạng của nhân dân Nga sẽ luôn trỗi dậy và chống lại lũ cầm quyền bán nước!”
“Các người đang sợ hãi chúa trời, phải chứ? Những gì đám Xô Viết các người sau này sẽ nhận lại sự tột cùng của bạo lực điên loạn.”
“Nói dối! Trên Trái Đất này không có gì là chúa cả!”
“Vậy thì ai đang đứng trước mặt ngươi đây? Ngay cả khi bị bắn, bị các người chôn sống lẫn hỏa thiêu. Nhưng ta vẫn sừng sững ở đây.”
Cũng khá nực cười khi tôi lại chọn tha thứ cho đám Bolshevik đã thảm sát cả gia đình mình. Người xử từ thấy vậy liền mở lời.
“Sao cô lại tha lỗi cho chúng tôi? Kể cả khi đã tiễn Hoàng tộc chết tiệt xuống nơi chúng đáng được ở.”
“Ta chỉ không thể chấp nhận những kẻ có âm mưu làm ô uế danh phẩm của ta. Còn lại, như thánh nhân, ta có thể rộng lượng.”
Có không ít những kẻ muốn cưỡng hiếp công chúa nhà Romanov trong hàng ngũ Bolshevik. Những kẻ kinh tởm nhất thế gian này.
“Chắc chắn tên Rasputin kia đa làm gì đó. Các đồng chí đừng bị lừa!”
“Nếu hắn sống sót, lão đã là thánh. Ta bảo rồi, ta sẽ bỏ qua mọi lỗi lầm. Ai cũng từng mắc lỗi. Ngay cả ta cũng thế. Quan trọng là sửa chữa mà thôi. Nước Nga sẽ tái sinh từ tro tàn của lỗi lầm gia tộc ta.”
Bất thình lình, một âm thanh chát chúa vang lên. Tiếng súng nổ.
Viên sĩ quan Bolshevik chết bất đắc kì tử. Gã ta đổ gục xuống sàn, với lỗ đạn ngay giữa trán. Cơ thể bất động trong khí máu vẫn không ngừng nhỏ ra thành dòng.
“Quả đúng là con chiên của thần dân nước Nga vĩ đại. Tốt lắm.”
Quả nhiên, những tên Xô Viết này quá kém cỏi. Bắn giết nhau không theo quy tắc nào cả. Viên sĩ quan mà tôi nghĩ tên Yakov đã chết bởi chính cấp dưới. Giờ đây, chúng cúi gằm mặt xuống tựa như cố gắng tạ lỗi.
“Ôi, bậc thánh nhân! Xin ngài hãy lãnh đạo chúng con! Thật quá bất cẩn khi lỡ làm điều dại dột.”
Tình hình cũng không khả quan lắm. Quân Bạch Vệ đang gặp không ít trở ngại trên đường tới Yetakinburg. Có lẽ sẽ mất kha khá thời gian.
“Bây giờ các người là kẻ thù của cách mạng, vậy nên hãy theo ta. Nước Nga chắc chắn sẽ quay lại huy hoàng đã mất.”
“Sau đó...”
“Hãy đến những nơi đang giao tranh dữ dội như Ukraina và Petrograd. Rồi nói với nhân dân rằng những kẻ Bolshevik đã tàn sát dã man gia đình hoàng gia của ta. Dù bất cứ giá nào hãy đưa sự thật này ra toàn công chúng.”
Dù sao đi nữa, ngay cả với cơ thể như thế này…
Tôi không thể ở lại với những tên này.
Tốt nhất là giữ lại một kẻ làm chư hầu. Và đuổi hết những người còn lại đi.
Kế hoạch nghe chừng cũng rất đơn giản.
Đầu tiên, tôi sẽ đến nhà nước Nga tư sản mới được thành lập.
Sau đó, đi tàu Siberia hoặc bất kỳ phương tiện nào đến Vladivostok, và từ đó, đi thuyền đến Mỹ hoặc Anh để xin tị nạn.
Có lẽ Bạch vệ quân sẽ chẳng đủ để cầm cự. Như ở thế giới thực.
.....
Thủ đô Moscow, Cộng Hòa Xô Viết Liên Bang Nga
Tin tức về việc công chúa Anastasia vẫn còn sống sót rất nhanh chóng đã được đồn thổi đến tận Moskva. Ngay khi nhận được tin từ những kẻ quay về từ Yetakinburg, lãnh đạo phe Hồng quân Ilyich đã rất bất ngờ. Ông lập tức quay sang hỏi cấp dưới với thái độ không mấy dễ chịu.
“Đồng chí Leon! Chuyện này là sao! Chính ủy Yakov đã hi sinh và không tìm thấy thi thể của Công chúa Anastasie?”
Viên cấp dưới đáp lại.
“Vâng, thưa đồng chí chỉ huy. Những người khác phụ trách hành quyết cũng mất tích theo một cách bí ẩn.”
“Ý anh là bọn họ đã bắt cóc công chúa và đưa đi nơi nào đó à?”
“Người ta nói rằng công chúa Anastasia có vẻ ngoài xinh xắn tựa thiên sứ, vậy nên có lẽ… Không loại trừ khả năng...”
“Ha! Chúng đã cưỡng hiếp cô ấy, đúng không? Rồi chính vì thế mà quay ra giết đồng chí Yakov nhằm bịt đầu mối?”
Ilyich nắm chặt tay mà đập mạnh xuống bàn.
Người ta không bao giờ có thể dự đoán được một sai lầm điên rồ như vậy có thể để lại hậu quả nghiêm trọng như nào.
“Ai cũng nói rằng họ có tính tệ bạc, sống chó chết ra sao.”
“Mau tìm bọn họ đi! Tìm bọn họ ngay lập tức! Nếu chẳng may, dục vọng méo mó của những gã đàn ông đó khiến công chúa rơi vào tay bọn phản động…”
Đó sẽ là một thảm họa.
Bạch vệ quốc quân đã bao vây từ mọi phía. Ví dụ chẳng may nàng Anastasia quay lại quyền lực, mọi thứ sẽ rất khó khăn cho quân cách mạng.
Kết quả của cuộc nội chiến này sẽ khó mà đoán trước.
Ngay cả các cựu sĩ quan của toàn Đế quốc, những người bất mãn với chế độ Cộng sản rồi sẽ hội quân. Cùng với Quân đoàn Quốc Tế, Czech tiến hành phản công lớn. Rồi triều đại nhà Romanov sẽ tái sinh từ đống tro tàn.
Chỉ cần tưởng tượng thôi cũng thấy quá khiếp đản cho quân Xô Viết rồi.
Cuộc nội chiến sẽ kéo dài hơn, đẫm máu hơn. Không loại trừ việc các nước tư bản phương Tây sẽ không bao giờ công nhận Liên Xôlà một quốc gia có chủ quyền. Từ đó bao vây cấm vận để dập tắt hiểm họa này.
Họ chắc chắn sẽ ủng hộ Quân đội Trắng, thống nhất dưới quyền Công chúa Anastasia.
“Có lẽ họ vẫn còn ở Yekaterinburg.”
“Số đơn vị Cheka được cử để bắt giữ Công chúa đang làm cái quái gì thế?”
“Chúng ta phải giết công chúa để sống sót, đồng chí Ilyich…”
Đúng, ả ta phải bị giết. Chỉ vậy cuộc cách mạng mới thắng lợi
Nhưng rồi tất cả chợt sững người vì tin cấu đến quá bất chợt.
“Tin khẩn cấp! Lực lượng Bạch Vệ đang tiến về Yekaterinburg!”
“Binh đoàn Czech đang siết chặt vòng vây gần Yetakinburg!”
Khác với thực tại, ngay khi nhận được tin về công chúa Anastasia còn sống, mọi đơn vị Bạch quân như đã lấy lại sức chiến đấu thần kì, bắt đầu tốc hành áp sát các đô thị bị quân Xô Viết chiếm đóng trước đó.
Binh đoàn Czechoslovak, dù đã tuyên bố trung lập trước đó, giờ đây lại quay ra để tham chiến và đứng về phía nàng Anastasia. Ván cờ cứ như bị lật ngửa. Tất cả vì những tin đồn cô ta còn sống.
“Sao mọi chuyện có thể thành ra như bây giờ! Tin đồn lan ra quá nhanh mà không thể kiểm soát được!”
“Báo cáo, có vẻ những người Cheka mà ta cử đi lại chính là kẻ đầu têu chuyện này. Chúng đã bỏ chạy và đầu quân cho đối phương ngay sau đó.”
“Quá cẩu thả! Chết tiệt! Đáng ra không được để ả ta vào tay lũ chống Cộng đó chứ! Phải bắt cô ta bằng mọi giá!”
Nếu người Bolshevik bắt được Anastasia, quân Bạch đã không thể chịu đựng sự tan rã mà quy hàng Cộng sản. Nhưng đời đâu như mơ! Giờ đây nàng ta đang trên đường tới Moskva để báo thù.
...
Đã ba ngày kể từ khi mọi chuyện xảy ra. Trong ba ngày này, Hồng quân đã gây ra không ít náo loạn trước thông tin gia đình Hoàng tộc bị giết chết. Và tôi khó lòng nào mà ló mặt ra công khai được
Tôi nghe nói Hồng quân vẫn kiên cường chống trả Bạch vệ quốc quân trước khi rút lui chiến lược khỏi thành phố và quân tiếp viện đến ứng cứu.
Đám Xô Viết chết tiệt kia đã quẳng cho tôi một chú ngựa xinh xắn để dạo quanh thành phố nơi cả gia đình bị xử án dưới vỏ bọc này. Quả thực nực cười. Cũng may là tôi đã học được cách cưỡi ngựa để trốn chạy trong đô thị
Đám người phản loạn cũng đã rêu rao khắp nơi rằng tôi vẫn còn sống. Phải, những kẻ đã tiễn táng gia đình hoàng tộc giờ đây đang tôn thờ tôi, quay ngoắt theo Bạch vệ vì tôi đã tha thứ cho họ? Mặt khác, tôi nghĩ mình nên rời khỏi đây trước khi Bolshevik cử thêm người.
Bọn lính quèn điên loạn được cứu rõi này đang lan truyền tin tức đó khắp nơi, đưa tôi lên tuyến đầu của trang báo. Đó là con dao hai lưỡi và tôi có thể chết bất đắc kỳ tử.
Bất cứ nơi nào tôi đặt chân đến, mọi người đều có những cảm xúc khác nhau. Người thì nguyền rủa triều đại Romanov cực đoan, số khác cảm thấy thương hại, nhưng ít lắm người vẫn chấp nhận nuốt cay đắng mà trung thành với quốc vương.
Tôi không biết liệu họ còn xem tôi là người nhà Sa Hoàng nuaex không.
“Ả ta đúng là công chúa Anastasia đó à?”
“Sa hoàng đã đi đâu mà chỉ còn lại công chúa lạc lõng thế này?”
“Chết chắc rồi.”
“Nếu lang thang như thế này, không khác ta mấy thôi.”
Trong thời sự tín nhiệm của nhân dân với Đế Quốc chạm đáy, ngay cả người dân địa phương cũng nhìn tôi bằng ánh mắt không mấy thiện cảm.
Nhưng đây có thực sự là Yekaterinburg không?
Đúng là nó. Kẻ giết cha mẹ....
Họ gọi là Chekaz tiền thân KGB không?
Điều này có hợp tình chứ?
Tôi nghĩ mình nên hỏi để chắc chắn hơn.
“Đây có phải là Yekaterinburg không?”
“Đúng. Thưa vị bậc thánh nhân.”
Đám này có điều trong đầu gì vậy?
Được thôi. Dẫu sao cũng cảm ơn vì câu trả lời.
Mặt khác, bản thân tôi nên tự hỏi liệu những kẻ này có bị mất não trong đại tiện không .Ít nhất thì… chúng có vẻ rất muốn làm việc chăm chỉ nhằm che giấu tội lỗi của mình.
“Sa hoàng đã bị những người Bolshevik hành quyết! Ông ta đáng bị bắn bỏ vì tội ác nhân dân, nhưng không chỉ Sa hoàng; họ còn tàn ác kéo theo cả con cái của ông ta! Hoàng hậu và công chúa đã bị cưỡng hiếp tập thể, công chúa là nhân chứng duy nhất còn sống sót!”
“Sa hoàng đáng chết, nhưng con cái của ông ta thì sao? Chúng có tội tình gì?”
“Có vẻ như ngay cả những người vô sản cũng không tỉnh táo, chỉ bắn bất cứ ai họ không thích.”
Bây giờ, Anastasia thậm chí còn nhận được những ánh mắt cảm thông từ vài người già trong khu.
Ha, đúng rồi, thứ này luôn đỡ hơn là thù hận. Đúng vậy.
Tôi bắt đầu cảm thấy hổ thẹn khi ở đây.
....
2 Bình luận