Truyện sáng tác
Lần cuối
Số từ
26.433
Đánh giá
5,00 / 4
Lượt xem
10.980
Tóm tắt
Khánh là một học sinh trung học phổ thông năm 3 có một cuộc sống suôn sẻ, nhưng cho đến một hôm vào ngày sinh nhật bạn gái của cậu tất cả mọi thứ đều thay đổi cả thế giới đều quay lưng với cậu. Trong lúc tuyệt vọng cậu gặp một cô gái cùng hoàn cảnh với mình và đây là câu chuyện của hai người cùng vượt qua những khó khăn và định kiến trong cuộc sống
Xem thêm
-
30/08/2024
-
31/08/2024
-
31/08/2024
-
01/09/2024
-
02/09/2024
-
03/09/2024
-
05/09/2024
-
12/10/2024
Xem tiếp (3 chương)
Xem thêm
49 Bình luận
Về cách dẫn truyện, tác dùng ngôi thứ nhất nhưng lối kể chuyện lại nghiêng sang ngôi thứ ba nhiều hơn (chỉ cần thay từ "tôi" thành từ "Khánh", "anh" thì nó hoàn toàn biến thành ngôi thứ ba luôn ấy, không còn chút dấu vết của ngôi nhất). Kể lể cũng lan man, thay vì dùng các cắt cảnh để kể về cuộc sống của main với cha mẹ và với nhà Hồng thì tác cho tất cả đều off scene hết. Điều này vô tình lại dẫn đến một vấn đề khác liên quan đến tâm lý nhân vật main (nói ở mấy đoạn sau).
Về miêu tả thì... yeah, vài đoạn đầu của chương miêu tả về nhan sắc của Hồng nó "cổ trang" vãi, hiểu theo nghĩa nào cũng được, tùy tác. Truyện lấy bối cảnh Việt Nam thời hiện đại thì nên sử dụng lối miêu tả ngắn ngọn, cụ thể dễ hình dung, trừ khi việc miêu tả nhân vật mang dụng ý khác (đơn cử như châm biếm, parody các thứ... thì làm trò mèo gì cũng được).
Tiếp theo, cái không ổn lớn nhất của truyện: tâm lý nhân vật. Tôi đã thấy tác cho thằng main ăn một rổ nào là sad boy, sad nhân các thứ ngay trong hai chương đầu, nhưng những thứ về cuộc đời, con người, tính cách của main và các mối quan hệ mà anh có thì... chưa ra làm sao cả. Btw, tác giả kể lể về chúng thay vì cho độc giả cùng main tự trải nghiệm, và chính vì kể lể nên cái mà người ta hay gọi là "flash back" của main ấy, khó nuốt vô cùng. Chưa đủ thời gian để trải nghiệm main, chưa thấu cảm được tâm lý của main và tình cảm dành cho Hồng (tất nhiên cái này tác có nói sơ về mối quan hệ giữa Hồng và main, nhưng chưa đủ nhiều), thành ra nhìn quả thanh niên bắt đầu sầu đời các thứ, thay vì thấy buồn, thấy cay dùm main thì tôi kiểu: uầy, anh bạn này đen như mõm chó vậy, tội nghiệp! Sang chương 3 ta có gì? Main gặp một nữ nhân khốn đốn, và vâng, trong cảnh khốn cùng đó anh ta dễ dàng làm mọi thứ để giúp cô gái đó? Hả? WTF thanh niên, dại gái vậy? Bị phản bội bởi người mình yêu và tin tưởng nhất, mới chap trước cứ luôn miệng bảo rằng "mất hết niềm tin vào cuộc sống các thứ" thì sang chap sau anh lại dễ dàng đưa tay ra giúp một người hoàn toàn xa lạ... Chính vì tác chọn cách viết ngôi thứ nhất và viết tâm lý nhân vật khá nhiều (mặc dù toàn kể lể) nên pha "hóa thành phật sống" này mới khó tin đến vậy.
4.5/5 ₫
Đầu tiên là việc bạn dùng tường thuật khá nhiều, hầu như là toàn bộ trong chương 1 luôn, mới vào chưa gì đã dùng một cái flashback về quá trình lớn lên cùng Hồng trong khi nv này còn chưa xuất hiện qua sự tường thuật lại của main, một nùi thông tin ko cần thiết.
Tiếp theo có lẽ là tình tiết. Chỗ này tôi thật sự chấm hỏi nè, rất ba chấm luôn. Ông đang muốn tạo ra một thằng main ngu- à nhầm, xin lỗi, một thằng main simp lỏ siêu cấp vũ trụ à? Đâu ra cái thể loại hiến thận này vậy, trong khi con kia còn chưa phải là vợ. Vợ cưới rồi còn chưa chắc đã đi được đến hết đời, trong khi cái này mới là người yêu. Đọc đoạn đó mà tôi phải tự thốt lên "sao mày ngu gì mà ngu dữ vậy con" đấy. Mẹ main mất, thì còn ba. Còn chưa báo hiếu cho gia đình đã có hiếu với người ngoài, mà trong khi con Hồng còn bame đầy đủ nhé, rồi ông bố không nói gì để thằng con mình làm vậy à?
Thiệt chứ, lần đầu đọc có ntr mà mà t hả hê thế này đấy? Ông cho chúng tôi một th main và một câu chuyện để suy, nhưng suy thế nào dc với một thằng simp lỏ hả trời?