Không khí trong hầm ngục tĩnh lặng, u tối, bao trùm bởi những vết tích còn sót lại của một nền văn minh cổ xưa bí ẩn. Đã qua nhiều ngày, nhóm mạo hiểm giả cuối cùng cũng thành công đi đến tầng cuối cùng của hầm ngục, họ đã chiến đấu chống lại vô vàn quái vật, vượt qua vô số cạm bẫy, vượt qua những vết thương cả về thể xác lẫn tinh thần.
Chắn trước con đường của họ lúc này, là cánh cửa hùng vĩ của căn phòng cuối cùng. Nó không có phù điêu sặc sỡ, không họa tiết cầu kỳ, chỉ có một bề mặt trơn nhẵn của đá cứng.
“Sẵn sàng chưa?” Alistar, pháp sư của nhóm mạo hiểm giả, hỏi với một cách tay giơ cao.
“Sẵn sàng!”Ánh mắt kiên định và sôi sục tinh thần của cả nhóm như tiếp thêm sự chắc chắn cho chiến thắng của họ. Chỉ còn một bước nữa, là họ có thể trở về với vinh quanh và danh vọng.
Elira-nữ chiến binh và Vandru-một Người Lùn bước lên phía trước, vận dụng toàn bộ sức mạnh của họ mà đẩy hai cánh cửa đá vào bên trong. Với một tiếng ‘ầm’ vang dội, hai cánh cửa chầm chậm di chuyển, cho những Alistar một cái nhìn khái quát về bên trong.
Trung tâm của hầm ngục, một căn buồng rộng lớn, luồng khí tuôn ra đem đến cảm giác lạnh sống lưng cho nhóm mạo hiểm giả. Những ngọn đuốc trên tường lần lượt bùng lên ánh lửa xanh ma mị, cung cấp một nguồn sáng ít ỏi chào đón những kẻ xâm nhập.
Elara, nữ cung thủ từ Tiên Tộc, nhẹ nhàng đưa hòn đá ma thuật lên môi, để lại một cái chạm khẽ như lời thì thầm của gió. Ngay sau đó, cô tung viên đá lên cao. Hòn đá ma thuật lơ lửng giữa không trung, phát sáng rực rỡ như một ngọn hải đăng, xua tan bóng tối lạnh lẽo bao trùm căn phòng.
Con trùm cuối cùng, một Nhân Ngưu khổng lồ đang khuỵu gối, bừng tỉnh khỏi giấc ngủ say mà từ từ đứng thẳng dậy. Đôi mắt đỏ rực như than hồng của nó sáng bừng, tràn ngập cơn thịnh nộ bị kìm nén. Cây đại phủ khổng lồ trong tay nó cạ mạnh lên nền đá lạnh lẽo, tạo nên một âm thanh chói tai và những tia lửa bắn ra xung quanh, như thể chính mặt đất cũng run sợ trước sức mạnh tuyệt đối của nó.
Nhân Ngưu thở phì phò, từng luồng khí nóng phả ra như hơi lửa. Nó nhấc cây đại phủ khổng lồ lên cao quá đầu, cơ bắp cuồn cuộn căng lên như dây cáp sắt. Với một tiếng gầm rung chuyển cả căn phòng, nó bổ lưỡi rìu xuống, tạo nên một lực đánh mạnh đến mức tưởng chừng có thể xẻ núi, lấp biển, và nghiền nát mọi thứ cản đường.
“Haste!” Alistar dõng dạc hô vang, giọng nói đầy uy quyền như ra lệnh cho ma thuật phải tuân phục. Luồng ánh sáng nhè nhẹ lan tỏa, bao phủ lấy cơ thể cả bốn người. Ma pháp thẩm thấu vào từng thớ cơ, từng mạch máu, khiến cơ thể họ như nhẹ bẫng, đôi chân thoăn thoắt tựa lướt trên làn gió. Những bước chạy giờ đây trở nên nhanh nhẹn, linh hoạt hơn bao giờ hết, sẵn sàng đối mặt với mọi hiểm nguy trước mắt.
Cả bốn thành viên lập tức tản ra, tránh khỏi cú bổ rìu dữ dội của con Nhân Ngưu. Lưỡi rìu khổng lồ nện xuống nền đá với một âm thanh chát chúa, làm cả căn phòng rung chuyển dữ dội. Những mảnh đá vụn bắn tung tóe, không khí tràn ngập sự căng thẳng chết chóc.
Elara, với sự nhanh nhẹn bẩm sinh của Tiên Tộc, nhanh như chớp kéo dây cung, bắn liền tay những mũi tên sắc bén về phía con Nhân Ngưu. Những mũi tên cắm phập vào cơ thể đồ sộ, nhưng đối với lớp da dày như thép của nó, chúng chẳng khác nào những mảnh gai yếu ớt. Thế nhưng, Elara không bắn bừa-mỗi mũi tên đều là một bước tính toán.
Những điểm trúng đích hình thành một đường dẫn rõ ràng, từng bước mở lối qua làn da bất khả xâm phạm của con quái vật. Lợi dụng sự phân tâm đó, Vandru, chiến binh mạnh mẽ nhất nhóm, lao lên với cây búa chiến trong tay. Anh nhắm thẳng vào cổ họng của con Nhân Ngưu, nơi lớp phòng thủ mỏng manh hơn cả.
Vandru gầm lên, dồn hết sức mạnh vào cú vung búa quyết định. Lưỡi búa nặng trĩu cắt ngang không khí, tạo nên một âm thanh sắc lạnh, trước khi đập thẳng vào cổ họng con Nhân Ngưu.
Tiếng "khục" nghẹn ngào phát ra từ con quái vật, cơ thể đồ sộ của nó khựng lại trong giây lát, trước khi toàn bộ trọng lượng khổng lồ đổ ập về phía sau. Tiếng ngã rầm vang dội khắp căn phòng, làm rung chuyển nền đá cứng. Những vết nứt nhỏ lan rộng dưới chân nhóm phiêu lưu, như thể căn hầm này cũng đang run sợ trước sự chấn động ấy.
"Đừng để nó đứng dậy!" Vandru gầm lên.
“Imbound.” Alistar thì thầm, giọng nói dày đặc uy lực như một lời phán quyết. Đôi tay anh úp vào nhau, các ngón tay đan lại, tạo thành hình dáng tựa như một chiếc lồng vô hình. Đôi bàn tay không chạm hoàn toàn, như thể bị cản lại bởi một lực lượng vô hình-hay chính xác hơn, bởi hình bóng của con Nhân Ngưu đang bị ép chặt giữa khoảng không trong lòng bàn tay anh.
Một luồng khí đen, lạnh lẽo và nặng nề, toát ra từ đôi tay của Alistar, cuốn lấy cơ thể khổng lồ của con quái vật. Nhân Ngưu, dù mạnh mẽ, cảm nhận được sức ép kinh khủng lên tứ chi và thân mình, tựa như nó đang bị nghiền nát trong chiếc lồng khổng lồ mà đôi tay nhỏ bé kia tạo ra.
Con quái vật gầm lên, cố vẫy vùng, nhưng mỗi chuyển động chỉ càng khiến lực ép tăng thêm. Những đường gân nổi lên trên cơ thể to lớn của nó, hòa với tiếng răng nghiến ken két từ sự căng cứng của bộ xương.
Elira, bước lên phía trước, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao nhìn chằm chằm vào con Nhân Ngưu đang bị ghìm chặt. Thanh kiếm trong tay cô rung nhẹ, như cảm nhận được quyết tâm của chủ nhân.
Cô hít sâu một hơi, tập trung toàn bộ khí lực. Làn khí trắng lạnh tỏa ra từ cơ thể, hội tụ vào thanh kiếm. Trong tích tắc, một thứ hào quang sắc bén bừng lên, bao bọc lưỡi kiếm như một ngọn lửa đang cháy âm ỉ nhưng đầy uy lực.
Elira nhún chân, thân hình cô lao vút về phía trước như một mũi tên bạc. Cú sải chân mang theo sức mạnh của một chiến binh dày dặn. Từng bước chạy của cô vang lên âm thanh kim loại, dội lại khắp căn phòng, như tiếng chuông tử thần báo hiệu kết thúc.
Nhân Ngưu cố vùng vẫy, gầm lên giận dữ khi thấy Elira lao đến. Nhưng ma thuật của Alistar vẫn giữ nó trong trạng thái bất động. Nó chỉ có thể nằm đó, bất lực trước số phận đang ập đến.
“Chết đi!” Elira hét lớn, vung thanh kiếm lên cao.
Một đường kiếm chém xuống, xé toạc không gian và ánh sáng. Lưỡi kiếm rực hào quang xuyên thẳng qua cổ Nhân Ngưu, cắt ngọt như một lưỡi dao thái qua miếng vải mục. Máu bắn tung tóe, nhuộm đỏ cả nền đá dưới chân cô.
Con quái vật khựng lại, tiếng gầm tắt dần, chỉ còn lại tiếng thở phì phò đứt quãng. Đôi mắt nó trợn lên đầy căm hận trước khi ánh sáng trong đó tắt ngúm.
Elira đứng lặng, mồ hôi nhỏ giọt xuống từ khuôn mặt nhợt nhạt của cô. Thanh kiếm trong tay run lên lần cuối trước khi ánh hào quang tan biến, để lại một lưỡi thép lấm lem máu và bụi bẩn. Cô thở hắt ra, đôi chân mềm nhũn khuỵu xuống, nhưng đôi mắt vẫn ánh lên sự kiên định.
“Kết thúc rồi chứ?” Alistar hỏi, đôi bàn tay của anh vẫn tạo ra hình dáng ma pháp, cảnh giác như thể bất cứ lúc nào cũng có thể cần thêm sức mạnh. Anh đã đối mặt với quá nhiều kẻ thù giả vờ chết trong suốt cuộc hành trình này để có thể dễ dàng buông lơi cảnh giác.
“Có lẽ là rồi.” Elira đáp, giọng chắc chắn, trong khi hạ mũi kiếm xuống một cách điềm tĩnh. Cô quan sát thi thể con quái vật trước mắt, không chút nghi ngờ rằng nó sẽ không đứng dậy lần nữa, khi đầu đã lìa khỏi cổ.
Nghe vậy, Alistar thở phào, đôi tay anh từ từ hạ xuống, giải phóng ma thuật mà anh đã duy trì suốt trận chiến. Sự căng thẳng dường như cũng tan biến trong khoảnh khắc đó.
Vandru, vốn là người dễ dàng lấy lại tinh thần, bật cười lớn. “Con trùm này có vẻ yếu quá, chẳng khó khăn gì.”
“Chắc là nhờ chúng ta đã mạnh lên rất nhiều.” Elara nói thêm, một nụ cười thoáng qua khuôn mặt của cô, nhưng ánh mắt vẫn nghiêm túc, như thể đang tự nhắc nhở mình về những nguy hiểm tiềm tàng phía trước.
Alistar lùi lại, ngồi phịch xuống nền đá, lưng tựa vào tường trong tư thế mệt mỏi nhưng hài lòng. “Chúng ta đã làm được rồi, đúng không? Chúng ta đã chinh phục được hầm ngục này.” Anh siết chặt sợi dây chuyền trên cổ, cảm giác xúc động dâng trào. Có lẽ chưa bao giờ trong hành trình này, anh cảm thấy tự hào và mãn nguyện như lúc này.
“Được rồi, hãy đi xem thử rương châu báu nào!” Vandru vỗ vào bắp tay, khuôn mặt sáng bừng hào hứng khi đi đầu đến phòng châu báu. Những bước chân của anh vang lên trên sàn đá cứng, hòa cùng tiếng gió thổi nhẹ qua các hành lang hầm ngục tĩnh mịch.
Elira theo sát phía sau, ánh mắt cô lấp lánh dưới ánh sáng ma thuật hắt ra từ viên đá ma thuật đang bay lơ lửng trên trần. “Hy vọng bên trong có gì đó xứng đáng với trận chiến vừa rồi,” cô nói, giọng đầy sự phấn khích nhưng cũng pha chút thận trọng.
Elara, lắc lắc cơ bắp mỏi mệt của mình, vẻ mặt đầy sự tự tin nhưng cũng không giấu được cảm giác tò mò. “Chắc là không dễ dàng thế đâu,” anh lên tiếng, bước chân chậm rãi đi theo Vandru và Elira về phía phòng châu báu.
Khi họ đến nơi, cánh cửa lớn bằng thép khép hờ, bên trong là không gian rộng lớn với ánh sáng mờ ảo của hàng trăm viên đá quý lấp lánh trên giá và giá để rương châu báu. Vandru dừng lại trước rương lớn nhất, đôi mắt sáng lên khi nhìn vào nó. “Có vẻ đây mới là phần thưởng thật sự,” anh nói, hít một hơi sâu đầy phấn khích.
Elira và Alistar cùng nhìn nhau, không thể giấu được sự tò mò. “Mở nó ra đi,” Elira thúc giục. Vandru đưa tay lên, nắm lấy chiếc khóa sắt lớn và kéo nó ra, cánh cửa rương từ từ hé mở, để lộ bên trong là đống vàng, đá quý, và những món bảo vật lấp lánh.
Alistar nuốt nước bọt, ánh mắt sáng lên. “Đây mới là chiến lợi phẩm xứng đáng với cuộc chiến vừa qua,” anh nói, vẻ mặt không giấu nổi sự thán phục. Vandru cười lớn, tay quệt mồ hôi trên trán. “Chúng ta làm được rồi,” anh nói, giọng lạc đi trong niềm vui chiến thắng. Elara nhìn họ, nụ cười nở trên môi, ánh mắt không giấu được niềm tự hào khi nhìn vào những gì họ đã đạt được.
Bất chợt, một luồng khí lạnh thổi đến từ phía sau lưng họ, làm tắt ngấm những ngọn đuốc trên tường. Không gian đột ngột chìm vào bóng tối, chỉ còn lại những tia sáng mờ ảo từ viên đá ma thuật của Elira. Lần đầu tiên trong suốt cuộc hành trình, sự im lặng bao trùm không gian, khiến mọi giác quan của họ đều trở nên nhạy bén hơn.
Tiếng bước chân chậm rãi nhưng chắc chắn vang lên, mỗi bước như đạp mạnh vào tâm trí họ, khiến không khí nặng nề như bao phủ mọi thứ. Bầu không khí trong phòng như đặc quánh lại, như thể có một sự hiện diện khổng lồ đang từ từ tiếp cận.
Vandru không rời mắt khỏi rương châu báu, nhưng cái nhìn của anh đã bắt đầu thay đổi, cảm giác bất an xâm chiếm. "Cái gì...?" Anh thốt lên khẽ.
Elira giơ tay lên, ra hiệu cho cả nhóm im lặng, đôi mắt cô nheo lại, tìm kiếm sự xuất hiện của nguy hiểm trong bóng tối. "Có ai đó ở đây." Cô thì thầm, giọng đầy cảnh giác.
Alistar nắm chặt tay lại, đôi mắt không rời khỏi bóng tối phía sau.
Và rồi, từ trong bóng tối, một bóng hình cao lớn dần dần hiện ra, thân hình đen kịt, bóng tối dường như quấn quanh nó, tạo nên một bóng ma khổng lồ. Khi ánh sáng yếu ớt chiếu vào khuôn mặt của nó, họ nhìn thấy một bộ giáp đen sì, lấp lánh như bằng thép ma thuật, khuôn mặt được che kín trong chiếc mũ bảo giáp đầy bí ẩn.
Vị khách bất ngờ này bước thêm một bước nữa, mỗi bước như một cái đinh đóng vào trái tim họ, như một lời cảnh báo rằng thử thách vẫn chưa kết thúc.
“Một Death Knight?” Alistar kết luận dựa trên ngoại hình của kẻ vừa xuất hiện.
Nhóm mạo hiểm giả đối mặt với Death Knight, bóng hình của nó cao lớn, khoác lên mình bộ giáp đen bóng, mỗi bước đi của nó vang lên như tiếng chuông báo tử. Không khí tràn ngập sự căng thẳng khi Alistar nhìn chằm chằm vào kẻ thù, tay vẫn không rời khỏi cây trượng, những ký hiệu ma thuật mờ dần hiện lên trong không trung.
“Đây không phải là kẻ thù bình thường,” Elara thì thầm, cây cung sẵn sàng trong tay, nhắm vào bóng tối phía trước.
Vandru nắm chặt chiếc búa của mình, ánh mắt cẩn trọng. “Chắc là một kẻ đi lạc. Chúng ta đã tiêu diệt cả tá Death Knight rồi, một con nữa có sao?”
Elira đứng đằng sau, ánh mắt sắc bén, tay cầm thanh kiếm, sẵn sàng ứng phó với bất cứ điều gì.
Death Knight rút thanh kiếm ra khỏi vỏ, ánh sáng u tối bám lên lưỡi kiếm rỉ sét. Chỉ một cú vung mạnh, thanh kiếm xé toạc không khí, tạo ra một cơn sóng ma thuật về phía họ.
Alistar lập tức phản ứng, một lớp khiên ma thuật hình thành quanh cả nhóm, ánh sáng của nó lóe lên khi đòn tấn của Death Knight va chạm với lớp khiên. “Chúng ta phải cẩn thận,” Alistar lẩm bẩm, đẩy mạnh năng lượng vào khiên, giữ vững thế trận.
Death Knight bước một bước dài về phía trước, mỗi bước chân của nó khiến mặt đất rung chuyển. Vandru lao lên, gầm thét, chiếc búa nặng nề của hắn vung mạnh về phía Death Knight. Thanh kiếm của kẻ thù va vào búa của Vandru với một tiếng nổ lớn, chấn động khiến đá vụn bay tứ phía.
Elara, nhận thấy có cơ hội, liên tiếp bắn những mũi tên vào cơ thể kẻ thù. Những mũi tên sắc bén xuyên qua lớp giáp, nhưng không gây được thiệt hại lớn. Death Knight không hề tỏ ra suy yếu, thậm chí còn không mảy may dao động.
“Nó là thể biến dị!” Elara kêu lên, lùi lại để lấy đà, chuẩn bị cho loạt mũi tên tiếp theo.
Death Knight bất ngờ đứng yên, ngẩng đầu lên, bóng của nó uốn cong, như thể đang theo dõi từng động tác của nhóm. Alistar nhíu mày, linh tính của anh báo hiệu một sự bất thường trong hành động của đối phương.
“Đừng-” Alistar vươn tay ra ngăn cản Elira nhưng đã quá muộn.
Elira, với phản xạ nhạy bén, nhận thấy cơ hội. Cô lao lên, thanh kiếm vung lên, một nhát chém nhanh như chớp nhằm vào cổ của Death Knight. Cú chém mạnh mẽ xuyên qua lớp giáp, đầu của kẻ thù bay ra ngoài, lăn lông lốc trên nền đá.
Mọi thứ dường như im lặng trong khoảnh khắc.
Thế nhưng, ngay khi chiếc mũ sắt rơi xuống đất, Elira nhận ra một điều khủng khiếp. Chiếc mũ trụ hoàn toàn trống rỗng. Hắn không phải là một Death Knight bình thường, mà là một Dullahan-kỵ sĩ không đầu.
Elira bỗng cảm thấy một cơn đau nhói xuyên qua ngực, như thể toàn bộ cơ thể bị xiết chặt trong một cái vòng kim loại. Mắt cô mở to, hoảng hốt nhìn xuống, và rồi máu từ miệng cô chảy ra, đỏ tươi nhuộm đẫm tay. Lưỡi kiếm chết chóc của Dullahan đã xuyên qua trái tim cô, lưỡi kiếm lạnh lẽo và sắc bén không thương tiếc cắt đứt mọi hy vọng.
Cơ thể cô khuỵu xuống, cảm giác mất đi sức sống tràn ngập trong lòng, nhưng trái tim vẫn đập yếu ớt như thể muốn chống cự lại số phận. Elira muốn kêu lên, nhưng cổ họng cô nghẹn lại, không thể phát ra một lời.
“Không!” Alistar gào lên, mắt tràn ngập sự đau đớn và phẫn nộ. Anh vội vã lao tới, nhưng liền bị Vandru ngăn lại.
“Bình tĩnh! Cậu muốn chết theo cô ấy à!”
Elira nhìn vào mắt Vandru, cố gắng mỉm cười dù biết đó là nụ cười cuối cùng. Mắt cô đầy sự kiên cường, như thể cô muốn nói với họ rằng, dù thế nào đi nữa, cô không hối tiếc. Nhưng lời nói không thể ra khỏi môi.
Dullahan đứng đó, nhìn với ánh mắt lạnh lẽo, không chút cảm xúc. Cánh tay nâng thanh kiếm cao lên, chuẩn bị đón nhận một đòn trí mạng khác.
"Đừng để cô ấy chết vô ích!" Vandru hét lên.
Elira cảm thấy cơ thể dần mất đi sự sống, hơi thở cô trở nên mỏng manh. Trong những giây phút cuối cùng, cô cảm thấy lòng bình an đến lạ thường, như thể đã hoàn thành một phần sứ mệnh của mình. Những ký ức về những trận chiến, về cuộc hành trình này, hiện lên trong tâm trí cô.
Và rồi, Elira nhắm mắt lại, hoàn toàn buông mình.
“Vandru… Elara… Tôi sẽ thổi tung hắn ra từng mảnh,” Alistar nghiến chặt răng, hai tay chụm lại, nắm lấy toàn bộ năng lượng ma thuật của mình. Lực ép từ bàn tay anh khiến không khí xung quanh bắt đầu uốn cong, vặn vẹo như thể sợ hãi trước sức mạnh đang tích tụ.
Dullahan cảm nhận được đòn tấn công mạnh mẽ đang dần được hình thành. Hắn lao lên, nhanh như một cơn gió đen, quyết tâm ngăn cản Alistar trước khi kịp giải phóng toàn bộ sức mạnh.
“Đừng hòng!” Vandru quát lên, xông lên trước, che chắn cho Alistar. Chỉ một nhịp thở, cây búa khổng lồ của hắn đã vung lên, từng nhát đập mạnh mẽ như cú húc của sơn dương, vỡ ra những tiếng nổ vang dội khi tiếp xúc với lớp giáp đen bóng của Dullahan. Cây búa nện xuống đất, làm rung chuyển nền đá, đẩy lùi Dullahan một chút, nhưng hắn không hề tỏ ra yếu đuối.
Dullahan đứng thẳng dậy, lùi lại một bước để đánh giá tình thế, rồi liền lao lên, cú vung kiếm sắc bén của hắn chém ngang, tạo thành một đường xoáy tối tăm, cắt ngang không khí, nhằm vào Vandru.
Vandru vừa chuẩn bị chắn lấy đòn kiếm, thì Dullahan, với sự nhanh nhẹn và khéo léo không thể ngờ, đột ngột chuyển hướng. Một cú đá mạnh mẽ thẳng vào bụng của Vandru, đẩy anh ta văng ra xa như một quả bóng bị ném mạnh. Hơi thở trong khoang bụng bị nén lại, khiến Vandru cảm thấy một cơn đau nhói đến tận xương tủy.
“Ugh!” Vandru la lên, lưng đập mạnh vào vách đá phía sau, nhưng không thể ngã quỵ. Cơn đau chỉ khiến anh thêm cứng cỏi, đôi tay siết chặt lại, cố gắng gượng dậy.
Elara đúng lúc nguy cấp, bắn ra một mũi tên ma thuật.
Mũi tên găm thẳng vào ngực Dullahan, nhưng điều kỳ diệu không phải chỉ ở mũi tên, mà là viên đá ma thuật gắn trên đó. Ngay khi viên đá trúng đích, nó phát ra một luồng năng lượng thần bí, và chỉ trong tích tắc, một chùm rễ cây ma thuật từ viên đá bắt đầu nở ra. Những chiếc rễ dài, quấn quýt và rắn chắc, lao ra như những con rắn vô hình, thít chặt quanh cơ thể Dullahan.
Alistar không để lỡ cơ hội, ngay khi thấy Dullahan bị ghim lại, anh lập tức dồn hết sức mạnh ma pháp vào đôi tay, đưa chúng ra phía trước. Ma thuật của anh trở nên tỏa sáng, một sức mạnh khổng lồ dồn vào cơ thể Dullahan.
“Cảm nhận sức mạnh của ta!” Alistar hét lớn, và những đợt sóng ma pháp dữ dội tấn công vào kẻ thù. Những làn sóng năng lượng ma thuật mạnh mẽ xé toạc không gian, lao vào Dullahan như một cơn bão.
Dullahan, dù không thể hét lên trong cơn đau đớn, nhưng cơ thể hắn lại bộc lộ sức mạnh của một chiến binh bất tử. Những tia ma pháp cứ vọt vào người hắn, khiến cơ thể hắn chấn động mạnh, nhưng hắn không hề lùi bước. Mặc cho những đợt tấn công tàn khốc từ Alistar, Dullahan không hề sụp đổ.
Bộ giáp trên người hắn vỡ vụn, để lộ chân thân là cơ thể của một con người, nhưng không phải là hình dáng con người bình thường. Cơ thể hắn trông như một sinh vật quái dị, được bao bọc trong làn khói đen. Cái bóng u ám bao trùm lấy hắn như một sinh mệnh đã bị tách biệt với thế giới này từ lâu.
Dullahan không cần đến kiếm nữa. Với một động tác lạnh lùng, hắn vung tay lên, và những mảnh vỡ của bộ giáp vương vãi trên mặt đất lập trở thành những thanh sắc bén. Chúng bay nhanh như ánh chớp, lướt qua không khí với âm thanh sắc lạnh. Một trong những mảnh vỡ đó xuyên qua không gian, cắt ngang cổ Elara một cách nhanh chóng, khiến cô ngã xuống, máu tuôn ra không ngừng. Cô chưa kịp phản ứng, chỉ kịp thấy đôi mắt của mình mờ dần trong sự hoang mang.
Vandru, đang cố gắng đứng dậy và phản công, bất ngờ bị một đòn tấn công từ phía Dullahan chém ngang người. Nhát kiếm bóng tối quét xuyên qua cơ thể anh như cắt thẳng vào linh hồn, khiến anh ngã xuống, đau đớn không thể chống cự.
Alistar, vẫn còn cạn kiệt ma lực sau đợt tấn công vừa rồi, gục ngã xuống đất. Để cho ma lực cạn kiệt là sai lầm chết người của một pháp sư. Cảm giác tuyệt vọng bao trùm lấy anh, và từng giọt mồ hôi lạnh toát ra trên trán. Cảm giác của sự bất lực khiến anh nghẹn lại trong cổ họng.
“Tại sao…?” Alistar thì thào trong cơn tức giận và tuyệt vọng. "Chúng ta sắp trở về rồi, sao lại gặp phải chuyện này?"
Alistar đã nghĩ rằng, sau tất cả những chiến thắng, cuộc hành trình này gần như đã kết thúc. Họ đã gần như đã chiến thắng, chỉ còn một bước nữa là rời khỏi nơi này an toàn. Nhưng giờ đây, nhìn những đồng đội của mình bị tàn sát ngay trước mắt, cảm giác bất lực và căm phẫn chiếm lấy trái tim anh.
Dullahan, với bước đi lạnh lùng, tiến lại gần những thân thể bất động của nhóm mạo hiểm giả. Không lộ ra bất kỳ một dấu hiệu cảm xúc nào, chỉ là sự tàn bạo tuyệt đối. Tay hắn cầm chặt thanh kiếm bóng tối, vung lên một cách tĩnh lặng nhưng đầy chính xác. Mỗi nhát kiếm đều chuẩn xác, kết liễu từng thành viên trong nhóm mà không hề có một cơ hội phản kháng.
.Dullahan thu thập từng chiếc đầu vào không gian lưu trữ của mình, như một kẻ chiến thắng chặt đầu để thu về chiến lợi phẩm. Khi cuối cùng hắn tới gần thi thể của Elira, hắn nhìn vào khuôn mặt cô, và trong một khoảnh khắc, sự lạnh lùng trong đôi mắt của hắn có vẻ như dao động một chút. Nhưng ngay lập tức, hắn hất bỏ cảm giác đó, lạnh lùng gắn cái đầu của Elira vào lên cổ hắn.
“Cuối cùng, ta cũng được tự do.” Dullahan thì thầm, giọng nói của hắn giờ đây mang một âm hưởng kỳ quái, giống như một sự pha trộn giữa bản thể hắn và giọng của nữ chiến binh xấu số. Cơ thể hắn bắt đầu biến đổi, làn khói đen bao quanh hắn, quấn lấy cái đầu mới mà hắn đeo. Như thể đó là một chiếc áo giáp tinh vi, cơ thể hắn bắt đầu thích ứng, thay đổi để phù hợp với hình dáng mới. Hắn có thể cảm nhận được sức mạnh của bản thể Elira dần dần hòa vào mình, như một nguồn năng lượng mới.
Dullahan đứng thẳng, đôi mắt xanh của Elira chuyển sang màu đỏ rực của hắn. Hắn nhìn vào bóng tối, hài lòng với những gì đã đạt được.
Hắn không còn là kẻ bị giam cầm, không còn là một sinh vật bị giam giữ trong hình hài quái dị. Giờ đây, hắn là một thực thể tự do, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Và từ giờ, thế giới sẽ phải chứng kiến sự trỗi dậy của của hắn.
0 Bình luận