Tiếng cười nói rôm rả vang vọng khắp cổng trường.
Tâm điểm của sự ồn ào đó không ai khác chính là tôi và Yukine, em gái kế của mình.
Yukine bẽn lẽn quay mặt đi, tay đưa lên gãi má.
"N-này, Yukine. Chuyện gì thế, sao em lại đến đây?"
"E-em chỉ là muốn chờ anh để cùng về nhà thôi, Nii-san."
"Chờ anh sao? Nhưng trước giờ em chưa từng làm vậy mà? Hơn nữa, em lại đang ở bên ngoài như này..."
Ở nhà, tôi và Yukine luôn dính lấy nhau.
Nhưng mỗi khi ra ngoài, con bé lại luôn chọn cách ở nhà mà không bao giờ muốn theo tôi.
Dù không hỏi trực tiếp nhưng tôi luôn nghĩ Yukine sợ phải ra ngoài.
Vậy mà giờ đây con bé lại đang đứng trước mặt tôi, dưới bầu trời xanh ngắt, làn da trắng nõn nà như bông tuyết.
"Là em gái của anh, em chỉ muốn được về nhà cùng anh thôi mà...không được sao?"
"Không, không, anh không có ý đó! Chỉ là anh thấy lo lắng cho em thôi, Yukine..."
"Em ổn mà! Vì nếu được ở bên anh thêm một giây thôi cũng đã vui lắm rồi. Ehehe, chuyến này ra ngoài quả là đáng giá mà!"
"Ugh!"
[Woahhh…!]
Đám đông xung quanh reo hò ầm ĩ trước nụ cười rạng rỡ của Yukine.
"Y-Yukine. Chúng ta về thôi nào."
"Vâng, Nii-san."
Chúng tôi cùng nhau đi bộ về nhà, cố gắng tránh đi những ánh mắt tò mò đang đổ dồn về phía mình.
"Dù vậy em cũng cố gắng đấy nhỉ."
"Vâng, cũng một thời gian rồi em chưa có ra ngoài nên cũng thấy hơi lo lắng…Nhưng vì em muốn gặp Nii-san nên..."
Yukine đỏ mặt và cúi đầu.
"Yukine…"
"Hehe, em đã cố gắng đến vậy rồi mà Nii-san không khen em được một câu sao?"
Yukine ngước mắt lên, ánh mắt đầy mong chờ.
"Tất nhiên rồi! Em làm tốt lắm, Yukine! Rất tiến bộ!"
"Nếu thế, anh có thể xoa đầu em không?"
"Được chứ, anh sẽ xoa đầu để thưởng cho em gái đáng yêu của mình nhé! Đây, em giỏi lắm, Yukine!"
"Hehe, Onii-chan♡"
Tôi xoa đầu Yukine và con bé mỉm cười đầy hạnh phúc.
Nhìn Yukine bây giờ, tôi không khỏi nhớ lại những ngày đầu mà cả hai bắt đầu sống cùng nhau.
Khi ấy, con bé chọn cách sống khép mình, tự cô lập bản thân với thế giới bên ngoài. Việc được nói chuyện với em ấy vào lúc đó dường như là điều không tưởng.
Nhưng giờ đây, cùng nhau cả hai lại đang dạo bước bên ngoài và trò chuyện thật vui vẻ.
So với lúc bắt đầu, con bé đã tiến bộ hơn rất nhiều, thậm chí còn vượt xa cả mục tiêu ban đầu của tôi.
(Đây rồi…! Ý nghĩa của việc trở thành anh em!)
Yukine cười tít mắt, ôm chặt lấy cánh tay tôi.
"Nii-san♡ Em yêu anh nhiều lắm đấy, anh biết không?"
"Anh rất vui khi nghe điều đó nhưng em có biết là cả hai đang ở bên ngoài không?"
"Có sao đâu anh! Ở đâu cũng thế thôi, tình yêu em dành cho anh mãi mãi không đổi thay."
Yukine áp ngực vào tay tôi.
Nhờ đó mà tôi cũng để ý, công nhận em ấy phát triển tốt thật.
"Ừm, em thấy đấy? Chúng ta đang ở bên ngoài nên nếu làm em làm vậy sẽ bị người khác dòm ngó đó..."
"...Vậy ý anh là muốn độc chiếm nhỏ em gái hơi biến thái này sao?"
"Em bớt suy diễn lung tung hộ anh cái!"
"Hehe, giờ cũng có ai ở xung quanh đâu nên là làm thêm chút nữa cũng được phải hơm anh?"
"Đó không phải là vấn đề ở đây!"
Khi tôi cố rút tay ra, Yukine càng bám chặt lấy tay tôi hơn, đôi tay nhỏ bé siết chặt đến mức tôi cảm thấy có chút hơi đau.
"Thế anh muốn nói điều gì nào? Hay là anh muốn nói rằng tình yêu mà em dành cho anh là phiền phức?"
"À ừ, chỉ là…"
"Nii-san…?"
Yukine nhìn tôi, ánh mắt như muốn nói 'Nếu anh dám nói điều này là phiền phức, anh sẽ phải chịu hậu quả đấy nhé.'
Trong tình huống này, là một người yếu thế, không còn cách nào khác tôi đành phải thuận theo ý em ấy.
"Hoàn toàn không phiền phức một chút nào…"
"Hehe, phải vậy chứ, Nii-san♡"
"Ừ, nó không phiền phức đâu…"
Nhận ra rằng bản thân đã hoàn toàn rơi vào sự kiểm soát của em gái, tôi cảm thấy như mình đang đi vào một con đường không mấy sáng sủa.
Đi thêm một đoạn nữa, ngang qua công viên, Yukine chợt kéo tay tôi lại.
"Nii-san, nii-san, lại đây với em."
"Hả? Chuyện gì vậy?"
"Đừng hỏi, chỉ cần theo em thôi được chứ?"
Không chút do dự, tôi đi theo Yukine và chúng tôi dừng lại ở một góc vắng trong công viên, bao quanh bởi những bụi cây um tùm.
Yukine hơi ngẩng mặt lên và nhắm mắt lại.
"Eh, hm?"
"Mm!"
"Hm, gì thế?"
"Mou, Mouu! Anh đúng là cái đồ nhát gan mà, Nii-san!"
Yukine bĩu môi, nhìn tôi đầy trách móc.
"Từ giờ anh phải làm theo những điều em nói nghe chưa!"
"Ủa tại sao?"
"Bởi nếu anh là anh trai của em thì hãy chiều theo cái yêu cầu ích kỷ này của em đi! Đầu tiên, đặt hai tay lên vai em đi!"
Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tôi đành làm theo lời Yukine và đặt tay lên vai con bé.
"Như này hả?"
"Sau đó em sẽ nhắm mắt lại rồi anh sẽ hôn em!"
"Anh hiểu rồi, tiếp theo là thế này...Khoan, em vừa bảo gì cơ?! H-Hôn á?!"
"Hôn em đi!"
"Không, anh không làm đâu!"
Không hiểu nhỏ em gái nghĩ gì mà lại đề xuất chuyện đó? Suýt chút nữa thì tôi bị em nó dụ rồi.
Khi tôi cố ý tránh xa một chút, Yukine phồng má lên như một con cá nóc.
"Lại đây Nii-san! Hôn em đi! Em đoán anh cũng thích điều này mà phải không?"
"Không phải là anh ghét chuyện đó hay gì nhưng làm vậy với em gái, dù đó chỉ là em kế đi nữa cũng là trái với luân thường đạo lý."
"Ổn mà anh, tuy chúng ta là anh em nhưng chỉ là trên danh nghĩa thôi! Một nụ hôn kiểu Pháp là hoàn toàn chấp nhận được!"
"Tại sao em lại nói vậy? Em đang dỗi anh sao, Yukine?"
"Phải rồi đấy! Vì anh chẳng bao giờ chịu làm điều gì hư hỏng với em cả!"
"Em phải hiểu là dù là bây giờ hay trong tương lai anh đều sẽ không làm điều đó rõ chưa?!"
"Không chịu đâu!!! Làm đi!"
"Không!"
"Làm đi!"
"Anh đã nói không rồi mà!!!"
Chúng tôi cứ nói qua nói lại, không ai chịu nhường ai.
Yukine không chịu được nữa, duỗi người ra và bĩu môi tỏ vẻ khó chịu.
"Nnnnnnn~~~~~~!!!"
"Yukine, bình tĩnh nào!!! Chúng ta đang ở ngoài đấy! À phải rồi, sau chừng ấy thời gian, cuối cùng chúng ta mới được ở bên ngoài cùng nhau thế này đó!!!"
"Vậy sao chúng ta không để lại vài kỉ niệm đáng nhớ vào ngày này nhỉ, Nii-san!!!"
"Dừng lạiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!!"
Việc phải chăm sóc một cô em gái hay giận dỗi quả là một thử thách lớn đối với người anh trai.
12 Bình luận